Mùa xuân năm ấy rất ấm áp, rốt cuộc tập đoàn Qúy Thị bước ra thị trường.
Quý Uẩn xuất ra một khoản tiền quyên góp cho sự nghiệp giáo dục. Ông ta tài trợ một trường tiểu học nổi tiếng trong thành phố, mỗi lần gặp ông ta, hiệu trưởng đều nghênh tiếp từ xa.
"Quý tổng." Hiệu trưởng đi theo phía sau, hơi cúi người xuống, "Khoản tiền lần trước ngài tài trợ, chúng tôi đã sử dụng để xây dựng một khu học đường mới, cuối năm là có thể khánh thành."
Quý Uẩn mặc bộ tây trang màu xám, vẻ mặt không tỏ rõ vui buồn. Ông ta chỉ nghe chứ không đáp.
"Hơn nữa, cuộc thi Olympic toán học mà ngài quan tâm, có một học sinh trong trường đã đạt giải quán quân." Hiệu trưởng cân nhắc tâm trạng của ông ta, đứng bên cạnh lựa chọn những lời dễ nghe mà nói.
"Là ai?" Quý Uẩn dừng bước chân lên tiếng hỏi.
"Đào Tư Phạm." Hiệu trưởng mỉm cười ngồi dậy, vẻ mặt tươi cười nói: "Ngài nhìn xem, là đứa bé đó."
Quý Uẩn nhìn theo tay của hiệu trưởng, thấy trên thao trường phía trước có một bé trai mặc đồng phục học sinh đang chơi bóng cùng các bạn. Nó là đứa cao nhất, sức lực cũng rất tốt, mặc dù nhỏ tuổi nhưng dẫn bóng rất chính xác.
"Đứa nhỏ này đặc biệt thông minh, lại rất nghe lời, giáo viên trong trường đều nói rằng tương lai sau này nó sẽ có tiền đồ sáng lạng!" Hiệu trưởng chỉ lo tán dương học sinh của mình, không hề thấy ánh mắt Qúy Uẩn càng trở nên thâm thúy.
"Đào Tư Phạm." Quý Uẩn lẩm bẩm gọi tên cậu bé, khóe mắt lóe sáng.
Ông ta cần một người như vậy để nối nghiệp, hoàn thành kế hoạch sau này của mình.
Cuộc gặp mặt lần sau là ở trong cô nhi viện.
Quý Uẩn khẽ cúi người xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn chằm chằm đứa bé trước mặt, giọng nói từ ái, "Con tên gì?"
Bé trai nhìn ông ta, do dự hồi lâu mới trả lời: "Đào Tư Phạm."
Quý Uẩn ôm cậu bé lên, lau đi giọt nước nơi khóe mắt của cậu bé, "Nam tử hán không được khóc, biết không?"
Đứa bé cái hiểu cái không nhìn ông ta, nói: "Con muốn ba và má."
"Đứa bé ngoan!" Quý Uẩn mím môi cười khẽ, dịu dàng hỏi nó: "Con muốn về nhà cùng ta không?"
Hoàn cảnh trong cô nhi viện không tốt, đứa bé mới đến hơn một tháng mà cả người đã gầy đi một vòng lớn. Nó cúi đầu, lo lắng hỏi: "Đến nhà chú có được ăn cơm no không?"
"Tất nhiên rồi." Quý Uẩn lấy ra một thanh chocolate từ trong túi đưa cho nó.
Đã thật lâu chưa được ăn kẹo, bé trai thò tay cầm lấy, cẩn thận xé giấy bọc, sau đó lại nhìn ông ta, không thấy ông ta tức giận mới bỏ chocolate vào miệng, khẽ cắn một ngụm nhỏ.
"Như thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?"
Quý Uẩn lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt nó, mỉm cười hỏi.
Bé trai nhếch môi, quay đầu nhìn cô nhi viện phía sau, thấy những đứa bé trai lớn tuổi hơn nó, lập tức rụt cổ một cái, nhìn về phía Qúy Uẩn rồi bước tới, "Con muốn cùng chú về nhà."
"Rất tốt." Quý Uẩn vừa ý gật đầu, phân phó người bên cạnh đi làm thủ tục nhận con nuôi.
Qúy Uẩn nắm bàn tay đứa bé cùng đi ra khỏi cô nhi viện.
"Con phải nhớ, từ nay về sau, con tên là Qúy Tư Phạm."
"Quý Tư Phạm."
