Editor: Anh Cung
Beta: tiểu Hồ
============================
Ban đêm, mặt trăng bị che khuất.
Gió núi từng cơn kéo tới, mùi sương sớm nhẹ nhàng phát tán trong không khí. Kiều Úc ẩn nấp giữa rừng rậm, lặng lẽ nhìn ngôi nhà lớn của Tiêu gia cách đó không xa được bao phủ bởi cây rừng.
Ban ngày Tiêu gia có phong vị cổ xưa, tọa lạc tại không gian có suối, có khe làm bạn, thế nhưng buổi tối nơi này không có ánh đèn đô thị, ban đêm nhìn mặt trăng trên không lộ vẻ âm u vô cùng khủng bố.
Trong sân lớn của Tiêu gia không có ánh sáng, không có nhân khí, giống như tòa nhà hoang ngăn cách với nhân thế, lộ ra sự âm u tĩnh mịch đến quỷ dị.
Kiều Úc đã sớm cảm thấy Tiêu gia khắp nơi đều lộ ra sự cổ quái, từ lần đầu tiên cùng Tùng Dung tới đây cậu đã cảm thấy căn nhà rộng lớn thế nhưng lại trống trơn không bóng người, ngoại trừ cha con Tiêu Quốc Chấn, ra căn bản không nhìn thấy người thứ ba. Đáng lý ra nơi ở lớn như vậy không thể không có ai trông coi, huống chi cả người hầu bưng trà rót nước cũng không có.
Hơn nữa Tiêu Quốc Chấn cho cậu cảm giác không giống như bề ngoài luôn nhã nhặn, mặc dù hành vi cử chỉ của hắn an nhàn, thế nhưng từ trong ra ngoài lại lộ ra sự không khéo, không lừa được người.
Giấu cẩn thận con dao nhỏ trong người, thân ảnh Kiều Úc nhanh chóng di chuyển, nhảy lên bức tường cửa sau Tiêu gia, động tác mây bay nước chảy, lưu loát sinh động như một chú mèo trong đêm tối, sát khí lạnh thấu xương được bóng tối che giấu. Đã lâu không làm nhiệm vụ trong đêm như vậy, thật dễ chịu, bản năng bị áp lực kìm nén bắt đầu rục rịch, nếu giờ phút này có một khẩu súng thì càng hoàn mỹ, nhưng mà muốn bí mật dùng súng dưới mi mắt Tùng Dung quả thực là Thiên phương dạ đàm().
Trong hậu viện Tiêu gia có một hồ nước rộng nửa mẫu vuông, bên trong đủ loại hoa sen, phía sau hồ nước là núi giả tầng tầng lớp lớp, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái hang chật hẹp hướng về phía khác, Kiều Úc đánh giá xung quanh một chút, rất nhanh vọt đến rừng cây muốn vượt qua núi giả vào phòng chủ nhà thăm dò.
Bấy giờ truyền đến một hồi âm thanh cổ quái, tất tất tác tác như tiếng vạt áo kéo lê trên mặt đất, trong nháy mắt thần kinh Kiều Úc căng thẳng, xoay người trốn vào khe hở của núi giả, nín thở.
Người đó mặc bộ áo dài xanh nhạt kỳ quái, mang theo một chiếc mặt nạ cười quỷ dị, hai chân bước nhẹ theo con đường trải sỏi. Hắn cầm trong tay vật gì đó giống như bùa chú, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Đêm khuya không một bóng người trong tòa nhà rộng lớn, bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy quả thực dọa Kiều Úc nhảy dựng, không phải cậu sợ hãi mà là không thể tin vào mắt mình. Trong nhà tổng cộng có hai người, mà Tiêu Viễn Chinh giờ còn đang ở trong cục cảnh sát, vậy người còn lại chỉ có thể là Tiêu Quốc Chấn.
Người này mang mặt nạ không thấy rõ mặt, nhưng thân hình rất giống Tiêu Quốc Chấn, nhưng mà sao lại có người nào nửa đêm ăn mặc thành bộ dạng như vậy chạy đến sân sau giả thần giả quỷ, không lẽ là mộng du?
