Thẩm Dịch giả bộ đen mặt, đuổi cái người nghĩa nặng tình sâu ra khỏi toilet, khóa chặt cửa, một mình ở trong đó gần mười phút.
Tô Đường ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước vang lên, cùng với tiếng dao cạo râu điện.
Khi đi ra anh thuận tay xắn ống tay áo, có lẽ là có chút hoạt động nên vẻ ốm yếu bớt đi nhiều, cả người tản ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái sau khi rửa mặt xong.
Tô Đường muốn hôn lên gương mặt sạch sẽ như bức tranh nghệ thuật này, nhưng vừa ghé mặt vào thì đã bị Thẩm Dịch dí ngón tay lên trán từ chối.
Tô Đường mặt dày kháng nghị: “Cơ thể anh thuộc quyền sở hữu của anh, nhưng quyền sử dụng là của em.”
Thẩm Dịch giấu vui vẻ dưới đáy mắt, nhíu mày nhìn cô, khóe môi cong lên lách qua người cô, đến máy lọc nước lấy nước cốc, nhưng anh không uống ngay mà cầm cốc đến trước cửa sổ, đưa tay đóng rèm.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh sạch bóng, trải đều lên nửa trên cơ thể Thẩm Dịch, như bôi một lớp mật mỏng lên người anh, thoạt nhìn anh lại càng ngọt ngào ngon miệng hơn.
Cái người ngon miệng đó lại thản nhiên đứng cạnh cửa sổ, một ngón tay thon dài chấm nước trong ly, ngẩng đầu đón ánh mặt trời chói mắt, dùng đầu ngón tay viết mấy chữ trong suốt.
—— Già rồi, nhìn được mà không dùng được.
“…”
Lúc Từ Siêu đến tìm bọn họ, mấy chữ này vẫn còn lấp lánh trên kính.
Giọt nước chịu tác động của trọng lực đã hội tụ lại một đường trôi xuống dọc theo lớp kính, tạo thành một đường mảnh dài song song thẳng tắp, giống như trăm vết cào trong lòng Tô Đường vừa rồi.
Từ Siêu sững sờ: “Chị Tô, cái này là gì vậy?”
Tô Đường ung dung liếc mắt nhìn người nào đó đang chăm chú cúi đầu mặc áo khoác.
“Kế hoạch di dời.”
Từ Siêu hiểu một phần, ‘A’ một tiếng, ánh mắt lơ đãng xẹt qua cổ Tô Đường, giật mình.
“Ủa, chị Tô! Trên cổ chị sao mà hồng hồng thế kia?”
Tô Đường sững sờ, đột nhiên nhớ đến chuyện tốt mà Thẩm Dịch làm, lưỡi xoắn cả lại: “Không, không có gì… Chị chỉ…. Gãi….”
Từ Siêu nhìn kỹ: “Gãi ấy ạ? Nhìn không giống lắm, có phải là da bị dị ứng không?”
“Không đâu…”
“Đúng lúc đến bệnh viện, hay là chị đến gặp bác sĩ thử?”
“Không cần….”
Thấy Tô Đường ấp úng, Từ Siêu quay ngoắt sang bên Thẩm Dịch, Tô Đường muốn ngăn đã chậm.
“Anh Thẩm, anh xem kìa, không biết trên cổ chị Tô bị sao thế?”
Từ Siêu cau mày nói rất chân thành, Thẩm Dịch sửng sốt vội quay đầu lại nhìn, đúng lúc gặp khuôn mặt ửng đỏ và bàn tay che trên cổ.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt anh khẽ cong lên, bật cười.
Tô Đường cũng tức giận, bỏ tay ra đi tới trước mặt anh, quay đầu một cái để anh nhìn thấy rõ.
Cô cũng không tin là Thẩm Dịch có thể nói dối trắng trợn cái dấu này với Từ Siêu.
“Anh Thẩm, anh xem, là cái này này…”
Thẩm Dịch híp mắt, nghiêm túc nhìn dấu hồng này ở nhiều góc độ, còn duỗi ngón cái ra sờ, nhưng sau đó xoay người đến bên cạnh bàn trà, cầm cốc nước lúc nãy để xuống, chấm đầu ngón tay rồi viết kết quả chuẩn đoán bệnh.
