Không bao lâu, Khuynh Tuyết biểu diễn xong lui xuống, nàng xuống dưới đài một hồi lâu, giữa sân một mảnh sôi trào.
Kế tiếp, là một nữ tử váy hồng, tên là Túy Hương. Biểu diễn vũ đạo.
Chân Linh xem màn biểu diễn này, cảm thấy không hứng thú, không bằng dời tầm mắt đi, nhìn phía bên kia sân.
Nhưng nhìn thoáng qua, lại thấy một thân ảnh xanh nhạt, lúc này hắc y nam tử đối diện hắn đang nói gì đó, thái độ cung kính.
Chân Linh suy nghĩ, thanh y nam tử này là ai? Chỉ là lơ đãng nhìn thoáng qua, lại bị khí chất lộng lẫy làm cho kinh diễm.
Ngay lúc nàng lần thứ hai nhìn lại, góc sân bên kai đã không còn thân ảnh của hai người. Chân Linh chớp mắt, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ.
Lúc này, Niếp Minh Liệt một thân hắc bào đẩy cửa tiến vào, hắn đi tới ngồi bên cạnh Chân Linh, tuấn nhan yêu mỵ lộ ra ý cười câu hồn. "Thế nào, Anh Túc cô nương cảm thấy nhàm chán sao?"
Chân Linh liếc nhìn hắn, thản nhiên nói. "Không phải không có người tán gẫu, dưới đài biểu diễn thỏa thích như thế làm sao thấy nàm chán." Ánh mắt nhìn Niếp Minh Liệt, trong mắt ẩn chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Niếp Minh Liệt cười thập phần yêu mỵ, hé ra khuôn mặt tuấn tú tà mỵ như hoa đào nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Hắn hơi uể oải nói: "Không phải không có người tán gẫu là tốt rồi, như vậy không quấy rầy Anh Túc cô nương nữa." Nói xong, lắc mình rời đi.
Lúc hắn đi tới cửa hơi dừng lại một chút, ánh mắt ẩn vài phần thâm ý nhìn bóng dáng Chân Linh, sau đó mới cất bước rời đi.Chân Linh cảm giác được Niếp Minh Liệt tạm dừng lại, tâm tư lập thức thay đổi, tâm tư như nước.
Lúc này, các cô nương trên đài cao vẫn biểu diễn như cũ, khách khứa dưới đài bắt đầu thấy mất hứng thú, thâm chí có người đang ngủ.
Trên đài cao, nữ tử váy vàng biểu diễn xong lui xuống, hậu trường một mảnh im lặng, một hồi lâu cũng không thấy người lên đài.
Các vị khách ngừng lại, chẳng lẽ thi xong rồi sao? Vì sao không thấy Hoa tỷ lên chủ trì? Ai cũng không hiểu, ánh mắt nhìn lên đài cao.
Đúng lúc này, một thân ảnh tím nhạt chậm rãi đi lên đài, chỉ thấy thân hình nàng xinh đẹp thần bí, như một đóa hoa chưá nọc độc, toàn thân điên cuồng tản ra hơi thở câu hồn, mặt nàng dùng tử sa (khăn màu tím) che khuất, không ai thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng bởi vì như thế, lại làm tăng thêm cảm giác thần bí xa xôi, làm cho lòng hiếu kỳ của mọi người bị gợi lên, thầm nghĩ muốn tháo khăn che mặt kia xuống, muốn nhìn thấy dung mạo của nàng.
Một đôi mắt lộ ra ngoài khăn che mặt, trong suốt như ngọc, giống như nhật nguyệt sáng ngời, trong mắt có ánh sáng rực rỡ, nhẹ nhàng như nước, như muốn biết nói, muốn nói lại thôi.
Khách khứa mới vừa rồi còn buồn ngủ, lúc này tâm trạng mọi người dâng cao. Ai cũng nhìn nữ tử che khăn tím, trong lòng như có một bàn tay mảnh khảnh quấy nhiễu, ngứa ngáy, tê dại, không ai tránh khỏi si mê.
Chân Linh trên đài cao cười lạnh trong lòng, ánh mắt yêu mỵ nhìn mọi người, nàng lúc này, giống như yêu nữ, một yêu nữ xinh đẹp làm thế gian bồi hồi, nàng lạnh lùng cười, sau đó xoay người, thân thể uyển chuyển đong đưa, bắt đầu nhảy múa.
Chân Linh nhảy chính là điệu múa nóng bỏng ở hiện đại, đám khách khứa xem bên dưới nhiệt huyết tăng vọt.
Mọi người đều la hét, dưới đài một mảnh điên cuồng.
