"Bụp!"
Lê Yến Xuân hất cùi chỏ vào ngực Lý An Đăng.
Âm thanh phát ra không nhỏ, Lý An Đăng vội buông vai người đẹp, lấy tay xoa lên ngực.
"Cô..."
Hắn không biết nên nói gì, hắn thật sự ai oán.
Lê Yến Xuân lạnh lùng, mắt phượng liếc qua.
"Lừa gạt, tưởng ở đây không có ai thì lợi dụng tôi sao? Chết!"
Nói xong cô đưa lên quả đấm nhỏ.
Lý An Đăng có chút cạn lời, bàn tay xoa xoa ngực.
Vừa rồi hắn có thể "thoải mái" mà, sao tự nhiên lại như vậy, con gái thay đổi quá nhanh chóng.
Hai người tưởng chừng không còn gì xảy ra, định quay gót trở về, lúc này lại có bóng người xuất hiện từ đằng xa.
Lê Yến Xuân theo Lý An Đăng một thời gian dần biết được cảm giác này là như thế nào, cảm giác khi có quỷ đến gần mà thuật sĩ mới phát hiện được do thói quen hình thành.
Quỷ hồn này đến gần, chính là Thiên Bảo.
Lê Yến Xuân lao đến Lý An Đăng, nép vào ngực hắn, như là gà con luôn cần mẹ che chở không thể rời xa.
Lý An Đăng khẽ nhìn xuống, khoé miệng nhếch lên nụ cười gian xảo, đồng thời bàn tay hắn nắn nắn bờ vai cô an ủi, ừm, như vậy mới đúng chứ.
Thiên Bảo bò đến gần, Lý An Đăng ngoắc nó lại.
"Thiên Bảo, lại đây!"
"Thiên Bảo?" Lê Yến Xuân sợ hãi nhìn nó, sau đó nhớ lại quỷ hồn này có chút quen mắt, hình như đã gặp rồi.
Cô nhìn hắn, cảm giác có cái gì không đúng cho lắm.
Cô liền tháo lá bùa trên đầu dán vào mặt hắn.
"Đúng là lừa gạt!"
Hắn bị một cú va đập suýt nữa đã gãy sóng mũi, đem bàn tay gỡ lá bùa xuống.
"Cô làm gì vậy?"
Tự nhiên đánh hắn, làm hắn cũng hơi nổi giận rồi.
Lê Yến Xuân lại đấm vào ngực hắn một cái.
"Ơ..." Hắn bị ngốc, sao đột nhiên du côn như vậy.
Lê Yến Xuân liên tiếp đấm cho hắn mấy cái.
"Bụp" mấy tiếng, hắn không đau cho lắm nhưng thấy cô ta dữ tợn như thế, chỉ còn cách làm bộ nhăn mặt.
Thiên Bảo chống cằm nhìn họ.
Trải qua một khoảng thời gian, hai người đi về.
Chẳng qua Lý An Đăng đi tại lề đường bên phải, Lê Yến Xuân bên trái, khoảng cách như hai cực thế giới.
Lý An Đăng cảm thấy cô ta là con quỷ hẹp hòi, nhiều lần bảo vệ, lấy một chút phí bảo tiêu cũng không có gì quá đáng.
Trên đường về, Thiên Bảo đã thông báo cho hắn biết chuyện của Hoàng Vân.
Rằng lão đã đi đời nhà ma, cũng nằm trong suy đoán của hắn.
Hắn được biết thêm thông tin nữa là Hoàng Diệp đã trở thành Dương Quá.
Về đến nơi, Lý An Đăng thăm tình nhìn nhóc Cẩu một lát, sau đó cùng mọi người thoát khỏi nơi này.
Lão Đinh kéo A Ngưu rời khỏi chuồng, gắn khung xe vào.
Bác Năm, Tiểu Mai, Bất U lên xe.
Lý An Đăng ngồi sát bên phải, Lê Yến Xuân ngồi sát bên trái.
Hắn không nói gì, đây hẳn là chiến tranh lạnh.
Xe bò đi một quãng đường thật xa đối với họ.
Hôm nay lại không thấy đám sơn tặc đâu, chắc là đã đổi địa điểm.
Xe bò ra ngoài lộ cái, lão Đinh vận chuyển hành khách thêm một đoạn nữa.
Đến chỗ biển báo không cho xe thô sơ đi vào, lão mới thả họ xuống.
Lý An Đăng cho lão một tấm Cát Tường Phù để quay về, đề phòng sơn tặc.
Cát Tường Phù là một loại bùa bình an, giúp cho công việc thuận lợi.
Có thần lực bên người lão, Lý An Đăng đã an tâm hơn.
Lão để mọi người đừng bên đường, điều khiển A Ngưu quay đầu hướng về thôn.
Tuy là ngoài đường nhưng rất hoang vắng, lâu thật lâu mới có một con xe chạy ngang.
Nơi này taxi là không có, cho dù có, đổi lại là bọn họ, làm tài xế nhất quyết không chọn chỗ này phát tài.
Mãi lúc sau mới thấy được một con xe lam.
Tất cả trèo lên xe đi đến một nơi đông đúc hơn.
Độ nửa giờ đồng hồ, qua hai con hẻm, cuối cùng đã tới rồi.
Năm người một chó một mèo bắt đầu tản bộ, Cục Than đương nhiên vẫn cõng Tiểu Ngọc trên lưng, tình thương mến thương.