Bé trai ngẩng đầu lên, hình như đã hiểu ra cái gì, ánh mắt chán nản. Từ nay về sau, nó chính là Qúy Tư Phạm, không còn là Đào Tư Phạm nữa vì nó không còn ba mẹ.
Xooảng ——
Quý Uẩn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, vô ý làm đổ ly trà trong tay. Ông ta quét mắt nhìn ly trà đổ trên đệm, môi mỏng mím lại.
Những chuyện cũ đã sớm chôn chặt trong lòng. Nhiều năm trôi qua, ông ta chưa từng nghĩ tới.
Hôm nay hồi tưởng lại, thế nhưng lại làm cả người ông ta đổ mồ hôi lạnh.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Qúy Uẩn chau mày, trong tai vang vọng tiếng cười lạnh của Qúy Tư Phạm: "Quý Uẩn, tôi sẽ không khiến ông ngồi tù. Ngồi tù là quá dễ dàng cho ông rồi, tôi muốn ông sống không bằng chết!"
Sống không bằng chết?
Trong nháy mắt, vẻ mặt Qúy Uẩn trở nên lạnh lẽo. Đây chính là đứa bé một tay ông ta nuôi lớn, sớm chiều làm bạn mười bảy năm qua ư?
"Ha ha ——"
Quý Uẩn nhếch môi, không khỏi cười ra tiếng. Khó trách ban đầu Qúy Tư Phạm quỳ gối trước mật ông ta cầu khẩn, muốn buông tha cho Sở Kiều, ngược lại chọn Sở Nhạc Viện, thì ra từ lúc đó trở đi, nó đã biết tai nạn xe cộ của cha mẹ nó có liên quan đến mỉnh!
Tốt, thế nhưng lại che giấu tốt như vậy, lừa gạt mình lâu như vậy!
Không hổ là con trai tốt mà mình dạy dỗ!
Quý Uẩn đỡ thành ghế sô pha đứng lên, đi tới ngồi xuống bên bàn đọc sách. Ông ta bật đèn bàn, kéo ngăn kéo cuối cùng, lấy ra giấy tờ xin nhận con nuôi ngày đó, đáy mắt dần dần tối lại.
Nếu như có thể lựa chọn, ông ta cũng không muốn làm như vậy!
Nhưng Qúy Uẩn cần một người thừa kế, một người thừa kế chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
Quý Tư Phạm lại vừa vặn phù hợp với yêu cầu của ông ta, thông minh, cơ trí, có tầm nhìn xa. Mười bảy năm qua, Qúy Uẩn đã dùng tất cả những gì mình có để đào tạo đứa con trai này, may nắm là những năm này đã không để cho ông ta thất vọng.
Từ nhỏ thành tích của Qúy Tư Phạm luôn đứng thứ nhất, tuyệt đối không bao giờ mắc sai lầm. Sau đó lên trung học, đại học, thành tích vẫn ưu tú như vậy. Qúy Uẩn muốn anh ta vào đại học mỹ thuật, anh ta không nói hai lời, liền từ bỏ thi tài chính.
Quý Uẩn để anh ta đến gần Sở Kiều, trong thời gian ngắn, anh ta chiếm được cảm tình của cô.
Qúy Uẩn đã từng cho rằng, có một đứa con trai hiểu chuyện, nghe lời như vậy thì cuộc đời này chẳng còn gì đáng tiếc. Chờ đến khi tâm nguyện hoàn thành, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho Qúy Tư Phạm!
Nhưng hôm nay......
Quý Uẩn liên tục cười khổ, ánh mắt lo lắng. Ông ta cố gắng mấy chục năm qua là vì ngày hôm nay, nếu bị Qúy Tư Phạm phá hỏng, có chết cũng không thể nhắm mắt được!
Sở Nhạc Viện nói tài xế lái xe tới nhà họ Giang, sau đó cô vội vàng đi một mình vào trong nhà.
"Bác!" trong nhà đồ đạc tán loạn, dường như cảnh sát đã tới lục sót Đồ, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngày hôm qua Giang Văn Hải nói không rõ ràng trong điện thoại, Sở Nhạc Viện nhìn căn phòng lộn xộn, hốt hoảng, "Vì sao anh lại bị bắt?"
Giang Văn Hải ủ rũ, cúi đầu ngồi trên sô pha, sắc mặt tái nhợt, "Công ty của Tiểu Hổ xảy ra chút việc."
"Chuyện gì?" Sở Nhạc Viện mím môi, cảm giác có chuyện không hay xảy ra.
"Sổ sách có vấn đề." Giang Văn Hải né tránh ánh mắt cô: "Gần đây Tiểu Hổ hợp tác buôn bán với người ta nhưng bị lừa, những người đó đều làm ăn phi pháp!"
