Niếp Minh Liệt nghe xong, liền chấn động. Người giữ lâu này không phải đang cố ý gây khó dễ sao? Nếu như Chân Linh hát, vốn làm hắn cảm động, hắn cũng có thể nói không cảm động, như thế, Chân Linh không phải chắc chắn là thua sao? Người này còn giảo hoạt hơn lão giả vừa rồi.
Trong lòng Chân Linh bắt đầu lo lắng.
Chân Linh nghe xong lời của nam tử hồng y, chỉ cười nhẹ. Người này thay đổi chủ ý vừa vặn hợp ý nàng. Đối với lịch sử của đại lục Ngân Nguyệt, nàng một chút cũng không biết, tùy ý ra một đề cũng có thể làm khó nàng, vừa rồi nàng còn đang lo lắng về đề sử học, xem ra không cần.
Nam tử hồng y trước mặt tuy diêm dúa lẳng lơ, nhưng bên trong tâm hồn hắn, lại toát ra hơi thở chán chường và phẫn nộ với thế tục, người này nhất định đã nhìn thấu thế gian, do đó sinh ra một loại tâm lý vặn vẹo, nghĩ đến điều này, Chân Linh biết mình nên hát gì.
Ánh mắt nàng bình tĩnh, quay lại nhìn nam tử hồng y đang lo lửng giữa không trung, trong hoàn cảnh cái khô nóng của xuân dược lan tràn, nàng có thể thể giữ vững được sự bình tĩnh, thực sự làm cho nam tử hồng y ngây người trong chốc lát.
Chẳng qua hắn đối với đề mục này mười phần tự tin, lòng của hắn như mặt nước lặng, cho dù là tiên âm cũng không thể làm hắn cảm động, cho nên, hắn chắc chắn Chân Linh sẽ thất bại.
Tiếng hát của Chân Linh, trong lúc nam tử hồng y đang hết sức tập trung, bắt đầu chậm rãi hát: "Nam mô, hắc ra đát na, đa ra dạ da, Nam mô, a rị da, bà rô yết đế, thước bát ra da, Bồ Đề tát đoả bà da, ma ha tát đoả bà da, ma ha ca rô ni ca da, án, tát bàn ra phạt duệ, số đát na tát đoả, Nam mô tất kiết lặt đoả, y mông a rị da..." Nàng hát chính là Chú Đại Bi, giọng hát thanh thuý chậm rãi, khiến cho khô nóng trong Sửu lâu lập tức trở nên mát mẻ.. .
Niếp Minh Liệt tuy không hiểu được Chân Linh đang hát cái gì, nhưng mà giai điệu kia, làm cho lòng hắn vô cùng bình tĩnh, khô nóng trong người cũng giảm đi, tinh thần trở nên thoải mái hơn.
Người giữ lâu kia hoàn toàn kinh hãi, hắn bay xuống dưới, vẻ mặt thay đổi thất thường, vẫn không nhúc nhích đứng cách Chân Linh mười bước, đôi mắt hiện lên vẻ bi thương, tuyệt vọng, vui mừng, tiêu cực, mất mát, cô đơn, phẫn nộ, cảm xúc phức tạp, tiếng hát trong trẻo và vui tươi của Chân Linh vang lên, tất cả cảm xúc của hắn trở nên yên tĩnh lặng, toàn bộ trở nên bình tĩnh...
Tâm hồn hắn không vướng bụi trần, xem vạn vật trên đời như hư không, nhưng cứ chấp niệm vì một nguyên nhân nào đó, làm cho tâm của hắn bị nhốt vào trong mộng cảnh, từ nay về sau ngủ mãi không tỉnh, càn khôn điên đảo, cho nên mới điên cuồng như vậy.
Mà nay nghe Chân Linh hát Chú Đại Bi, trong chốc lát bao chấp niệm trong lòng đều có thể buông thả, hoàn toàn thông suốt, cái gọi là trí tuệ to lớn, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Chân Linh hát xong Chú Đại Bi, nàng lẳng lặng đứng tại chỗ, bình tĩnh nói: “Lâu chủ, bài hát này có thể khiến ngươi cảm động không?”
“Ha ha ha, quả nhiên cô nương là người nhanh nhẹn thấu hiểu lòng người, trí tuệ to lớn như vậy, làm ta theo không kịp, được cô nương đọc cho một đoạn kinh, tiểu sinh biết vậy nên lòng được khai sáng, bài hát này, cô nương có thể chép ra cho tiểu sinh được không? Nếu được tiểu sinh nhất định sẽ giúp cô nương hoàn thành ba việc.” Sắc mặt người giữ lâu mừng rỡ như điên, thái độ đối với Chân Linh thay đổi một trăm tám mươi độ.