—— Nốt tím cơ giới
Tô Đường và Từ Siêu thấy cũng sững sờ.
Nó là cái gì vậy?
Từ Siêu càng lo lắng khi nghe tên bệnh y học này: “Cái này có đáng lo không?”
Thẩm Dịch cười nhẹ, thản nhiên lắc đầu.
Kiến thức y học của Thẩm Dịch cũng đủ để chuẩn đoán ít bệnh, Thẩm Dịch đã không lo thì Từ Siêu cũng thấy yên tâm.
Thẩm Dịch thường nói dối không biến sắc, nhưng Tô Đường lại cảm thấy cái tên bệnh này không giống như anh nói bừa, nhất là Thẩm Dịch còn tránh ánh mắt Từ Siêu, nhếch lên nhìn cô cười, trực giác đó của Tô Đường lại càng mạnh hơn.
Sau khi lên xe, Thẩm Dịch mượn điện thoại Từ Siêu khai báo, có lẽ do vừa bị ốm nên tinh thần cũng không cao, xe vừa chạy thì Thẩm Dịch thả lỏng người dựa ra sau ghế, hai mắt nhắm lại.
Tô Đường nhìn anh nửa phút, quá hiếu kỳ nên lấy di động search mấy chữ ‘Nốt tím cơ giới’.
Kết quả tìm ra có hơn hai vạn, nhưng đứng đầu trong kết quả thì viết.
—— Là tên bệnh y học của dấu hôn.
“…”
Khóe miệng Tô Đường cong lên, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, nhô người vỗ vào sau ghế lái.
“Từ Siêu.”
“Chị Tô?”
“Cậu còn nhớ vừa rồi anh ấy nói vết hồng trên cổ tôi là gì không?”
Từ Siêu nghĩ hai giây rồi sau đó nói với vẻ xấu hổ: “Tím…. tím gì đó, em không nhớ đâu… Chị vẫn nên hỏi lại anh Thẩm ấy.”
Tô Đường an tâm ngả người tựa vào ghế: “Ok.”
Tô Đường vừa ngả người ra, vô thức quay đầu nhìn Thẩm Dịch mới biết anh đã mở mắt ra, chỉ lẳng lặng vui vẻ dịu dàng nhìn cô, dường như anh đang nghĩ điều gì đó.
Tô Đường nghiêm mặt đưa kết quả tìm kiếm cho anh xem.
Trong đôi mắt trầm tĩnh của anh đột nhiên tung tăng hơn, anh cầm điện thoại Tô Đường, thoát trình duyệt web, mở một trang ghi chép mới.
—— Từ Siêu không thích đọc sách, không biết nhiều kiến thức khoa học tự nhiên, với một tên gọi chuyên ngành xa lạ này thì khó nhớ, anh đoán bây giờ cậu ta chỉ nhớ được chữ ‘tím’.
Tô Đường phì cười.
Từ Siêu ở đằng trước hắt xì một cái phụ họa.
Vui vẻ trong đôi mắt anh dâng lên, nhưng nụ cười trên mặt lại đạm đạm, giống như anh cũng muốn cười tươi nhưng không đủ sức.
Tô Đường ngưng cười, lo lắng nhìn anh: “Có phải anh lại đau dạ dày không?”
Thẩm Dịch nằm dựa vào ghế lắc đầu, cố gắng cười cười.
—— Chỉ hơi buồn nôn chút thôi, lát nữa xuống xe sẽ ổn.
Thẩm Dịch nói thản nhiên, dường như nghĩ đến gì đó, ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn Tô Đường, nở nụ cười viết thêm một câu.
—— Có phải là người già rồi thì sẽ phiền phức không?
Khóe môi anh cong lên nhưng vui vẻ trong mắt lại nhạt đi nhiều, để lộ ra sự áy náy không thể giấu đi, níu lấy trái tim Tô Đường.
“Không cho anh nói linh tinh.”
Tô Đường nhíu mày, vươn tay xoa gò má trắng bệch vì đau dạ dày, dịu dàng vuốt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, khẽ hôn lên khóe môi cong cong miễn cưỡng.
