Lúc thắp hương ở trong miếu, Phạm Bồi Nghi đặc biệt đưa Sở Kiều đến một quán cơm chay, bà nói đồ chay ở đó rất ngon, muốn để cô nếm thử.
Mùi vị món ăn thực sự rất đặc biệt, đồ chay được làm tinh xảo, ngon miệng.
Sở Kiều ăn không ít, rất giữ thể diện cho mẹ chồng. Lúc ăn cơm, cô chủ động nói chuyện phiếm với bà, muốn kéo gần tình cảm giữa hai người.
Từ nhỏ đến lớn, Sở Kiều vẫn chưa được hưởng thụ tình thương của mẹ, hiện tại, cô có mẹ chồng, trong lúc vô tình, coi bà như chính mẹ ruột của mình mà đối đãi.
Phạm Bồi Nghi cũng không phải là một người khó chung sống, tuy đôi khi có tranh cãi một chút nhưng tâm địa bà vốn thiện lương. Bà biết hoàn cảnh từ nhỏ của Sở Kiều, tất nhiên đối xử với cô cũng như với con gái của mình.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, Nếu Sở Kiều phí hết tâm tư để lấy lòng ai đó, thực lực cũng không thể khinh thường. Lúc đầu đối với Mai Kiệt cũng như vậy, cô dùng gần hai tháng thu phục người vốn hay soi mói như thầy Mai, cũng có thể thấy được năng lực của cô!
"Kiều Kiều, các con đã không thể đi hưởng tuần trăng mật, con ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, không cần phải vội vàng quay lại làm việc." Phạm Bồi Nghi vỗ vỗ lưng cô, cười nói.
Sở Kiều gật đầu một cái, vẻ mặt dịu ngoan, "Vâng, gần đây trong nhà có việc, con cũng muốn giúp một tay."
Nhắc tới chuyện trong nhà, Phạm Bồi Nghi không nhịn được thở dài. Thật vất vả chờ đợi đến lúc con trai cùng con dâu kết hôn, mọi việc đều viên mãn. Thế nhưng, bên nhà Quyền Chính Nghi gây ra đại sự còn chưa nói, mà con gái cũng không để cho bà yên tâm.
Đều nói làm cha mẹ, cả đời vì con cái. Lúc này, Phạm Bồi Nghi liền khắc sâu trong tâm, thật là, cái nào cũng không để cho bà được yên lòng.
Phạm Bồi Nghi nhìn Sở Kiều một chút, mấy lần muốn nói lại thôi. Nghĩ đến tính khí thối tha của Quyền Sơ Nhược, bà cũng nhức đầu, không dám tùy tiện nghị luận chuyện của nó, đứa bé này tính khí quá quật cường, thực khiến người ta lo lắng!
Một lúc sau, Phạm Bồi Nghi nói tài xế lái xe đưa Sở Kiều về nhà trước. Đẩy cửa xe bước xuống, Sở Kiều đứng ở ven đường, đưa mắt nhìn xe hơi màu đen đi xa, sau đó mới xoay người đi vào.
Thấy chiếc xe Hummer màu đen đậu ở trong sân, Sở Kiều ngạc nhiên, nghĩ thầm, hôm nay anh trở về rất sớm? Cô cười cười, cầm túi xách đi nhanh đến trước cửa lớn, ấn vân tay mở khóa đi vào.
"Quyền Yến Thác!"
Sở Kiều lên tiếng gọi, trước cửa chỉ có đôi giày da màu đen của anh, còn có áo khoác. Trong phòng khách không thấy người.
Người đâu?
Sở Kiều đổi dép, đang muốn đi vào trong, thấy người đàn ông từ trên lầu đi xuống, trên tóc còn nhỏ nước, sắc mặt âm u nhìn rất đáng sợ.
"Thế nào?" Sở Kiều cất bước đi tới bên cạnh anh, quay đầu nhìn vào đôi mắt anh, cười hỏi: "Người nào trêu chọc anh?"
Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn cô một cái, "Em có nghĩ là nên đổi lại cách xưng hô hay không?"
Xưng hô?
Sở Kiều sửng sốt một chút, nhớ lại mới vừa rồi khi bước vào cửa cất tiếng gọi, vội vàng cười nói: "Ôi trời ạ, thói quen thôi mà!"
Đây không phải là một thói quen tốt.
Người đàn ông tiến lên một bước, bàn tay to lớn đặt lên mông cô, càn rỡ nhéo một cái, "Anh khát nước."
Lưu manh!
Sở Kiều thầm mắng, sau khi nén giận trừng mắt liếc anh một cái, mới đứng dậy đi tới phòng bếp pha trà.
Một lúc sau, cô bưng trà lúa mạch ra ngoài, đặt ở trước mặt anh, "Anh nếm thử cái này một chút?"
Quyền Yến Thác nâng ly trà lên, đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, cảm thấy mùi vị có chút kỳ quái. Anh nghi hoặc nếm nếm, lúc đầu hơi đắng, nhưng sau đó lưu lại mùi thơm nhàn nhạt.
"Cũng không tệ lắm." Quyền Yến Thác uống liên tiếp vài ngụm, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Trà lúa mạch." Sở Kiều cũng bưng lên một ly, nhẹ nhàng thổi, "Em thích uống."
Những đồ vật mà cô thích, khẩu vị đều rất cổ quái. Quyền Yến Thác cũng không nói gì nhiều, uống cạn một ly, cuối cùng nói thêm một câu, "Thêm một ly nữa."
Sở Kiều khẽ mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng bếp đem cả bình lấy ra, đặt ở trên khay trà, lại rót cho anh một chén.
"Em đã đi đâu?" Tay Quyền Yến Thác siết chặt hông cô, ôm vào trong ngực.
Sở Kiều nhún nhún vai, cười nói: "Cùng mẹ đi đến chùa dâng hương."
"Dâng hương?" Quyền Yến Thác cau mày, đáy mắt xẹt qua một nụ cười, "Em cũng tin vào cái này?"
"A......" Sở Kiều chép miệng, nói thật: "Ba em nói muốn em làm một người vợ tốt, mẹ đã tin tưởng thì em sẽ luôn luôn đi cùng thôi.."
"Chậc chậc, " Quyền Yến Thác cười cô, ánh mắt chế nhạo, "Hiện tại lời nói của cha là thánh chỉ."
Sở Kiều không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ là nhìn anh cười.
Lúc cô cười, gò má nổi lên lúm đồng tiền, trong ánh mắt của người đàn ông, cảm thấy lòng ngứa ngáy khó chịu.
Hai mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác nhíu lại, đột nhiên cúi đầu, há mồm ngậm lấy môi cô, lòng như lửa đốt gặm cắn.
"Ưmh ——"
Trước khi bị rơi vào vây hãm, Sở Kiều thở hổn hển đẩy anh ra. Đôi mắt long lanh ngước lên, nhìn anh: "Em có chuyện muốn hỏi anh."
Loại thời điểm này có chuyện gì à?
Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác căng thẳng, sắc mặt lo lắng, lạnh lùng thưởng cho cô một chữ: "Hỏi!"
Sở Kiều hít sâu một hơi, kéo tay anh đang ở trong vạt áo lông ra ngoài, thở dốc, hỏi: "Anh nói xem, tại sao phải lập bài vị trường sinh cho người đã khuất?"
"Bài vị trường sinh?" Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt nhìn cô trầm xuống, thuận miệng nói: "Là do trong lòng hổ thẹn đi! Nếu không thì lập cái đó làm gì?"
Trong lòng hổ thẹn?!
Khóe mắt Sở Kiều u tối, bởi vì lời nói của anh mà yên lặng. Những gì Quyền Yến Thác nói cũng chính là phỏng đoán trong lòng cô.
