Đáy lòng Chân Linh cũng nghi hoặc phản ứng của thanh y nam tử, vì sao hắn lại có ánh mắt bi thương thâm tình như thế, vì sao hắn lại thâm tình mà gọi nàng là Chân nhi?
Thanh y nam tử sắc mặt hiện lên bi thương tuyệt vọng, hắn giả vờ như không có việc gì ôn nhu cười. "Ta chờ nàng lâu như thế, sao lại nhận sai, Chân nhi, nhớ kỹ tên của ta được không? Ta gọi là Tư Đồ Minh..." Câu cuối cùng hắn nói, gần như là cầu xin.
Chân Linh nhìn Tư Đồ Minh cười nhẹ nhàng như thế, lòng cũng đau xót, vì hắn, cũng vì chính nàng. Nàng không hiểu gật đầu, hoảng hốt nói: "Được."
Tư Đồ Minh nghe một chữ “được” kia, đôi mắt bình tĩnh trở nên sáng rực rỡ, so với ngôi sao trên trời càng chói mắt hơn, sáng đến mức làm hai mắt Chân Linh đau đớn.
Nàng nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tư Đồ Minh nhìn Chân Linh, bóng dáng cô tịch trong trẻo lạnh lùng giờ phút này trở nên nhẹ nhàng, toàn thân hắn, đều tản ra vui mừng nhàn nhạt. Hắn nhìn nàng, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng không kiềm chế được vui sướng, giống như ngọn lửa lóng lánh dưới lớp băng giá phát ra hào quang. Hắn cao giọng nói: "Chân nhi, nàng có thể nhớ kỹ ta, ta thật sự... rất vui vẻ..."
Hắn lúc này, sớm đã không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt như trước, càng thêm làm cho người ta cảm thấy thê lương. Đơn giản một chữ được, có thể làm cho hắn vui như thế, hắn, nhất định đã cô đơn lâu lắm rồi?Ánh nến nhàn nhạt chiếu xuống người hắn, bóng dáng xanh nhạt kéo dài chằng chịt trên tường, loáng thoáng lộ ra vắng vẻ bi thương, hắn đứng đó, trên tuấn nhan như nguyệt tản ra niềm vui sướng, ánh mắt hắn, nồng đậm thâm tình, tựa như biển rộng, sâu thẳm làm người ta sa vào trong đó.
Chân Linh nhìn Tư Đồ Minh, trong lòng hơi chua xót, nam tử tựa tiên như thế, trong nội tâm nhất định có rất nhiều áp lực, rất nhiều đau đớn, có lẽ hắn cần người dốc bầu tâm sự...
Nàng thu lại vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt mềm mỏng, nhẹ giọng nói: "Tư Đồ Minh, ngươi trước kia gặp qua ta rồi sao?" Nhìn vẻ mặt hắn vui mừng như thế, nàng cuối cùng cũng đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
Tư Đồ Minh nghe vậy, sắc mặt nhàn nhạt hiện lên đau đớn, tuy rằng hắn cực lực ẩn nhẫn, nhưng đau quá sâu, đã khắc vào xương tủy, cũng không thể triệt tiêu hơi thở bi thương đang lượn lờ kia. Hắn thở dài với lòng, sau đó dùng giọng nói lạnh nhạt nhất nói: "Gặp qua..."
Đơn giản hai chữ, cũng đã dùng hết toàn bộ khí lực của hắn. Hắn đâu chỉ đơn giản gặp qua như thế a, hắn yêu nàng năm kiếp, cũng đau đớn năm kiếp, kiếp thứ năm này, hắn chỉ hi vọng tất cả có thể làm lại từ đầu, nàng có thể yêu thương hắn, nếu không, hắn sẽ sống không bằng chết...
Chân Linh nhìn Tư Đồ Minh, sắc mặt lại một lần nữa hoảng hốt, sâu trong linh hồn, nàng bị hơi thở bi thương của hắn làm lay động, bi thương cô tịch lượn lờ bốn phía thật lâu không tiêu tan, là tuyệt vọng như thế nào mới có thể làm cho hắn có bóng dáng như thế này?
Tư Đồ Minh thấy Chân Linh dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn mình, nội tâm khẽ kích động, đôi mắt nàng phát sáng như viên đá quý đen bóng, thật sâu đem ánh mắt hắn hút vào, dung nhan nàng tuyệt mỹ cùng với kiếp đầu tiên giống nhau như đúc, hắn nhìn nàng, bước chân không tự chủ được đi về phía nàng, đôi mắt thâm tình nồng đậm tình ý, hắn đến gần bên người nàng, lúc nàng đang hết sức hoảng hốt, cúi người xuống dưới, nhẹ nhàng dán lên chiếm hữu đôi môi đỏ mọng của nàng.