Niếp Minh Liệt thấy cảm xúc của người giữ lâu này thay đổi đến chóng mặt, không khỏi liên tục cứng miệng. Người giữ lâu này quả nhiên là người có tính tình cổ quái.
Chân Linh cười nhạt nói: “Lâu chủ, ngươi dùng ba điều kiện để đổi Chú Đại Bi, vậy ta sẽ viết ra cho ngươi, kế tiếp ta còn phải vào mười tám tầng còn lại, ở tầng cuối, ngươi giúp ta ngăn cản Thánh chủ của Mị Dạ Đế quốc, được chứ?"
Chân Linh không biết võ công của người này như thế nào, nhưng xét theo cử chỉ và hành động của hắn, võ công của người này nhất định không tồi, nếu dùng hắn để đối phó với Thánh chủ kia, có thể giúp nàng tranh thủ thêm một ít thời gian, đến lúc đó chỉ cần Tư Đồ Minh vừa tỉnh lại, nàng sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.
“Được, ta chấp nhận lời đệ nghị của cô nương." Người giữ lâu rất sảng khoái mà đáp ứng.
Vì vậy, Chân linh đem lời Chú Đại Bi chép ra. Đưa cho người giữ lâu, sau đó đi theo Niếp Minh Liệt, dẫn theo Tư Đồ đi rời khỏi Sửu lâu, đi đến tầng thứ ba.
Tầng thứ ba là phòng băng.
Đẩy cửa đi vào, không khí lạnh thấu xương tràn đến. Khắp nơi trong điện đều là những bức tường băng rất nặng, giữa điện có một hồ nước, lúc này hơi nước tỏa ra khắp nơi, một cô gái toàn thân trắng như tuyết, đang tắm trong hồ, hơi nước lờ mờ không thấy rõ hình dáng thân thể nàng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy nàng có một mái tóc dài đen nhánh, xoã xuống bả vai...
Chân Linh nháy mắt ra dấu với Niếp Minh Liệt, ý bảo hắng không nên lên tiếng.
“Các ngươi đã tới.” Nữ tử kia ngâm mình trong hồ nước, giọng nói như chim hoàng oanh khẽ vang lên.
“Chúng ta tới rồi, chủ nhân của Dần lâu, mời ngươi ra đề mục đi.” Chân Linh vừa nói, một bên cẩn thận đánh giá bóng lưng của nàng ta, chỉ thấy toàn thân trắng như tuyết, làn da trong suốt như băng tuyết, trắng nõn không tỳ vết, toả ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.
“Ra đề mục? Ra cái gì?” Nữ tử kia không vội vàng chút nào, giọng nói chậm rãi, như gió phất qua cành liễu, cử chỉ chân thành, đáng yêu động lòng người.
Chân Linh nghe nàng ta nói như thế sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, liên tiếp gặp qua quái nhân hai tầng trước, hiện tại nàng đã thích ứng với ngôn ngữ cử chỉ quái lạ của các lâu chủ.
Nàng thản nhiên nói: “Cô nương không có ý định ra đề mục sao? Nếu như thế xin cảm tạ, chúng ta mở cửa đi tầng thứ tu vậy." Nói xong, cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, liếc mắt một cái, kéo Niếp Minh Liệt đang dìu Tư Đồ Minh chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi đã..." Nàng ta bắt đầu nóng này, nàng "ào" một cái đứng dậy, lấy y phục lụa trắng nhẹ nhàng choàng lên người, bước ra khỏi hồ nước. Nàng lướt tới cửa lâu, bĩu môi nói với Chân Linh: "Chớ đi vội như vậy nha, người ta chờ đợi thật vất vả mới có một người bạn đến chơi. Chi bằng các ngươi ở lại với ta, được không?"
Niếp Minh Liệt nhìn nữ tử kia, thần sắc có chút mất tự nhiên.
Cô gái này tuy có choàng lụa trắng nhưng so với không mặc gì còn quyến rũ hơn. Thân hình lung linh trắng như tuyết xuyên qua lụa trắng khiến cho người ta máu nóng phun trào, mà khuôn mặt nàng, lại vô cùng hồn nhiên, thuần khiết như một tờ giấy trắng, tất cả mọi cảm xúc đều được viết trên mặt, lúc này nàng bĩu môi, lại dấy lên ngọn lửa mà vừa rồi Niếp Minh Liệt rất vất vả mới đè nén xuống được, thế mà nữ tữ này, dường như phông phát hiện ra, nàng vừa nói vừa vặn vẹo thân thể, khiến mặt Niếp Minh Liệt đỏ ửng.
Hắn cực kì mất tự nhiên dời mắt ra chỗ khác, không dám nhìn nàng ta thêm cái nào nữa.
HẾT CHƯƠNG