Thức Nhữ Bất Thức Đinh

chương 13: danh sư cao đồ [4]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đông phủ Đông cô nương ở Đàm Dương huyện chính là đề tài tán gẫu lớn lúc trà dư tửu hậu. Vả lại không nói chuyện nàng tuổi đã hai mươi vẫn chưa xuất giá, chỉ nói sự hung hãn của nàng, cũng đủ để nói ba ngày ba đêm. Hôm nay nàng đột nhiên tự vẫn, tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao, nhưng người hiểu chuyện sớm đã đem chuyện Đào Mặc bái phỏng Nhất Chuy tiên sinh liên hệ tới. Lại thêm lời đồn rằng, Đông cô nương vì không muốn gả cho Đào huyện lệnh, khóc cầu xin phụ mẫu không được, mới tìm đến cái chết lúc tuổi còn trẻ.

Tóm lại, các loại lời đồn như phiến tuyết hoa bao phủ cả huyện vậy, đêm vui chơi trước tân xuân càng thêm ầm ĩ.

Đông cô nương tuy nói là tự vẫn, nhưng cũng là xảy ra án mạng, huyện nha vẫn phải theo lệ cũ can thiệp. Thôi Quýnh vừa biết tin liền mang theo một người khám nghiệm tử thi đi kiểm tra tử thi. Mặc dù khi đó không có lời đồn đãi vô căn cứ truyền ra, nhưng Đông phủ ở nơi đây là danh gia vọng tộc, có quan hệ thông gia với Nhất Chuy tiên sinh, tất nhiên không thể khinh thường, từ đầu đến chân được kiểm tra hết sức cẩn thận.

Phụ mẫu Đông cô nương khóc rất nhiều, lại không có chút oán hận, rõ ràng đối với việc này cũng không hề bất ngờ.

Thôi Quýnh vặn hỏi nửa ngày, thấy nhân chứng vật chứng và thi thể đều không có gì khả nghi, mới quay về huyện nha bẩm báo Đào Mặc.

Đào Mặc nghe xong lập tức thổn thức một hồi. Tuy nói hắn cũng không có ý cưới vị Đông cô nương kia, nhưng một lần nói chuyện với Nhất Chuy phu nhân suy cho cùng cũng khiến bọn họ có chút quan hệ. Hắn không biết Đông cô nương có đúng như lời đồn đãi hay không, sợ gả cho hắn mới nghĩ quẩn tự sát. Nếu thật như thế, rõ là tội hắn quá lớn.

Sau khi Đông cô nương chết đã được ba ngày, Nhất Chuy phu nhân mang theo lễ vật đến cửa.

Đào Mặc ban đầu bị lòng tốt của phu nhân làm cho không hiểu ra sao, dù sao Đông cô nương cũng đã chết, kết hôn là không có khả năng, sau mới biết Nhất Chuy phu nhân là nghe những tin đồn trong thành, biết vì mình nhất thời hứng khởi khiến hắn thêm phiền phức, mới đặc biệt đến cửa tạ tội.

Đào Mặc vốn cũng không đem chuyện này để trong lòng, nhớ trước đây ở quê nhà, hắn chịu lời đồn đãi đâu chỉ như vậy, cũng coi như không có gì, huống gì chút chuyện bịa đặt này, trái lại liền khuyên giải an ủi phu nhân nén bi thương vượt qua biến cố.

Khuyên mãi khuyên mãi, viền mắt Nhất Chuy phu nhân đỏ lên. “Anh Hồng đúng là không có phúc khí. Chất nữ nếu gặp được Đào huyện lệnh, biết được sự ôn nhu săn sóc của ngươi, sẽ không nghĩ quẩn như vậy.”

Đào Mặc được khen mặt đỏ lên, “Phu nhân quá khen rồi. Người chết không thể sống lại, nếu Đông cô nương dưới suối vàng có biết, thấy phu nhân thương tâm như vậy, nàng sẽ bất an.”

“Nó lý nào lại bất an, chỉ sợ là nó muốn hận ta.” Nhất Chuy phu nhân khẽ thở dài, “Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết.”

Đào Mặc sửng sốt hỏi: “Bá nhân là ai? Hắn sao mà cũng chết.”

Nhất Chuy phu nhân ngẩn ngơ, sau đó lại nín khóc cười nói: “Đại nhân quả nhiên giống như lời đồn, ngực không vết mực, một chữ bẻ đôi cũng không biết a.”

Đào Mặc xấu hổ nói: “Lời đồn đãi luôn có một chút sự thực.”

“Nhắc tới, đều là ta không tốt, hại đại nhân rơi vào những lời đặt điều này. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ vì ngươi bác bỏ tin đồn.” Nhất Chuy phu nhân cam đoan.

“Kỳ thực chỉ cần không tổn hại đến khuê danh của Đông cô nương, ta không sao.”

