Lăng Dương vương?
Đào Mặc đại kinh hãi.
Tiên hoàng và Lăng Dương Vương là huynh đệ ruột cùng phụ cùng mẫu, trên phố đồn đãi Lăng Dương Vương không phục Đương kim Hoàng thượng lên ngôi, chiếm giữ Quảng Tây âm thầm mưu đồ tiến Bắc, muốn thay thế Hoàng đế. Quan hệ hai người cực kỳ căng thẳng.
Gần đây các quan viên ở Quảng Tây liên tiếp bị cách chức, không ít người âm thầm nghị luận, đây là điềm báo Hoàng đế sẽ Nam phạt. Bất luận thế nào, triều đình bây giờ trên dưới đều ở vào thế gió thổi mưa giông trước cơn bão, cuộc chiến giữa Hoàng đế và Lăng Dương vương chỉ là sớm muộn. Nếu ngọc mã này Hoàng Quảng Đức thật sự lấy từ Lăng Dương vương, lại không khó giải thích vì sao hắn lại vội vã như vậy.
Đào Mặc ngơ ngác nói: “Hoàng Quảng Đức là người của Lăng Dương vương?” Trước khi hắn làm quan, có một buổi tối Lão Đào từng nói qua cho hắn về thế cục trong triều, trong đó Quảng Tây Lăng Dương vương chiếm cứ nửa bàn tiệc, trong ký ức hắn hãy còn mới mẻ.
Cố Xạ nói: “Có thể phải, có thể không phải.”
Đào Mặc do dự nói: “Vậy, chúng ta có nên đem chứng cứ này trình báo triều đình hay không?”
Cố Xạ hỏi: “Chứng cứ này lấy ở đâu?”
Đào Mặc nâng tráp lên: “Đây.”
“Tráp trong tay ngươi làm sao chứng minh Hoàng Quảng Đức có tội?” Cố Xạ khí định thần nhàn mà hỏi.
Đào Mặc ngơ ngẩn, lát sau, đang muốn mở miệng, lại nghe Cố Xạ nói: “Làm sao chứng minh Y Vũ thật sự tự tay lấy vật này từ Hoàng phủ?”
Đào Mặc vừa há miệng lại lặng lẽ khép lại.
Cố Xạ đột nhiên đưa tay trả ngọc vào tráp, dùng bao vải gói kỹ lần nữa, “Suy nghĩ không nhất định phải ngồi, ngủ cũng có thể nghĩ.”
Đào Mặc ngoan ngoãn nằm xuống.
Cố Xạ cầm lấy bọc vải mà đi.
“Cố… Huyền Chi.” Đào Mặc theo bản năng gọi lại.
Cố Xạ dừng bước, quay đầu, tự tiếu phi tiếu, “Sợ ta ôm ngựa chạy trốn?”
Đào Mặc lấy cùi chỏ chống nửa người trên mình lên, lo lắng nói: “Ngươi cẩn thận.” Đã biết ý nghĩa của hồng mã, tự nhiên biết vật này ở trong tay như củ khoai nóng bỏng tay.
Cố Xạ nhướng mày hỏi: “Ngươi muốn Hoàng Quảng Đức chết?”
Đào Mặc ngẩn người. Nếu là trước khi đến Đàm Dương huyện nha, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự gật đầu, nhưng bây giờ hắn làm quan, đã thẩm án, biết luật pháp, biết theo luật xử trí người phạm pháp mới thật sự là thay trời hành đạo.
(Xin lỗi nhưng tui nghĩ dùng luật giang hồ giải quyết thi thú hơn, giống như Tiết Linh Bích và Viên Ngạo Sách :v)
“Ta muốn xử hắn bằng luật.”
Cố Xạ đi rồi, Đào Mặc ngủ qua ngọ, đến chạng vạng mới tỉnh.
Hách Quả Tử ngồi ở gian ngoài, thấy hắn tỉnh lại, vội mang khay thức ăn vào.
Đào Mặc nhìn thấy, chính là món thịt nguội mà lúc trước hắn thích nhất, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi mua được?”
Hách Quả Tử nói: “Chuyện này có gì khó? Đàm Dương huyện tất cả có bao nhiêu nhà, nhiều nhà tất nhiên góp đủ. Cái hộp này là ta phải đến Mính Thúy cư. Hắn biết Huyện thái gia thích, ngay cả tiền hộp cũng không chịu nhận.”
Đào Mặc cau mày nói: “Cái này, cái này…”
“Ta cũng biết thiếu gia không muốn, cho nên đem tiền đặt ở trên quầy, chỉ vào mũi hắn nói, ngươi thu cũng phải thu, không thu cũng phải thu. Nếu không ta sẽ nói thiếu gia nhà ta nhốt ngươi vào lao!”
