Nghỉ đông kết thúc, ngày đầu tiên đi làm là thống khổ nhất.
Mấy ngày nghỉ tết ở lại nhà Tổ, chỉ ăn với ngủ, có người nói chuyện phiếm, có người chơi đùa. Sở Kiều cực kỳ sung sướng, vui đến quên cả trời đất, tối qua trở về biệt thự, cái cảm giác thế giới hai người làm cô có chút không quen.
An ủi duy nhất chính là chiếc giường. Về với giường ngủ quen thuộc, Sở Kiều gối đầu liền ngủ mất, căn bản không có để ý đến người đàn ông nằm dán sát bên cạnh.
Suy nghĩ đến việc ngày mai cô phải dậy sớm, Quyền Yến Thác miễn cưỡng nhịn lại dục vọng, coi như là tha cho cô!
Chỉ là mấy ngày trước thiếu ngủ, trong lúc nhất thời rất khó bù lại. Buổi sáng, Sở Kiều đang ngủ ngon lại bị người đàn ông nhẫn tâm lôi dậy, quặm mặt hỏi cô: "Em muốn tự mình ngồi dậy hay là để anh giúp em tỉnh ngủ hả?"
Những lời này rất có lực uy hiếp, Sở Kiều mở mắt, đi dép chạy vào phòng tắm, ngoan ngoãn rửa mặt.
Lấy một bộ đồ công sở trong tủ đồ, Sở Kiều thỏa mãn gật đầu. Cô cất bước đi xuống lầu, bữa sáng đã sẵn sàng trong phòng ăn.
Tối qua khi trở về, dì Lan đặc biệt chuẩn bị cho họ mang đi. Nghĩ rằng hai đứa bé này chắc chắn sẽ không nấu nướng gì.
"Ăn đi." Quyền Yến Thác đặt cháo đã được hâm nóng trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Sở Kiều nhấp một hớp cháo nóng, cảm thấy toàn thân thật là thoải mái. Cô cầm một chiếc bánh bao nhét vào miệng, nói: "Nghỉ ngơi vẫn là thoải mái nhất."
Quyền Yến Thác đưa đũa cho cô, khuôn mặt nghiêm túc: "Vậy thì em ở nhà, đừng đi làm nữa. Dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền!"
Sở Kiều bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: "Là anh không thiếu tiền."
"Của anh không phải của em à?"
Quyền Yến Thác nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn cô. Hình như anh có thể biết trước được Sở Kiều muốn nói cái gì.
Trước kia Sở Kiều phân biệt rất rõ ràng giữa cô và anh. Nhưng lúc này, nhìn thấy đôi mắt tối tăm kia, cô chỉ cười cười, khéo léo chuyển ý, nói "Em đi làm không phải vì tiền, ba đã lớn tuổi rồi, cần em giúp đỡ."
Đôi mắt đen của người đàn ông lóe sáng, môi mỏng mím nhẹ, cúi đầu ưu nhã ăn, không nói gì thêm.
Có tiến bộ, bây giờ Sở Kiều đã biết không nên cùng anh cứng đối cứng.
Mặc dù anh ưa thích tính tình của Sở Kiều, nhưng phụ nữ mà quá mức kiên cường cũng không còn đáng yêu nữa. Nhu hòa một chút sẽ khiến cho người mà thương mến cô càng thêm đau lòng.
Dùng xong bữa sáng, Sở Kiều và Quyền Yến Thác cùng ra cửa. Cửa biệt thự mở ra, hai chiếc xe một đỏ một đen trước sau lái ra khỏi biệt thự, sau đó cửa tự động khép lại.
Lái xe tới công ty, Sở Kiều xách túi đi vào trong. Thỉnh thoảng xung quanh có người nhìn thấy cô đều cung kính kêu một tiếng Kiều tổng.
Ở trong công ty, Sở Kiều được coi là một cấp trên tương đối thân thiện. Chỉ cần nhân viên không phạm sai lầm, cô tuyệt đối sẽ không vô cớ nổi giận, bình thường cũng hay bỏ tiền túi mời mọi người ăn uống tiệc tùng.
Vừa có một chuyến thang máy, Sở Kiều tới chậm một bước, không kịp đi vào.
Cô nhìn đồng hồ, thật may là thời gian vẫn còn kịp, đành phải đợi chuyến sau.
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, Sở Kiều bước nhanh vào, trong lúc cửa thang máy đóng lại, một bóng dáng lắc mình tiến vào.
Người vừa bước vào mặc một bộ công sở màu đen, mái tóc quăn mềm mại màu nâu sậm. Cửa thang máy rất sáng, Sở Nhạc Viện có thể thấy người đứng sau lưng, ánh mắt trùng xuống.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt đen rơi vào trên gò má cô. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, một trước một sau, khoảng cách cũng gần, không ai nói một lời.
