Mọi người lần thứ hai khiếp sợ, miệng há to có thể nhét vừa cả cái trứng chim. Nàng có thể đứng lên sao?
Nam Cung Cẩm nhìn Chân Linh đứng lên từ xe lăn, mọi tức giận đều bị thay thế bởi sự kinh ngạc. hắn bất động đứng nhìn Chân Linh bước qua.
Nàng có thể đứng? Còn có thể đi?
Không phải nói chân nàng cả đời đều tàn phế sao? Lúc trước hắn tìm ngự y xem qua thương tật cho nàng, ngự y nói chân nàng bị thương đến gân cốt rất nghiêm trọng, việc đi đứng sau này là không có khả năng.
Nhưng mà lúc này nàng đang thật sự đi đứng bình thường. Nàng như thế nào lại làm được như vậy? Nàng rốt cục là ai chứ?
Nam Cung Cẩm ngây ngốc đứng đó, còn tất cả mọi người đều kinh diễm nhìn nàng.
Ánh mắt bọn họ hướng thẳng về phía chân Linh mà nhìn, không thể dời mắt.
Quần áo trắng nàng đang mặt từng đợt từng đợt sóng lên như mực vương trong nước, mảnh mai rung động tươi đẹp. Bóng dáng nàng trong treo nhưng lạnh lùng, quầng sáng trắng mờ mịt dưới chân, như đóa sen trắng nõn vô trần không dính bụi trần gian, thanh dật tuyệt mỹ.
Nàng cười lớn một tiếng, bước lên đài cao biểu diễn đã được chuẩn bị thật tốt, nhanh nhẹn xoay người, khóe môi giơ lên nụ cười câu hồn tận xương tủy, giống như yêu tinh trogng đêm tối mị hoặc vô tận.
Nàng nhìn quét qua từng người một, cuối cùng hạ xuống trên người Nam Cung Cẩm, cười trào phúng.
Bàn tay mảnh khảnh chậm rãi kéo váy lụa trắng dài xuống, bên trong chính là váy màu đen nóng bỏng, váy hở nửa bụng, trên áo hở nửa ngực như ẩn như hiện, vạt áo màu vàng óng ánh đính ngọc trai khiến eo nhỏ của nàng dưới ánh mặt trời tàn ra vầng sáng câu hồn đoạt phách.
Váy đen bó sát người của nàng làm bằng da, dưới ánh mặt trời tàn ra ánh sáng bóng, váy rất ngắn, chỉ tới gốc đùi, cơ hồ chỉ có thể bao lấy mông đẹp, đôi chân tuyết trắng thon dài, như là vô tình, cộng thêm mái tóc dài lúc này giống như hoang dã.
Chân Linh lúc này không còn là tiên tử dưới ánh trăng thanh dật tuyệt trần nữa mà là một yêu tinh mị hoặc nhất thế gian.
Giữa sân, mấy trăm nam nhân giờ khắc này bị nàng câu dẫn hồn phách, xung quang vang lên tiếng hít không khí, trong ánh mắt là vẻ kinh diễm cực hạn.
Chân Linh lạnh lùng nhìn người giữa sân, sau đó bắt đầu những động tác vô cùng mị hoặc.
Chân Linh đong đưa vòng eo, sau đó mở miệng hát lên một bài hát tiếng Anh mười phần yêu mị.
Mở đầu bài hát là một tiếng thét chói tai, Chân Linh vung đầu điên cuồng mà kêu lên, âm thanh hạ xuống, nàng lắc lư eo nhỏ rất nhanh, trong ánh mắt mọi người như một ngọn lửa nhiệt tình điên cuồng thiêu đốt mọi thứ.
Tóc nàng nhảy múa trong không trung, mang theo hơi thở yêu mỵ , bàn tay mềm mại không xương nhẹ cong lên, tiến lên từng chút làm đáy lòng tê dại không sao kềm chế được.
Có người thậm chí còn dựa theo tiết tấu của nàng mà lắc lư.
