Sòng bạc Tứ Nguyên là sòng bạc lớn nhất là Tấn Nam Vương triều, chi nhánh ở kinh thành ngay tại Tam gia, mà ở các thành trấn khác đều mở chi nhánh có quy mô lớn mạnh, sau lưng là lão bản (ông chủ) có thân phận thần bí, không ai biết được lão bản thật sự là ai.
Chân Linh mới vừa bước vào đã nghe được tiếng la điên cuồng của bọn cờ bạc.
"Giết... thông sát..."
"Mở ra... đại..."
"Tiểu... nhất định phải mở ra tiểu..."
"Con bà nó, đại gia lần này đặt đại, nếu không thắng đại gia từ nay về sau rửa tay gác kiếm."Ánh mắt Chân Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua một vòng, cuối cùng hướng tới một chiếu bạc ít người đi đến.
Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên đi ra ngăn đường Chân Linh, mở miệng mắng to. "Con bà nó, chính là con rùa nhỏ nhà ngươi dám trộm ngân phiếu của bản thiếu gia, hại bản thiếu gia hôm nay ngứa tay, không thể thống khoái (thoải mái, vui sướng) mà đánh bạc một hồi, người đâu, đem tiểu tử này ra ngoài hung hăng mà giáo huấn một chút cho bản thiếu gia." Nói xong vươn tay muốn hung hăng cầm tay Chân Linh.
Chân Linh lạnh lùng nhíu mày, chưa hề quay đầu hướng tay người nọ đang lao tới dùng sức một chút, tất cả mọi người không thấy rõ ràng nàng ra tay như thế nào, chỉ thấy người nọ bị đánh bay ra ngoài đất, bụi đất bay lên.
"Ui da... đau chết bản thiếu gia..."
Chân Linh lúc này cực kỳ tiêu sái mà quay đầu nhìn người bị nàng đánh cho nằm trên đất, nhưng lại chính là phú gia công tử vừa rồi bị nàng trộm mất ngân phiếu, thế giới này thật đúng là xảo diệu (khéo léo).
"Nhìn cái gì? Còn không mau bắt tiểu tử kia lại cho ta, một đám phế vật." Phú gia công tử bị đánh ngã kia từ trên mặt đất chật vật bò đậy, đối với bọn thủ hạ bên cạnh hắn rống to.
"Vâng, thiếu gia." Đám người đó đối với phú gia công tử kia nịnh hót nói, sau đó xoay người, mỗi người vẻ mặt lưu manh hướng Chân Linh quát. "Con bà nó, tiểu tử đần độn lỗ mãng này ở đâu ra, dám đụng đến thiếu gia của bọn ta, hôm nay không lột da của ngươi không được, lên."
Những người này thấy Chân Linh mặc quần áo đơn giản, chất liệu vải bình thường, lại chưa từng thấy qua Chân Linh nên nghĩ rằng nàng chính là một nhân vật tầm thường, vì vậy mà chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà hướng Chân Linh xông tới.
Tất cả mọi người ở sòng bạc dừng việc đặt tiền cược, đều nhìn bọn họ, xem ra đối với vị phú gia công tử này Tứ Nguyên đổ phường không ai là không biết, nhưng vị nam tử tuấn mỹ áo trắng này bọn họ chưa từng gặp qua không tránh khỏi tò mò xem trò hay.
Những người kia chỉ một động tác nhào tới còn chưa thực hiện thân thể tất cả bọn họ đều bị một thân ảnh lưu loát ném ra ngoài.
Chân Linh đem người cuối cùng hất ra ngoài, sau đó phủi tay, thần sắc lạnh lùng xoay người thờ ơ liếc mắt nhìn đám người xem một cái.
Một màn này đều lọt vào đôi mắt sâu không thấy đáy của người thần bí trên lầu hai, người đó cong môi cười sau đó thân ảnh liền biến mất.
"Này... đứng lại!" Phú gia công tử kia thấy Chân Linh ra tay nhẹ nhàng đã đem bảy người dưới tay hắn đánh cho chật vật nằm trên đất mà kêu gào đau nhức, trong giọng nói hắn nhiễm một chút lo sợ. Hắn là ai vậy? Hắn chính là tiểu vương gia ngầm trong kinh thành này, nơi này không ai dám đụng vào hắn, vậy mà tên tiểu bạch kiểm (là nói con trai mặt trắng nhìn như thư sinh) chết tiệt này dám đánh hắn, hừ, hắn nhất định phải cho hắn (Chân Linh) biết mùi lợi hại.
Chân Linh lạnh lùng cười nhưng mắt lại không cười. Nàng nói. "Chuyện gì?"
"Ngươi là cái thứ gì mà dám đánh bản thiếu gia? Ngươi có biết bản thiếu gia là ai hay không?" Phú gia công tử kia vênh váo tự đắc nói.
Chân Linh lạnh lùng nhíu mày giọng trêu tức nói. "Bản công tử là người, đương nhiên không phải là thứ gì, không biết ngươi là thứ gì?"
"Ta không phải thứ gì, ta... ngươi... ngươi… tên tiểu bạch kiểm chết tiệt này dám chơi chữ mắng bản thiếu gia. Hừ, nói cho ngươi biết, bản thiếu gia là Cố nhị thiếu gia, Cẩm Vương gia quyền khuynh thiên hạ chính là tỷ phu (anh rể) của ta, ở kinh thành này bản thiếu gia chính là vua một cõi, tiểu bạch kiểm ngươi nên ngoan ngoãn mà dập đầu chín cái, bản thiếu gia hôm nay sẽ bỏ qua cho ngươi, bằng không..." Cố nhị thiếu gia kia ngữ khí thập phần đắc ý, hắn cao ngạo hất cằm lên, bộ dáng ngạo nghễ.
Chân Linh nghe xong trong mắt sắc lạnh chợt lóe có ý trào phúng. Nàng còn nghĩ hắn có thân phận gì to lớn thì ra là đệ đệ của Cố Thủy Nhu, Cố gia toàn là cực phẩm, Cố Thủy Nhu đã bị nàng thu thập không ngờ còn có một Cố nhị công tử, hôm nay nàng sẽ cùng hắn vui đùa một chút vậy.