Cú va chạm khá là mạnh mẽ, bạch cốt tinh như quả chùy sắt ném vào quan tài, hai bên quan tài bị đục ra mấy lỗ thủng.
Bạch cốt tinh tự nhiên kéo người đứng lên, vừa quay lại, gặp ngay Lý An Đăng phóng đến, một tay cầm chén sứ.
Hắn tung một cú đá, mũi chân trúng ngay cái đầu máu bạch cốt tinh, lại đẩy nó nằm xuống quan tài.
"Trưởng lão, nhờ anh!" Lý An Đăng đáp xuống một bên, quay lại nói với Bất U, tiếp theo không chậm trễ đặt chén sứ xuống đất.
Hắn bày trên mặt đất một tấm ni lông nhỏ, trải ra tấm vải đen đè lên tấm ni lon, sau đó lấy bút Phán Quan điểm vào trong chén sứ.
Lần này hắn vẽ một cái cao cấp phù lục, không cần giấy vàng, mà hắn sẽ hoạ phù trên tấm vải này.
Vải đen mực đỏ, bút Phán Quan lẩn quẩn một hồi, tấm vải đã trở thành Chỉ Thạch Thành Kim Phù.
Cuối cùng Lý An Đăng kéo đường mở ba lô, lấy toàn bộ mười ba cây đinh thả vào tấm vải.
"Xèo" một tiếng, âm thanh như dội nước vào lửa, trên tấm vải tủa khói trắng, chính xác là từ mười ba cây đinh phát ra.
Đinh vốn dĩ gỉ sét, sau một màn này như mặc vào bộ quần áo mới, trở nên trắng sáng tinh khôi.
Bên kia, bạch cốt tinh đã có dấu hiệu định bật dậy.
Bất U cắn răng một cái, từ trong túi xanh lấy ra một tấm cà sa màu đỏ, hoạ tiết hoàng kim rất có đẳng cấp.
Đây gọi là Kim Hoa Cửu Điều, làm từ mảnh vải đỏ, trong mỗi mảnh vải có hoa sen vàng in lên đó, cực kỳ trang trọng.
Có thể nói đây là bảo vật trân quý của Bất U.
Vừa xoè ra Kim Hoa Cửu Điều, Bất U có hơi nuối tiếc khoác lên bạch cốt tinh, biết là hôm nay không thể giữ lại bảo vật.
Cà sa một mực quấn kín bạch cốt tinh, tạm thời kiềm chế hoạt động.
Từ ngoài nhìn vào, bạch cốt tinh bên trong không ngừng ngoe nguẩy, có cảm giác nó sẽ xé bỏ cà sa, như vậy thì hoài công vô ích.
Bất U lại lấy một bình sứ ngọc bích, rưới lên cà sa một loại nước trong.
Thực chất thứ nước này so với nước trắng là cùng một loại, nhưng giống như nước của thuật sĩ đã qua khai pháp, có tính thanh lọc hơn, gọi là nước Cam Lộ.
Bất U đổ hết một mạch, cà sa toàn là nước, bạch cốt tinh bên trong im đi không ít.
Bất U hít vào một hơi nén xuống đan điền, hai tay chắp lại chữ thập, trừng mắt quát một câu.
"La Hán Phi Thiên Ấn, phá!!!"
Sau đó Bất U đặt hai bàn tay chà sát lên cà sa, tay phải ngang dọc một đường, tay trái cũng một đường, gai nhọn sau lớp cà sa đâm vào lòng bàn tay đau nhức.
Tuy nhiên Bất U không dễ bị tổn hại, nén đau hoàn thành.
Phật thủ đi đến đâu, phía sau để lại một vệt lửa, tựa hồ nước Cam Lộ chính là một loại xăng dầu.
Chỉ một hơi thở ngắn ngủi, trên cà sa đã có một chữ Vạn bằng lửa đỏ.
Bất U xốc lên nắp quan tài, đậy lên, sửa sang một chút cho chỉnh tề.
Mặc dù như vậy, nắp quan tài có chút rung rinh, đủ để biết bạch cốt tinh điên cuồng như thế nào.
Khiến cho Bất U cũng phải lo sợ, để nó thoát ra thì không còn gì để nói.
Lý An Đăng vừa lúc này cũng đã xong, gom hai góc tấm vải cầm trên tay, chạy nhanh đến quan tài.
Hắn rút ra một cây đinh, cắm trên nắp quan tài, lại dùng bàn tay vỗ mạnh xuống đầu đinh.
Vang lên một tiếng như búa gõ, cây đinh đã thọc sâu xuống.
Hắn đi một chút, dùng đinh đóng xuống một lần, vị trí quanh miệng quan tài, hai bên mỗi bên bốn cây và năm cây, phần đầu và cuối mỗi hai cây.
Cứ thế đi hết một vòng, bàn tay rất có lực vỗ xuống, đến mức đỏ hết lòng bàn tay mới hoàn tất.
Mười ba cây đinh đóng xuống, nắp quan tài phi thường vững chắc không còn dấu hiệu rung.
Lý An Đăng cùng Bất U lui ra phía sau một đoạn.
Từ những lỗ thủng hai bên quan tài, lửa từ trong cháy lan ra ngoài, như là những cái vòi lửa ôm lấy phía trên nắp quan tài.
Lửa đột nhiên cuồn cuộn như thế làm cho cả hai giật mình, bất quá xem như thành công.
