Editor: Lovenoo
“Đồ điên!”
Quý Tư Phạm rút tay khỏi tay cô ta, lướt qua cô ta vào nhà.
“Đứng lại!”
Sở Nhạc Viện gọi anh ta lại, đi từng bước đến trước mặt anh ta, quăng giấy chuẩn đoán bệnh trong tay cho anh ta, nói: “Tôi có thai.”
Mở tờ giấy cô ta đưa tới, Quý Tư Phạm nhanh chóng xem một lần, trong phút chốc hai tròng mắt bên trong dâng lên cuồng phong mưa rào, “Sở Nhạc Viện, cô dám gạt tôi?!”
Bị anh ta đẩy lưng phải chống lên tường, ngay sau đó cổ bị anh ta bóp chặt, khoé miệng Sở Nhạc Viện hàm chứa nụ cười giễu cợt, nói: “Hôm nay tôi vốn muốn từ bỏ đứa bé này, nhưng về sau lại thay đổi chủ ý.”
Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, ánh mắt nhuốm tia máu nhìn chòng chọc người trước mặt, lo lắng nói: “Quý Tư Phạm, anh phá huỷ nhà của tôi, phá huỷ tôi…. tại sao tôi có thể để anh sống tự nhiên như vậy?! Tôi muốn lưu lại đứa nhỏ này, không phải là anh chán ghét tôi sao? Không phải là anh không yêu tôi sao? Tôi nói, tôi đều không cần gì, từ hôm nay một khắc này trở đi, chúng ta cứ hành hạ lẫn nhau như vậy đi!”
Cô ta mà lo lắng, lòng bàn tay đặt ở bụng, cười nói: “Đời này, anh đừng nghĩ phủi sạch quan hệ với tôi!”
Rầm—
Cửa phòng bị một lực lớn đóng lại, Quý Tư Phạm nhìn chằm chằm tờ giấy chuẩn bệnh từ từ rơi xuống đất, đắy mắt tĩnh mịch.
Dựa lưng vào cánh cửa, lòng bàn tay Sở Nhạc Viện từ từ đặt lên bụng, nước mắt theo khéo mắt chảy ra. Cô ta cắn môi, nức nở nói: “Bảo bảo, mẹ chỉ có mỗi con.”
Sáng ngày hôm sau, cuối cùng Sở Hoành Sanh cũng thoát khỏi nguy hiểm. Vị trí xuất huyết đè lên thần kinh não, người vẫn chưa tỉnh.
Sở Kiều tạm thời thở phào nhẹ nhõm, Quyền Yến Thác đưa cô từ viện về nhà.
Cả đêm không ngủ, Sở Kiều không thấy mệt mỏi gì. Cô đi vào phòng bếp, rót thuốc bắc ra chén, cho vào lò vi sóng hâm nóng.
“Lại uống thuốc?” Quyền Yến Thác tắm rửa qua, vừa lau tóc, vừa đi đến phía sau cô, mày kiếm nhíu chặt.
Sở Kiều đang cầm bát thuốc, ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc, vẫn ngẩng đầu lên, bắt buộc mình uống vào. Cầm bát thuốc rửa sạch, cô xoay người, giọng bình tĩnh nói: “Trước em dọn ra ngoài một thời gian.”
“Dọn ra ngoài?” Quyền Yến Thác cau mày, dư quang khéo mắt thoáng nhìn, thấy rương hành lý để trong phòng khách, gương mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, “Tại sao lại muốn dọn ra ngoài?!”
Âm thanh của anh căng thẳng, đã lộ ra sự tức giận.
Sở Kiều cúi đầu, khẽ mím môi, “Anh đừng hiểu lầm, em chỉ sợ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của anh.”
Đôi tay cô khẽ nắm, nói: “Thì Nhan cần chuẩn bị nhiều việc, ba ở bên kia cũng đều phải đi lại mỗi ngày, cứ như vậy mỗi lần về nhà sẽ rất khuya.”
“Đây chính là lý do của em?” Quyền Yến Thác trở tay vứt khăn lông đi, giọng nói lo lắng.
Một tay Quyền Yến Thác kéo cô vào trong ngực, đôi mắt thâm thuý nheo lại, “Sở Kiều, em nói dối.”
Ánh mắt anh sắc bén, Sở Kiều xoay tầm mắt, giọng bình tĩnh nói: “Em chỉ dọn ra tạm thời mấy ngày thôi, chờ em qua đợt bận rộn này sẽ tốt hơn.”
“Không được!” Quyền Yến Thác không hề nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.
