Editor: Ren thỏ
Beta: Tiểu Hồ
==============================
Tùng Dung híp mắt, “Cô đọc được gì trên nhật kí của cô ấy?”
Vương Đình cúi thấp đầu nên không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, chỉ nhìn thấy đôi vai của cô hơi run rẩy, đến cuối cùng thì cả cơ thể đều run lên kịch liệt, “Trong đó chỉ toàn lời đối thoại của cô ta với người đàn ông kia, ngoại trừ một vài lời đường mật thì còn lại chỉ toàn thảo luận về đồ sứ hoặc nền văn minh cổ, tôi lúc đó còn thấy rất thất vọng, cảm thấy những thứ này không đáng để giữ bí mật, ngay lúc tôi đang đóng cuốn nhật kí lại, đột nhiên tôi quay đầu nhìn thấy Lý Hiểu Mẫn đang đứng sau lưng mình! Đã thế còn nửa xõa tóc trừng mắt nhìn tôi!”
Kiều Úc chép miệng, không khỏi cảm thấy đồng tình với Vương Đình, hèn gì cả trường đều nói Lý Hiểu Mẫn là quái vật, đêm hôm khuya khoắt vô thanh vô thức đứng sau lưng người ta cũng quá khủng bố đi.
“Lúc đó tôi, tôi bị dọa sợ, thét lớn một tiếng té từ trên ghế xuống, cô ta âm trầm cười rồi thình lình lao thẳng qua bóp chặt cổ tôi nói ‘Con đàn bà dơ dáy, tiện hóa bị đàn ông làm nát, cư nhiên dám đụng vào thánh vật của ta, ta bóp chết ngươi!’”
Nói đến đây Vương Đình nhịn không được khóc lớn, Kiều Úc nghe xong cũng cảm thấy rùng mình, cảm thấy sự việc ngày càng tiến triển theo hướng quỷ dị, đành phải đi qua vỗ vai cô gái, “Đừng khóc nữa, chuyện đã qua rồi, cô dám đến đây báo với cảnh sát là rất dũng cảm.”
Tùng Dung quay sang nhìn Kiều Úc, cảm thấy cánh tay đặt trên vai Vương Đình vô cùng chướng mắt, trong lòng không hiểu sao thấy khó chịu, lúc này trong đại não đột nhiên chớp qua một suy nghĩ, y cấp thiết tóm lấy cánh tay Vương Đình hỏi: “Ban nãy cô bảo lúc Lý Hiểu Mẫn bóp cổ cô đã nói gì?”
Kiều Úc nhíu mày nhìn y với vẻ bất mãn, cô gái bị dọa thành vậy rồi mà anh còn chạm vào vết thương lòng của người ta, những chuyện này một nữ sinh sao có thể nói đi nói lại được chứ.
Vương Đình bị biểu tình nghiêm túc của Tùng Dung dọa sợ rồi, vô thức lui vào trong vòng tay của Kiều Úc, cứng ngắc lập lại những lời vừa nói.
Tùng Dung nghe xong khóe miệng câu lên, sắc mặt so với lúc nãy lại càng âm trầm, “Vương Đình, cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô lén lút quan hệ với nam sinh, bị Lý Hiểu Mẫn bắt gặp không?”
Kiều Úc mạc danh kì diệu ngẩng đầu nhìn Tùng Dung, không biết trong hồ lô y bán thuốc gì(), im lặng xem tình huống.
Vương Đình nghe xong sắc mặt thoáng cái đỏ bừng, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, bất an bấu chặt móng tay, dùng giọng nói lí nhí như muỗi kêu trả lời: “…… tôi lúc học năm hai trung học có cùng với bạn trai vào khách sạn, bị cô ấy nhìn thấy…..”
“Quả nhiên là vậy.” Tùng Dung thản nhiên cười cười, quay sang nói với Kiều Úc: “Cậu còn nhớ trong hồ sơ của Lý Hiểu Mẫn có một đoạn nói về ‘Hiệp hội Thánh Nữ’ không?”
“Anh đang nói cái hội phản đối nữ sinh quan hệ trước hôn nhân, bảo vệ trinh tiết con gái mà cô ta tham gia lúc học cao trung ấy hả?”
Tùng Dung ngưng trọng gật đầu, “Nếu tôi đoán không sai thì Lý Hiểu Mẫn là một người cực độ phản đối quan hệ trước hôn nhân, từ đó suy ra cô ta không chỉ nghiêm khắc với bản thân mình mà còn với cả những người xung quanh, ai đã phá thân xử nữ trong mắt cô ta đều là tượng trưng cho sự ô uế.”