Mấy phút sau, lửa dữ tợn đốt toàn bộ quan tài, từng miếng gỗ bách bị phá, cơ hồ quan tài vặn vẹo đi, bị lửa to nuốt chửng.
Hai người Lý An Đăng kiên nhẫn đợi cho lửa quan tài bị cháy hết.
Đến lúc chỉ còn những mảnh gỗ vụn, vài đốm lửa nhỏ, một đống tro than đen xì trên mặt đất, mùi khét nồng nặc.
Không thấy bạch cốt tinh đâu, Kim Hoa Cửu Điều, đương nhiên vẫn không thể thấy thứ này, tất cả đều thành than.
Chợt có một thân ảnh dần hiện ra, khoảng cách phía trên đám cháy một chút.
Một cô gái xinh xắn, da mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh, như muốn nói vừa xảy ra cái chuyện gì.
Lý An Đăng lấy hồ lô Địa Tàng chỉ lên, bóng trắng cô gái phía trên nhìn xuống liền biến mất.
Hắn đậy nút hồ lô.
"Cuối cùng đã xong!"
Cục Than từ một phía chạy đến, sủa mấy tiếng, Lý An Đăng quay lại nói "Phải", hai tay vui vẻ ôm lấy nó mà vuốt ve.
Cục Than liếm láp khắp mặt hắn hưởng ứng.
Bất U thở phào, nhưng mà chuyến đi này lỗ nặng.
Cà sa mất, chuỗi bồ đề cũng hỏng, thầm cảm thán.
"A Di Đà Phật!"
Mặt trời vừa vặn đỏ lên, áng sáng trải ra một loạt, cây cỏ như có thêm sức sống đón chào, không gian trở về tư thế vô cùng bình an.
Lúc này Lý An Đăng mới nhớ đến quỷ đả tường, định đi cảm ơn một chuyến.
Chưa kịp thì có chuông điện thoại, Lý An Đăng lấy ra thì thấy số của Trần Đại Long.
Hắn có một cỗ cảm giác bất an, nhẹ nhàng nghe máy.
Bên trong điện thoại, Trần Đại Long bối rối.
"Trâu, trâu bò...!Cuối cùng đã gọi được! Anh...!Thế nào rồi?"
"Chuyện đã ổn, Xuân đâu?"
"Trâu...!Trâu bò..."
"Xuân ở đâu?" Lý An Đăng nghiêm giọng nói.
"Anh cứ bình tĩnh, nghe tôi nói!Yến Xuân...!Chết..."
Trần Đại Long nói chuyện không rõ ràng, nhưng cũng đủ cho Lý An Đăng nghe được chữ "Chết", nhất thời quả tim chết đứng.
Hắn nói.
"Anh mau gửi địa chỉ cho tôi, mau lên!"
Tiếp nhận một cú địa chỉ từ tin nhắn, Lý An Đăng vội vã rời đi.
Hắn hỏi Bất U có đi không, cũng không có chuyện làm, anh ta đồng ý.
Đến trước bệnh viện, nhân viên bảo vệ lúc đầu còn tưởng Lý An Đăng bị tai nạn, kéo băng ca hỗ trợ, khiến hắn cũng khó xử hết sức.
Hắn chỉ còn cách vào nhà vệ sinh tẩy rửa thật nhanh, lại gọi cho Trần Đại Long, vừa nói vừa đi tìm phòng, Bất U và Cục Than theo sau.
Đến đúng số phòng, Trần Đại Long và bác Năm ngồi ở hàng ghế phía trước, vẻ mặt không cần phải nói, như bánh bao ế.
Lý An Đăng đang mang tâm trạng gấp gáp, chuẩn bị tiến đến, nào ngờ cánh cửa cạnh bên được mở, một người tiến ra.
Trước mắt hắn là Ngô Như Cầm.
Cô ta cũng vô tình nhìn lại, hướng mắt lên, hai con mắt lởn vởn đỏ hoe.
"Bốp!!!"
Một cái tát tay vào một bên mặt Lý An Đăng, đến mức hắn nhắm mắt lại cảm nhận, móng tay cào xước một đường trên mặt hắn.
Nhưng hắn không oán trách, hắn không còn gì để trách.
Trần Đại Long và bác Năm đứng lên, phản ứng dừng lại, đằng kia Bất U và Cục Than cũng dừng lại, mọi thứ thật sự dừng lại.
Vài giây trôi qua, Ngô Như Cầm lao vào như hổ đói.
"Trả con lại cho tôi, cậu mau trả con cho tôi!"
Cô ta giật lấy áo hắn, như muốn đem áo hắn xé ra trăm mảnh, y như nội tâm của cô cũng đau đớn, có hàng vạn mũi đao cắt vào.
Chuyện gì xảy ra khi cô nhận được thông báo này, con gái nằm bệnh viện, vừa đến thì bác sĩ nói không cứu được.
Thời khắc này bầu trời sụp xuống, làm sao một người mẹ có thể chịu được.
Đánh đã đánh xong, Ngô Như Cầm cúi đầu, nước mắt một hơi tuôn trào.
Trợ lý Thành Hải từ đằng sau đỡ lấy vai cô.
Lý An Đăng nhìn cô nói.
"Chị Cầm, tôi xin lỗi! Tôi hứa sẽ đem Xuân về cho chị!".