Nhìn tình thế hiện tại, Lý An Đăng phân xét đám đầu người quái dị.
Bây giờ có Thiên Bảo và Cục Than chống chọi với đầu người, nhưng mà số lượng không phải ít.
Nhìn Cục Than rất đáng thương, cả thân chó máu đã thấm hết vào lông, ngược lại ánh mắt vô cùng kiên cường không chịu khuất phục.
Thiên Bảo cũng không dễ thở, dù không bị thương nhưng nó trực tiếp chạm vào vật thể cũng hao tổn đi khí lực trong người.
Lại còn đánh nhau mạnh như vậy, số lượng nhiều như vậy.
Lý An Đăng mới mở ba lô, kéo ra một cuộn vải bỏ.
Một bàn tay hắn nắm chặt đầu cuộn vải, kéo ra một cái.
Vải đỏ như con rắn bay theo chiều gió, để lại trên tay lưỡi đao đen bóng toát hơi lạnh, chính là Ô Long Đao.
Một tay hắn là kiếm gỗ đào hất văng cái đầu người còn mắc kẹt trên đó, tay kia Ô Long Đao, bàn chân giẫm đạp mặt đất phóng lên.
Một người một đao một kiếm xông vào đám quỷ.
Lý An Đăng đã từng học qua kiếm pháp và đao pháp, còn có nhiều cách tấn công khác nhau, nếu hắn không có vũ khí vẫn có thể tìm bất cứ vật gì mà đánh.
Mà thuật sĩ quan trọng chính là xử lý tình huống thật nhanh, nguyên nhân là không biết trước mắt còn có thể xuất hiện thứ kỳ dị thế nào.
Lý An Đăng chọn vài đầu người mà tấn công trước, chủ yếu phá giải thế nguy hiểm cho Thiên Bảo cùng Cục Than.
Kiếm gỗ đào lao vun vút, đâm qua đầu người, óc não trực tiếp xịt.
Có cái đầu bị mũi kiếm đục phải, con mắt treo đến phía sau gáy.
Ô Long Đao còn hung hơn, chém một cái đầu người nổ ra bãi pháo hoa máu.
Nổi bật của nó là sức mạnh, vả lại như bác Năm nói, là một trong ngũ đại binh khí tổ truyền, uy lực vô cùng.
Ô Long Đao tuy có lực công kích mạnh mẽ, tuy nhiên nó là pháp khí cao cấp, cầm trên tay cũng đủ nghe cả người thật lạnh, thực hiện vài động tác tấn công một chút Lý An Đăng đã thấm mệt
Dây dưa một hồi, máu của những đầu người tưới đầy trên thân thể Lý An Đăng, hai tay hắn cũng bị ảnh hưởng vết thương rỉ máu, trên mặt có dính vệt máu.
Nếu để người khác nhìn thấy, e là phân vân hắn đang tróc quỷ hay hắn mới chính là quỷ đây.
Sau đó hắn mới nhìn qua Bất U, lúc này Bất U vẫn không từ bỏ ý định chạy, trên vai vác kim thiền trượng long nhong tiêu sái.
Lý An Đăng quyết định hỗ trợ Bất U.
Không xử lý được bạch cốt tinh, đánh hết tất cả đầu người này cũng như vô dụng.
Lý An Đăng nhảy đến bất ngờ, mũi kiếm gỗ đào hướng về phía bạch cốt tinh.
Bạch cốt tinh liền giật ra sau tránh đi, nhưng kiếm gỗ đào chỉ là hư chiêu, tiếp theo Ô Long Đao chính xác chém xuống.
Nghe âm thanh như nhai viên nước đá, đầu sọ bạch cốt tinh trực tiếp chẻ ra làm hai như là nụ hoa nở.
Dừng lại lúc này, đầu sọ mở ra rồi còn thấy bên trong là một cái đầu.
Cái đầu này có kích thước nhỏ xíu, đương nhiên cái đầu nằm trong đầu sọ nên nhỏ hơn, so với trẻ con cũng con bằng.
Đặc biệt cái đầu tròn lẳn, toàn là máu thịt đỏ au, có chút nhớp nháp trông rất kinh tởm, nó chỉ có hai con mắt và cái miệng, nhưng những thứ này đều được thể hiện qua ba cái lỗ thủng.
Đây cũng là lần đầu Lý An Đăng thấy như vậy.
Đòn vừa rồi đã qua, tiếp theo bạch cốt tinh liền đánh trả, hai bàn tay xương bắt dính cổ hắn.
Bất U quay lại, kim thiến thượng đập ngay phần bụng bạch cốt tinh.
Bạch cốt tinh có hơi khom người, bị đẩy văng trên không trung.
Lý An Đăng xoa xoa cổ họng, ánh nhìn hướng lên, tiếp tục nhảy lên truy kích.
Hiện tại bạch cốt tinh đã bị thương khá nhiều, phải nhanh chóng giải quyết.
Lần nay bạch cốt tinh có chuẩn bị, đưa tay xương chụp lấy Ô Long Đao.
Bất quá Ô Long Đao là thần khí không phải nói chơi, Lý An Đăng không ngại chém, cánh tay xương cũng văng ra.
