Triệu Dương không có, Thẩm Tư Niên cũng không ở đây, nhưng vẫn còn Tưởng Tuệ, chẳng trách Từ Siêu lại gấp gáp sợ hãi như vậy.
Tô Đường cũng gấp nhưng Từ Siêu còn đang lái xe, Tô Đường không dám hỏi nhiều.
“Cậu đừng có gấp, tôi sẽ qua luôn.”
Từ Siêu lập tức an tâm hơn nhiều: “Vâng.”
Cúp điện thoại Từ Siêu rồi, Tô Đường vội tìm Lục Tiểu Mãn xin số điện thoại vợ Triệu Dương, gọi điện thoại qua, Tống Vũ cũng đang ở bệnh viện làm việc, vừa nghe Tô Đường nói Thẩm Dịch sẽ qua thì lập tức hiểu ý đáp một câu: “Yên tâm.”
Thời gian nghỉ trưa còn chưa hết, nhất thời không tìm được được ai để xin nghỉ, Tô Đường vào trong văn phòng nói với chị Chu rằng nhà có việc gấp, sau đó cô vội vàng bắt taxi chạy tới.
Trên đường đi, Tô Đường liên tục thúc tài xế đi nhanh, bác tài bị cô giục cũng sốt ruột, rốt cuộc vẫn không nhanh bằng sốt ruột trong lòng Từ Siêu, khi Tô Đường đến bệnh viện Bác Nhã thì Từ Siêu và Tống Vũ đang đợi ngoài phòng cấp cứu.
Từ Siêu thì lo lắng đi đi lại lại ngoài cửa phòng, Tống Vũ khoác áo blouse yên lặng đứng chờ ở bên, thất thần nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt.
Tô Đường vội vàng đi tới, thở gấp nói: “Thẩm Dịch làm sao thế?
Vừa thấy Tô Đường đến đây, Từ Siêu vội vàng nghênh đón: “Có thể là vì đau dạ dày….”
Tô Đường càng nóng nảy hơn khi nghe câu trả lời lập lửng: “Cái gì là có thể hả?”
“Em cũng không biết… Đột nhiên anh Thẩm gửi tin nhắn nói em đến đón vào viện, em đến nhà thì anh ấy đã ngất đi rồi, em cõng anh ấy xuống…”
Từ Siêu như quân lính bị đánh bại nhìn thấy được tướng quân của mình, nói liên tục, rồi vành mắt còn đỏ lên, Tô Đường thấy vậy cũng không dám nổi nóng với cậu ta.
Tô Đường lo lắng không nói gì, lúc này Tống Vũ mới đi tới nói chen vào.
“Cô đừng sốt ruột, tôi thấy vấn đề cũng không lớn lắm, có thể là đau dạ dày cấp tính nên mới ngất, có vẻ Thẩm Dịch mệt mỏi lắm, có phải gần đây anh ấy đi làm cả ngày lẫn đêm không?”
Tống Vũ và Triệu Dương tính tình khác hẳn nhau, Tống Vũ nói chuyện rất nhẹ nhàng, không hoang mang, Tô Đường nghe thấy cũng bình tĩnh lại hơn.
Tô Đường hơi ngại, lắc đầu: “Không đâu, chắc do gần đây anh ấy bị áp lực hơi lớn, không ngủ ngon… Cảm ơn cô đã giúp đỡ.” Tô Đường nói xong, nhìn Từ Siêu nóng ruột nóng gan vặn xoắn hai tay: “Cũng cảm ơn cậu nhiều.”
Tống Vũ mím môi cười, vỗ nhẹ lên tay Tô Đường: “Cô không cần khách khí với chúng tôi đâu, bọn tôi ăn chực Thẩm Dịch còn nhiều hơn cô nữa đó, Từ Siêu nhỉ?”
Từ Siêu vội vàng gật đầu.
Không đợi Từ Siêu nói gì đó, dòng chữ ‘đang sử dụng’ trên phòng cấp cứu tắt đèn, hai vị bác sĩ mở cửa đi ra.
Vị bác sĩ có tuổi tóc hơi bạc đi thẳng tới chỗ Tống Vũ, Tống Vũ gọi: “Bác sĩ Tề.”
“Không sao đâu, chỉ là đau dạ dày cấp tính…” Bác sĩ Tề nói, không biết nên khóc hay cười, ông than một tiếng lắc đầu: “Hẳn nào Tiểu Triệu nhà cô suốt ngày nói đáng đời cậu ấy, nào có người bệnh nào đã làm phẫu thuật cắt dạ dày, có tiền sử loét dạ dày, còn dám uống cà phê lúc bụng rỗng không?”