Nụ cười cứng ngắc đó cũng bị Tô Đường làm dịu đi, Thẩm Dịch hoàn toàn thả lỏng ra, dường như cổ cũng không còn sức, yếu ớt nghiêng trong lòng bàn tay Tô Đường.
Tô Đường mỉm cười, nghiêm túc nhìn người nào đó như muốn giao cả cơ thể và trái tim cho cô, dịu dàng nói cho xong lời vừa rồi.
“Kính già yêu già luôn là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc.”
“…”
Mặt anh trầm xuống, đúng lúc đó điện thoại vang lên.
Có người gọi đến.
Thẩm Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua, Tô Đường ở bên cạnh anh cũng nhìn thấy rất rõ.
Cái tên hiện trên màn hình điện thoại làm hai người sửng sốt.
Xxx
Cái tên nhìn như tiếng Pháp nhưng số điện thoại lại là số trong nước.
Thấy Thẩm Dịch cũng không ngạc nhiêm lắm, Tô Đường dịch cái tên này ra: “Tần Tĩnh Dao.”
Đây là cái tên mà cô đổi cho Tần Tĩnh Dao vào một đêm mất ngủ.
Điện thoại vẫn rung trong tay anh, Thẩm Dịch không rảnh để suy nghĩ sao Tô Đường lại dùng một dòng tiếng Pháp để ghi tên của Tần Tĩnh Dao, anh vội trả điện thoại lại cho cô, gật đầu ý bảo cô hãy nghe đi.
Tô Đường nhận lấy, ấn nút nghe, đưa di động đến bên tai mình.
“Alo, xin chào.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói dứt khoát trước sau như một của Tần Tĩnh Dao.
“Tôi là Tần Tĩnh Dao, lái xe của Thẩm tiên sinh nói, Thẩm tiên sinh và cô ở trong viện.”
Tô Đường nhìn Thẩm Dịch đang nghiêm túc chú ý khẩu hình môi của mình, nhanh chóng lập lại lời Tần Tĩnh Dao cho anh biết…, sau đó hỏi Tần Tĩnh Dao: “Có chuyện gì không?”
“Anh ấy tỉnh chưa?”
Tô Đường lặp lại lần nữa cho Thẩm Dịch, anh khẽ lắc đầu.
Tô Đường khách khí hỏi lại: “Có gì cần tôi chuyển lời giùm không?”
Tần Tĩnh Dao dường như không muốn thông qua người thứ ba để nói chuyện với Thẩm Dịch, yên tĩnh một lát rồi mới nói: “Nhờ cô gửi lời lại cho Thẩm tiên sinh, anh ấy hãy nhanh chóng mở mail làm việc, có một vài việc cần anh ấy mau xử lý.”
Tô Đường dùng khẩu hình miệng gần như lập tức thuật lại cho Thẩm Dịch, Thẩm Dịch gật đầu.
“Được rồi, tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.”
Tô Đường cúp điên thoại, thở phào một cái như vừa vượt qua được bài kiểm tra bất ngờ.
Thẩm Dịch khoác lên vai cô, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi vừa rồi đã truyền lại trực tiếp những đoạn hội thoại trong điện thoại cho anh.
Tô Đường thở dài: “Công việc quan trọng hơn, hay là chúng ta về nhà anh đi.”
Thẩm Dịch lắc đầu, cầm lấy di động, mở trình duyệt web ra, seacrh nghĩa của dòng tiếng Pháp Tô Đường gán cho Tần Tĩnh Dao.
Tô Đường thấy anh lướt vài cái, cuối cùng tìm một website tổng hợp thuật ngữ xây dựng, tìm được bản dịch chính xác cho chuỗi tiếng Pháp này.
Bê tông thuần, bê tông không thêm cốt thép.
Thẩm Dịch không biết nên khóc hay nên cười nhìn Tô Đường, như một câu chất vấn vừa bực mình vừa buồn cười.
Tô Đường hùng hồn nói: “Anh không thấy là cô ấy giống bê tông lắm à, vừa cứng rắn vừa đáng sợ, thật ra chỉ có bề ngoài cứng mà thôi, bên trong chẳng có tí xương cốt nào.
Thẩm Dịch ngẩn ra, cúi đầu nhìn từ ngữ lạ lẫm này, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cười thản nhiên, sau đó anh out khỏi website, mở note ra gõ chữ.
