Động vật có khả năng tự phục hồi cơ thể rất nhanh, Chân Dương Phù kết hợp phát huy hiệu quả cao.
Lý An Đăng cầm bùa trên tay bắt đầu tập trung.
Khi hắn tập trung, giống như người ta ngồi thiền, ngồi thiền giúp quên đi mệt mỏi nguyên nhân là bài tiết dương khí qua những đầu ngón tay.
Nếu như ngồi thiền đồng thời kết ấn, chúng ta nghe rõ ràng ngón tay nóng lên cũng là dương khí thoát ra ngoài.
Lý An Đăng cũng làm như vậy, dùng lực lượng hơi nóng này tác dụng lên giấy, tạo lửa cháy trên lá bùa.
Bùa thành thục cháy, hắn đặt gần rắn nhỏ.
Rắn nhỏ ngẩng đầu hút một hơi, lửa kéo dài ra bị hút vào trong miệng.
Rắn nhỏ biết rõ Lý An Đăng giúp nó, không hoài nghi nuốt lửa, cảm nhận hơi nóng chảy trong thân rắn, nhất là bên dưới bụng.
"Máu của ta giúp nó hồi phục linh khí tu luyện tốt hơn, còn bùa đốt lên sẽ trị thương cho nó, trưởng lão yên tâm!" Lý An Đăng nói.
"Cảm ơn đại sư!" Bất U cảm kích, áy náy nhìn rắn nhỏ, thả nó quay về ống tre.
Màn này diễn ra xong, mấy người trên xe bò lần lượt vỡ mộng.
Tiểu Mai nhìn tất cả đắc ý, không phải ni cô, mà là con rắn.
Nhưng là con rắn thì còn kỳ quái hơn nữa, cô lại nhức đầu.
Đằng kia quỷ vui vẻ nhận ra không ai quan tâm đến mình, cảm giác được trạng bản thân bất lợi, hắn quay đầu lục tục ngo ngoe chạy đi.
Nhưng Tú Đào đã mang toàn sát khí trong người, nhìn quỷ vui vẻ rất chán ghét.
Cô không để hắn chạy, mở miệng ói ra đầu lưỡi dài ngoằn, lưỡi đỏ như máu bay vụt đến sau lưng quỷ vui vẻ, quấn một vòng siết chặt lấy cổ họng hắn.
Tựa hồ không đau, quỷ vui vẻ xoay đầu độ, nhìn đối diện Tú Đào cười một cách vui vẻ.
Hai quỷ đấu nhau đều tỏ ra một sự kinh khủng, mỗi người có một cách thể hiện khác nhau.
Bên đây lúc này Lý An Đăng mới rảnh tay, kéo hai tấm bùa trống xé thành hai cái người giấy, dùng bút chu sa vẽ chữ Ngưu và chữ Mã lên mỗi lá bùa.
Hắn kẹp một lần hai người giấy trong hai bàn tay, đưa lên cao quá đầu.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai ngón giữa chạm nhẹ bẻ cong lên trời, tạo thành Thỉnh Thần Ấn.
"Nhất khấu Quỷ Môn Quan, nhị khấu Quỷ Môn Quan, tam khấu Quỷ Môn Quan."
Mỗi lần hắn đọc, một bàn chân giơ lên giẫm mạnh xuống đất.
Đọc ba lần, giẫm đạp ba cái, hai cái người giấy vừa đốt hết.
Hoàn tất xung quanh âm phong nổi lên báo hiệu quỷ tới, sương mù cũng giăng.
Từ trong làn sương mù một thân ảnh bước ra, trông như toà núi.
Thật là như vậy, người này rất cao, rất to, con người trong ánh mắt e là chỉ bằng con chuột.
Vừa bước ra như chấn động cả cánh rừng, tức khắc quỷ vui vẻ đã kinh sợ, Tú Đào cũng phát giác thu lưỡi về.
Người này có thân đầy cơ bắp, bụng tròn, trên mình rung rinh khôi giáp, một tay giữ cây cương xoa.
Đặc biệt khi nhìn xuống, một cái đầu trâu có cặp sừng kiêu hãnh, mũi to mắt nhỏ, mặt đen bóng còn ghê rợn hơn cả quỷ.
Chính là một sứ giả câu hồn ở Địa Phủ, chuyên canh ngục, bắt kẻ đào ngục, cũng là chức vị Phòng La Nhân, một trong hai Ngưu Giác Mã Tùng, Ngưu Đầu đại soái.
"Lớn mật Lệ quỷ!" Ngưu Đầu nói ồm ồm, thổi một hơi xuống.
Quỷ vui vẻ và Tú Đào không hẹn tách xa nhau.
Chỗ đó bị thổi lên khói bụi mịt mù, trở thành ngọn gió xoáy.
Quỷ vui vẻ kinh hãi, nhưng vẫn có thể cười, tìm hướng khác mà chạy.
Tất cả đều thấy quỷ vui vẻ đã chạy xuyên vào rừng, bỗng nghe một tiếng la thét dữ dội, không gian trả lại êm đềm.
Lại "Ầm...!Ầm..." Một thân ảnh khác từ khu rừng bước ra, to lớn như Ngưu Đầu nhưng bụng thon hơn, đầu của loài ngựa, phía sau có bờm ngựa hẳn hoi.
Người này là Mã Diện đại soái.
Mã Diện vác một cây xà mâu đặt lên vai, lưỡi treo phía sau.
Nhìn vào cẩn thận, quỷ vui vẻ đã bị xà mâu đâm xuyên qua, thân hình gục xuống không còn cử động.
