Ta vào một ngày tuyết rơi.
Vốn dĩ có thể cầm cự đến mùa xuân năm sau, nhưng Sở Hành lại không thể chờ đợi thêm nữa.
Lưỡi găm từng tấc, từng tấc xuyên qua lồng ngực ta, máu tươi chảy ướt đẫm cả chiếc giường.
Hắn vẫn chưa hết hận.
Hắn xoay tay cầm, để lưỡi lạnh buốt xới tung máu thịt của ta.
Ta đau đến không thể thở, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi:
"Vì... sao vậy?"
Ta không hiểu.
Ta và hắn quen biết từ thuở nhỏ, giao tình thắm thiết.
Hơn mười năm qua, phụ thân và huynh trưởng của ta tận trung báo quốc, hết lòng giúp đỡ hắn.
Trước khi hắn nắm chắc quyền lực hoàng triều, đã giao nộp binh quyền, tự nguyện chịu trách nhiệm.
Thế nhưng hắn vẫn tìm một tội danh vô căn cứ, đẩy gia tộc Tạ thị của ta vào con đường .
"Tại sao vậy, Sở Hành?" Ta siết chặt cổ tay hắn.
Sắc mặt Sở Hành trắng hơn cả tuyết ngoài trời, rõ ràng hắn là kẻ hạ thủ, nhưng biểu cảm đó, lại như thể chính ta đã phản bội hắn.
"Đây là món nợ các ngươi... nợ Nhược Nhược."
Hắn nghiến răng, thốt lên.
Nhược Nhược?
Liễu Nhược?Ký ức quá xa xăm, đến nỗi ta phải mất chút thời gian mới nhớ ra cái tên này.
Và khuôn mặt sau cái tên ấy, yếu ớt như cành liễu yếu mềm trong gió.
Ta không khỏi bật cười thành tiếng.
Mười năm rồi.
Thì ra trong suốt mười năm qua, Sở Hành chưa từng quên nàng.
Thì ra hắn đã quy hết tội lỗi về cái của nàng cho ta, cho cả họ Tạ.
"Sở Hành, ngươi đúng là..."
Phường bội tín!
Chưa kịp thốt ra hai từ cuối cùng, Sở Hành đã rút găm ra.
Máu đỏ phun thành dòng, một giọt nhỏ xuống dưới lưỡi.
Mùi vị tanh ngọt.
Thật giống với bát yến huyết năm ấy, mẫu thân ta mắt đỏ hoe mà hầm cho ta.
…
"Tiểu thư, có phải tim lại đau rồi không?"
Những bông tuyết như mây bay đi mất.
Cái lạnh cắt da cắt thịt cũng chẳng còn.
Xuân quang đang thịnh, người qua kẻ lại đông đúc.
Ta đang ở tiệc sinh thần mười sáu tuổi của mình.
Phải rồi, có lẽ là trời cao đã mở mắt, chỉ trong chớp mắt, ta lại không .
Không những không , mà ta còn trở về năm mười sáu tuổi này.
Năm nay ca ca đã giành thắng lợi lớn, phụ thân cũng lập công lớn trong việc trị thủy.
Năm nay, ta vẫn chưa gả cho Sở Hành.
"Tim sao có thể không đau được chứ." Phía sau vang lên tiếng cười chế nhạo, "Ngày hôm qua, Thái tử điện hạ còn quỳ suốt một đêm trước cổng điện Cần Chính, muốn hủy bỏ hôn sự với phủ Thượng thư đấy."
Hồng Nhạn lập tức quay đầu muốn tiến lên, nhưng ta đã ngăn lại.
Không chỉ là muốn hủy bỏ hôn ước với ta.
Năm nay, Sở Hành đã gặp nạn trong lúc đi dẹp loạn thổ phỉ, rơi xuống vách núi, được một cô gái mồ côi cứu giúp.
Cô gái mồ côi ấy nhan sắc mỹ miều, tính tình dịu dàng, vì cứu hắn mà nếm thử đủ loại thảo dược, không chỉ tổn hại thân thể, mà còn bị độc làm hỏng giọng nói trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh.
Sở Hành vô cùng cảm động, đưa nàng về cung.
Tính cả hôm qua, hắn đã quỳ ba ngày ba đêm ở điện Cần Chính.
Hắn muốn cưới nàng làm Thái tử phi.
"Tiểu thư, đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài, người và Thái tử điện hạ có tình cảm sâu đậm từ nhỏ, Thái tử điện hạ đối với người..."
Ta nhìn Hồng Nhạn, lắc đầu với nàng.
Lời nói của Hồng Nhạn lập tức ngưng bặt.
Ta dĩ nhiên biết nàng muốn nói gì.
Ba ngày trước, ta tỉnh lại tại phủ Thượng thư.
Ba ngày, đủ để ta làm rõ tiền kiếp và kiếp này.
"Tiểu thư." Hồng Nhạn bỗng nhiên mày mắt sáng lên, thấp giọng nói, "Thái tử điện hạ tới rồi."
Ta ngẩng đầu lên, liền thấy Sở Hành trong bộ thường phục của Thái tử, dưới sự vây quanh của đám đông, đang tiến về phía ta.
Những tiếng xì xào bàn tán sau lưng lập tức tan biến.
Ta và Sở Hành là thanh mai trúc mã.
Khi ta còn chưa ra đời, hôn ước đã được định sẵn.
Từ nhỏ, hễ có ai nói xấu về ta, hắn luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.
Hắn phạm lỗi bị phạt, ta là người đầu tiên cầu xin tha thứ cho hắn.
Trước đây, không ai nghi ngờ rằng ta là người mà Sở Hành yêu quý nhất.
Là lựa chọn duy nhất cho ngôi vị Thái tử phi.
Nhưng hôm nay, vào ngày sinh thần mười sáu tuổi của ta, hắn lại dẫn theo một nữ tử khác đến.
Liễu Nhược trắng trẻo, mảnh mai, như con chim non hoảng sợ, nép mình bên cạnh hắn.
Sở Hành đã quỳ suốt đêm, không hề tỏ ra mệt mỏi, trái lại còn mỉm cười, thân mật thì thầm điều gì đó bên tai nàng.
Nàng nhìn ta, biểu cảm lập tức trở nên hoảng hốt và bối rối, bước nhanh vài bước tiến lên phía trước.
Rồi "phịch" một tiếng, quỳ sụp trước mặt ta.
Quả thật, mọi thứ đều giống hệt kiếp trước.
Ngay cả giọt lệ đọng trên hàng mi, chưa rơi xuống, cũng chẳng khác chút nào.