Trong căn phòng cao cấp nhất Phượng Nghi lâu, thanh y nam tử thản nhiên đứng nhìn hết thảy. Hé lộ tuấn nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng như nguyệt, vẻ mặt mờ mịt, không giấu được chút bi thương lượn lờ, đôi mắt hắn, bình tĩnh không chút gợn sóng, như hồ nước xanh biếc, thanh tịnh mà đẹp đẽ sâu sắc.
Đúng lúc này, một người đẩy cửa ra, Niếp Minh Liệt một thân hắc bào đi đến, đối với hắn cung kính lên tiếng: "Chủ tử, nữ tử đang khiêu vũ đó nói với ta tên là Anh Túc, chủ nhân có phải hay không..."
Thanh y nam tử thản nhiên phất tay, trực tiếp đánh gảy lời Niếp Minh Liệt. Hắn nhìn Chân Linh trên đài cao liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Liệt, trước không cần trông coi nàng, để cho nàng ở lại đi, chăm sóc cho tốt, nếu đám người Nam Cung Thần tìm đến, phải phối hợp cho tốt, nhớ kỹ, đừng để nàng phát hiện một tia dấu vết gì."
Niếp Minh Liệt cung kính gật đầu. "Vâng, chủ tử." Nói xong, hắn nhìn về phía Chân Linh đang khiêu vũ liếc mắt một cái, liền lui xuống.
Đài cao bên này, Chân Linh vẫn như cũ múa, nàng lúc này, mang theo hơi thở đầy mị hoặc, như đóa hoa nở trong bầu trời đêm, làm người ta si mê.
Người giữa sân, đều bị kỹ thuật nhảy của nàng làm rung động, chưa từng thấy ai có thể phát ra vẻ yêu mỵ vô cùng nhuần nhuyễn như thế, chỉ một vũ điệu, đã nhảy ra tinh hoa của nàng, lúc này nữ tử đeo tử sa, như mộng như ảo, mê hoặc tựa yêu tinh.
Chân Linh dừng nhảy múa, cười lạnh mà nhìn một đám nam nhân đang điên cuồng, khóe môi ẩn chứa nụ cười châm chọc. Nàng xoay người rời khỏi đài cao, bóng dáng màu tím nhạt lưu lại cho đám nam nhân giữa sân vô tận tưởng tượng...
Hoa tỷ chầm chậm bước lên đài cao, đối mặt với quan khách náo động như vậy, trong lòng nàng biết Anh Túc đã thành công. Quan khách trong Phượng Nghi lâu lúc này có thể nói là như hồng thủy, thử hỏi có người nam nhân nào, có thể chống cự lại mị lực của yêu tinh.
Nàng cất cao giọng nói: "Các vị lão gia, các vị công tử, không biết đối với hoa khôi lần này mọi người có vừa lòng không, phía dưới, mời mọi người bỏ phiếu đi." Nói xong, dùng mắt ra hiệu cho nha đầu bên cạnh.
Nha đầu kia vừa nhận được, gật đầu đi xuống đài, bưng thùng phiếu bầu đi đến từng người một.
Không bao lâu sau, đã thu xong toàn bộ phiếu bầu.
Hoa tỷ để xác nhận, trước mặt mọi người mở từng phiếu ra. Nàng đoán trước bên trong nhiều nhất nhất định là Anh Tức cô nương mặc tử y (quần áo màu tím), lại không bao giờ nghĩ đến, tất cả các phiếu trong thùng, thế nhưng đều chọn duy nhất mỗi Anh Túc.
Nàng đang cầm sổ phiếu, vẻ mặt kích động nói: "Đêm nay toàn bộ phiếu bầu, đều chọn một mình Anh Túc cô nương."
Chân Linh đứng sau hậu trường nghe xong, khóe miệng dưới lớp khăn lạnh lùng cười. Nam nhân, quả nhiên là động vật dựa vào nửa thân dưới, không có gì trực tiếp hấp dẫn bằng cách này, nàng ở hiện đại thường cải trang, đã sớm hiểu được điều này, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, chỉ có thành công.
Ở cổ đại, cũng không ngoại lệ.
Kế tiếp, là thời gian đấu giá.
Mọi người, đều điên cuồng, tất cả mọi người đang đợi Chân Linh trả lời, bán, hay không bán.
Chân Linh đi lên đài cao, lạnh lùng liếc qua từng người, ánh mắt kia rõ ràng mang theo khinh thường. Nhưng chính ánh mắt khinh thường đó, lại càng làm cho các nam nhân trong sân càng thêm điên cuồng.
Ai cũng thét chói tai, hô to tên Anh Túc.
Chân Linh nhếch môi cười lạnh, sau đó trong sân tiếng thét chói tai rộ lên, nàng thản nhiên lên tiếng, chỉ nói hai chữ: "Không bán!"