"Thế nào?" Thấy trong đôi mắt cô có điều gì đó không đúng, Quyền Yến Thác hỏi lại.
Lời đến khóe miệng, Sở Kiều lại không nói ra lời. Chuyện bên phía Quyền Chính Nghi đã khiến cho Quyền Yến Thác bận tâm, cô không muốn vấn đề mình đang băn khoăn làm anh bị quấy nhiễu.
Sở Kiều thở dài, đưa tay ôm chặt eo anh, vùi mặt ở vị trí trái tim anh, hỏi, "Cô cô bên đó như thế nào rồi hả?"
Nhắc tới vấn đề này, trong nháy mắt, vẻ mặt Quyền Yến Thác âm lãnh. Anh mím môi, giọng nói căng thẳng, "Em biết người phụ nữ Trì Quân Lương bao dưỡng bên ngoài là dạng gì không?"
Nghe anh nói, Sở Kiều cảm thẩy không ổn, từ trong ngực anh ngước đầu lên, nói: "Dạng gì?"
"So với Trì Việt còn nhỏ hơn một tuổi."
"Hả?" Sở Kiều kinh ngạc, có chút không dám tin.
Điên rồi! Những người này điên thật rồi!
"Anh......" Sở Kiều nghe anh nói như vậy, cũng khẳng định anh đã tìm được Trì Quân Lương. Khó trách ngày hôm nay lại về nhà sớm như vậy, chắc chắn là đã đi dạy dỗ những người đó!
"Yên tâm, " Quyền Yến Thác buông tay, sực nhớ ra điều gì đó nhưng lại không muốn nhắc tới. Chỉ là trầm giọng nói: "Anh không làm chuyện phạm pháp."
"Hừ, " Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác trở nên lạnh lùng, môi mỏng phun ra lời nói hung dữ, "Nếu Trì Quân Lương dám nói nhảm, anh sẽ đánh chết ông ta!"
Biết Quyền Chính Nghi từ nhỏ rất yêu thương anh, Sở Kiều cũng không thể nói thêm được gì, "Ông xã, anh đừng làm gì quá mức! Vô luận như thế nào, ông ta cũng là cha của Trì Việt, anh nên vì Trì Việt mà suy nghĩ."
Lời này quả thật nói đến trọng điểm! Nếu Quyền Yến Thác không nghĩ đến Trì Việt thì cũng có chừng loại phương pháp khiến Trì Quân Lương sống không bằng chết!
Đề tài quá mức nặng nề, Sở Kiều không muốn tiếp tục. Cô mỉm cười đứng lên, nói: "Anh muốn ăn món gì, em sẽ nấu cơm?"
Nhắc tới nấu cơm, ánh mắt Quyền Yến Thác tối lại, rõ ràng không có bất kỳ mong đợi gì, "Làm món sở trường của em là được rồi."
Nửa câu sau anh chưa nói, đáy lòng oán thầm: chỉ cần không để cho anh đói bụng là tốt rồi.
Nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của anh, Sở Kiều không phục, mở miệng nói: "Vậy tối nay nướng bánh ngọt đi, em học được một loại mới, hương vị rất ngon."
Nghe được hai chữ bánh ngọt, ánh mắt ảm đạm của Quyền Yến Thác sáng lên, anh cười tủm tỉm, đứng lên theo cô đi vào phòng bếp giúp một tay.
......
Sáng sớm, Phùng Thiên Chân chuẩn bị đồ ăn sáng, phân phó người giúp việc bưng lên bàn.
"Cô Phùng, " người giúp việc từ trên lầu đi xuống, sắc mặt khổ sở nói: "Cậu chủ không chịu mở cửa, từ tối ngày hôm trước cậu ấy vẫn chưa bước ra khỏi phòng!"
Đặt bữa sáng xuống, Phùng Thiên Chân mím môi, dặn dò: "Cô đi mời bà chủ ăn cơm, tôi lên lầu xem một chút."