Sở Kiều dán sát mặt ở tim của anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, chậm rãi mở miệng, “Ông xã, em không muốn lừa dối anh, gần đây em thật sự rất mệt mỏi, em muốn một mình an tĩnh một chút.”
Mỗi ngày đều đối mặt với sự dịu dàng cưng chiều của anh, sẽ chỉ làm lòng cô thêm gánh nặng, càng thêm đè nén.
“Ba cần được chăm sóc, Thì Nhan và công ty đều cần xử lý, em không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm.” Sở Kiều dõi theo ánh mắt của anh, giọng nói chán nản: “Những thứ này đều là trách nhiệm của em, em nhất định phải đối mặt cùng gánh vác!”
“Vì cái gì mà lại muốn bản thân mệt mỏi?” Quyền Yến Thác cau mày, không vui nói: “Em hoàn toàn có thể không cần trông nom cái gì cả, giao hết những thứ đó cho anh.”
Sở Kiều lắc đầu một cái, “Nếu là như vậy, thì ngay từ đầu khi mới bắt đầu đã có thể tiếp thụ anh, tại sao còn chờ tới bây giờ?”
“Đó không phải là cái em muốn nghĩ,” Sở Kiều thở dài, nói: “Anh nên hiểu em.”
Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác khẽ mím, cúi đầu hôn một cái vào khoé miệng cô, nói: “Em chính là cái tính khí đáng ghét này, vừa bắt đầu đã như vậy, cho tới bây giờ cũng không thay đổi.”
Đưa tay lên vén mấy sợi tóc bị rơi của cô, mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, hỏi cô: “Nói cho anh biết, vì sao em lại có tâm sự nặng nề?”
Sở Kiều nắm chặt tay của anh, Ánh mắt trong suốt, “Không có gì, là em tự tạo áp lực quá lớn cho mình.”
“Thật sự?” Ánh mắt của cô không nhìn ra sự khác thường, nghi vấn trong lòng của Quyền Yến Thác dần dần biến mất.
Sở Kiều miễn cưỡng nặn ra nụ cười, chẳng qua là cười rất khó coi, “Thật.”
“Cười thật khó nhìn.” Quyền Yến Thác cúi đầu xuống, cùng đối chọi trán với cô. Anh ôm người trong ngực, cảm thấy thân thể cô gầy gò, không nhịn được mà đau lòng.
Trong khoảng thời gian gần đây, áp lực của Sở Kiều quả thực rất lớn, buổi tối thường sẽ bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, nếu không thì trong mộng cũng sẽ khóc đến tỉnh. Đã thật lâu rồi chưa từng xảy ra tình huống như vậy, nghĩ tới những thứ này, chân mày Quyền Yến Thác nhíu lại lần nữa.
“Thật sự muốn dọn đi?” Anh nhìn chằm chằm người trong ngực, giọng nói bất đắc dĩ.
Sở Kiều dõi theo ánh mắt của anh, nói: “Tạm thời mấy ngày này thôi, đợi đến khi Thì Nhan chính thức đi vào quỹ đạo em có thể nhẹ nhõm một chút.”
“Được rồi.”
Nếu là lúc trước, chắc chắn Quyền Yến Thác sẽ không đồng ý. Nhưng Sở Hoành Sanh hôn mê ngoài ý muốn, đối với Sở Kiều mà nói đó là một đả kích trầm trọng, cô mệt mỏi và tinh lực cũng đến cực hạn, nếu anh tiếp tục gây áp lực, chỉ càng làm cô mệt mỏi hơn thôi.
Mỗi ngày Sở Kiều đều đang uống thuốc, coi như không hỏi, anh hoặc ít hoặc nhiều cũng biết một chút, những thứ chuyện loạn thất bát tao này đè ở trên người cô, đúng là trong lúc vô hình tạo thành một cỗ áp lực rất lớn.
“Chẳng qua, mỗi ngày em đều phải gặp mặt anh.” Quyền Yến Thác mím môi, nói: “Lúc nào anh cũng có thể đi gặp em.”
“Dĩ nhiên!”
Lần này Sở Kiều cười thật sự, bưng lấy khuôn mặt của anh hôn một cái, nói: “Anh có quyền lợi này cả đời.”
Lời này nghe coi như lọt tai, cuối cùng sắc mặt âm trầm của người đàn ông cũng chuyển biến.
“Đi thôi, anh đưa em đi.”
Rất nhanh Quyền Yến Thác đã ăn mặc chỉnh tề, lôi kéo tay Sở Kiều ra cửa, đưa cô tới nhà cũ thu dọn thật tốt.