"Phi pháp?" Sở Nhạc Viện cả kinh thất sắc, "Bác, rốt cuộc anh đã làm gì?"
Hai tay Giang Văn Hải nắm lại, nói: "Buôn lậu."
"Buôn lậu?!" Sở Nhạc Viện trợn tròn hai mắt, lạnh lùng nói: "Đó là phải ngồi tù."
"Bác biết nên mới gọi con tới đây." Giang Văn Hải kéo tay Sở Nhạc Viện rưng rưng nói: "Nhạc Viện, con hãy nói với Tư Phạm giúp chúng ta, cho dù phải ngồi tù cũng tốt, chỉ cần có thể xử nhẹ một chút!"
"Con sao?" Ánh mặt Sở Nhạc Viện tối sầm lại, cúi đầu cười khổ. Nếu Qúy Tư Phạm mà nghe cô thì cô đã không có ngày hôm nay!
"Nhạc Viện, con phải nói với Qúy Tư Phạm, giờ con đang có đứa bé, nó sẽ nghe lời con." Giang Văn Hải nắm thật chặt tay cô, giống như bắt được bè gỗ cứu mạng.
"Bác gái đâu rồi?" Sở Nhạc Viện quyét mắt nhìn biệt thự lộn xộn thắc mắc hỏi,
Giang Văn Hải lắc đầu nói: "Nhập viện rồi, khi tiểu Hổ bị bắt đi thì bác gái con liền mắc bệnh."
Thở dài một hơi, Sở Nhạc Viện nhướng mày nhìn ông ta, hỏi tiếp "Bác, anh chỉ dính vào việc buôn lậu hay còn gì khác nữa?"
"Cái khác?" ánh mắt Giang Văn Hải trấn định nhìn cô, nói, "Không có."
Không nhìn thấy gì khác thường trong đôi mắt ông ta, cuối cùng Sở Nhạc Viện cũng cảm thấy yên tâm. Nếu như chỉ có buôn lậu thì nhiều nhất là ngồi tù, chắc chắn sẽ có ngày ra ngoài!
Ngồi xe quay trở về nhà, tâm tư Sở Nhạc Viện nặng nề. Giang Hổ là người nhà của cô, hôm nay anh ta bị bắt, cho dù thế nào thì cô cũng cố gắng sắp xếp chu toàn.
Giang Hổ là hy vọng duy nhất của nhà họ Giang, Sở Nhạc Viện không thể để cho anh ta ngồi tù.
"Cô chủ, sao cô lại vào phòng bếp?" dì Thái thấy Sở Nhạc Viện ưỡn bụng đi vào, lập tức đẩy cô ra ngoài.
"Buổi tối ăn món gì?" Sở Nhạc Viện liếc nhìn món ăn bên trong, hỏi bà.
Dì Thái chỉ cho cô xem đồ ăn mua về, nói: "Có cá hấp, sườn xào chua ngọt, bắp xào, còn có tôm nõn đông qua."
"Thêm món măng tây nữa." Sở Nhạc Viện mỉm cười: "Tư Phạm thích ăn."
"Vâng." dì Thái đáp lời, đưa cô đi vào phòng khách nghỉ ngơi, xem tivi, tuyệt đối không để cô nhúng tay vào làm/
Khi Qúy Tư Phạm về đến nhà, đồ ăn đã được bày lên bàn.
"Anh về rồi?" Sở Nhạc Viện chủ động giúp anh cầm đồ, cười nói: "Nhanh lên một chút rửa tay ăn cơm."
Quý Tư Phạm nhíu chặt mày kiếm, kể từ sau khi xuất viện cô chưa từng nhiệt tình như vậy. Anh ta đi rửa tay, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
"Nếm thử món này xem." Sở Nhạc Viện gắp một miếng măng tây, ánh mắt dịu dàng.
Quý Tư Phạm cũng không ăn đồ ăn cô gắp cho, nhướng mày lên hỏi, "Có chuyện cứ nói, không cần phải như vậy."
Giọng điệu của anh ta lạnh nhạt, nụ cười nơi của Sở Nhạc Viện cứng đờ nơi khóe miệng, nhưng nghĩ tới có việc muốn cầu xin, cô chỉ có thế nhẫn nhịn, "Tư Phạm, về chuyện của anh trai em, anh có thể giúp một tay hay không?"
"Giang Hổ?" Quý Tư Phạm mím nhẹ môi mỏng, mỉm cười hỏi.