Vừa nói cô vừa bước lên lầu, trực tiếp đi tới bên ngoài phòng ngủ của Trì Việt.
Cộc cộc cộc ——
Phùng Thiên Chân đưa tay gõ cửa, nhưng cửa phòng khép chặt. Cô ghé vào trên cửa lắng nghe, bên trong không có động tĩnh gì.
"Trì Việt!"
Phùng Thiên Chân cau mày, kêu lên: "Trì Việt, anh mở cửa ra!"
Cô ở bên ngoài kêu đến miệng đắng lưỡi khô nhưng người bên trong cũng không lên tiếng, tất nhiên là không mở cửa.
Dường như đã dự liệu tình huống này từ sớm, Phùng Thiên Chân xoay người đi xuống dưới lầu, lấy chìa khóa dự trữ ở phòng chứa đồ, quay trở lại. Cô dùng chìa khóa mở cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngủ treo rèm cửa sổ vừa dầy vừa nặng, trong phòng đều là khói bụi. Phùng Thiên Chân bịt mũi đi tới bên cửa sổ, một tay kéo rèm cửa, một tay đẩy cửa sổ ra, khiến cho gió lạnh bên ngoài thổi vào.
Người trên giường động đậy, giọng nói khàn khàn: "Kéo rèm che lại."
Phùng Thiên Chân không có phản ứng, nhặt lên quần áo vứt trên đất, nói: "Rời giường, xuống lầu ăn cơm!"
Đôi mắt Trì Việt lạnh lẽo, nhấc người lên mắng, " Con mẹ nó, ai cần cô quản tôi. Cút ra ngoài!"
Phùng Thiên Chân đứng ở bên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, trong lòng Trì Việt khẽ động, theo bản năng tránh ánh mắt cô.
"Trì Việt, anh như vậy là sao?"
Phùng Thiên Chân mím môi, sắc mặt trầm tĩnh, nói: "Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, anh nhốt mình ở chỗ này, là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao? Trì Việt, em nói cho anh biết, anh có ngủ năm thì cũng không thay đổi được sự thật! Anh có thể giống như một người đàn ông hay không, trốn tránh như vậy chỉ làm cho người khác coi thường mà thôi!"
"Phùng, Thiên, Chân!"
Sắc mặt Trì Việt tái xanh, cắn răng nghiến lợi gào lên.
Phùng Thiên Chân nhíu mày, không hề né tránh, nhìn anh chằm chằm: "Em nói sai sao?"
Ngừng một chút, cô nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của Trì Việt, nói: "Chúng ta bây giờ đã trưởng thành, không phải là trẻ con nữa! Cũng không thể tiếp tục phạm sai lầm, là có thể tránh phía sau đại thụ một đêm, lúc quay trở lại nhà coi như không có gì xảy ra! Việc gì cần phát sinh, trong chúng ta ai cũng không tránh được, cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, anh cứ trốn tránh như vậy, là muốn trốn đến lúc nào?!"
"Tôi ——"
Trì Việt nghe cô nói thì sửng sốt một lúc, hồi lâu cũng không tìm được lời giải thích.
"Cậu chủ, cô Phùng!"
Mấy người giúp việc vội vàng chạy đến, sắc mặt trắng bệch, "Hai người mau qua nhìn bà chủ một chút, bà chủ......"
Trì Việt vén chăn lên, đứng dậy chạy xuống lầu.
Đáy lòng Phùng Thiên Chân trùng xuống, cũng vội vàng chạy theo.
Trên bàn phòng khách có bày một hương án, còn có bài vị màu đen. Quyền Chính Nghi thấy Trì Việt đi xuống, lạnh lùng nói: "Việt Việt tới đây."
Trì Việt nhíu chặt chân mày, đi tới bên người bà, ngẩng đầu nhìn tên trên bài vị, sắc mặt lập tức âm u, "Mẹ?"
