Edit: Phương | Beta: Mốc
Nguồn: Nguyên Phương, Hội hiền lười
Cho đến khi ra khỏi thang máy, vào văn phòng ở tầng bảy, ngồi trước bàn làm việc của mình, trong đầu Tô Đường vẫn đang quanh quẩn lời giải thích tưởng qua loa nhưng mà không phải kia của Lục Tiểu Mãn.
Nếu nhất định phải dùng một tính chất vật lý để mô tả về đạo đức, Tô Đường cảm thấy, trạng thái khí hợp với nó nhất, dễ dàng trộn lẫn với những thứ khác, cũng rất dễ dàng bị những thứ khác trộn lẫn, giữa các loại đạo đức khác nhau cũng không có đồ đựng hợp lý để cách ly hoàn toàn được, trong một áp lực nhất định khó tránh khỏi lây ô nhiễm cho nhau.
Sau khi chuyển hướng đề tài câu chuyện, Thẩm Dịch không nhắc tới nguyên nhân Triệu Xương Kiệt và Tần Tĩnh Dao ký đơn ly hôn, mà Tô Đường cũng không cố chấp muốn tìm hiểu về chuyện đó nữa.
Cô còn đang bận suy nghĩ về một chuyện khác.
Nếu Trần Quốc Huy đã quấn lấy Thẩm Dịch bàn về chuyện xấu xa như vậy, thì cuộc sống bên ngoài của ông ta đến tám phần cũng không phải tử tế tốt lành gì.
Tô Đường vốn định nhắn một tin cho Thẩm Dịch cảnh báo, nhắc anh điều tra qua về cuộc sống sinh hoạt của Trần Quốc Huy không chừng có thể thu được tin tức gì đó, à không chừng sẽ biết được gót chân Asin của ông ta nữa.
Tô Đường đã kích động đến mức lôi di động ra mở ứng dụng tin nhắn xong xuôi rồi, nhưng cô lại nhấn nút tắt màn hình, thả di động xuống bên cạnh bồn hoa Hải Đường.
Thẩm Dịch đã từng nói với cô, cho dù Trần Quốc Huy muốn chơi anh một trận, anh vẫn có thể nắm chắc phần thắng trước ông ta, thì cô còn cần quan tâm làm gì…
Có lẽ tin tức Thẩm Dịch muốn mở cuộc họp báo tới quá bất chợt, nên khi Trần Quốc Huy ra thông báo lễ Trung thu và kỳ quốc khánh sẽ tăng ca cũng không nói rõ lý do thực chất là gì, hôm nay vừa đến công ty, thì nguyên nhân suy đoán về vụ cấp cao đột nhiên bắt tăng ca đã từ hai phòng ban là tài vụ và nhân sự lan ra khắp mọi nghóc ngách của công ty.
Khi Tô Đường tới phòng nghỉ lấy nước nóng, thì đúng lúc vài người bạn đồng nghiệp đang thảo luận xôn xao về chuyện đó, bọn họ vừa thấy cô liền hỏi ý kiến cô thế nào, Tô Đường nửa thật nửa đùa nói một câu “Cũng có thể do tâm trạng Trần tổng không vui lắm”, cả đám người nghe thế liền lên án lối suy nghĩ muốn làm gì thì làm hư hỏng học từ người Pháp của Tô Đường, cô chỉ đành ôm cốc nước cười mà không nói gì.
Tô Đường vốn tưởng rằng ngay cả Lục Tiểu Mãn cũng không biết nguyên nhân thực chất của vụ này, cuối cùng đến bữa cơm trưa, cô nàng lén lút kể cho cô nghe truyền kỳ về một hoàng tử giới tài chính bỗng tùy hứng phá đám nhiều công ty đang xuất hiện trên sàn chứng khoán, Lục Tiểu Mãn chỉ biết mấy công ty đó đang bị phá đám, nhưng lại không nói tại sao bọn họ bị trêu đùa. Cô nàng chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện lại thêm mắm dặm muối vài chi tiết khiến người hiểu rõ mọi chuyện như Tô Đường đây cười mà không ngậm được miệng, đến giữa trưa cái bụng không đau cả sáng cuối cùng cũng hơi đau rồi.