Nhất Chuy phu nhân vội nói: “Không thể nói như vậy. Đại nhân còn chưa thú thê, để mặc những lời đồn đãi này, sẽ làm những cô nương tốt do dự chùn bước với đại nhân.”

“Vậy lại tốt.” Đào Mặc buột miệng nói.

“Cái gì?” Nhất Chuy phu nhân thót tim nhìn hắn.

Đào Mặc tự biết đã lỡ lời, ánh mắt lập tức hướng về phía Lão Đào đang đứng một bên tìm trợ giúp.

Lão Đào quả nhiên không phụ kỳ vọng, nói: “Thiếu gia nhà ta là nói, nữ tử cả tin vào những lời đồn mà do dự chùn bước như vậy lại tốt.”

Nhất Chuy phu nhân bừng tỉnh, cười nói: “Vẫn là đại nhân có tầm mắt.” Phu nhân từ lúc vừa mới vào đã chú ý tới Lão Đào, theo Nhất Chuy tiên sinh nhiều năm như vậy, cái khác không dám nói, mắt nhìn người thì vẫn phải có. Lão giả trước mắt này tuy rằng tướng mạo không xuất chúng, nhưng khí chất trầm ổn, tuyệt không phải người bình thường, nhưng trái lại thiếu gia Đào Mặc này lại thấy vụng về ngốc nghếch. “Vị lão tiên sinh này là…” Phu nhân nhịn không được mở miệng hỏi dò.

Đào Mặc nói: “Đó là quản gia của ta, Lão Đào.”

Lão Đào khiêm nhường nói: “Ra mắt Nhất Chuy phu nhân.”

“Lão nhân gia khách khí rồi.” Nhất Chuy phu nhân nhẹ nhàng khoát tay áo, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sắc trời không còn sớm, ta phải trở về rồi, việc của Anh Hồng đã để Đào đại nhân phí tâm. Nó sinh tiền vận mệnh ngang trái, sau khi chết xin hãy để cho nó an an tĩnh tĩnh.”

Những lời này Đào Mặc nghe không hiểu, Lão Đào lại hiểu. Liền cất bước theo sau Nhất Chuy phu nhân, lại gọi Hách Quả Tử gửi lời cho Thôi Quýnh, nếu án tử không có điểm gì đáng ngờ, thì để Đông cô nương thanh thanh tĩnh tĩnh đi thôi.

Thôi Quýnh vốn bởi vì quan hệ của Nhất Chuy tiên sinh và Đông phủ mới ra sức như vậy, hôm nay thấy Nhất Chuy phu nhân chân trước tới cửa, Lão Đào chân sau đã ra ám thị, lý nào còn không hiểu duyên cớ trong đó, cũng không nghĩ nhiều, chiếu theo việc tự vẫn mà xử lý.

Sự tình phát triển đến đó, nguyên bản đã đáp ứng thỏa mãn, ai dè sóng này chưa yên, sóng khác đã tới.

Lại vào lúc tảng sáng Đào Mặc đang ngủ mơ mơ màng màng, bên ngoài huyện nha tiếng trống bị gõ vang lên rung trời.

Hách Quả Tử vội vội vàng vàng chạy vào, kéo Đào Mặc dậy, vừa mặc quần áo vừa rửa mặt, vội vã xử lý xong liền đem hắn đưa lên công đường.

.

Đáng thương cho Đào Mặc đến lúc ngồi vào cái ghế cao kia, sau đó có người quỳ phía dưới, mới xem như tỉnh ngủ.

“Ngươi… có chuyện gì?” Hắn dùng sức dụi dụi con mắt.

“Đại nhân! Thỉnh đại nhân minh oan!” Người nọ vẻ mặt tức giận, hai mắt to nhìn chằm chằm Đào Mặc, giống như hai cây đinh, giống như muốn đem hắn đóng đinh lên tường.

Đào Mặc bị hắn nhìn đến sởn gai ốc, thanh âm cũng run lập cập, “Oan cái gì? Ngươi nói xem.”

“Thảo dân muốn cáo trạng Đông phủ cùng với Đàm Dương huyện Huyện lệnh bức tử Đông Anh Hồng!”

Thanh âm hắn cực đại, từng chữ từng chữ mạnh mẽ.

Đào Mặc mê man, hồi lâu mới nói: “Đàm Dương huyện Huyện lệnh là… ta a.”

“Chính là đại nhân.” Người nọ cho là hắn giả ngu, nộ khí lại dâng cao vài phần.