"Vâng" Sở Nhạc Viện gật đầu, vội vàng giải thích: "Bác đã nói qua với em, anh trai em bị người ta lừa, thật ra thì chuyện buôn lậu anh ấy cũng không biết!"
"Buôn lậu?!" Quý Tư Phạm nhỏ giọng cười nhạo, ánh mắt sắc bén nhìn cô, "Sở Nhạc Viện, cô cho rằng Giang Hổ chỉ buôn lậu mà khiến chi nhà họ Quyền phải ra mặt hay sao?"
Sở Nhạc Viện nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, "Tại sao lại là bọn hắn."
"Hừ!"
Quý Tư Phạm bĩu môi, gắp một miếng măng tây bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai xong mới nói tiếp, "Khả Nhi chết, là do bị người đẩy xuống nước chết đuối."
Đôi đũa trong tay Sở Nhạc Viện ‘ cạch ’ một tiếng rơi trên bàn, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khả Nhi chết rồi.
Trong lòng Sở Nhạc Viện thắt lại, cô cắn môi, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
"Nếu như Giang Hổ chỉ là buôn lậu thì nhiều người muốn đưa anh ta vào chỗ chết như vậy hay sao?" Quý Tư Phạm đặt đũa xuống, cầm khăn lau miệng, giọng nói lạnh bạc, "Nhà họ Giang coi như xong, không ai có thể cứu!"
Mắt thấy anh ta xoay người đi, Sở Nhạc Viện há miệng, lại phát giác cổ họng không thể phát ra tiếng.
Đầu cô ông ông, hoàn toàn rối loạn.
Khả Nhi chết? Tại sao cô ấy phải chết? Chẳng lẽ cái chết của cô ấy có liên quan đến Giang Hổ?!
Cả đêm nằm ngủ khônt yên, lúc trời sáng, dì Thái kéo rèm cửa sổ, cười hỏi cô: "Cô chủ, bữa sáng cô muốn ăn gì?"
Sở Nhạc Viện ngủ không ngon giấc, sắc mặt không được tốt, "Tôi không muốn ăn."
"Vậy cũng không được." dì Thái cau mày nói: "Nếu cô không ăn, Bảo Bảo sẽ bị đói."
Hai chữ Bảo Bảo quả nhiên hữu hiệu, Sở Nhạc Viện vén chăn buóc xuống giường đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt. Dì Thái mang bữa sáng lên, cô cố gắng ăn chút thức ăn.
Tivi trong phòng khách đang phát tin tức sáng sớm, đưa tin về một vụ án xảy ra gần đây. Sở Nhạc Viện cầm muỗng trong tay, chăm chú nhìn màn hình, thấy ống kính đổi hướng nhắm vào một xác chết là phụ nữ đã bị ngâm lâu trong nước.
"Oẹ ——"
Sở Nhạc Viện cúi người xuống, không nhịn được nôn ọe mấy cái. Dạ dày của cô trống rỗng, cũng chỉ là nôn khan.
"Cô chủ, cô có sao không?" dì Thái vội vàng chạy tới, khẽ vuốt vuốt sau lưng cô.
Gương mặt trên tivi bầm tím sưng vù, khuôn mặt cũng có thể mơ hồ nhận ra mấy phần. Sở Nhạc Viện cắn môi, không còn hơi sức nói: "Tôi muốn uống nước."
Dì Thái thấy sắc mặt cô vẫn tốt, xoay người đi vào phòng bếp rót nước.
Tin tức trên tivi vẫn đang phát, cảnh sát đã có thông tin mới nhất, xác định là người phụ nữ không phải là tự tử mà có người cố ý mưu sát!
Sở Nhạc Viện cắn môi, hai tay nắm chặt lại. Hốc mắt cô ê ẩm, giống như có một tảng đá lớn đè trong tim. Cho dù như thế nào thì Khả Nhi đã đi theo Giang Hổ lâu như vậy, tại sao lòng dạ anh ta lại độc ác đến thế?!
Lại đến ngày phải tới bệnh viện, Sở Nhạc Viện mặc một bộ đồ bầu màu hồng, trang điểm một chút cho tươi tắn. Mấy buổi tối gần đây cô ngủ không ngôn, thường gặp phải ác mộng.
Tối hôm qua cô nằm mơ thấy Giang Hổ bị người ta đưa lên đoạn đầu đài, hình ảnh đó giống hệt như trên tivi. Đao phủ nắm chặt khảm đao, giơ lên cao sau dó chém đầu Giang Hổ, máu tươi phun ra.