Chân Linh hoàn toàn ngẩn ra, vẻ mặt lúc này là ngây ngốc, đại não của nàng cũng không thể suy nghĩ gì nữa.
Môi Tư Đồ Minh thật lạnh, mang theo hơi thở khô mát như rừng cây mùa thu, nhẹ nhàng phả ra trên môi nàng, vị thanh mát tràn ngập rất dễ chịu, hơi thở vây quanh.
Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, hiện ra khuôn mặt như bạch ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, ngay cả lỗ chân lông cũng rất nhỏ không thể nhìn thấy, tản ra nhàn nhạt ánh sáng trong suốt sáng bóng. Đôi mắt hắn vốn trong trẻo lạnh lùng, lúc này bởi vì tình ý bị kích động mà nhiễm ngọn lửa mãnh liệt thâm trầm, hắn chắn phía trước nàng, đem nàng dán vào hắn.
Hương thơm ấm áp mềm mại kích thích hứng thú, lại gắt gao dán vào hắn, làm cho hắn giống như trong địa ngục, lại như trong băng lạnh.
Tay Tư Đồ Minh, chậm rãi chạy khắp người Chân Linh, mang theo lửa nóng mãnh liệt. Nụ hôn của hắn, trở nên kịch liệt. Hừng hực, như một ngọn lửa điên cuồng bốc cháy, thiêu đốt sáng rực. Hắn cạy mở môi nàng, mùi thơm của nàng thấm sâu vào, lưỡi của hắn, mang theo lửa nóng tận tình mà quấn chặt lấy cái lưỡi đinh hương của nàng.
Hắn tuỳ ý mà nhấm nháp đôi môi mọng nước của nàng, mùi vị say hồn người, khiến hắn tưởng như bản thân đang ở giữa những đám mây trắng phiêu diêu, lại giống như đang ở giữa làn sóng biển mãnh liệt, không thể tự kềm chế.
Đại não Chân Linh trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy mình bị vây giữa ngọn lửa mạnh mẽ đang thiêu đốt, dường như chỉ có thể giữ chặt nam tử trước mắt, mới có thể không bị đau đớn. Tay nàng, không tự chủ được mà vòng qua thắt lưng hắn...
Tư Đồ Minh chấn động, đôi mắt mừng như điên mở to cùng kịch liệt ùn ùn kéo đến, tay hắn trên lưng nàng siết chặt hơn, chỉ duy nhất mùi thơm ngát lượn lờ vây lấy hơi thở hắn, hai mắt hắn tối sầm lại, hôn mút càng thêm cuồng dã kịch liệt.
Chân Linh bị hôn đến không chịu nổi, thân thể nàng hơi run rẩy, bàn tay nhỏ bé lại gắt gao nắm chặt lấy thanh sam của Tư Đồ Minh, khoang miệng bị cuồng dã giữ lấy, hơi thở nam tính dày đặc lượn lờ không tiêu tan, lưỡi nam tử đảo qua hàm răng nàng, hôn mút từng phiến thịt ướt át cùng hơi thở mùi đàn hương trong miệng nàng, nàng cảm thấy như bị mê hoặc...
Ngón tay Tư Đồ Minh, mang theo ngọn lửa tình yêu thương nhớ, chậm rãi di động trên người nàng, hắn phủ lên cổ áo nàng, ngón tay thon dài xinh đẹp đẩy áo nàng ra, lộ ra da thịt tuyết trắng, xương quai xanh hoàn mỹ, tản ra mùi thơm câu hồn của mỹ nhân, hắn cúi xuống, một đường uốn lượn xuống, cắn mút xương quai xanh của nàng, bàn tay to, phủ lên yếu đuối của nàng, tinh tế xoa... (khụ... ai không biết từ "yếu đuối" trong câu này có nghĩa là gì thì bảo với Bướm nhá)
Chân Linh chỉ cảm thấy hơi lạnh trước ngực, nàng run lên, ý nghĩ dần rõ ràng, sắc mặt nàng khẽ biến, vội vàng đẩy Tư Đồ Minh ra.
Tư Đồ Minh bị Chân Linh đột nhiên dùng sức đẩy mạnh đẩy lùi vài bước, thân thể đụng vào cạnh bàn, chén trà trên bàn bị đụng rơi xuống, vỡ nát như cánh hoa bằng sứ.
Thân thể Tư Đồ Minh, cũng bị cạnh bàn đâm vào da, vài vết máu thấm ra ngoài, đem áo xanh nhuộm một màu đỏ lấm tấm xinh đẹp, như lá xanh đang xinh đẹp nở ra đoá hoa hồng, nói không hết vẻ đẹp tuyệt mỹ.
"Chân nhi..." Hai mắt hiện lên đau đớn, nhìn Chân Linh vẻ mặt bi thương nhẹ giọng gọi...