Tô Đường và Từ Siêu giật mình. Uống cà phê sao?
Người uống cà phê thường có hai nguyên nhân, một là thèm cà phê, hai là cần nâng cao tinh thần.
Hôm nay cô uống cà phê vì lý do thứ hai, rõ ràng Thẩm Dịch cũng không phải loại thứ nhất.
Tô Đường đột nhiên nhớ tới, cô lấy được những bảng biểu kia gửi cho Thẩm Dịch cũng chỉ hơn chín giờ, Thẩm Dịch lập tức nhắn tin lại, hẳn là anh không ngủ, lúc ấy cô đau đầu chóng mặt, không để ý nhiều lắm.
Anh đã tan tầm về nhà rồi còn ráng đi làm làm gì?
Tống Vũ lại càng hoảng sợ, nhíu mày cãi thay Thẩm Dịch: “Không thể nào, bình thường Thẩm Dịch rất chú ý giờ giấc, giấc ngủ cũng không tốt lắm, chưa bao giờ uống cà phê cả.”
Bác sĩ Tề gượng cười: “Nếu không tin cô lấy bã nôn của cậu ấy đi xét nghiệm xem, chẳng có gì khác… Cậu ấy gạt mọi người hay là tôi gạt, để cậu ấy tỉnh thì hỏi xem thế nào.”
Tống Vũ cũng không nói giúp Thẩm Dịch nữa: “Làm phiền bác sĩ Tề quá.”
“Khụ, khách khí cái gì, nói như kiểu cô không phải là bác sĩ giống tôi ấy….”
Tống Vũ cười cười, bác sĩ Tề vỗ vỗ vai rồi đi theo giường cấp cứu đẩy Thẩm Dịch ra.
Tống Vũ còn phải trực ban, Tô Đường lại cảm ơn Tống Vũ lần nữa rồi đi vào phòng bệnh của Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch chưa tỉnh, hai nhắm tự nhiên, lông mi rậm rạp gác lên làn da tái nhợt, cả người yên lặng nằm trong chăn, chỉ có chút xíu ngực và bàn tay đang truyền nước lộ ra ngoài, cổ áo và tay áo sơ mi không phải là bộ mà anh đã mặc hôm qua.
Tô Đường hỏi Từ Siêu đi vào cùng cô: “Cậu mặc quần áo cho anh ấy hả?”
Từ Siêu lắc đầu: “Lúc em đến thì anh Thẩm đã mặc thế này rồi, chắc là tự mặc đấy ạ.”
Tô Đường xót xa trong lòng.
Cô chưa từng bị dạ dày hành hạ, nhưng Thẩm Dịch có thể chịu đau mà còn bất tỉnh thì có thể thấy khi nó phát tác sẽ đau đến mức nào, lần trước Triệu Dương nói nửa đêm anh đột nhiên bị đau dạ dày, kéo rách cả ga giường… xem ra cũng có sáu phần là thật.
Đau như vậy mà còn muốn kiên trì mặc quần áo chỉnh tề mới bằng lòng đến bệnh viện, anh chỉnh tề như vậy cho ai xem, trong lòng Tô Đường biết rõ.
Tô Đường khuyên Từ Siêu về nhà, đóng cửa phòng bệnh rồi kéo rèm vào, che ánh mặt trời chói chang như muốn xuyên qua người anh, ngồi vào ghế cạnh giường bệnh trông anh.
Lần đầu tiên Tô Đường cảm thấy ý nghĩa thực tế khi ngồi trước giường bệnh trông một người không có ý thức, ai dám đến làm anh không thoải mái, cô nhất định sẽ không để người này cười đi ra ngoài.
Tô Đường cứ ngồi trông anh như vậy, và người như thế cũng không xuất hiện, nhưng Thẩm Dịch thì lại không ổn lắm.
Có thể là do dạ dày vẫn đau, Thẩm Dịch muốn vươn tay ra ôm bụng, nhưng anh lại cử động tay truyền nước, Tô Đường sợ anh lộn xộn sẽ chảy máu, vội vàng đè cổ tay anh lại.
Tay thì bị ép lại, dạ dày vẫn dang đau, Thẩm Dịch nhíu mày, khổ sở hừ một tiếng, đầu xoay xoay trên gối nhưng không tỉnh lại.
Tô Đường thấy khó chịu, một tay khẽ vuốt mái tóc ướt mồ hôi, một tay đưa vào trong chăn, cởi bỏ nút áo sơ mi, lòng bàn tay dán lên gần dạ dày, khẽ xoa xoa lên, rồi lại khẽ nói gì đó như đang dỗ anh.
Không biết là xoa dễ chịu hơn hay nghe giọng nói dịu dàng của cô, hàng mi anh khẽ giãn ra, thoải mái thả lỏng.
