Thân mình cao lớn của Nam Cung Cẩm liên tục lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Lời nói của Chân Linh, từng câu từng câu đâm sâu khắc sâu vào tim hắn. Hắn sai rồi, hắn đã sai lầm rồi. Thực sự, hắn phát hiện ra mình thực sự rất yêu nàng, không hề nghĩ là mình sẽ mất nàng.
Bi thống của Nam Cung Cẩm qua đi, nét mặt hắn khôi phục lại vẻ kiên định như chẳng có gì xảy ra. Hắn sải những bước đi thật nhanh, bàn tay to lớn kéo Chân Linh ôm chầm vào ngực hắn. Ôm chặt không buông, ôm chặt hết sức!
Chân Linh bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, sắc mặt lạnh đi vài phần. Hai tròng mắt của nàng hiện lên sự ngoan tuyệt, sau đó nhấc chân lên, hung hãn đạp thật mạnh lên chân Nam Cung Cẩm một đạp. Thân ảnh Nam Cung Cẩm khẽ run một cái, mà Chân Linh cũng chỉ chờ có thế. Nàng dùng vai làm điểm tựa, quật Nam Cung Cẩm một cái khiến hắn không kịp có phản ứng gì thì đã ngã văng ra xa.
Khi sắp rơi xuống đất, Nam Cung Cẩm chợt biến sắc, liền thi triển khinh công mà nhảy lên. Chật vật lắm hắn mởi đứng vững lại trên đài, giương hai mắt nhuốm màu bi thống lên nhìn Chân Linh.
Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt đã xong, mà mọi ngừoi giữa sân lại cứ nhìn Chân Linh mãi không thể hoàn hồn lại được.
Nam Cung Thần nhìn Chân Linh mà suy nghĩ, đôi mắt câu dẫn đào hoa ánh lên tia hứng thú càng lúc càng sâu.
Chân Hậu Đôn nhìn Chân Linh, con ngươi hắn hiện lên một mũi tâm kế lạnh băng.
Chân Tử Mặc nhìn Chân Linh, ánh mắt hắn thâm u yên lặng, tựa như một cái giếng cạn khô nước, không hề có chút gợn sóng nào.
Vào lúc này, khi mà chẳng có một ai chú ý đến Cố Thủy Nhu, thì nàng lại đột nhiên cười thật to. “Ha ha ha… Cẩm ca ca, người không cần ta, người thật sự không cần ta phải không?”. Ánh mắt tuyệt vọng bi thương đó nhìn về phía Nam Cung Cẩm. Nàng lúc này như là một con búp bê bằng gốm, không có linh hồn, làm cho người ta sinh ra cảm giác đáng thương vô cùng. Nỗi đáng thương sâu thẳm!
Nam Cung Cẩm run lên. Hắn muốn đi về phía Cố Thủy Nhu để an ủi nàng, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Hai mắt không hề liếc nhìn nàng lấy một cái.
Chân Linh cười lạnh, đối với Nam Cung Cẩm băng lãnh nói: “Nam Cung Cẩm, chớ có quên, nàng mới chính là Vương phi của ngươi. Vừa nãy mới bái đường xong, thế mà ngươi lại bỏ mặc nàng như vậy, không hỏi thăm cũng chẳng thèm để ý. Thử hỏi nam nhân tuyệt tình như thế, còn có thể nói ra một tiếng yêu sao? Nam Cung Cẩm, căn bản chính là ngươi chưa từng yêu Chân Linh bao giờ cả. Ngươi bám lấy ta không buông, chẳng qua cũng chỉ vì thể diện của chính ngươi mà thôi. Ngươi không cam lòng, khi thấy phi tử mà mình đã bỏ rơi đối xử với ngươi thờ ơ đến như vậy. Cho nên, bằng mọi cách ngươi mới điên cuồng muốn vãn hồi mọi chuyện. Nếu hôm nay kẻ bị bỏ rơi không phải ta, mà là người khác, e chỉ là một sự trống rỗng thôi. Nam Cung Cẩm, Chân Linh ta hôm nay xem như có khởi đầu mới, cùng với Nam Cung Cẩm ngươi tuyệt đối không có quan hệ gì nữa. Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ trở thành hai kẻ xa lạ”. Nói xong, thong thả quay người rời đi một cách kiên quyết tuyệt tình.
Thần sắc Nam Cung Cẩm cực kì bi thảm. Chớp mắt một cái, hắn cuối cùng cũng hiểu được. Hắn hiểu thế nào là thống khổ, thế nào là sống không bằng chết. Chân Linh ngày đó nói với hắn những lời như vậy, bây giờ tất cả đều đã thành hiện thực. Hắn lúc này, quả nhiên là cực kì thống khổ. Vốn dĩ, vô tri vô giác mà hắn đã yêu nàng, yêu đến khắc sâu vào tủy, khảm chặt vào tim rồi.