Kiều Úc rốt cuộc cũng hiểu ra, kích động vỗ mạnh vào đùi mình, “Thế nên sau khi thấy Vương Đình mà cô ta cho là ‘ô uế’ động vào cuốn nhật kí bảo bối của mình, Lý Hiểu Mẫn như phát điên mà liều mạng muốn bóp chết cô ấy.”
Tùng Dung nhếch khóe miệng cười, “Không sai, chính là như vậy.”
Vương Đình cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Lý Hiểu Mẫn nhất định phải dồn mình vào chỗ chết, thế nhưng cô vẫn u sầu nhíu chặt mày: “Hiểu Mẫn lúc trước rất thiện lương, cô ấy gia nhập hội kia cũng là vì muốn kêu gọi cái cô gái yêu mến bản thân mình hơn, nhưng mà tôi thật không ngờ rằng ‘tri nhân khẩu diện bất tri tâm’, cô ấy lại vì chính lí do này mà muốn giết tôi…”
Tùng Dung rót thêm nước ấm vào ly cho Vương Đình, mở miệng nói: “Đôi lúc xử lý một vấn đề gì đó không thể chỉ nhìn một mặt phiến diện, Lý Hiểu Mẫn trở thành như vậy có lẽ cũng không phải kết quả cô ta muốn.” Để bình nước ấm xuống, y chồm người qua ôn hòa hỏi tiếp: “Thế vì sao cô lại nghi ngờ cô ta bị bạn trai mình sát hại?”
Vương Đình ực ực uống hết ly nước, điều chỉnh lại cảm xúc tiếp tục nói: “Ngày hôm ấy cô ta suýt chút nữa bóp chết tôi, thế nhưng lại đột nhiên buông lỏng tay, miệng không ngừng lầm bầm những thứ đại loại như ‘ta không thể giết người, giết người sẽ làm ô uế sự thánh khiết của Thánh nữ’, sau đó đứng dậy giật lại cuốn nhật kí rồi chạy mất.”
“Lúc đó tôi sợ đến nỗi một đêm không ngủ được, ngày thứ hai liền đi xin phép chuyển phòng nhưng không được phê duyệt, vì thế chỉ còn cách tiếp tục ở chung với cô ấy. Sau đó cô ấy lại bắt đầu say mê các món đồ sứ, ngay cả môn chuyên ngành cũng không thèm lên lớp, tay lúc nào cũng ôm khư khư cuốn sách về đồ sứ, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng cô ta bị người đàn ông kia ảnh hưởng nên mới thích ba cái thứ sành sứ đó, kết quả là vài ngày sau cô ấy chuyển thẳng sang khoa khảo cổ để nghiên cứu, cho đến một ngày nọ…”
Lúc này Vương Đình đột nhiên ngừng lại, nhìn Kiều Úc và Tùng Dung một lúc, “Cho đến một ngày, cô ấy nhận được một lá thư, sau khi đọc xong liền hưng phấn cười lớn, sau đó mặc bộ váy đẹp nhất khác hẳn ngày thường, trang điểm, đeo chuỗi vòng tay pha lê mình thích nhất đi ra ngoài. Trước khi đi cô ấy cư nhiên còn nhìn tôi cười rồi chào tạm biệt, lúc đó tôi vui lắm cứ ngỡ cô ấy của thời cao trung đã trở về, tôi hỏi đi đâu thì cô ấy chỉ thần bí che miệng cười, bảo là đi gặp người cô ấy yêu thương nhất.”
“Chính là ngày cô ấy bị giết?” Kiều Úc hỏi.
“Ừm, ngày hôm đó sau khi Hiểu Mẫn ra ngoài thì không quay lại nữa, cho đến vài ngày trước cảnh sát các anh công bố tin cô ấy chết, lúc đó tôi mới biết cô ấy đã bị giết hại, cho nên tôi rất chắc chắn cô ấy bị chính bạn trai của mình giết chết!”
Kiều Úc sờ cằm, nghi hoặc nói: “Cho dù cô ấy đi gặp bạn trai, điều đó cũng không có nghĩa là do anh ta làm, cũng có thể là sau khi gặp bạn trai rồi mới bị giết.”
Tùng Dung gật đầu đồng tình, “Không sai, đây chỉ là suy đoán của cô, không có bằng chứng xác thực.”