Đào Mặc: “…”
Hách Quả Tử dương dương tự đắc nói: “Vì vậy hắn đã nhận rồi.”
Đào Mặc bốc một khối hạnh nhân xốp mềm cho vào miệng.
Hách Quả Tử nâng cái khay, ngồi xuống ghế bên mép giường, hỏi: “Hôm nay Y Vũ và Cố Xạ đến làm gì?”
“Khụ.” Đào Mặc bị nghẹn.
Hách Quả Tử vội vàng buông khay đi rót nước.
Đào Mặc uống một hớp, mới coi như đã trôi, “Sao ngươi biết bọn họ đến?”
“Nha dịch ngoài cổng nói.” Hách Quả Tử vào huyện nha lâu như vậy, sớm đã được Lão Đào phân phó, nên thu xếp đều đã thu xếp rồi.
Đào Mặc chậm rãi uống nước. Hắn cũng không muốn giấu diếm việc này, nhưng việc này là chuyện quan trọng phải nói dài dòng. Hắn nói: “Ngươi đi mời Lão Đào đến đây.”
Hách Quả Tử thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi tìm Lão Đào.
Đào Mặc dựa vào đầu giường, lặng lẽ ngẫm lại những chuyện phát sinh gần đây.
Nói thật, trong lòng hắn đối với Hoàng Quảng Đức là vừa hận vừa sợ. Năm đó Hoàng Quảng Đức hắn một tay che trời khiến người thấy nghẹt thở đến nay vẫn tồn tại trong tâm lý hắn. Chỉ là không ngờ nhanh như vậy lại gặp phải hắn.
Không biết lần này hắn và Hoàng Quảng Đức ai sẽ tránh không khỏi kiếp nạn.
Nhớ tới lời dặn dò khẩn thiết của phụ thân trước khi lâm chung, bảo hắn làm quan tốt, mà đợi đến ngày lên cao, có thể tiến kinh diện thánh cáo ngự trạng. Hắn biết, phụ thân đề xuất yêu cầu hà khắc như vậy chẳng qua là không muốn để hắn khi không tự tìm cái chết. Có lẽ khi đó, dựa vào sức lực của một mình hắn vô luận như thế nào cũng không thể lật đổ Hoàng Quảng Đức.
Bất quá bây giờ hắn đã không còn một mình nữa rồi.
Bên cạnh hắn đã có Cố Xạ.
Mái hiên đột nhiên rả rích tiếng mưa rơi.
Tiếng bước chân của Lão Đào và Hách Quả Tử hòa trong tiếng mưa rơi, vội vàng đi tới.
“Thiếu gia.” Lão Đào chờ Hách Quả Tử vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại, “Ta nghe hạ nhân nói, Y Vũ đưa tới một bao vải?”
Đào Mặc gật đầu nói: “Bị Cố Xạ mang đi rồi.”
Hách Quả Tử cau mày nói: “Y Vũ mang đồ đến sao lại bị Cố Xạ mang đi?”
Lão Đào hiển nhiên sớm biết rằng đồ vật đã đi đâu, ánh mắt lấp lánh nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc đem cảnh ngộ của Y Vũ và suy đoán của Cố Xạ nói ra.
Hách Quả Tử nghe xong thì kinh hãi, “Hoàng Quảng Đức thực sự là ăn gan hùm mật gấu! Ngay cả đồ vật của Lăng Dương vương cũng dám động tay vào.”
Lão Đào trầm ngâm nói: “Nói như thế, lại có hai khả năng. Thứ nhất đúng như thiếu gia suy đoán, vật ấy chính là Lăng Dương vương tặng cho. Nhưng nếu như thế, Hoàng Quảng Đức chắc chắn là nội tuyến thân tín của Lăng Dương vương không thể nghi ngờ. Khả năng khác, đó là hắn dùng thủ đoạn xấu xa mờ ám lấy được vật này. Nếu như vậy, Lăng Dương vương chắc chắn sẽ không chịu để yên. Vô luận là khả năng nào, Hoàng Quảng Đức lần này sẽ không chạy đi đâu được.”
Hách Quả Tử nói: “Nhưng Cố Xạ không phải nói đồ vật ở trong tay chúng ta, rất khó để định tội Hoàng Quảng Đức sao?”
Lão Đào nói: “Hoàng Quảng Đức đã ráo riết tìm vật này như vậy, chúng ta liền tương kế tựu kế, đưa nó trả về. Như vậy, đồ vật chẳng lẽ không phải lại ở trong tay Hoàng Quảng Đức?”
