Lúc người phụ nữ kia nhìn thấy Chân Linh, không khỏi có chút kinh sợ trong lòng. Hay cho một đôi mắt như biết nói, một đôi mắt sáng như ngọc, câu dẫn người ta. Giống như sóng sâu biển rộng, có thể khiến người ta chìm đắm trong đó mà khó lòng kiềm chế được.
Vẻ mặt người phụ nữ kia lộ ra sự vui sướng, dùng thanh âm hớn hở mà nói: “Anh Túc cô nương, ta là Hoa tỷ của Phượng Nghi lâu, phụ trách việc chăm sóc cuộc sống của các cô nương ở đây cũng như mọi sự lớn nhỏ trong này. Chủ nhân đã ra lệnh, muốn ta sắp xếp cho Anh Túc cô nương được tham gia cuộc thi hoa khôi. Anh Túc cô nương sẽ là người cuối cùng lên sân khấu, như vậy không có vấn đề gì chứ?”.
Chân Linh cười nhạt, lắc đầu. “Không có vấn đề gì hết. Hoa tỷ, cám ơn ngươi!”.
Hoa tỷ đối với Chân Linh hết sức hài lòng. Cử chỉ độc đáo, khí chất cũng độc đáo, đúng là một cái mầm tốt mà. Nếu lần này có thể được giải hoa khôi trong cuộc thi, nàng rồi sẽ có vị trí cao.
Cất bước theo sau Hoa tỷ, Chân Linh thấy thời gian còn sớm liền quay bước đi ra phía ngoài để hỏi thăm tình hình.
Ngay tại cái ngõ tắt nhỏ nàng vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ. Thần sắc nàng đột nhiên lại run sợ, vốn định quay người đi ra lại lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, thì thấy vọng đến một ánh mắt tinh khiết vô cùng. Đôi mắt mà nàng trong thấy là một đôi mắt rất trong trẻo, màu mắt tinh khiết, lóe lên ánh thản nhiên, phản chiếu sự trong suốt như trời xanh, không gợn tạp chất, không gợn chút bụi trần nào.Chủ nhân của đôi mắt thanh tịnh ấy là một nam tử, tuổi chỉ tầm mười bảy mười tám, khuôn mặt bình tĩnh hé ra nét tuấn tú vô cùng, lộ ra vẻ tái nhợt. Quần áo thủy lam (màu xanh như nước) dài, phảng phất sự trong suốt cùng chút ánh sáng nhạt màu đơn mảnh. Tóc hắn dài, giống như là tuyết trắng, thẳng tắp mà vẫn sóng sánh trên lưng, làm cho cả người đều tản ra một luồng khí bi thương không tiêu tán. Thân ảnh kia có chút tái nhợt, mang theo vẻ cô tịch thương tâm.
Chân Linh nhìn đôi mắt này, không kiềm được đành phải dừng chân. Sau đó, nàng buông người bước tới phía trước, quyết định cứu vị nam tử áo lam đầu bạc này.
Nam tử này dường như đã bị trọng thương, kiếm thế hắn đang dùng để thủ đã có chút hỗn độn. Mười mấy tên hắc y nhân thấy hắn như vậy, bèn triển khai thế tấn công ngày càng ác liệt.
Nam tử tóc bạc đột nhiên hé ra nét cười nhẹ tựa làn gió, trường kiếm trong tay lần thứ hai lại múa may trong không trung. Phía sau, có một gã Hắc y nhân thấy hắn chưa chuẩn bị hết sức, liền nhấc cao tay đao hướng đến hắn mà chém tới một nhát một. Nghĩ rằng ở tình thế đó nam tử tóc bạc vốn không thể trốn thoát, ánh mắt tên Hắc y nhân liền lộ lên một nét đắc ý vô cùng.
Nhưng sau đó một giây, đao của gã Hắc y nhân còn chưa kịp hạ xuống, mà thân đã không tiếng động mà ngã xuống rồi. Chỉ thấy một đống kim châm cắm vào thân hắn, ngay điểm chết.