Là không có gì để nói.
Thang máy dần dần lên cao, không ngừng đi qua các tầng. Cho đến tầng cuối cùng, cửa mở ra một lần nữa.
Sở Nhạc Viện cúi đầu, bước trước một bước rời khỏi thang máy, nhanh chóng đi đến phòng làm việc.
Trên hành lang, Sở Kiều nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, khẽ thở dài một cái, xoay người về hướng ngược lại. Mội đi trái, một đi phải, cuối cùng cái họ lựa chọn cũng không phải cùng một con đường.
Hội nghị cấp cao năm nay, Sở Hoành Sanh xuất hiện.
Trước bàn hội nghị dài, tất cả quản lý cấp cao đều đã đến, không ai vắng mặt.
Sở Hoành Sanh ngồi ở ghế xoay, nhíu mày nhìn Sở Nhạc Viện đi vào cuối cùng, ánh mắt không hiều. Ông chép miệng, muốn nói gì đó nhưng mọi người líu ríu ngồi xuống, ông chỉ có thể nuốt vào những lời muốn nói.
Tổng kết quý một, các phòng ban đều nộp lên kế hoạch mới nhất.
Sở Nhạc Viện cho thư ký phân phát tài liệu đã chuẩn bị từ sớm: "Về đề án xây mới xưởng thời trang của chúng ta ở thành Đông, Qúy thị muốn đầu tư, tôi cảm thấy kế hoạch này khá tốt, hơn nữa còn có thể vì tập đoàn mang đến lợi ích lâu dài."
Mọi người vừa nghe nói đến Qúy thị, rất nhiều người ánh mắt thay đổi, cúi đầu giả bộ trầm tư, không phát biểu ý kiến.
Sau khi mở kế hoạch ra xem xét cẩn thận, Sở Kiều không khỏi cau mày, "Mở rộng nhà xưởng là kế hoạch phát triển năm năm tới của tập đoàn chúng ta, tại sao phải tiếp nhận đầu tư bên ngoài?"
"Tại sao?" Sở Nhạc Viện nhíu mày, lộ ra ánh mắt khinh miệt, "Lần trước, sau khi cổ phiếu Sở thị rớt giá thảm hại, nếu Qúy thị không kịp thời đầu tư, lúc này Sở thị sẽ có cục diện như thế nào còn chưa biết được đâu?!"
Ngừng một chút, Sở Nhạc Viện nhếch môi nói: "Khủng hoảng lần trước khiến cho tập đoàn bị chững lại ít nhất là ba năm, chẳng lẽ chị lại không biết?"
Sở Nhạc Viện hỏi ngược lại, làm cho Sở Kiều á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, lần trước cổ phiếu rớt giá thảm hại khiến cho Sở thị bị tổn thất không thể vãn hồi, mỗi lần nghĩ tới việc này, trong lòng cô vô cùng áy náy.
Đáng tiếc, việc đã rồi không có cách nào thay đổi.
"Nhạc Viện." Sở Hoành Sanh khe khẽ mở miệng, hòa hoãn nói: "Không cần nói chuyện lúc trước."
Khóe miệng Sở Nhạc Viện trầm xuống, sắc mặt lo lắng, Sở Kiều phạm lỗi lớn như vậy mà ba vẫn che chở cho chị ta!
Thu liễm lại đáy lòng phập phồng, Sở Nhạc Viện chép miệng, nói: "Ba, con cảm thấy Qúy thị là đối tác rất tốt. Trước mặt trong thị trường quốc nội, chúng ta chiếm thị phần không ít, nhưng ở hải ngoại thì tình hình cũng không mấy lạc quan, mà mấy năm nay doanh thu của Qúy thị ở hải ngoại rất tốt, nếu như hai nhà có thể lập quan hệ hợp tác lâu dài, không thể nghi ngờ rằng sẽ giúp chúng ta phát triển thị trường ra nước ngoài."
"Phương pháp phát triển thị trường hải ngoại có rất nhiều, " Sở Kiều khép lại tài liệu, hai mắt đen nhánh sáng ngời, vẻ mặt nghiêm nghị, "Không nhất định phải phụ thuộc vào Quý thị."
Sở Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định, "Tập đoàn chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của chính mình để đứng vững gót chân!"
"Chị......" Đôi mắt Sở Nhạc Viện cau lại, bởi vì lời nói của cô mà nghẹn khuất.
"Đúng vậy, chúng ta có năng lực đứng vững gót chân." Sở Hoành Sanh đột nhiên nói tiếp, ánh mắt vui mừng nhìn Sở Kiều.