Bạch cốt tinh hét thảm, nhưng cánh tay này nó đã đồng ý phế bỏ, tay kia găm sâu vào ngực Lý An Đăng.
Hắn đã nghe năm ngón tay của nó chạm vào da thịt, độc cương thi lại truyền vào, đau đớn đến cực điểm.
Hắn liền dùng bàn chân đạp mạnh vào bạch cốt tinh, tự đẩy mình rơi xuống đất.
Vừa xong như vậy, Bất U lại thay thế nhảy lên đánh, kim thiền trượng tàn nhẫn đập cho mấy cái.
Trước thế trận luân xa chiến, bạch cốt tinh dần rơi vào thế yếu hơn.
Lý An Đăng vừa đáp xuống, bỗng nghe sau lưng lại đau nhói khiến hắn nhăn mặt.
Sau lưng hắn có một đầu người cắn lén vào, tiếp theo lại có thêm một cái đầu, rồi một cái đầu...!
Kết quả có sáu cái đầu người, bám từ sau gáy đến xuống dưới lưng, hàm răng một mực cắn không chịu buông tha.
Lý An Đăng đau đến không thể cử động, đằng sau máu không ngừng chảy.
Đột nhiên trong túi quần hắn có một cái lọ sứ rơi xuống, nút vải đỏ văng ra ngoài.
Sáu cái đầu người tức khắc bị đẩy văng ra khỏi lưng Lý An Đăng.
Hắn cảm thấy vừa rồi như cõng trên lưng một ngọn núi, hiện tại đã được dời đi.
Hắn xoay người nhìn lại, phía trên một chút, Tô Khả Ái đang lơ lửng, thân ảnh không rõ ràng.
"Cô..."
"Đại sư đừng nói! Người giúp tôi thoát khỏi sự giam cầm, xem như tôi đã đền ơn!" Tô Khả Ái phát ra âm thanh trong trẻo, có một chút vui mừng, cũng có một chút đau xót.
Gương mặt cô hiện lên một nụ cười, nhưng nụ cười này rất buồn, thật sự rất buồn.
Lý An Đăng vội cúi xuống nhặt lọ sứ, đưa đến bên cạnh Tô Khả Ái, ngược lại Tô Khả Ái dần dần kéo về phía sau.
"Đại sư, tôi sắp hồn xiêu phách tán, đừng cố! Tô Khả Ái rất vui!" Tô Khả Ái cười tươi, đẹp như một giọt sương mai thuần khiến, hai hàng châu thả uốn lượn trước mắt như tấm lụa đào, lấp la lấp lánh trong đêm.
"Không!!!" Lý An Đăng nhất thời có cảm xúc lẫn lộn, vội vàng chạy đến.
Tô Khả Ái xuất hiện giúp hắn, nhưng cô ta là một linh hồn yếu, trực tiếp đẩy bay sáu vật thể, làm sao chịu nổi.
Và hắn cũng biết, cô ta sắp hồn xiêu phách tán không có cách nào cứu được.
"Tôi...!Siêu độ cho cô!" Lý An Đăng nói, tiếp theo trong miệng đọc.
"Thái Thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mỵ nhất thiết, tứ sinh thiêm ân..."
Một cái đầu người bay đến cắn dưới chân, Lý An Đăng quỵ một chân xuống.
"Đại sư, đừng..." Tô Khả Ái kêu lên, thân ảnh vẫn lui về phía sau.
Lý An Đăng mang theo cái đầu người dưới chân, quyết tâm lê lết đến.
"Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả sinh, thương thù đao sát, khiêu thủy huyền thằng, minh tử ám tử, oan trái khuất vong, trái chủ oan gia, thao mệnh nhi lang..."
Thêm một cái đầu người khác lao đến, nhe răng ngoạm vào lưng, vết thương cũ lại bị xé ra.
Lý An Đăng khổ sở la nhẹ một tiếng.
"Đại sư..." Tô Khả Ái bụm miệng lại khóc.
"Quỵ ngô đài tiền, bát quái phóng quang, trạm nhữ nhi khứ, siêu dinh tha phương.
Vi nam vi nữ, tự thân thừa đương, phú quí bần tiện, do nhữ tự chiêu." Lý An Đăng không ngừng đọc Vãng Sanh Chú, mặc cho thân thể dày xé.
Tô Khả Ái cũng muốn chạy đến, nhưng không có cách làm được.
"Tôi ước được làm người, được gặp đại sư thêm lần nữa! Dù sao thì...!Thấy được cảnh này tôi đã an tâm rồi!"
"Sắc tựu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh." Lý An Đăng đọc xong, trên mặt nhem nhuốc máu và nước mắt, đúng là như vậy, hắn đã cảm động.
Thân ảnh Tô Khả Ái phai nhoà đi, hoá thành từng mảng hồn phiến xinh đẹp, gương mặt mỉm cười mãn nguyện, cũng dần hoá theo hồn phiến bay lên trời.
Trong gió có âm thanh nữ nhân trong trẻo, cực kỳ vui tươi, nhưng lại như đấm vào ngực người khác.
"Đại sư...!Bánh bao...!Ngon lắm!".