Nguy! Bất U có thể đánh với một Ác quỷ sao?
"Ành!!!" Bất U nhìn qua, Lý An Đăng đã cắm đầu vào bàn phím.
Hắn chết sẽ thành con ma men.
Lệ quỷ so với Ác quỷ còn nhỏ hơn nhiều lần, nếu có Kiều Nhi ở đây liên thủ cũng chưa chắc đối phó được.
Bất U đang bận bịu nhìn quỷ thắt cổ, không biết từ lúc nào Trần Đại Long ở phía sau, vỗ lưng anh.
"Trưởng lão, mở đèn lên đi!"
Quay lại, Trần Đại Long so với con gấu trúc không khác, nhưng là gấu trúc mắt đỏ.
Con mắt cậu ta sưng to lên, không thể mở mắt, đã vậy còn liên tiếp kêu Bất U mở đèn.
Đây là giờ phút nào.
"Thôi mà!" Bất U đẩy Trần Đại Long, Trần Đại Long thì cứ khư khư ôm bắp tay anh.
Ánh mắt của anh trăn trối nhìn nữ quỷ, áp lực đồng đội.
Ả cũng không phải chỉ biết đứng im, chẳng qua xem Bất U muốn giở trò gì.
Rốt cuộc ả cất tiếng cười sắc nhọn, gió lạnh luồng vào trong nhạc viện, bàn ghế như biết cười theo ả rung lên náo động, dương cầm tự phát một bản nhạc ma quái.
Bóng đêm bao trùm đột nhiên biến sắc, máu tươi nhiễm đỏ.
Xung quanh có những làn mưa máu đổ xuống.
Bất U nghe mùi tanh, còn có cảm giác máu đang rơi trên mặt mình.
Anh dùng bàn tay vuốt mặt, dù biết đây chỉ là ảo giác do quỷ hồn tạo ra, nhưng từng viên máu đang vỡ trên da mặt....!
Ánh mắt Bất U đảo sang Lý An Đăng.
Trước hết phải giải rượu cho Lý An Đăng, tìm cách hỗ trợ.
Bất U tung người nhảy qua nữ quỷ.
Nhưng chợt có mấy sợi dây leo từ trần nhà thả xuống, Bất U phản ứng cực nhanh, rút Hàng Ma Xử chém bọn chúng mở đường.
"Rắc..." Cánh tay Bất U cứng lại, không thể vận chuyển Hàng Ma Xử.
Tiếp theo anh trơ mắt nhìn Hàng Ma Xử nát vụn.
Phen này lỗ vốn, làm sao về nhà gặp sư phụ.
Quỷ thắt cổ xoay người bay đến.
Ả bay rất quái, tứ chi buông lỏng, tựa hồ sợi dây phía trên đang kéo ả đi.
Bất U nghĩ đến thì có cảm giác mắc nghẹn, nắm hai bên vai Lý An Đăng vật dậy.
Tức khắc Lý An Đáng vớ lấy kiếm gỗ đào đã đặt trên cây đàn huơ loạn, vẫn là cầm cái lưỡi kiếm.
"Nữ quỷ, đỡ một chiêu của ta!"
Quỷ thắt cổ liền ngưng lại, thận trọng quan sát.
Sau đó âm thanh trong trẻo của thiếu nữ phát ra, mang hơi hướng âm lãnh.
"Thì ra toàn là người huyền môn! Chúng mày phát hiện tao, đều phải chết!"
"Đừng chạy!" Lý An Đăng đứng lên, kiếm gỗ đào trong tay, múa.
Trong đầu Bất U vững vàng biết hắn ta đang gặp quỷ trong mơ thì có, hắn vẫn chưa tỉnh rượu.
Bất quá nữ quỷ không biết chuyện này.
Bất U lấy Song Thần Côn, thứ này chắc hơn nhiều so với Hàng Ma Xử, nếu còn bị gãy chẳng khác nào để cho anh cười chết Thụ Thần.
Hình như quỷ thắt cổ biết Song Thần Côn lợi hại, không nhào đến.
Lại thêm Lý An Đăng bên cạnh.
Ả không dám lại gần, tiếp tục thả mấy sợi dây leo xuống.
Bất U cũng không muốn đối kháng, cõng Lý An Đăng chạy đi.
Hắn còn say, ba mươi sáu kế đương nhiên chạy.
Bất U xuất phật lực, nhất thời xung quanh cơ thể có ánh sáng hoàng kim bao phủ, xông phá ra ngoài.
Lý An Đăng.
"Chiến mã, đuổi theo nữ quỷ!"
Bất U.
"@₫_&-+"
Quỷ thắt cổ lướt theo.
Bất U chạy ngang, tiện tay nắm lấy tay Trần Đại Long khiến cậu ngã ngửa.
Kết quả Bất U mang Lý An Đăng trên lưng, Trần Đại Long thì bị lôi dưới đất, ba người phóng qua cửa nhạc viện.
Nữ quỷ lạnh lùng nhìn họ đi mất, màu máu xung quanh nhạt dần.
"Ra là vậy?" Lý An Đăng xoa xoa trán.
"Dạo này ở đâu cũng không thái bình, quỷ gì mà nhiều thế?"
Sau khi Bất U kể lại, hai người tỉnh ngủ, muôn phần áy náy.
Lý An Đăng nói.
"Cảm ơn trưởng lão, hôm qua đã chăm sóc cho bọn tôi!"