Vương Đình kích động đến mức tay chân khua loạn, cấp thiết đến trước Kiều Úc, “Nhưng trên nhật kí của Lý Hiểu Mẫn có viết lại mà! Tôi không có gạt các anh, không tin các anh tự xem đi!”
Vừa nói cô vừa đưa ra cuốn nhật kí mà cô một mực ôm trong lòng nãy giờ, nhanh chóng lật đến trang cần tìm, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi chỉ vào một trang trong cuốn nhật kí, “Chính là chỗ này! Tùng cảnh quan anh xem, rõ ràng gã đàn ông kia đã lập sẵn mưu kế rồi.”
Tùng Dung tiếp nhận nhật kí đem nó để xuống trên đùi mình, Kiều Úc lập tức ló đầu sang nhìn, nhưng đọc được vài đoạn thì càng ngày càng cảm thấy lạnh sống lưng, ngay cả Tùng Dung cũng bị những thứ viết trên đó làm chấn kinh().
Ở trang được Vương Đình giở ra có viết một đoạn như thế này: “…..Cảnh hữu tam niên, hữu việt thanh xảo thủ nhân gia, chú trấn minh loại băng chi khí nhi toái ngọc hủy chi, thánh nhan đại nộ dục sao kì mãn môn, hậu đắc thiên nhân chi hữu nhi đắc trường mệnh chi pháp, huyết tế thánh linh nhi địch vân vân ô uế, thử nãi nhân khí câu trấn, thánh nhân viết: hồn dã.”
[Đại loại là: ‘năm thứ ba Cảnh Hữu một nhà rèn chuyên các loại bồi tang khí bằng băng và hoại ngọc vỡ, làm thánh nhan nổi giận tru di cửu tộc, sau đó được thiên nhân giúp đỡ có được thuật sống lâu, dùng máu tế thánh nhân để rửa sạch ô nhục, dùng nội tạng của chính người đó trấn lại, thánh nhân gọi là: Hồn Dã.’]
Kiều Úc nhìn một hồi không tự giác đọc ra thành tiếng, bốn người theo dõi qua camera giám sát ở kế bên nghe xong toàn bộ nhíu chặt lông mày, Tề Tích bỏ nửa trái táo đang cắn dở xuống, mê man nhìn Hạ Quân Chi, “Tinh Tinh đọc cái gì vậy, tôi một câu cũng nghe không hiểu?”
Âu Dương một nắm đấm nhắm thẳng vào vai hắn, “Văn ngôn cũng nghe không hiểu thì về học lại tiểu học đi, đừng thừa lời như vậy, ngoan ngoãn nghe lão đại với Dạ Tinh nói.”
Chúng nhân kì thị nhìn Âu Dương, lòng nghĩ: chị cũng nghe không hiểu đi?
Trong văn phòng, Kiều Úc và Tùng Dung cũng nhíu chặt mày, quay sang nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy đoạn cổ văn này mang nội dung thật sự rất không cát lợi, cái gì mà tru di, huyết tế, trấn hồn các loại, nghe thôi cũng đủ rợn người. Lý Hiểu Mẫn vô duyên vô cớ chép thứ này vào nhật kí làm gì.
“Cái đống này chép từ đâu ra thế? Trông có vẻ không giống thứ được ghi lại trong sử thi chính quy, có vẻ giống tiểu thuyết truyền kỳ thời Đường Tống hơn.”
Tùng Dung lại gật đầu không lên tiếng, chỉ chỉ nhật kí ý bảo Kiều Úc đọc tiếp.
Đoạn ghi chép phía sau có vẻ như không phải là bút tích của Lý Hiểu Mẫn, đại bộ phận đều là khen ngợi việc cô giữ được thân xử nữ thánh khiết là vĩ đại biết bao, những người có thân thể thánh khiết như cô trên người sẽ có một loại ma lực, có thể thanh tẩy tất cả những ô uế trên thế giới này, người như cô không nên tiếp tục lưu lại trên thế gian phàm tục mà nên rũ bỏ tất cả trở về nơi linh hồn và thể xác có thể hòa làm một.
Tiếp đó gã lại nói thêm một đống lời đường mật, nào là mình yêu Lý Hiểu Mẫn biết bao nhiêu, hy vọng có thể cùng cô hoàn thành sự vĩnh sinh vĩ đại nhất thế gian này, có được tình yêu thuần khiết nhất.