Lục Tiểu Mãn hạ thấp giọng thuật lại câu chuyện sinh động như thật, rồi dặn dò Tô Đường trăm ngàn lần tuyệt đối không được để lộ chuyện Trần Quốc Huy mất mặt cho người khác biết. Cô nàng cầm đôi đũa chọc chọc vào bát cơm rỗi khẽ thở dài, “Haiz… Đáng tiếc, một người đàn ông vừa có sắc có tiền còn có cả đầu óc như thế…mà lại là một người điếc.”
Tô Đường hiểu, lời Lục Tiểu Mãn vừa nói chỉ có ý tiếc hận một trăm phần trăm, chứ không hề có chút ý khinh bỉ nào.
Trên thực tế, cô dám chắc người nào biết chuyện Thẩm Dịch mà còn tỏ ý khinh bỉ là vô cùng ít.
Tô Đường đút một ngụm cháo nóng vào miệng, ra vẻ thờ ờ mà hỏi cô nàng, “Cậu thấy, anh ta thế nào?”
“Ý cậu là nếu hẹn hò với anh ta á?”
Tô Đường gật đầu liên tục.
Lục Tiểu Mãn chau mày mà lắc đầu, “Mình cảm thấy hơi quá sức.”
Tô Đường sống luôn có chủ kiến của mình, trước khi đưa ra quyết định cô sẽ suy nghĩ về ý kiến của những người khác, sau khi đã đưa ra quyết định rồi thì đa số là cô sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng Lục Tiểu Mãn là một ngoại lệ đặc biệt.
Lục Tiểu Mãn là một con muỗi, thường hay châm một cái là có máu.
Một câu ‘hơi quá sức’ của Lục Tiểu Mãn khiến trái tim Tô Đường ngứa ngáy hết cả, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra vẻ thoải mái, nhìn Lục Tiểu Mãn truy hỏi, “Sao lại hơi quá sức?”
Lục Tiểu Mãn nhìn cô với ánh mắt vô cùng xem thường, đáp lại không chút khách khí, “Cả đời này của cậu có thể gặp được người ta một lần không?”
Tô Đường ngẩn người, bỗng dưng lại cảm thấy thật buồn cười.
Cô tạm thời chưa muốn nói cho Lục Tiểu Mãn biết, cô chẳng những đã từng gặp mặt người ấy, mà còn từng nhìn hết mỗi tấc thịt trên toàn thân người ấy từ đầu đến chân…
Tô Đường dè dặt hứa với Lục Tiểu Mãn, nhất định sẽ không đem câu chuyện cô nói phát tán ra ngoài như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, thế cho nên cả ngày hôm đó, bất luận Tô Đường đi đến khu vực dành cho nhân viên, thì luôn có thể nghe thấy những phiên bản khác nhau có liên quan đến câu chuyện tăng ca khẩn cấp trong đợt nghỉ lễ vừa rồi, đến tận lúc tan làm, Tô Đường cảm thấy không chừng cô còn có thể xuất bản thêm một cuốn ‘Liêu trai chí dị’ nữa.
Thẩm Dịch vẫn chưa đáp lại tin nhắn của cô, Tô Đường đoán anh đang bận, hoặc là đang ngủ bù, nên cô đành gói ghém câu chuyện hài về những nhân vật kia lại, tránh làm phiền anh.
Một giây Tô Đường bước vào nhà vẫn còn đang suy nghĩ bà ngoại hôm nay đến viện dưỡng lão làm huấn luyện định kì đã tan làm hay chưa, cuối cùng vừa mở cửa, thì một mùi thơm đậm đà từ món canh gà đã xộc vào mũi, khuấy động những phần tử kích động trong bụng cô.