—— Anh có thể nhờ em giúp một việc không?
“Có chuyện gì?”
Thẩm Dịch cúi đầu xuống, chỉnh tư thế ngồi, Tô Đường cũng không nói được là anh chỉnh cái gì nhưng rõ ràng cô cảm thấy anh trịnh trọng lên nhiều.
—— Thứ ba tuần sau anh sẽ làm chút việc ở thị trường Thượng Hải, Tần Tĩnh Dao đang giúp anh làm công tác chuẩn bị.
Ngón tay Thẩm Dịch dừng một chút, lại gõ tiếp mấy câu.
—— Anh sẽ cho cô ấy một cơ hội nữa để xây dựng khung xương bên trong, nhưng nếu cô ấy vẫn làm việc cho Trần Quốc Huy thì anh hi vọng có thể cho Trần Quốc Huy và cô ấy một sự trừng phạt hợp lý. Nhưng mà nếu mình anh làm có thể sẽ không tốt lắm, mong là sẽ được em giúp.
Mấy câu nói đó truyền rõ ý tứ kiên định lạnh lùng, nhưng qua ngón tay Thẩm Dịch gõ xuống, giữa những dòng chữ vẫn mang theo vẻ dịu dàng chân thành của Thẩm Dịch.
Tô Đường lại không gật đầu ngay như dự kiến của Thẩm Dịch.
“Việc này không phải giỡn được, anh phải nói cho em biết trước anh định cho em làm gì, em suy nghĩ chút.” Tô Đường trịnh trọng nhíu mày: “Em rất vui lòng giúp anh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nằm trong phạm vi năng lực của em, nếu như em không nắm chắc thì em sẽ không vì chút thể hiện mù quáng của mình làm liên lụy đến anh.”
Chút bất ngờ tan ra giữa hai đầu lông mày, hóa thành một nụ cười an tâm, một cái gật đầu thật mạnh.
Thẩm Dịch cúi đầu xuống đánh chữ liên tục, trần thuật cụ thể là muốn Tô Đường giúp thế nào. Cô kinh ngạc nhìn anh đánh xong, có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh khẳng định là có thể làm thế sao?”
Thẩm Dịch gật đầu, dường như nhìn ra chút bất an trong lòng cô, vội vàng gõ thêm dòng chữ.
—— Nếu em không muốn cũng không sao, anh sẽ nghĩ những cách khác.
Tô Đường cẩn thận nhìn lại đoạn trần thuật kia, suy nghĩ một chút, do dự trong giây lát.
“Chuyện này em làm được, nhưng mà em có điều kiện.”
Thẩm Dịch hơi ngẩn ra, gật đầu ý bảo cô nói.
Tô Đường ném di động qua một bên, hai tay ôm cổ Thẩm Dịch, trán tựa trán, nói rõ ràng từng khẩu hình chữ trước mắt anh.
“Tối mai em muốn lây nốt tím cơ giới cho anh.”
“….”
Tô Đường nói là đêm mai nhưng hiện tại Thẩm Dịch cũng có cảm tưởng như bị lây bệnh rồi, anh nghiêng đầu lại ghế dựa, nhắm mắt lại.
Tô Đường biết rõ anh khó chịu dạ dày, cũng không làm phiền anh, chỉ ở bên cạnh xoa xoa lên dạ dày. Thẩm Dịch không mở mắt ra nhưng sắc mặt cũng đã khá hơn.
Tô Đường vẫn luôn nghĩ đến Thẩm Dịch, cho đến khi Từ Siêu đỗ xe bên đường cô mới nhớ, hình như Thẩm Dịch đưa cô đi hẹn hò…
Tô Đường vỗ nhẹ lên tay Thẩm Dịch, người kia dường như còn chưa muốn động đậy.
“Nếu không thoải mái thì về nhà thôi.”
Thẩm Dịch cố gắng thẳng lưng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại quay đầu vươn tay ra chỗ Tô Đường, cô cầm điện thoại cho anh, nhìn anh nở nụ cười xin lỗi, gõ chữ cũng cố sức.
—— Anh nghỉ trong xe khoảng phút, em vào công ty du lịch đối diện xin tư vấn xem có chuyến riêng phù hợp với người già không, anh sẽ đến tìm em ngay.