Xem đến đây Kiều Úc thật sự nhịn không được mà trợn trắng mắt, “Lý Hiểu Mẫn rốt cuộc nghĩ gì mà lại để mắt đến dạng người nói chuyện loạn thất bát tao như vậy, nếu mọi xử nữ cũng đều vì muốn đạt đến độ linh hồn cùng thể xác hợp nhất mà tự đi tìm chết, vậy trực tiếp đến hỏa táng trường đi cho nhanh, cần gì phí nhiều công phu như vậy.”
Tùng Dung mím môi, trên gương mặt cứng nhắc vẫn không lộ ra biểu tình gì, “Gã này rất lợi hại, trong lời nói của hắn chứa rất nhiều tâm lý ám thị, chỉ cần là người không kiên định đều rất dễ bị hắn lay động.”
Kiều Úc đem lời của gã đàn ông viết đọc lại một lần nữa, nhịn không được nhếch khóe miệng: “Nếu là người có tố chất tâm lý đủ mạnh mẽ sẽ không dễ dàng tin lời hắn, ba cái thứ này người thường nhìn vào liền biết là gạt người, thế mà Lý Hiểu Mẫn lại đi tin.”
Tùng Dung lắc đầu, “Mỗi người đều có độ mẫn cảm với ngôn ngữ khác nhau, đã thế mỗi người cũng đều có một nhược điểm, gã này chính là nhắm ngay sự cố chấp với thân xử nữ của Lý Hiểu Mẫn mà bốc thuốc theo toa, chỉ cần hơi lay động thì sẽ lập tức dính câu ngay. Cũng như các tổ chức tà giáo, trước khi cậu tiếp xúc sẽ cảm thấy rất nực cười, nhưng một khi đã dấn thân vào rồi thì sẽ thành nói gì nghe nấy, đây chính là sức mạnh của ngôn từ.”
“Nhưng cho dù hắn ta có động cơ giết người rõ ràng nhưng chúng ta không có chứng cứ để buộc tội hắn.” Kiều Úc u buồn gãi gãi đầu, sự tình vòng tới vòng lui cuối cùng cũng trở về điểm ban đầu, manh mối của Vương Đình đưa ra căng bản không đủ để chỉ ra hung thủ là ai, chân tướng vẫn còn là một đám mơ hồ, nhìn thấy nhưng chạm không đến.
“Không cần biết tên này có phải hung thủ hay không, chứng cứ của Vương Đình đưa ra cũng đủ để cho chúng ta lôi hắn ra thẩm vấn rồi.” Tùng Dung cười cười nhìn Kiều Úc, xoa rối tóc hắn nói: “Sao cậu còn mất kiên nhẫn hơn cả tôi vậy, bây giờ ít nhất cũng gọi là có chút đầu mối, đỡ hơn trước đó giống như con ruồi mất đầu gặp đâu đụng đó.”
Kiều Úc âm thầm nhích ra xa Tùng Dung một chút, hơi bối rối nhún nhún vai, trên mặt mạc danh kì diệu cảm thấy nóng lên. Dạo này hắn phát hiện Tùng Dung rất thích làm động tác này, tiếp đó lại lộ ra vẻ mặt như đang vuốt thuận lông cho thú cưng, khiến hắn trong lòng một trận ớn lạnh.
Tùng Dung trầm thấp cười một tiếng, ái muội nhìn Kiều Úc chớp chớp mắt, lòng thầm nghĩ cậu cứ trốn đi, xem cậu trốn đến khi nào. Quay sang một bên, ôn hòa vỗ vỗ vai Vương Đình, “Cuốn nhật kí này tôi sợ tạm thời không thể trả lại cho cô được, nếu cô không ngại thì mời ra đằng trước kí xác nhận biên bản, để chúng tôi điều tra rõ ràng rồi sẽ liên lạc với cô sau.” Vừa nói Tùng Dung vừa gọi điện thoại kêu một anh cảnh sát đi vào.
Vương Đình gật đầu đi theo vị cảnh viên kia ra ngoài, khi đi đến cửa thì đột nhiên ngừng lại rồi chạy ngược vào, “Tùng cảnh quan, tôi nhớ ra mình từng thấy phần ghi chép đó ở đâu rồi! Là trong ‘Từ Hồn’ của Tiêu Quốc Chấn.”
Tùng Dung và Kiều Úc nghi hoặc mở to mắt, “Chính là tay chuyên gia đồ sứ nổi tiếng tại buổi tọa đàm của đại học T ngày hôm nay?!”
==============
() không biết trong hồ lô bán thuốc gì: ý là không biết người này đang nghĩ gì
() chấn kinh: chấn động, kinh ngạc