Bà ngoại nghe thấy tiếng mở cửa, liền hỏi với ra từ phòng bếp, “Đường Đường về rồi hả con?”
Tô Đường thả túi xách xuống rồi đi vào phòng bếp, liền thấy một chiếc nồi đất đang đặt trên bếp, còn bà ngoại cô thì đang dùng muôi khuấy nhẹ nồi canh gà đen.
“Bà ngoại, hôm nay viện dưỡng lão có lớp học huấn luyện mà, sao giờ bà còn ở đây nấu canh?”
“Bà cũng vừa về được một lúc thôi,” Bà ngoại thả muôi xuống, cầm nắp vung che nồi xong, mới cười tủm tỉm quay lại nhìn Tô Đường, “Canh này không phải bà nấu mà là Tiểu Dịch nấu cho con đấy…”
Tô Đường ngẩn người, “Anh ấy chưa đi ạ?”
“Đi rồi, sáng nay sau khi con đi làm nó đã ra chợ mua gà đen, nấu canh xong xuôi rồi mới đi.” Bà ngoại vừa nói xong, ý cười trong mắt không hiểu sao lại có chút nặng trĩu, bà vươn tay khẽ vỗ vỗ lên má Tô Đường mà nói, “Bà ngoại già rồi, sau này có Tiểu Dịch thương con, bà cũng yên lòng hơn…”
Cả nửa đời của bà ngoại làm công việc chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân, đối với chuyện sinh lão bệnh tử Tô Đường cũng hiếm lần được chứng kiến tận mắt, nhưng dù có là chuyện gì, bà ngoại cũng ít khi nhắc tới chuyện đó, từ hôm về nước tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Đường nghe bà nói chuyện này, trong lòng không khỏi có phần nặng nề.
“Ơ kìa, bà lại nói lung tung rồi đấy!” Tô Đường khẽ cúi gầm mặt xuống lải nhải, “Bà có thấy bà ngoại nhà ai có thể xem piakchu cả ngày không, bà già á? Chẳng già chút xíu nào!”
“Đêm qua bà đi kiểm tra giường bệnh, là cụ ông gần bảy mươi tuổi, bệnh tình bỗng trở nên xấu đi, mấy hôm trước ông ta còn cùng mấy bạn già chơi cờ tướng, đêm qua đã lập tức phát bệnh rồi …” Bà ngoại thở dài một hơi, lắc đầu cười với cô, “Đến từng tuổi này rồi, đó cũng là chuyện bình thường.”
Chẳng biết có phải cô đang ảo giác hay không, mà Tô Đường cứ cảm thấy dạo này bà ngoại thường hay nói nhiều về những chuyện thỉnh thoảng mới nói với cô vào mỗi năm, cô không muốn nghe những chuyện này nữa, đành cúi đầu ôm lấy cánh tay bà ngoại, như một con đà điểu vùi đầu vào vùng gáy ấm áp của bà.
“Này này này…” Bà ngoại cười xoa xoa đầu cô, “Con nhìn con đi, có phải người làm khoa học không, không phân rõ phải trái gì cả, ai biết người ta lại cười cho bây giờ!”
Tô Đường chẳng nói gì mà chỉ chôn đầu vào gáy bà ngoại.
“Được rồi được rồi… Dọn dẹp một chút rồi ăn cơm thôi con.”
Bà ngoại có thể dùng một câu “Được rồi” để kết thúc chuyện này, nhưng cảm xúc trong lòng Tô Đường lại không thể biến mất nhanh đến thế, lúc trở về phòng thay quần áo tâm trạng cô vẫn còn đang hoang mang rối loạn, mãi đến khi chiếc di động nằm trên đầu giường rung lên một cái, mới kéo được phần hồn đang lạc trôi của cô quay về.
Tô Đường cầm di động lên liếc mắt một cái, là tin nhắn Thẩm Dịch gửi tới.