Kiều Úc nín thở nhìn Tiêu Quốc Chấn từng bước hướng về phía trước, cuối cùng đứng bên cạnh hồ nước, hắn vén áo choàng lên rồi đột nhiên hướng về phía hồ nước quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập nâng qua đầu, nói giống như hiến tế:
“Tích tộc của ta thành cũng đúng bại cũng đúng, cơ nghiệp trăm năm bị hủy hết, đều do con người phàm tục quên tổ tiên, con cháu bất hiếu không nhớ lời tổ huấn, trấn hồn chi khí nếu thành thì sự nghiệp hưng thịnh của gia tộc sắp đến rồi…”
Nói xong hắn lạy ba lạy rồi nhảy vào hồ nước, dùng tay mò tìm dưới đáy hồ một lúc lâu tìm được một cái bình bằng sứ, ôm vào trong ngực xoay người đi về phía núi giả.
Kiều Úc thực sự không hiểu Tiêu Quốc Chấn đang làm chuyện quái quỷ gì, nhưng mắt thấy hắn đang bước về phía mình, mà núi giả xung quanh dày đặc hợp lại cùng một chỗ, khe hở duy nhất không thể che chắn được thân thể cậu, rơi vào đường cùng cậu nhanh chóng lấy dao nhỏ ra.
Trên đường nhỏ hẹp dài như vậy thể nào cũng phải đi qua khe hở Kiều Úc ẩn náu, thế nhưng Tiêu Quốc Chấn giống như mất hồn, vóc dáng tiều tụy ôm cái bình đi về phía trước, không hề nhìn đến Kiều Úc núp trong góc tối. Bước đi của hắn lảo đảo chậm rãi, vạt áo thật dài ẩm ướt, kéo thành vệt nước thật dài trên phiến đá dọc đường đi, bị bao phủ trong bóng đêm giống như vệt máu.
Kiều Úc lặng yên giữ khoảng cách theo dõi hắn, nóng lòng muốn cướp chiếc bình trong tay Tiêu Quốc Chấn tìm hiểu xem đó là gì, lúc này đường nhỏ đột nhiên có một góc quẹo đến nơi rừng núi giơ tay không thấy ngón, thân ảnh Tiêu Quốc Chấn bắt đầu biến mất.
Kiều Úc cảm thấy căng thẳng, bước nhanh theo, bỗng nhiên một đám quạ đen trong rừng sâu bay ra, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Kiều Úc nhanh chóng cúi đầu tại chỗ xoay người một cái, ném dao ra, một con quạ đen rơi xuống đất, hơn một ngàn con quạ đen ngay lập tức kêu hoảng hốt, thanh âm cộng hưởng vang lên khắp khu rừng hoang vắng, càng không thể cứu vãn được.
“Ai đó!?” thanh âm của Tiêu Quốc Chấn vang lên, Kiều Úc thầm than một tiếng không ổn, cầm dao nhỏ trốn vào rừng cây.
Tiêu Quốc Chấn để bình sứ xuống, từng bước đi ra ngoài, đột nhiên nở nụ cười tà ác: “Xuất hiện đi, đừng trốn nữa, để ta xem ngươi là ai, nói không chừng ta thuận mắt sẽ giữ cho ngươi toàn thây.”
Nói xong tiếng súng vang lên, bang bang vài tiếng về phía núi giả sau lưng Kiều Úc, rất nhiều quạ đen bay lên lượn vòng trên đỉnh đầu cậu.
Kiều Úc gập người xuống, một viên đạn sượt qua má cậu.
Tiêu Quốc Chấn cười điên cuồng, tiếng cười quỷ dị cùng với tiếng quạ kêu vang vọng giữa núi rừng “Dám xông đến cấm trạch, ngươi cũng thật to gan, ngươi muốn trốn cũng không được, đàn quạ này có thể phân biệt người, hôm nay ngươi giết đồng bạn của chúng đừng hòng ra khỏi nơi này.”