Tại sao Tiểu Ngọc lại được đặc ân như vậy, Lý An Đăng chỉ không muốn nó chạy lung tung.
Ít ra mèo còn có chỉ số thông minh, gặp vấn đề tiểu tiện đại tiện đều biết kêu lên, không làm gỏi trên lưng Cục Than.
Năm người tìm được một quán ăn, vào giải quyết một trận.
Quán ăn cũng tầm thường, tương đối ế, đồ ăn nói ngon không ngon, nói tệ không tệ, chủ yếu ăn no.
Cục Than vẫn là thịt bò, Tiểu Ngọc thì cho nó con cá đi.
Hoàn tất ăn uống, thanh toán xong, cả bọn tiếp tục hành trình.
Kết quả tìm được một cái khách sạn.
Khách sạn không lớn, từ ngoài nhìn vào có chút hoang tàn đổ nát, cơ hồ gió thổi qua lộn thành một đống bên dưới, tiền viện tối thui.
Bất quá có chỗ ở là tốt, mà con đường này duy nhất một cái khách sạn, một nắm khi đói bằng một gói khi no, quân Tào Tháo còn nhìn rừng me nuốt nước bọt giải khát, việc này không xá gì.
Cho nên tất cả cắn răng một cái, đi vào trong.
Bước qua cửa, dưới thảm có bộ cảm biến, đèn vàng được bật lên.
Khụ khụ, thật ra là tiết kiệm điện, bà chủ thấy có khách vào liền mở đèn, bộ cảm biến sống.
Đến quầy tiếp tân, tiếp tân cũng là bà chủ, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng thấp, đeo mắt kính tròn.
Đám người Lý An Đăng dự định mỗi người thuê một phòng.
Nhưng mà khách sạn có ba tầng, tầng dưới cùng là đại sảnh, lầu một và lầu hai đều có ba phòng, tổng có sáu phòng.
Ở đây có đến năm người, có lẽ hai ba người phải dồn lại chung một phòng.
Bà chủ nhà bèn nói còn đủ năm phòng.
Cái này, khụ khụ...!
Khách sạn này không cho mang động vật lên.
Lý An Đăng có hơi đau đầu, đất tại đây làm gì có cửa hàng thú cưng.
Cũng may bà chủ nói có mấy đứa con cũng thích chó mèo, để bên dưới có thể trông hộ.
Không có tiện nghi, không thể đòi hỏi nhân viên chăm sóc, chỉ còn cách này.
Nhận được phòng, Cục Than và Tiểu Ngọc ở lại, năm người lên lầu, đương nhiên đi cầu thang bộ.
Bác Năm và Bất U ở lầu một, ba người còn lại đi lên lầu hai, vừa đủ ba phòng trống cùng một cái nhà kho.
Lý An Đăng bước vào, nhét thẻ, đèn loẹt xoẹt mấy vụ mới chấp nhận mở lên.
Hắn có chút cạn lời, quan sát xung quanh, tức khắc một cỗ mùi ẩm mốc đánh tới hoa cả mắt.
Trong phòng có một chiếc giường, một cái kệ đặt đèn bàn.
Lớp sơn trên tường có chút bong tróc, nhìn cẩn thận còn có mạng nhện.
Trên kệ, xuất hiện một con sâu trùng có cánh mà người nào ưa sạch sẽ đều nhăn mặt, chính là con gián.
Cái này cũng có thể gọi là chỗ ở?
Đầu tiên là đi tắm.
Lý An Đăng mở cửa phòng tắm, dưới nền đầy dấu giày, tấm kính có một đường nứt, trần nhà lủng lẳng một sợi dây điện không rõ nguồn gốc.
Tràng cảnh như trong phim kinh dị.
Hắn đóng cửa lại, đi đến chiếc giường.
Sờ sờ trên giường phát lên tiếng ọt ẹt.
Hắn thở dài, bước ra khép cửa phòng cùng tắt đèn, quay về giường, bất đắc dĩ cởi giày nằm lên.
Cố gắng ngủ một giấc đến sáng mai, hắn sẽ không muốn nhìn thấy nơi này nữa.
Đến khuya, Lý An Đăng lăn qua lăn lại, khó chịu đến mức không thể chợp mắt.
Hắn nghĩ hay là ra ngoài đi dạo một lát, vừa ngồi dậy, cửa phòng "Cộc cộc cộc".
Hắn mang giày, bước đến mở cửa.
Thật đáng kinh ngạc, trước mặt hắn là gương mặt của Lê Yến Xuân.
Cô ta cười.
"Anh chưa ngủ sao?"
Hắn gãi gãi đầu.
"Chưa, còn cô vẫn chưa à?"
Lê Yến Xuân đẩy hắn vào trong, cô cũng bước vào, xoay người đóng cửa lại.
Lý An Đăng trợn mắt, cô nam quả nữ vào phòng thế này sao, hắn định mở đèn thì bị bàn tay cô nắm lại.
"Tôi muốn tâm sự thôi, đừng mở đèn!"
Hắn hít vào một hơi, ý nghĩa gì đây.
(Ta sẽ đoán suy nghĩ mọi người.
A: Lê Yến Xuân đang tán tỉnh Lý An Đăng, đêm nay chết chắc!
B: Tác giả muốn đùa thôi, không có chuyện gì xảy ra đâu! Đừng tưởng bở!
C: Tập sau sẽ có cảnh +, há há!
Các người nghe ta nói có đúng không, có đúng không? Nếu đúng thì ta xin cầu phiếu, ha ha!).