Kim sư gia ở bên thấy vậy lắc đầu. Quả thật là ba người thành hổ. Lão mặc dù không biết thanh niên này và Đông Anh Hồng kia quan hệ ra sao, nhưng hôm nay xem ra, chắc chắn là bị lời đồn kia mê hoặc, cho rằng Đào Mặc thực sự muốn kết hôn với Đông cô nương nọ. Mấy ngày nay lão cũng nghe được không ít lời bịa đặt, đều chỉ cười cho qua, dù sao lúc Nhất Chuy phu nhân đề cập việc hôn nhân lão cũng ở đấy, đương nhiên biết Đào Mặc thực sự vô tội không thể vô tội hơn.

Đào Mặc nói: “Vì sao cáo ta?”

“Đào đại nhân! Ta xin hỏi ngươi, ngươi muốn kết hôn với Đông Anh Hồng phải không?”

“Đương nhiên không phải.” Đào Mặc trả lời rất nhanh.

Người nọ nổi đóa, “Đại nhân, nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, nhất nhân tố sự nhất nhân đương, đại nhân lẽ nào muốn làm ô quy tôn tử? !”

“Láo xược.” Kim sư gia thực sự nghe không nổi nữa, nhịn không được mở miệng quở mắng. Lão không biết Đào Mặc vì sao nhẫn nại chịu đựng hắn, nhưng để một nam tử ở trên công đường nói càn như vậy, thực sự không có thể thống. Lão quay đầu nói với Đào Mặc: “Đại nhân, người này ăn nói bừa bãi, quá mức ngông cuồng, xin đại nhân nghiêm phạt theo kỷ luật công đường.”

Đào Mặc nghi hoặc nói: “Làm sao nghiêm phạt?”

Kim sư gia tức giận vô cùng lại cười, “Kinh đường mộc!”

Đào Mặc phản ứng kịp, khối kinh mộc đường đặt ở trên án kia cũng không phải chỉ để sờ, còn có thể giơ lên đập xuống. Hắn nhìn nam tử, nam tử kiệt ngao trừng lại hắn.

Đào Mặc suy nghĩ một chút, rốt cuộc dùng kinh đường mộc nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, nói: “Những lời ta vừa nói, câu câu đều là thật.”

“…” Kim sư gia hiện tại không chịu nổi nam tử kia nữa rồi, lão chỉ muốn đem người đang ngồi ở trên công đường ném ra ngoài.

Nam tử tựa hồ cũng bị biểu hiện ngoài dự tính của Đào Mặc trấn trụ, hồi lâu mới nói: “Không có lửa làm sao có khói! Đại nhân làm sao giải thích những lời đồn đầu đường cuối ngõ đó đây?”

Đào Mặc nói: “Không phải ta truyền ra ngoài.”

Nam tử căm hận nói: “Đại nhân, ngươi dám phủ nhận chính mình chưa từng có ý với Anh Hồng?”

“Đích thực chưa từng có ý.” Đào Mặc thành thành thật thật đáp.

Nam tử tức giận đến đỏ mặt tía tai. Hắn trước khi đến nổi trống đã dự tính việc xấu nhất. Hảo hữu của hắn cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần hắn có chút sai lầm, lập tức mời đệ tử của Lâm Chính Dung làm tụng sư biện bạch cho hắn. Tốt nhất là Đào Mặc đem hắn nghiêm hình bức cung một phen, để trên người hắn bị thương, bất luận nặng nhẹ, hắn cũng cam nguyện lãnh lấy. Nhưng vô luận hắn có tính toán thế nào, cũng không phải chuyện như bây giờ, dường như mặc cho hắn ra quyền như thế nào, đều đánh vào một cây bông, không hề có cảm giác ra sức.

Lẽ nào Huyện lệnh này định giở trò đến cùng?

Sớm nghe nói có tụng sư am hiểu nhất tranh luận, không nghĩ Huyện lệnh này cũng là cao thủ trong cuộc. Nghĩ tới đây, hắn dứt khoát phải ngang ngược, bất thình lình đứng lên nói: “Đào Mặc! Ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngươi nếu có lương tâm, Anh Hồng ngậm oan mà chết, ngươi quả thật có thể ngủ được an giấc?”

Đào Mặc nghe theo sờ vào vị trí tim hắn, nói: “Nếu Anh Hồng thực sự là ngậm oan mà chết, ta thân là quan phụ mẫu địa phương, nhất định vì nàng chủ trì công đạo!”

Nam tử trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên phất tay áo bỏ đi.

Trong tưởng tượng của hắn, Đào Mặc có ẩn nhẫn, cũng nhất định sẽ vì bị mình khinh thường trên công đường mà tức giận. Nhưng kỳ lạ thay, hắn một đường ra khỏi huyện nha, cũng không có bất kỳ tiếng quát lớn và ngăn trở gì, Đào Mặc và nha dịch đều im hơi lặng tiếng như nhau, ngay cả sư gia lúc trước nổi giận quát cũng bảo trì trầm mặc.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hảo hữu bên ngoài huyện nha, nam tử cũng mờ mịt.

Truyện Chữ Hay