Tô Đường cứ xoa xoa cho anh, Thẩm Dịch ngủ khá ngon, hơi thở lại rất nhẹ, cả người tái nhợt nhưng ổn hơn, đầu vẫn nghiêng về bên Tô Đường như biết cô vẫn đang bên cạnh anh,
Truyền được hai phần ba bình nước biển, Thẩm Dịch mới mơ màng tỉnh lại, thấy Tô Đường ngồi bên canh giường bèn cười tươi, trên gương mặt trắng bệch hơi đỏ ửng, hình như là rất vui.
Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười lườm anh, không dám ngừng động tác trên tay: “Anh còn cười được, không đau phải không?
Thẩm Dịch cười vô lực lắc đầu, bàn tay kia bắt lấy tay Tô Đường đặt trên bụng mình đưa lên môi, quyến luyến hôn lên lòng bàn tay cô.
Tô Đường bị anh hôn ngưa ngứa, chẳng thể nào tức được.
Thẩm Dịch khẽ nắm bàn tay vuốt lên những cơn đau mà anh phải chịu, nâng tay kia lên viết chữ vào lòng bàn tay cô, nơi anh vừa hôn qua.
Thẩm Dịch viết gì đó, rất chậm, mặc dù nhìn ngược nhưng Tô Đường vẫn có thể biết được anh muốn nói gì.
—— Anh mơ thấy em đang ở đây, em đúng là đang ở đây.
Lòng bàn tay Tô Đường bị anh khẽ chọc vào, những lời anh nói cũng làm lòng cô âm ỉ đau. Vì thế nên vừa rồi anh vui vẻ ư?
Thẩm Dịch lại viết tiếp
—— Biết thế thì anh sẽ không ngủ.
Thẩm Dịch viết xong, giương mắt nhìn cô, nụ cười có chút yếu ớt, nhưng mang vẻ thỏa mãn.
Anh ỷ vào việc không muốn tỉnh lại, nhưng mà lại nghĩ đang khó chịu sẽ nhìn thấy cô…
Trái tim Tô Đường vừa đau vừa xót, nhớ lý do vì sao anh nằm đây thì lại xụ mặt xuống mắng: “Ngoài mơ thấy em ra thì có phải mơ thấy anh bụng rỗng uống nhiều cà phê không hả?”
Thẩm Dịch cười, có chút ấm ức lắc đầu.
“Còn nói xạo hả, nói xạo nữa em đưa anh đến khoa xét nghiệm nhé.”
Thẩm Dịch càng cười tươi hơn, đôi mắt khẽ cong lên, như là biết rõ cô không làm gì được anh, cố ý dọa anh như dọa trẻ con.
Thẩm Dịch vẫn lắc đầu, nghiêm túc viết trong lòng bàn tay Tô Đường.
—— Không nhiều đâu, chỉ có nửa cốc thôi.
Tô Đường quả muốn dùng tay này đánh vào mặt anh, xem anh còn cười được không.
Thẩm Dịch như chú mèo ngửa người đợi cô xoa bụng, không hề kiêng dè mà lộ phần mềm mại trước mặt cô, niềm tin như vậy cũng làm giọng Tô Đường mềm đi.
Tô Đường xoa xoa tóc anh: “Có chuyện gì mà anh phải ráng đi làm thế?”
Thẩm Dịch cười dịu dàng, khẽ viết vào tay cô.
—— Bảo vệ em.
Viết xong ba chữ kia, lại từ từ viết thêm
—— Anh đồng ý.
Tô Đường ngẩn người một lát mới hiểu ra.
Tối hôm qua anh dặn cô nếu như Trần Quốc Huy có động tĩnh gì, cho dù là chuyện xử lý dễ cũng phải nói trước cho anh.
Lúc ấy Tô Đường cho là anh cần những tin tức này để tổng hợp lại phán đoán hướng đi của Trần Quốc Huy.
Tô Đường kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Anh vẫn luôn chờ tin nhắn của em sao?”
Thẩm Dịch khẽ gật đầu.
Bàn tay xoa mái tóc anh cũng dịu dàng đi nhiều, đau lòng nhắc nhở anh: “Chín giờ em mới vào làm, anh ngủ lấy bốn giờ cũng được mà, uống cà phê làm gì chứ…”
Nụ cười anh vẫn không nhạt đi, ăn ngay nói thật, viết vào lòng bàn tay cô.
—— Em không ngủ được, có lẽ còn muốn nói chuyện với anh.
Thẩm Dịch viết xong, lại chậm rãi viết thêm một câu thật lòng.
—— Anh rất nhớ em.