Giọng hát Chân Linh khàn khàn, như một con thú ở nơi vắng lặng trong trời đất câu hồn mà nhảy múa. Khuôn mặt nàng tuyệt mỹ lúc này phát ra vẻ yêu mỵ đến tận xương, như yêu tinh câu hồn, toàn thân bốc cháy như ngọn lửa.
Cùng với đôi môi cất lên tiếng hát, hai mắt nàng không còn bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng mà là mang theo ánh sáng vô tận, tất cả đều bị mê hoặc điên cuồng như muốn thiêu đốt tất cả.
Tất cả mọi người chấn động, tất cả mọi người đều bị câu mất hồn phách.
Nam Cung Cẩm ngây ngốc, hai mắt không thể tin mà nhìn Chân Linh, hắn hung hăng nắm chặt hai tay, tim hắn đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Nam Cung Thần bước ra khỏi đài cao, đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ kinh diễm cùng rung động. Nàng là yêu tinh sao? Kỹ thuật nhảy mị hoặc như thế, câu hồn tận xương tủy như thế loài người làm sao có thể nhảy được?
Tất cả mọi người bị Chân Linh mang đến một cảnh giới điên cuồng.
Người đầu tiên chính là Cố Phàm. Hai mắt hắn hoàn toàn si mê ngơ ngác nhìn Chân Linh, toàn thân đi theo nhịp điệu cảu Chân Linh mà vặn vẹo.
Ngay sau đó có vài người định lực kém cũng đi theo điên cuồng vặn vẹo.
Chân Linh nhìn mọi người điên cuồng, khóe môi nâng lên ý cười câu hồn càng sâu, tiếng hát nàng càng thêm to, càng thêm điên cuồng, càng thêm yêu mỵ. Động tác tiết tấu của nàng càng dâng lên, làm cho tất cả mọi người giữa sân đều hút không khí.
Những người có định lực kém bị kỹ thuật nhảy của Chân Linh câu dẫn, có người còn ngâm ra tiếng.
Chân Linh càng múa càng nhanh, Nam Cung Cẩm càng xem mặt càng lạnh, càng nghe càng lạnh buốt đến dọa người.
Nhìn nàng nhiệt tình như thế hắn thật sự hối hận, vô cùng hối hận, nếu có thểm hắn nguyện dốc hết tất cả để cứu vãn, nhưng mà còn có cơ hội sao?
Vì sao nàng khiêu vũ như vậy quyết tuyệt như vậy như một người không có tâm để yêu hoặc sẽ không bao giờ yêu.
Giọng hát Chân Linh xuống thấp, xoay người một cái, hai mắt câu hồn lóe ra mị hoặc vô tận, tất cả đều dừng lại.
Nhìn dưới đài các nam nhân vẻ mặt dục vọng dâng cao, nàng lạnh lùng cười, ánh mắt như nhìn người xa lạ nhìn về phía Cẩm Vương gia. "Vương gia, ta nhớ rõ ngày đó ngươi đã nói, cơ thể của ta, giống con cá chết, cả đời này không có nam nhân nào đối với ta cảm thấy hứng thú, không biết điệu nhảy vừa rồi, Vương gia có hứng thú sao."
Nói xong cười thập phần yêu mỵ, nhanh nhẹn xoay người bước xuống đài.
Nam Cung Cẩm nhìn Chân Linh như thế vẻ mặt đau xót, hắn bước khinh công vội chạy tới, từ phía sau muốn đem Chân Linh gắt gao ôm trong ngực không bao giờ buông ra nữa, không bao giờ buông ra nữa..........
Thân ảnh hắn cực nhanh mà hướng tới đài cao lao đi, ngay lúc tay hắn sắp ôm chầm eo nhỏ của Chân Linh, một bóng trắng so với hắn nhanh hơn, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, lãnh liệt chói mắt, giống như kiếm quanh không thể đỡ.
Nam Cung Cẩm kinh hãi, vội vàng nghiêng người né tránh, khi hắn nhìn thấy dung mạo của người áo trắng kia, hai mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Là hắn