Nói xong hắn thổi còi, rất nhiều quạ đen tập hợp lại, như mũi tên từ trên trời lao xuống, một mảng đông nghịt che kín bầu trời.
Trong tay Kiều Úc chỉ có một con dao, không kịp tránh né sự công kích của đàn quạ, đàn quạ tụ lại càng ngày càng nhiều, cậu chống hai tay nhảy ra. Ngay sau đó hai viên đạn bay sượt qua thân hình đang cúi gập của cậu.
Tia lửa bắn ra bốn phía, khói thuốc tràn ngập, Kiều Úc đang nằm trên mặt đất bỗng bật người dậy, xoay người ném dao về phía Tiêu Quốc Chấn.
“A!”
Lưỡi dao xuyên qua da thịt Tiêu Quốc Chấn làm hắn kêu rên một tiếng, Tiêu Quốc Chấn rống lên “Là ngươi! Hahahaha… Rất tốt, ngươi cho rằng dùng chiêu giống với lúc đối phó Tiêu Viễn Chinh để đối phó với ta có tác dụng sao?”
Không ai nhìn thấy Tiêu Quốc Chấn đã làm thế nào, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Kiều Úc, mặt nạ cười gần trong gang tấc, Kiều Úc không kịp nghĩ nhiều xoay người nhảy lên, lại bị Tiêu Quốc Chấn giữ chặt lại. Trong tay không có vũ khí, Kiều Úc nhấc chân đá hắn, Tiêu Quốc Chấn không kịp né tránh, bị đạp trúng.
Chính là lúc này! Kiều Úc đứng lên bắt lấy cành cây sà xuống nhảy sang bên núi giả, cậu túm áo há miệng thở dốc, đáng ghét, không có vũ khí! Nếu có thể cướp được súng của Tiêu Quốc Chấn…
Không đợi cậu dừng lại để thở, đám quạ đen lại bay tới, chúng nó vây quanh Kiều Úc bắt đầu kêu lên chuẩn bị tấn công, Kiều Úc cho tới bây giờ chưa từng thấy phương thức tấn công quỷ dị như vậy, nhất thời không tìm được biện pháp đối phó, chỉ có thể tìm cách trốn chạy.
Tiêu Quốc Chấn khẽ cười, nheo mắt nhìn chằm chằm Kiều Úc đang bị đàn quạ tấn công, liếm mép giơ súng lên:
“Cảnh sát trẻ, cậu nên xuống địa ngục rồi!”
Phanh! Tiếng súng vang lên, súng lục màu đen rơi xuống đất, đàn quạ đen sợ hãi bay lên trời, Kiều Úc được người khác ôm cổ, miệng vết thương được một cánh tay mạnh mẽ cứng cáp bịt lại nhưng máu tươi lại trào ra.
“Sao lại thế này!?” Tiêu Quốc Chấn nhìn khẩu súng rơi khỏi tay, giật mình mở to mắt “Ngươi là ai!?”
Tùng Dung đem Kiều Úc chặt chẽ ôm vào ngực, không nhiều lời trực tiếp bắn hai phát súng về phía Tiêu Quốc Chấn, Tiêu Quốc Chấn tránh né rất nhanh, viên đạn bay sượt qua áo bào xanh của hắn, lưu lại dấu vết cháy xém.
Đàn quạ bay ở phía trên bởi vì chủ nhân thoái lui mà mất phương hướng bay loạn trên không trung, ngọn núi hỗn loạn, tiếng kêu xé rách không gian vang đến tận chân trời.
Kiều Úc hoàn toàn không ngờ Tùng Dung lại ở phía sau chứng kiến hết mọi việc, cậu kinh ngạc mở to mắt “Tùng Dung!? Sao anh lại…”
Tùng Dung cúi đầu nhìn thoáng qua Kiều Úc “Hiện tại không phải lúc để nói chuyện, đi!” Y dắt Kiều Úc chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó.
Tiêu Quốc Chấn đột nhiên hét rống lên “Các ngươi trốn không thoát đâu! Tự tiện xông vào nơi này chỉ có đường chết!”