Nhìn đến ánh mắt của cha, Sở Kiều cười nhạt, hai người nhất trí đồng quan điểm.
Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm vẻ mặt chúm chím cười của hai người, tay buông xuống nắm chặt lại.
Tất cả mọi người nhìn sắc mặt, nghe lời nói đoán tâm tình, thấy Sở Kiều chiếm ưu thế cũng không còn người không biết điều mà đi phụ họa Sở Nhạc Viện.
Sau hội nghị, Sở Nhạc Viện được cha gọi vào phòng làm việc.
"Nhạc Viện, con gầy đi."
Sở Hoành Sanh nhìn chằm chằm người đối diện, giọng nói lo lắng.
Ngồi ở trong ghế, Sở Nhạc Viện hơi cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mũi chân.
Lát sau, Sở Hoành Sanh cau mày, mở miệng hỏi: "Nhạc Viện, chuyện hợp tác cùng Qúy thị là ý của con hay ý của Tư Phạm?"
Nghe được lời của cha, Sở Nhạc Viện ngơ ngác, môi mỏng nhấp nhẹ, "Có gì khác nhau ạ?"
Đôi mắt thâm thúy của Sở Hoành Sanh nheo lại, "Con cứ tin tưởng cậu ta như vậy sao?"
"Tất nhiên là con tin rồi." Sở Nhạc Viện khinh khỉnh cười, ánh mắt kiên nghị, "Trừ tin tưởng anh ấy ra, con còn có thể tin được người nào nữa?"
"Nhạc Viện......"
Khóe mắt Sở Hoành Sanh trầm xuống, môi mỏng trong nháy mắt mím chặt, "Con luôn hành động theo cảm tính."
"Hành động theo cảm tính?" Sở Nhạc Viện nhạo báng, ánh mắt mang theo mấy phần châm chọc, "Hiện tại Sở Kiều đã trở lại, có chị ta ở bên cạnh nên ba thấy con không vừa mắt!"
"Câm mồm!"
Sở Hoành Sanh vỗ một cái lên mặt bàn, đôi mắt giận giữ: "Con chính là muốn như vậy?"
Sở Nhạc Viện cúi đầu không nói gì.
Thấy cô có vẻ không khỏe, trái tim Sở Hoành Sanh giật giật, giọng nói dần dần hòa hoãn, "Nhạc Viện, chuyện của công ty không thể để con bốc đồng như thế được, con chưa hiểu hết lòng người hiểm ác thế nào. Nếu như có chuyện không may xảy ra, Sở thị sẽ sụp đổ!"
"Hợp tác cùng Qúy thị sẽ làm Sở thị sụp đổ?" Sở Nhạc Viện nhăn mày, giải thích: "Ba, Tư Phạm là chồng con, là con rể của ba, có anh ấy ở Qúy thị làm sao có thể phá hủy Sở thị được?"
Sở Hoành Sanh mím nhẹ môi mỏng, giọng nói lộ ra thâm ý: "Nhạc Viện, trước kia ba dạy con như thế nào, con quên hết rồi sao? Những năm này ba kiên trì không chấp nhận đầu tư bên ngoài vào chính là vì quyền chủ động giữ tập đoàn trong tay mình! Nếu như lần trước không phải vì vạn bất đắc dĩ, ba tuyệt đối sẽ không tiếp nhận tiền đầu tư của Qúy thị."
"Ba!"
Sở Nhạc Viện đứng lên, đi tới bên cạnh ông: "Con không quên lời dạy của ba nhưng lần trước Tư Phạm giúp chúng ta cũng không có mục đích gì. Anh ấy đã nói, chỉ muốn hai bên hợp tác tốt hơn, ba không thể nghi ngờ anh ấy!"
Lắc đầu một cái, Sở Hoành Sanh nhíu chặt mày kiếm, xoay người nhìn cô chằm chằm: "Nhạc Viện, con còn trẻ tuổi! Con chỉ cần nhớ lời ba nói, trên đời này, có thể tin tưởng được chỉ có người thân của con mà thôi!"
"Người thân?" Sở Nhạc Viện cười lạnh buông tay cha ra. Hôm nay, người thân của cô còn có thể làm cho cô tin tưởng?!
Ánh mắt của cô, Sở Hoành Sanh thấy rất rõ ràng, ông giơ tay lên cầm tay con gái, nói: "Nhạc Viện, ba chỉ có hai chị em con, tương lai sẽ giao lại công ty cho hai đứa."
Sở Nhạc Viện cụp mắt, nhìn chằm chằm mũi chân, cũng không rút tay về. Giao cho hai người, là giao cho cô hay là giao cho Sở Kiều?