Lý An Đăng bước lên nắm quyền hành lễ.
"Đa tạ hai đại nhân!"
Thật ra hai người bị gọi đột ngột đến đây, chưa biết là ai.
Lúc này Ngưu Đầu mới nhìn xuống, phát hiện ra Lý An Đăng.
Mã Diện cũng theo hướng âm thanh xoay đầu, hàm ngựa quay trúng cái sừng trâu.
"Ui!"
Mã Diện dùng bàn tay xoa miệng.
"À, là ngươi, lão Đạo khoẻ không?"
Cả hai nhìn hắn nhưng không mang hảo cảm trong người.
Lý An Đăng không thường xuyên làm việc với Ngưu Giác Mã Tùng, gần nhất...!Mười năm trước.
Hắn còn nhỏ, lúc đó nhớ là sư phụ rất khét tiếng trong vùng, ba người cãi nhau thế nào, sư phụ đem sừng Ngưu Đầu cắm lên đầu Mã Diện mới thả bọn họ về.
Cho nên cái nhìn này thật lạnh lẽo.
"Sư phụ vẫn khoẻ! Còn nữa!" Lý An Đăng lấy ra hồ lô Địa Tàng.
"Ta còn mấy vong hồn, nhờ hai đại nhân giúp họ qua Quỷ Môn Quan!"
Lý An Đăng thả hai mươi bốn vong hồn, trong đó có một cô gái xinh xắn, cũng là linh hồn của bạch cốt tinh.
"Cũng nhiều đấy!" Mã Diện xoè bàn tay ném xuống, một đám tiểu quỷ nhảy trên mặt đất, như đứa nhóc trên mười tuổi, gương mặt xấu xí, trên tay đều có một sợi dây xích.
Quỷ hồn nhao nhao lo sợ, Lý An Đăng nói với tất cả.
"Đừng sợ, họ đưa mọi người đi đầu thai!"
Ngưu Đầu nhìn qua Tú Đào.
"Còn một quỷ hồn!"
Tú Đào có chút lo sợ, sau đó hoa dung nổi giận, mái tóc lại bay lên bồng bềnh.
"Ta không đầu thai, ta không đầu thai!"
Ngưu Đầu hừ lạnh, nhất thanh nhị sở nói.
"Chỉ là một quỷ hồn nhỏ nhoi, không đầu thai, ăn ngón chân ta đi!"
Mắt thấy Ngưu Đầu định giơ bàn chân lên, Lý An Đăng bước đến.
"Đại nhân, chuyện này để ta!"
Hắn đưa tay can ngăn, Ngưu Đầu thu chân về, hắn nhìn qua Tú Đào nói.
"Cô đừng tự làm mình đau khổ..."
Tú Đào thét lên.
"Tại sao không ai nghĩ đến ta, ta hận tất cả con người, ta hận!"
Lúc này bạch cốt tinh xinh xắn bay đến.
"Tiểu muội, muội đã chết rồi, đừng quan tâm họ nữa!"
"Không, ta rất đau khổ, không ai có thể hiểu cho ta!"
Bạch cốt tinh xinh xắn bay xuống, dang hai cái vạt áo ôm chầm lấy Tú Đào.
"Tỷ hiểu, tỷ cũng là con gái, tỷ hiểu cho muội!"
Tú Đào khóc nức nở.
"Ta chỉ muốn có một người yêu thương mình, như vậy rất quá đáng sao? Bây giờ chàng cũng chết rồi, hu hu..."
"Đừng khóc, tỷ dẫn muội đi tìm hắn, sau đó hai chúng ta cùng đi đầu thai! Còn những con người ác độc đó không xứng đáng để muội bận tâm!"
Lý An Đăng nhìn cả hai một hồi, thật ra thì mọi ánh mắt đều tập trung vào hai cô gái.
Hắn gãi đầu, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy.Mịt mờ đêm tối, Lý An Đăng nắm la bàn âm dương trong tay, loanh quanh trên núi.
Rốt cuộc hắn nhìn theo hướng linh châm, soi đèn pin ra một vết trượt dài, nhìn xuống là vực thẳm.
Hắn thở dài, bắt đầu lấy Thu Hồn Phù ra đốt.
Một cái bóng trắng người nam hiện lên trước mắt, cả gương mặt đẫm máu, trên đầu có chút nát, quần áo bết bát.
Hắn vừa nói.
"Anh đã chết..."
Người kia liền ôm mặt khóc.
"Tôi biết!"
"Anh biết, sao còn khóc?"
Hỏi ra mới biết, người này tên Thái Nam, sau khi biết mình chết, anh nhìn lại cái xác đã xấu đi rất nhiều.
Kết quả anh giấu xác để không ai có thể tìm thấy.
Lý An Đăng nói.
"Anh còn nhớ Tú Đào chứ?"
Thái Nam gật đầu, máu văng như mưa.
"Tôi nhớ, có thể cho tôi gặp Tú Đào!"
Lý An Đăng che mặt.
"Được được, anh buông bỏ chấp niệm đi, giúp tôi tìm thấy xác! Không những gặp, tôi cho anh...!Đám cưới với Tú Đào!"
Thái Nam mừng rỡ, thân hình biến đổi như lúc còn sống.
Một thanh niên khôi ngô thanh tú, có nét hào hoa phong nhã.
Thật đẹp trai, đến Lý An Đăng nhìn vào còn cảm thấy áp lực, bản thân tự mờ nhạt đi nhiều..