"Quỳ xuống!"
Quyền Chính Nghi trầm mặt, ánh mắt u ám, giọng nói quyết liệt.
Mấy người giúp việc đều bị dọa sợ, ai cũng không dám nói chuyện.
Phùng Thiên Chân nhíu chặt đôi mày thanh tú, lén phân phó người giúp việc gọi điện thoại, thông báo cho bà cụ. Sau đó cô cất bước đi tới bên cạnh Quyền Chính Nghi, nói: "Mẹ Quyền, người đã đói bụng chưa, chúng ta đi ăn cơm?"
Quyền Chính Nghi không nói gì, mắt nhìn chằm chằm Trì Việt: "Trì Việt, nếu con còn cho rằng ta là mẹ con thì con phải quỳ xuống! Dập đầu với bài vị này, coi như ông ta đã chết!"
Trì Việt cụp mắt, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Phùng Thiên Chân âm thầm thở dài, đưa tay ôm Quyền Chính Nghi, nói: "Mẹ Quyền, mẹ đừng như vậy!"
"Thiên Chân, " đôi mắt lạnh lẽo của Quyền Chính Nghi nhìn cô, chất vấn, "Con có đứng về phía mẹ Quyền hay không?"
"Con tất nhiên là đứng về phía người rồi" Phùng Thiên Chân thấy cảm xúc của bà bị kích động, vội vàng trấn an.
Nghe được lời của cô..., cuối cùng Quyền Chính Nghi cũng mỉm cười, nắm chặt tay cô nói: "Ta biết ngay mà, mẹ Quyền không uổng phí tâm tư thương yêu con."
Mấy ngày gần đây, cả đêm Quyền Chính Nghi đều không ngủ, cảm xúc tinh thần bị ảnh hưởng. Phùng Thiên Chân không thể để bà nổi giận, trong lòng âm thầm lo lắng.
"Trì Việt ——"
Quyền Chính Nghi thấy anh không nhúc nhích, tức giận quát: "Con quỳ xuống cho ta!"
Hít một hơi thật sâu, Trì Việt quỳ xuống, hai đầu gối quỳ trên sàn nhà cứng rắn.
Phùng Thiên Chân muốn ngăn cản, nhưng nhìn đến sắc mặt của Quyền Chính Nghi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Trì Việt, con nghe cho ta" Quyền Chính Nghi đứng ở sau lưng Trì Việt, ánh mắt nhìn về bài vị ở đối diện, giọng nói kiên quyết: "Bắt đầu từ hôm nay, ba con là người đã chết, từ nay về sau không được liên hệ với ông ta, có nghe thấy không?!"
"Mẹ Quyền," Phùng Thiên Chân cắn môi, hốc mắt có chút đỏ lên, "Mẹ không thể như vậy."
"Tại sao không thể!" Quyền Chính Nghi đỏ mắt, trong đôi mắt vằn vện tia máu.
Trong lòng Phùng Thiên Chân run rẩy, không biết phải nói thế nào. Thật là rối loạn!
"Trì Việt, con nhắc lại lời ta một lần!"
Quyền Chính Nghi nhìn con trai, ra lệnh.
Trì Việt ngẩng đầu lên, con người hẹp dài híp lại một cái, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
"Không nói?" Quyền Chính Nghi tiện tay nhặt lên cái gì đó, đánh lên người Trì Việt "Nếu hôm nay con không nói, thì không còn là con trai ta nữa!"
"Mẹ Quyền!"
Phùng Thiên Chân bị dọa sợ, vội vàng đi lên phía trước ngăn lại: "Mẹ đừng như vậy, anh ấy là con của mẹ, từ nhỏ đến lớn, không phải là mẹ thương anh ấy nhất hay sao?!"