“A, ta muốn giết ngươi! Là ngươi, chính ngươi, đồ ác ma ăn thịt người đã dụ hoặc tâm của Cẩm ca ca, ta muốn giết ngưoi…”. Cố Thủy Nhu hoàn toàn điên rồi. Nàng không biết lấy đâu ra khí lực dồi dào như thế, dùng tốc độ cực nhanh mà tiến lên đài cao, hung hăng nắm chặt lấy chân của Chân Linh.
Chân Linh cúi đầu nhìn nàng, lại không nỡ đá nàng văng ra. Dùng ánh mắt lạnh giá mà nhìn Cố Thủy Nhu, trong lòng có chút thương cảm. Nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân. Cố Thủy Nhu mới chính là kẻ đáng thương nhất!
Nàng nhẹ nhàng tránh hai chân ra khỏi bàn tay của Cố Thủy Nhu. Nhưng mà chưa kịp tránh, đã bị Cố Thủy Nhu hung hăng chụp lấy.
“Buông ra!”. Chân Linh sẳng giọng lên tiếng. Lúc này nàng không muốn ở đây làm tâm điểm nữa, mà muốn nhanh chóng rời đi để khỏi rơi vào sự hỗn loạn ở đây.
Cố Thủy Nhu chẳng những không có ý định buông ra, mà ngược lại càng ôm chặt hơn. “Không, ta không buông! Buông ra ngưoi sẽ ăn tim của Cẩm ca ca, ta không để ngươi làm thế! Ngươi cứ ăn ta đi, hãy ăn ta đi…”.
“Cố Thủy Nhu, ta nói lại lần nữa, buông ta ra mau!”.
“Không được! Ta không buông, ta không để ngươi đi!”. Cố thủy Nhu thật sự đã điên hoàn toàn rồi.
Chân Linh lạnh lùng liếc nàng một cái, vừa định mượn lực tránh nàng ra. Chẳng ngờ, thân mình Cố Thủy Nhu lúc ấy lại bị một lực đạo đánh bay đi.
Thân thể nàng giống như điều đứt dây, bay lên rồi lại rơi xuống mặt đất. Nàng phun một ngụm máu tươi, run rẩy vài cái, rồi hai mắt trợn trong trong vắt như mảnh trời xanh, hiện lên vẻ không cam thòng, vẻ bi thảm cực độ. Sau đó là sự trống rỗng vô hồn, hai tròng mắt vĩnh viễn không còn động nữa…
Giờ khắc này, Cố Thủy Nhu chết thật bi thảm. Trong chính ngày đại hôn của mình, trong một mảnh vui mừng màu đỏ thẩm mà chết đi.
Chân Linh kinh ngạc nhìn Cố Thủy Nhu, hai mắt lạnh nhạt, nàng khẽ thở dài. Ngay lúc Chân Linh đang phân tâm, nàng có cảm giác thắt lưng bị ghị nhẹ, sau đó là cảm giác lơ lửng trên không trung. Nam tử toàn thân bận áo trắng này, trong hơi thở còn phát ra sự băng lãnh cùng cực. Nàng biết, người này tuyệt đối không phải là Chân Tử Mặc.
Là hắn.
Chân Linh ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn. Trước mắt nàng là một khuông mặt bình thường, nhưng trên khuôn mặt ấy lại có một đôi mắt phượng câu dẫn người ta, trong ánh mắt sáng rỡ, diễm lệ xinh đẹp như dòng nước.
Cố Nghĩa cùng Cố Phám bước thật nhanh đến bên cạnh Cố Thủy Nhu. Thần sắc Cố Nghĩa bi thống, ôm lấy Cố Thủy Nhu vào lòng. Hắn ngoan độc thâm hiểm nhìn Chân Linh. Hắn thề, một ngày nào đó sẽ thay Thủy Nhu báo thù Chân Linh, báo thù tất cả mọi người ở đây.
Cố Phàm cũng nhìn Chân Linh. Nàng lúc này vẫn đang mặc bộ y phục câu dẩn người ta, khiến cho hắn nhìn mà si mê cuồng dại, nước miếng thiếu chút nữa là chảy ra ào ạt.
Cố Nghĩa thấy vậy liền bị đã kích mạnh mẽ, thiếu điều lăn ra ngất xỉu. Hắn cắn chặt răng, tung song chưởng, bộ dạng đau đớn như hối tiếc vì bản thân đã không nghiêm khắc hơn.
“Buông nàng ra”. Ba giọng nói sẳng đồng thời vang lên.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía ba người và nhận ra, đó là Nam Cung Cẩm, Nam Cung Thần và Chân Tử Mặc. Ba người này, trên vẻ mặt không hề có chút đồng cảm cùng nhau, nhưng tất cả đều là vẻ mặt lạnh băng.
Nam Cung Cẩm nắm tay thật chặt, khớp xương kêu răng rắc. hắn thả người nhảy lên, thân mình hướng về phía nam tử áo trắng mà bay đến.
Nam Cung Thần thấy vậy, cũng thi triển khinh công mà nhảy tới.
Chân Tử Mặc đang đứng yên, thấy như vậy, thần sắc khẽ biến. Hắn cũng thả người, dùng khinh công mà đuổi theo hai người.