"Đúng đúng!" Trần Đại Long thoa thuốc lên mắt, phụ hoạ.
"Nếu để lại, trâu bò sẽ trở thành một con quỷ rất nhiều oán niệm."
"Còn nói nữa? Từ nay đừng gọi tôi uống!"
"Biết rồi! Vậy hôm nay không uống nữa, chỉ ăn thôi! Tôi phát hiện gần đây có một cái nhà hàng."
"Woa, tôi gần cạn túi rồi! Anh làm rễ Thạch Môn, sau này vị trí bang chủ là của anh còn gì? Mà...!Anh là đệ tử của tôi mà, đệ tử mà lại đào góc tường nhà sư phụ?"
"Nói khó nghe vậy?"
Trời đã sáng, ba người nói không được nhiều.
Chỉ cần biết là trong nhạc viện còn có một Ác quỷ lợi hại.
Ba người rời khỏi ký túc xá, đến gặp hiệu trưởng.
Sau khi lấy đủ đồng phục, họ vào nhà vệ sinh thay đồ, tiếp theo vào thư viện lấy sách.
Chi phí học tập biết bao nhiêu tốn kém, đây còn là trường nhà giàu, may là khoàng này không để Lý An Đăng lo lắng.
Với bộ dạng này, Trần Đại Long mang kính mát vào lớp học.
Ba người vào lớp thì muộn giờ.
Nhưng đây là buổi đầu tiên, giáo sư không trách họ.
Ba người đứng trên bục tự giới thiệu, học sinh ném cái ánh mắt như người ngoài hành tinh, vẫn là không dám nói to.
Bất U và Trần Đại Long, hai người này phát triển hơn nhiều so với học sinh, liền có thể làm trùm trường.
Giáo viên đang giảng bài, Trần Đại Long lăn đùng ra ngủ.
Vả lại Trần Đại Long còn ngáy, cả lớp xì xào.
Thầy dạy học quay lại, giận tím mặt, cả lớp một trận cười vang.
Kết quả thầy gọi cậu dậy.
Ngơ ngơ ngác ngác một bộ mặt, có chết cũng không tháo kính, bề ngoài trông thì rất ngầu.
Thầy hỏi bài, đương nhiên Trần Đại Long xin lỗi thầy.
Còn Bất U chăm chú nghe giảng, thái độ rất tốt.
Thầy vừa ý, đến phiên gọi Bất U, vẫn không biết.
Lý An Đăng nhìn hai người bị cho ra ngoài cửa đứng phạt.
Mười phút sau, thầy chỉ thước ngay hắn.
Trên bảng toàn là con số, hắn tự giác đi ra ngoài.
Ba người đội cuốn sổ trên đầu, đứng ngay ngắn trước cửa.
Học sinh đi ngang cũng nhìn, giáo viên đi ngang cũng nhìn, thật là...!
"Ôi, ngày đầu tiên đi học!" Trần Đại Long ưỡn ẹo nói.
"Tôi là một bệnh nhân, không ai chăm sóc, còn bị phạt, sao có thể cứu thế giới đây?"
"Học lực không quan trọng mà!" Lý An Đăng nói.
"Không ai nghi ngờ, hai người có thấy chúng ta diễn rất đạt không?"
Trần Đại Long đã khôn ra, nói.
"Bởi vì chúng ta học ngu chứ sao? Không cần diễn cũng quá đạt!"
Bất U vẫn loay hoay đặt quyển sổ lên đầu, nhưng bề mặt trơn trượt như vậy, sổ cứ rơi xuống, haiz...!
Giờ ra chơi.
Trần Đại Long không quan tâm ai nhìn mình thế nào, ngồi xuống ngủ.
Nếu cái lớp này không có ai, nằm giữa phòng sẽ mát hơn.
Bất U xuống tầng dưới tìm nhà vệ sinh, không biết làm thế nào lạc đường.
Lý An Đăng cứ ngồi trên lớp cho yên chuyện.
"Thảo à, chiều nay đi chơi không?" Gần chỗ hắn, một nữ sinh lên tiếng.
Cô bạn gái đáp.
"Không được, tao vào phòng học đàn!"
Mắt Lý An Đăng sáng lên, hôm qua hắn cũng học đàn đây.
"Để tối rồi quay lại?"
"Điên à? Nơi đó không nên đi buổi tối!"
Đợi như vậy, Lý An Đăng liền quay qua hỏi.
"Tại sao không được?"
Cô bạn này nhìn hắn.
"Bạn, à không anh cũng học nhạc sao?"
Lý An Đăng cười.
"Đúng rồi!" Hình như trông hắn có vẻ già.
"Nơi đó buổi tối hay xảy ra chuyện ma quái."
"Có thể kể rõ hơn không?"
Cô nàng rất nhiệt tình nói.
"Trước đây có vụ một nữ học sinh thất tình tự sát trong nhạc viện, người ta nói linh hồn cô ta không siêu thoát, biến thành quỷ."
Vậy là có chứng cứ rõ ràng.
Nếu là vụ án, hẳn trong sở cảnh sát có lưu lại.
Tiếc là Lý An Đăng không quen ai làm cảnh sát, chưa có cách.
Muốn bắt Ác quỷ phải thấy xác nó, dù khó khăn cũng phải tìm ra, chứ pháp khí chạm vào quỷ hồn không ăn thua.
Nếu thời gian lâu quá, xác phân hủy, Lý An Đăng chỉ sợ trường hợp này..