Nghe vậy, Quyền Chính Nghi nén lệ trong mắt, nức nở nói: "Cũng là bởi vì ta thương yêu nó, cho nên mới muốn cho nó hiểu được, từ nay về sau, giữa ta và tên khốn Trì Quân Lương, nó chỉ có thể chọn một!"
"Mẹ Quyền......" Phùng Thiên Chân cắn môi, trái tim chua xót. Loại chuyện như vậy, muốn cho Trì Việt chọn lựa như thế nào?!
"Náo đủ chưa!"
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một tiếng quát.
Phùng Thiên Chân nhìn thấy người đi vào, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là bà cụ tới kịp thời.
Đúng lúc Quyền Yến Thác và Sở Kiều có ở nhà, cùng bà nội và mẹ chạy đến.
Phạm Bồi Nghi đi nhanh tới, kéo Quyền Chính Nghi sang bên cạnh, "Chính Nghi, cô đang làm cái gì thế? Như vậy không phải đang làm khó thằng bé hay sao?"
Phạm Bồi Nghi nhìn về phía sau, Quyền Yến Thác lập thức đi về phía trước, kéo Trì Việt đứng ở sau lưng.
"Nó là con trai của tôi!" Quyền Chính Nghi cắn môi, cố chấp nói: "Sự lựa chọn này, nó phải chọn!"
"Hồ đồ!"
Bà cụ trầm mặt đi vào, cầm quải trượng quét hết đồ trên bàn xuống đất.
Sở Kiều dìu bà nội, lúc này cũng có thể cảm thấy bà đã tức giận, thân thể hơi run run, "Bà nội, bà đừng xúc động, có lời gì từ từ nói."
Sở Kiều đỡ bà cụ đến trên sô pha ngồi xuống, nhỏ giọng trấn an.
Phùng Thiên Chân phân phó người giúp việc nhanh chóng lấy mọi thứ dọn sang một bên.
"Chính Nghi, " bà cụ Quyền nhíu mày, nhìn chằm chằm con gái, nói: "Con náo động như vậy, còn có dáng vẻ của người nhà họ Quyền hay không?"
"Mẹ!" Quyền Chính Nghi kích động, căn bản cái gì cũng không nghe lọt, "Mẹ đã lớn tuổi rồi, đừng quan tâm chuyện của con! Con tự mình xử lý được!"
"Vớ vẩn!"
Bà cụ biến sắc, mắng: "Nếu con xử lý tốt, hôm nay ta còn phải đến đây hay sao?"
"Con đã bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn làm việc kích động tùy hứng như thế?" Bà cụ trầm mặt, nói chuyện không chút khoan nhượng, "Ban đầu cuộc hôn nhân này là do con lựa chọn, là khổ là ngọt, con không thể oán hận người khác!"
Nghe được lời nói của mẹ, đôi mắt đẫm lệ của Quyền Chính Nghi lặng lẽ lăn xuống. Bà đỏ mắt, khóc lóc: "Mẹ, lúc này nói những lời như vậy, không phải là đâm dao vào lòng con hay sao?"
"Hừ!" Bà cụ không thèm lưu tình, bực bội nói: "Con biết là tốt rồi! Hiện tại bọn nhỏ đều ở đây, con còn muốn làm tiếp sao?"
"Con ——"
Quyền Chính Nghi nghẹn nào, nước mắt chảy càng nhiều, "Con nuốt không trôi cục tức này! Tên khốn Trì Quân Lương, còn có người đàn bà kia, con đều sẽ không bỏ qua!"
"Câm miệng!" Càng nghe con gái nói chuyện, bà cụ càng tức.
Lát sau, bà cụ Quyền chống gậy đứng lên, ánh mắt thâm thúy sâu xa, "Quyền Chính Nghi, thu lại nước mắt trên mặt cho ta! Trời có sập xuống, còn người mẹ này chống đõ, không đến phiên con phải khóc lóc, ta còn chưa có chết đâu!"
Lời nói này, khiến cho tất cả mọi người trầm mặc, trái tim ê ẩm.
