Chỉ thấy nữ tử trước mắt ngồi ngay ngắn trên xe lăn, mặc quần áo trắng, ngẩng nhẹ đầu hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ làm người kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta nảy sinh cảm giác hoảng hốt vô hạn, nha đầu phía sau nàng chậm rãi đẩy xe lăn đi về phía yến hội.
Ánh mặt trời nhỏ vụn mỏng manh chiếu xuống người nàng, áo trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào như một đóa bạch liên giữa một khung cảnh màu đỏ thẫm vui mừng có vẻ phá lệ càng thêm thanh dật xuất trần, thân ảnh nàng giống như tiên tử xinh đẹp rơi xuống phàm trần dưới ánh trăng làm cho người ta không thể không sợ hãi.
Ngay lúc xe lăn tiến đến gần mọi người, tất cả mọi người đều bị thân ảnh xuất trần câu hồn, hai mắt tất cả chỉ có kinh diễm.
Nàng lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, đối với ánh mắt của mọi người chính là bình tĩnh chống đỡ, khóe môi thản nhiên gợi lên ý cười trào phúng, giống như ánh sáng của ngôi sao chợt lóe trong đêm tối rồi biến mất.Sau khi kinh diễm một lúc, ánh mắt mọi người nhìn Chân Linh có tò mò, có tìm tòi nghiên cứu, có khinh thị, có si mê, có thương tiếc, mọi ánh mắt lần lượt thay đổi cùng một chỗ chỉ vì một người, chỉ vì đúng một người.
Nam Cung Cẩm vẻ mặt ngây ngốc nhìn nàng, nữ tử tuyệt mỹ xuất trần như thế, trong mắt không khỏi hiện lên kinh diễm, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn đến hai chân nàng, đôi mắt hiện lên tiếc hận.
Ai... đáng tiếc. Nữ tử không nhiễm hạt bụi trần như thế, nữ tử bình tĩnh như thế, nhưng lại bị hủy hai chân, phần xinh đẹp này lại bị phá hủy mất.
Cẩm lần này thật sự quá đáng rồi!
Nam Cung Thần nhìn Chân Linh bình tĩnh như thế, thế nhưng lại nảy sinh ý định bảo hộ xót thương, đáy lòng không khỏi thầm oán Nam Cung Cẩm không đúng.
Ánh mắt Chân Hậu Đôn cũng hạ xuống trên người Chân Linh, hai mắt hắn hiện lên kinh ngạc. Hắn kinh ngạc không phải vì hai chân con gái mình bị hủy mà hắn kinh ngạc chính là vẻ mặt và ý tứ của Chân Linh.
Bình tĩnh như thế, bình tĩnh như thể cho dù trời có sập đối với nàng cũng không quan hệ lại giống như tất cả nàng đều nắm giữ trong tay, bên trong có một sự tự tin khí phách như hoa trôi nước chảy.
Sự tự tin cùng khí phách này đã làm cho Chân Hậu Đôn chấn kinh rồi. Trong trí nhớ của hắn, Chân Linh tuy là nữ nhi của hắn nhưng ở trong Chân phủ không có chút địa vị nào, hắn làm cha nhưng chưa từng nhìn nhận nữ nhân này, nếu không phải bởi vì thái hậu tứ hôn hắn mới bắt đầu lưu ý tới nàng, nàng trong trí nhớ hắn là người bình thường nhát gan yếu đuối, không suy nghĩ cặn kẽ, suy nghĩ cực kỳ đơn giản.
Nhưng Chân Linh lúc này từ trong xương tủy đã tản mát ra vẻ cơ trí hào quang, hai mắt trong suốt như ngọc sở hữu ánh sáng rực rỡ, tất cả đều thu lại trong đôi mắt như vậy, người nào làm sao có thể cho là nàng đơn giản, yếu đuối?
Nàng chính là nữ nhân ngu xuẩn mà hắn tùy ý thao túng sao?
Ánh mắt Chân Linh nhẹ quét qua Chân Hậu Đôn, khóe môi cười như không cười, ánh mắt như trào phúng như không, vẻ mặt bí hiểm không thể đoán được làm Chân Hậu Đôn kinh hãi.
Trong nháy mắt, Bích Ba đã giúp đẩy Chân Linh đến bên cạnh Nam Cung Cẩm và Cố Thủy Nhu, sắc mặt Chân Linh bình tĩnh, không thèm liếc mắt nhìn Nam Cung Cảm một cái mà trực tiếp lướt qua hắn, tới vị trí đã chuẩn bị cho nàng thong dong ngồi xuống.