Hách Quả Tử vỗ tay nói: “Biện pháp tốt!”
Đào Mặc nói: “Nhưng đồ vật trở về trong tay Hoàng Quảng Đức, hắn chắc chắn sẽ giấu đi. Đến lúc đó muốn tìm ra chỉ sợ khó càng thêm khó.”
Lão Đào cười nói: “Khó có lẽ có một chút, nhưng khó càng thêm khó thì chưa hẳn.”
Đào Mặc nhớ tới xuất thân của Lão Đào, biết lão đương nhiên có biện pháp, cũng không lên tiếng.
Hách Quả Tử nói: “Chờ một chút. Bây giờ đồ vật ở trong tay Cố Xạ, vậy làm sao trả về?”
Lão Đào suy nghĩ một chút, nói: “Cố Xạ lấy về đương nhiên có nguyên nhân của y.”
Hách Quả Tử nói: “Nếu ngọc mã đó đã là cống phẩm, chắc chắn vô giá, lão nói Cố Xạ có …”
“Đại nhân!” Người gác cổng ở bên ngoài hét lên.
Hách Quả Tử bị dọa nhảy dựng, quát hỏi: “Cái gì? !”
“Cố Xạ Cố công tử cầu kiến.”
“…” Sắc mặt Hách Quả Tử có chút trắng. Quả thật là ban ngày không thể nói người, ban đêm không thể nói quỷ.
Đào Mặc vội nói: “Mau mau cho mời!” Hắn nói xong, lấy tay sửa sang lại tóc tai mình.
Hách Quả Tử nhìn không được, lấy lược từ trên bàn giúp hắn sửa lại lần nữa.
Lúc Cố Xạ vào cửa, đầu tóc Đào Mặc đã được chải chuốt gọn gàng sáng loáng.
“Cố công tử.” Lão Đào chào y, ánh mắt lại liếc về tay y.
Trên người Cố Xạ mang theo một chút khí ẩm, trên ngoại y còn dính ít hạt nước, người càng lộ vẻ thanh lãnh.
Đào Mặc mở to mắt nhìn y, thấy y lấy từ trong ngực áo ra một phong thư, đưa cho Lão Đào, “Đưa đến Lăng Dương vương phủ.”
Lão Đào tiếp nhận phong thư, sắc mặt cổ quái nói: “Lăng Dương Vương phủ?”
Hách Quả Tử kinh ngạc nói: “Lẽ nào ngươi là người của Lăng Dương vương?”
Cố Xạ thản nhiên nói: “Ta chưa từng bán mình.”
Hách Quả Tử biết mình lỡ lời, vội chữa lại: “Ta không phải có ý đó.”
Lão Đào cầm bức thư, cũng không thu vào ngực áo, mà nói có thâm ý: “Ta nhớ Cố phủ cũng không thiếu người đưa tin.”
Cố Xạ nói: “Bọn họ võ công không tốt.”
Lão Đào cầm phong thư không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ giữa giá trị và không giá trị.
Cố Xạ nói: “Muốn định tội Hoàng Quảng Đức, chỉ có ngựa thì không đủ.”
Nghe đến hai chữ định tội, Hách Quả Tử và Lão Đào đồng thời sáng mắt.
Đào Mặc ở bên nghe được tim cũng đập thình thịch.
Hách Quả Tử nhịn không được nói: “Ý ngươi là…”
Cố Xạ nói: “Phong mật hàm cấu kết với địch chẳng lẽ không phải càng thêm hữu lực?”
Lão Đào cau mày nói: “Hoàng Quảng Đức kia cực có khả năng là thân tín của ông ta, Lăng Dương vương sao lại ngoan ngoãn tuân theo?”
Cố Xạ nói: “Lăng Dương vương từ trước đến nay không quản chuyện trong vương phủ, muốn ông ta ngoan ngoãn tuân theo, khai thông người bên cạnh ông ta là được.”
“Ai?” Lão Đào hỏi.
Cố Xạ liếc cái tên trên phong thư.
“Nhạc Lăng?” Lão Đào cảm thấy cực kỳ xa lạ, “Ai?”
Cố Xạ ung dung đáp: “Một tiểu hồ tử.”
(Hồ này là làm càn bừa bãi, coi cách ổng quậy cho hai bạn Tuyết Y Hầu và Minh tôn thì biết, còn hồ nháo bảo gãy chân đòi Lăng Dương Vương cõng, nói chung tính cách ông này thú vị, lúc đầu vì bày trò nên cũng không thích lắm.
Cuối Bại nhứ có nói Nhạc Lăng quen biết Cố Huyền Chi vì từng học chung một thư viện ấy, ô thế hóa ra đồng lứa à)