Bất cứ lúc nào, đứa trẻ có mẹ bên cạnh cũng là hạnh phúc nhất.,
"Mẹ......"
Quyền Chính Nghi nhào tới trong ngực bà cụ, mấy ngày uất ức kìm nén, lập tức khóc lên.
Loại thời điểm này, người khác không giúp gì được. Phạm Bồi Nghi thở dài, cũng rơi lệ theo. Một nhà đang tốt đẹp thế này, làm sao nói phá hủy là phá hủy được!
Quyền Yến Thác trầm mặt, muốn giúp đỡ cũng không xen vào được. Anh quay đầu, nhìn thấy đôi mắt Trì Việt, mơ hồ dâng lên một mảnh đỏ tươi.
Bên này, Sở Kiều nhìn thấy tất cả, trong lòng vô cùng xúc động. Cô khép mắt, không biết đang nghĩ điều gì!
Từ nhà họ Trì đi về, tâm tình Sở Kiều có chút nặng nề. Quyền Yến Thác phải quay lại công ty làm việc, cô còn có thời gian nghỉ tân hôn, liền lái xe về nhà.
"Thế nào hôm nay lại trở về nhà?"
Sở Hoành Sanh đang đọc sách trong vườn hoa, nhìn thấy con gái đột nhiên trở lại, cười hỏi.
Sở Kiều cúi đầu đi tới, ngồi bên cạnh, đưa đồ vật mua được cho ông, "Ba, con vừa mới đi hiệu thuốc mua ít sâm Mỹ, mỗi ngày hai lần sáng tối, ba pha nước uống..., hỗ trợ ngủ ngon."
Cô vừa đi hiệu thuốc mua ít thuốc bổ cho Quyền Chính Nghi, nghĩ đến cha, liền mua thêm một phần.
"Ôi trời!" Sở Hoành Sanh cười, nhìn cô nói: "Con lớn như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên ba được nhận quà của con đấy."
Vốn chỉ là một câu nói vô tình nhưng lại khiến sắc mặt Sở Kiều ảm đạm: "Thật xin lỗi, trước kia là con không hiểu chuyện."
Đứa nhỏ này cảm xúc rất bất thường, Sở Hoành Sanh ngừng trêu chọc: "Ba chỉ là đang trêu chọc con mà thôi, các con sống tốt là ba đã vui rồi."
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, Sở Kiều âu sầu, đôi mắt ửng đỏ.
"Kiều Kiều, có chuyện gì sao?" Sở Hoành Sanh nhìn con gái chằm chằm, hỏi.
Chuyện trong nhà, Sở Kiều cũng không biết nên nói gì. Chỉ kể qua loa, sợ cha nhớ lại chuyện không vui..
Nhưng mà, ngược lại, Sở Hoành Sanh cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ an ủi cô, loại thời điểm này cần phải giúp mọi người một tay.
Giang Tuyết Nhân chuẩn bị cơm trưa, thấy Sở Kiều trở về, bà lại phân phó phòng bếp làm thêm hai món ăn.
Trên bàn ăn, không khí hòa hợp.
Trong tay Sở kiều bưng chén cơm, nhớ tới hình ảnh nhìn thấy trong miếu ngày hôm đó, ánh mắt u ám. Cô nhíu mày nhìn Giang Tuyết Nhân, giống như lơ đãng mở miệng nói: "Ba, mẹ để lại di vật cho con, con nhìn không hiểu, có thời gian con sẽ mang về cho ba xem thử?"
Sắc mặt Sở Hoành Sanh hơi biến đổi, cũng không cự tuyệt, gật đầu cười cười.
Cạch ——
Chiếc đũa Giang Tuyết Nhân đang gắp thức ăn rớt trên mặt bàn, khuôn mặt trắng bệch.