Đàn quạ thu được chỉ thị lại đồng loạt lao xuống, Tùng Dung quay người lại bắn hai phát súng, con quạ đầu đàn rơi xuống, y tóm Kiều Úc nghiêng người vượt qua bức tường, Tiêu Quốc Chấn truy đuổi gắt gao, lấy súng bắn Tùng Dung, Kiều Úc kinh hô một tiếng, đẩy Tùng Dung, hai người song song ngã xuống đất.
Phát súng thất bại khiến Tiêu Quốc Chấn hoàn toàn nổi giận, hai mắt hắn đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Tùng Dung, mặt nạ che khuất khuôn mặt không rõ biểu cảm, nhưng sát ý lạnh thấu xương làm người ta cảm thấy sợ hãi.
“Lại thêm một kẻ tới nạp mạng! Vừa đúng lúc, tới một người ta giết một người, tới hai người ta giết cả đôi!”
Ngay lúc Tiêu Quốc Chấn chĩa súng vào Tùng Dung, Kiều Úc mạnh mẽ lao đến, cánh tay nhỏ dài siết chặt cổ Tiêu Quốc Chấn, khẩu súng cướp cò bắn lên không trung vài phát, đàn quạ không kịp tránh né trong phút chốc bị bắn rơi vài con.
Tiêu Quốc Chấn xoay người đẩy Kiều Úc ra, cầm súng bắn Tùng Dung một phát.
“Không!”
Tia lửa bắn ra bốn phía, quạ đen chấn động bay lên, Kiều Úc đẩy Tiêu Quốc Chấn ra, một cước đá bay khẩu súng trên tay hắn, Tùng Dung khua tay xua đàn quạ đi, trên mặt bị cào ra vài vết máu, nói:
“Dạ Tinh! Lại đây, chúng ta đi! Mau rời khỏi nơi này!” Tùng Dung đứng dậy chạy đến kéo Kiều Úc, Tiêu Quốc Chấn nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt đám quạ lại lao đến.
Kiều Úc bóp chặt cổ Tiêu Quốc Chấn, hô to với Tùng Dung: “Nhanh đi lấy cái bình sứ màu xanh! Nhanh, tôi ngăn hắn lại!”
Tùng Dung muốn đến gần giúp Kiều Úc, lại bị tầng tầng quạ đen cuốn lấy, y mắng một câu rồi xoay người chạy đến rừng cây phía sau ngọn núi giả, lúc này Tiêu Quốc Chấn dường như nổi điên, vùng vẫy đứng dậy, Kiều Úc lấy hết khí lực toàn thân cũng không ngăn được hắn.
“Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi! Không được động đến cái bình đó!” Tiêu Quốc Chấn toàn thân đều là máu, giống như bị điên vùng về phía Tùng Dung, Kiều Úc dùng chân chặn cổ hắn, lại bị một cước đá văng ra.
Kiều Úc không biết mình rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu, máu này là của mình hay của Tiêu Quốc Chấn, cậu dùng hết khí lực toàn thân ngăn cản Tiêu Quốc Chấn, nhưng thân thể Lê Dạ Tinh quá gầy yếu, không chống đỡ được bao lâu.
Tiêu Quốc Chấn điên cuồng quơ tay, vô số quạ đen đồng loạt lao vào rừng cây. Lúc này Tùng Dung vừa mới cầm được cái bình đã bị Tiêu Quốc Chấn chặn đường, Kiều Úc đuổi theo sau hô to:
“Tùng Dung! Tùng Dung! Chạy mau! Anh tới làm gì, anh đánh không lại hắn, Tiêu Quốc Chấn hắn điên rồi!”
Đám quạ đen bắt đầu tấn công, miệng lớn dài như bồn máu hướng vào Tùng Dung, y cầm súng bắn quét nhưng không ngăn nổi nhiều quạ đang nhào tới như vậy, Tùng Dung thương tích đầy mình từng bước lui về phía sau, Tiêu Quốc Chấn ôm bụng cười ha ha: “Các ngươi đều phải chết! Ai cũng không được đi!”