— Xin lỗi em, từ sáng đến giờ điện thoại hết pin, anh vừa mới bật máy lên. Công ty đã quyết định xử lý chuyện Triệu Xương Kiệt trong âm thầm, không dùng bất cứ hình thức tuyên bố nào với bên ngoài về chuyện của cậu ta, dù sao đây cũng là một tin tốt đối với cuộc sống và sự nghiệp sau này của cậu ta.
Tô Đường hơi ngơ ngác, vài giây sau mới nhận ra tin này là anh đáp lại tấm ảnh cô gửi anh lúc sáng nay.
Tô Đường nhìn những con chữ thể hiện phong cách dịu dàng nhẹ nhàng vốn có của Thẩm Dịch mà khẽ mỉm cười, cô thản nhiên hỏi anh.
— Đây là ý kiến anh đề xuất với công ty à?
Tô Đường còn chưa kịp tháo nút thắt trên chiếc áo len, Thẩm Dịch đã nhắn tin trả lời lại.
— Không phải, là lãnh đạo phía công ty quyết định.
Tô Đường nhìn câu trả lời thành khẩn này thì lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
Ngay từ đầu nhiệm vụ chính của Thẩm Dịch là đại diện cho lợi ích của công ty phân rạch rõ ràng với Triệu Xương Kiệt, mà ngay từ đầu anh cũng đã rất tin tưởng Triệu Xương Kiệt có thể phát triển ở hướng đi khác, sao tự nhiên lại đề xuất ý kiến thừa thãi như vậy …
Nhớ tới sáng nay trong lúc vô tình Lục Tiểu Mãn có nói một câu, trong lòng Tô Đường trầm xuống, nhắn một tin qua hỏi anh.
— Anh bị yêu cầu im lặng trước giới truyền thông phải không?
Tập đoàn Hoa Chính vì mặt mũi thương hiệu mà khai thác từ Triệu Xương Kiệt, nên cũng không tiếc mua chuộc cả giới truyền thông này, thì sao có thể bỏ sót Lão Đông gia, một tai họa ngầm lớn nhất này?
Thẩm Dịch nhanh chóng nhắn tin trả lời, giữa những hàng chữ mơ hồ kia cô có thể cảm nhận được người bên kia đang cúi đầu gõ chữ lông mày cũng thả lỏng mà nở một nụ cười dịu dàng.
— Bảo anh im lặng còn dễ hơn bắt anh lên tiếng nhiều, đây cũng là một chuyện tốt mà.
Chủ nghĩa tinh thần lạc quan trước sau như một của anh chọc cô dở khóc dở cười.
— Sẽ không có chuyện gì phải không?
Thẩm Dịch vẫn đáp lại rất kiên quyết.
— Cơm trong bệnh viện rất tệ.
“Phụt –”
Dù sao cũng đang trong kỳ đặc biệt, thêm cả việc cả ngày đi làm, Tô Đường ăn cơm vẫn cứ ủ rũ, cô lên giường ngủ từ sớm, lúc nằm trong ổ của mình còn chưa tới giờ Thẩm Dịch đi làm, Tô Đường nhắn cho anh một câu “Ngủ ngon”, Thẩm Dịch nhắn lại cho cô một tin dài nhắc nhở cô phải đắp chăn thật kín để tránh bị cảm.
Tô Đường không biết phải giải thích chuyện này một cách khoa học thế nào, nhưng vì những lời căn dặn cẩn thận của Thẩm Dịch, nên cả đêm hôm đó cô không còn cảm thấy đau bụng nữa.
Lần đau tiếp theo là trưa hôm sau khi mà vừa ăn cơm trưa xong, Tô Đường một lòng một dạ muốn nhanh chóng quay về văn phòng uống thuốc, liền bỏ lại Lục Tiểu Mãn còn đòi uống cafe, mà một mình đi ra thang máy.
Tô Đường vừa uể oải ấn nút đi lên trên bảng điều khiển, thì phía sau bỗng có người gọi tên cô.
“Tô tiểu thư?”