Đám Hắc y nhân kinh hãi, vội vàng hướng về phía hoa châm bay đến mà nhìn.
Nam tử tóc bạc cũng thản nhiên hướng về phía Chân Linh mà ngắm.
Mặt Chân Linh được tử sa che kín, lạnh lùng đứng nơi đó, đối với ánh mắt của tất cả mọi người thì chẳng chút dao động nào, chỉ dùng một đôi mắt sáng như ngọc chứa đầy ý sát mà nhìn lại.
Chín tên Hắc y nhân lùi lại vài bước, liền lạnh giọng hét lớn: “Người nào? Dám cứu kẻ mà Thất Tinh lâu chúng ta muốn giết sao, biết thức thời thì hãy mau rời đi nhanh lên, bằng không, cả mạng ngươi cũng không thể giữ”.
Chân Linh vẫn đứng lặng ở đó. Địch không động ta cũng không động, địch muốn động thì ta động trước, cao thủ so chiêu, ai cũng đều như thế.
Chân Linh mặc dù không biết Thất tinh lâu là tở chức gì. Nhưng thấy đám Hắc y nhân này toàn thân cao thấp đều toát ra mùi máu, hai tròng mắt bọn họ thì nồng đậm sát khí chém giết, nàng liền đoán ngay ra được, rằng mười người này nhất định đều là sát thủ.
Nam tử tóc bạc sắc mặt tái nhợt, nhìn Chân Linh thản nhiên nói. “Cô nương, người mau rời khỏi đây nhanh đi. Không cần phải phí sinh mệnh mình như vậy”. Hắn thuyết phục đầy thiện ý khi nhìn thấy Chân Linh đứng đó, một chút dao động cũng không có. Nữ tử không có nội lực, dù là ám khí có giỏi thế nào, cũng không thể nào có thể thoát thân khỏi Thất Tinh lâu. Lần này Thất Tinh lâu phái mười cao thủ tới giết hắn, hắn biết kiếp nạn này sẽ khó tránh khỏi, nhưng cũng không muốn sẽ làm liên lụy tới vị cô nương này.
Chân Linh vẫn lạnh lùng đứng nguyên tại vị trí cũ, dùng giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo, hướng về phía nam tử tóc bạc mà nói: “Công tử không cần lo lắng cho ta, trước tiên cứ cầm máu đi đã”.
Chín tên Hắc y nhân không ngờ được, Chân Linh như thế mà lại chẳng thèm động thân trước danh tiếng của Thất Tinh lâu. Bọn họ báo danh Thất Tinh lâu, chính là muốn dọa nàng một trận, cũng là muốn phân tán tâm tư nàng để hạ độc thủ. Không ngờ được là nàng lại bất vi sở động, không thèm cho đám Thất Tinh lâu để vào mắt. Khẩu khí này làm cho bọn họ khó lòng mà nuốt trôi. (Đúng là khẩu khí sát thủ, hix, chẳng sợ ai cả. Linh tỷ, muội bái phục!!!).
Lập tức, dụng khinh công, năm tên Hắc y nhân liền hướng về phía Chân Linh mà đánh, vũ khí trong tay lóe sáng, trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt Chân Linh rồi. (Ợ, đám bọn mi không thấy sát thủ bà bà, í lộn, sát thủ cô nương à??? Còn dám xông vô nữa chứ?).
Ánh mắt Chân Linh khẽ đổi trong phút chốc, lạnh lùng tập trung vào năm thân ảnh trước mặt. Ngay khi năm thân ảnh còn cách nàng ba thước, tay nàng nắm chặt hoa châm, khẽ phóng đi. Động tác như mây trôi nước chảy, năm đạo kim châm thẳng hướng mà bắn vào điểm chết của năm thân ảnh phía trước, một phát chết hết.