Tùng Dung không tránh kịp bị một con quạ cắn vào bả vai, y che miệng vết thương lại, đột nhiên cũng cười ha ha: “Ha ha ha ha… Ông không phải muốn cái bình này sao? Được, tôi tác thành cho ông!”
Nói xong y giơ bình sứ lên cao, phanh một tiếng nện trên mặt đất.
“Không!!” Tiêu Quốc Chấn lao đến nhưng không kịp tiếp cái bình, một tiếng choang, cái bình vỡ làm một vũng máu tươi chảy ra, giữa những mảnh vỡ là một lá gan màu tím.
Mùi máu tươi tràn ngập, cùng với tiếng thét chói tai và cái lạnh thấu xương của gió núi khiến cho người ta không khỏi khiếp sợ, Tùng Dung nhân cơ hội kéo tay Kiều Úc chạy như điên ra ngoài. Tiêu Quốc Chấn lại rống lên một tiếng, cầm lá gan đẫm máu đuổi theo.
Chân Kiều Úc vừa rồi bị thương nên không theo kịp bước chân Tùng Dung, cậu đẩy y ra “Anh đi trước, không cần để ý đến tôi!”
Tùng Dung giữ lấy khuôn mặt cậu, hít sâu một hơi, ở bên tai cậu nói “Tôi tới là để mang cậu đi, cậu không đi thì tôi với cậu cùng ở lại nơi này.”
Kiều Úc ôm bả vai Tùng Dung vừa định mở miệng, ánh sáng chợt lóe, một tiếng súng vang lên, đôi mắt của Tùng Dung trừng lớn, dùng toàn bộ phía sau che cho Kiều Úc, chỉ nghe y kêu lên một tiếng đau đớn, đầu cúi thấp chôn vào hõm vai Kiều Úc.
Kiều Úc sợ ngây người, hai tay run run sờ lưng Tùng Dung, một chất lỏng ấm áp chảy ra, dịch lỏng mang theo hương vị trên người Tùng Dung, dính đầy tay cậu.
Ngẩng đầu thấy Tiêu Quốc Chấn đang giơ súng đứng cách đó không xa, nòng súng vẫn còn toát ra khói thuốc.
“Không! Tùng Dung!”
Kiều Úc bừng tỉnh, trán ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính vào người, cậu kinh hoàng ngẩng đầu, ánh đèn huỳnh quang đâm vào mắt đau nhức. Ôm chặt ngực há miệng thở dốc, một lần nữa mở to mắt mới phát hiện mình đang ngồi trong văn phòng tổ trọng án.
Tề Tích, Quân Chi, còn có Thư Tình, Âu Dương, tất cả mọi người vây quanh cậu, Tùng Dung ôm vai cậu, sâu trong ánh mắt đều là lo lắng.
Thư Tình đưa ly nước ấm cho Kiều Úc, băn khoăn hỏi: “Tiểu Tinh, cậu có khỏe không? Có phải gần đây áp lực quá lớn không, khó chịu thì về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây thức trắng cả đêm.”
Kiều Úc đỡ trán uống hết ly nước mới bình tĩnh lại, hóa ra hết thảy đều là mơ, hoàn hảo chỉ là mơ…..
Tùng Dung cầm tay cậu nhẹ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sắc mặt không tốt, mơ thấy ác mộng?”
Kiều Úc nhìn Tùng Dung một lúc lâu, vươn tay đặt lên lưng Tùng Dung, nhiệt độ cơ thể ấm áp mang theo một tầng mồ hôi mỏng, cảm nhận hô hấp thật nhẹ qua lớp áo “Thực xin lỗi…”
Tùng Dung kinh ngạc nhướn mày. Ngay sau đó, Kiều Úc ôm thắt lưng y “Tùng Dung, anh mọe nó là đồ ngu ngốc.”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không rõ Kiều Úc rốt cuộc có ý gì, chỉ có Tùng Dung thụ sủng nhược kinh nhếch khóe miệng, cánh tay giơ lên cố gắng thật lâu mới có dũng khí khoác lên vai Kiều Úc “Cậu mơ thấy tôi sao?”
=====================
() Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không có thực.