Tô Đường ngơ ngác quay đầu, phía đối diện là một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, anh ta có vẻ như cũng vừa ăn cơm xong nên đi từ canteen ra, dù có dùng khăn tay che khóe môi, Tô Đường vẫn nhận ra ý cười không che dấu được bên miệng hắn.
Người này cô chỉ mới gặp một lần, chẳng trách lại quên nhanh như vậy.
Tô Đường thản nhiên nhìn Triệu Xương Kiệt quần áo gọn gàng, mặt mũi hồng hào hơn hẳn hôm ấy, nở nụ cười giả lả, “Chào Triệu tiên sinh.”
Triệu Xương Kiệt tiến tới bên cạnh cô, cất khăn tay vào túi, cũng như ngày hôm đó anh ta khách khí đánh giá cô, “Tôi từ bên phía tập đoàn qua đây làm quen với công việc của các công ty con, tôi nhớ Tô tiểu thư có nói mình làm việc ở đây, không ngờ lại gặp nhau thế này, thực trùng hợp.”
Tô Đường cười cười, đảo mắt nhìn con số hiển thị trên màn hình điện tử chuẩn bị xuống tới tầng một mà không nói gì.
Cho dù bụng cô không đau, thì cô cũng chẳng thèm nói mấy câu khách sáo với kẻ địch của Thẩm Dịch.
Hiển nhiên Triệu Xương Kiệt không có ý muốn chấm dứt cuộc đối thoại này, “Tô tiểu thư chủ yếu phụ trách công việc gì ở đây?”
Tô Đường thản nhiên đáp, “Trợ lý kỹ sư công trình.”
“Cô và Thẩm Dịch quả thực là xứng đôi nhỉ,” Triệu Xương Kiệt cười rộ lên, tiếng cười còn có vẻ hơi chói tai, “Một người hiểu về cách xếp đá, một người lại hiểu cách phá đá, quả thực là người một nhà.”
Tô Đường thản nhiên nhìn hắn, rồi lạnh lùng thốt ra một chữ, “Bê tông.”
Triệu Xương Kiệt ngẩn người, “Sao cơ?”
“Bê tông, đây là chữ hán mới có sau thời kiến quốc, ý mặt chữ là đá nhân tạo, cũng chính là cát trộn nước và xi măng. Dưới góc độ vật liệu học mà nói, đây là một vật liệu xây đựng được tập hợp từ hỗn hợp đá và cát, dùng xi măng làm chất kết dính để tạo thành một khối bê tông cốt thép”
Tô Đường nói xong mà chẳng tỏ thái độ gì, Triệu Xương Kiệt nghe cô nói mà mặt đần ra rồi đưa ra một kết luận,.
“Bê tông không phải là đá sao.”
Mặt Triệu Xương Kiệt cứng lại.
Không đợi hắn mở miệng, Tô Đường lại tiếp tục dùng chất giọng đều đều bổ sung thêm vài câu, “Hơn nữa bê tông phải đổ chứ không thể xếp. Đến nay Công ty Hoa Chính cũng chưa từng thực hiện những dự án sử dụng đá tinh khiết để tạo kết cấu cho tòa nhà, tôi cũng không biết mình có được coi là người am hiểu cách dựng đá không nữa.
Vẻ mặt Triệu Xương Kiệt trông có vẻ khó coi không tả được, “Cô muốn nói gì?”
Tô Đường nhận ra hắn ta đang cố hạ thấp giọng, có vẻ như đang cố kìm nén cơn giận.
“Tôi chỉ muốn đứng trên góc độ một nhân viên ngành kỹ thuật và giới thiệu cho anh biết về những thưởng thức cơ bản của ngành kiến trúc thôi.” Tô Đường nói xong, liếc mắt nhìn con số đang dần chuyển sang số trên bảng điện tử kia, thản nhiên cười nói,“ Không phải Triệu tiên sinh là người của bên tập đoàn tới đây để làm quen với nghiệp vụ sao?”
Triệu Xương Kiệt nghiến răng mà mỉm cười, “Cám ơn, hôm nay tôi học được không ít đâu”
“Đừng khách sáo.”