"Dì " Sở Kiều tốt bụng cầm đũa lên, lúc đưa cho bà, hỏi một câu, "Dì và mẹ con quen nhau, dì có biết là mẹ con có thói quen viết nhật kí không?"
Nghe cô hỏi,..., sắc mặt Giang Tuyết Nhân đột nhiên tái đi, giọng nói căng thẳng, "...... Hình như là có."
Sở Kiều nhếch môi, nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà, chỉ cười nhạt, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Buổi sáng hôm sau, Sở Kiều lái xe về nhà. Vừa vào cửa chính, cô hỏi, "Ba tôi đâu?"
"Ông chủ đã đi đến công ty."
Sở Kiều gật đầu một cái, xách túi đi vào bên trong, cố ý nói lớn: "Tôi có đồ vật đưa cho ông, mang vào thư phòng đi, mấy người nhớ nói lại cho ông biết."
"Vâng." người hầu cung kính đáp lời.
Lát sau, Giang Tuyết Nhân từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một ly Hồng Trà, "Cô cả đâu rồi?"
"Cô cả vừa đi rồi ạ."
Đi tới bên cửa sổ nhìn một chút, Giang Tuyết Nhân có thể nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ phía xa. Bà nhấp nhẹ hồng trà trong ly, rất nhanh đứng dậy đi lên lầu.
"Tối hôm qua tôi ngủ không ngon giấc, muốn nghỉ ngơi. Các cô đừng lên lầu hai." Trước khi lên lầu, Giang Tuyết Nhân dặn dò người giúp việc.
Đẩy cửa thư phòng ra, Giang Tuyết Nhân nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai mới nhanh chóng đi vào.
Trên bàn sách đặt một quyển sổ rất dày, nhìn bìa ngoài cũng phải đến chục năm. Đáy lòng Giang Tuyết Nhân trầm xuống, vội vàng cầm sổ lên xe, khóe miệng run run.
Thật sự là nhật ký của cô ấy!
Giang Tuyết Nhân hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nhịp tim đang đập kịch liệt. Bà hoàn toàn không dám xác định, trong nhật ký này sẽ viết những gì?
Hạ quyết tâm, Giang Tuyết Nhân cắn môi, cầm bìa da muốn mở sổ.
"Dì!"
Âm thanh sau lưng lạnh lùng lại quỷ dị.
Bộp ——
Cuốn sổ trong tay Giang Tuyết Nhân rơi lên bàn, quay đầu kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, "Con...Con......"
Ổn định lại tinh thần, bà miễn cưỡng nói: "Kiều Kiều, không phải là con đã đi rồi sao? Tại sao còn trở lại?"
"Con nhớ tới một chuyện" Sở Kiều mỉm cười đi tới, đứng trước mặt bà, cầm quyển sổ lên ôm vào trong ngực, "Nếu ba muốn xem, vậy con sẽ trực tiếp đến công ty đưa cho ông?"
Nghe cô nói..., Giang Tuyết Nhân qua loa lấy lệ cười cười, khóe miệng cứng ngắc, "Vậy cũng tốt."
"Vâng." Sở Kiều cười nhẹ một tiếng, ôm cuốn sổ xoay người lại nói: "Dì, sắc mặt của dì không tốt, có phải buổi tối không ngủ được hay không?"
Giang Tuyết Nhân cắn môi, ánh mắt u ám.
"Như vậy đi, " Sở Kiều mỉm cười, không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, "Con đi hiệu thuốc mua ít sâm Mỹ, mỗi đêm trước khi ngủ pha nước uống, hiệu quả không tệ."
Giang Tuyết Nhân cúi măt, không dám nhìn vào mắt cô, "Cám ơn con nhiều."
Lát sau, Sở Kiều ôm sổ từ thư phòng bước ra, trên mặt dần dần lo lắng. Chẳng lẽ, đây chính là mọi người thường nói, có tật giật mình?
Sở Kiều nhìn chằm chằm cuốn sổ trong ngực, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.