Hai người cơm nước xong thì đã mười một giờ, Thẩm Dịch thu dọn bàn trà một chút, nhưng không có ý mặc quần áo để đi, anh gõ mấy chữ trên điện thoại, có chút xin lỗi đưa qua cho Tô Đường.
—— Để anh bảo Từ Siêu đưa em về nhà nhé?
Tô Đường sững sờ: “Anh thì sao?”
Thẩm Dịch duỗi ngón tay chỉ xuống dưới, Tô Đường hiểu là anh muốn ở lại, mẹ anh vừa cấp cứu, anh lo lắng cũng là chuyện thường: “Em ở lại với anh.”
Thẩm Dịch lắc đầu.
“Dù sao bà ngoại cũng nói là không về rồi mà, ngày mai chủ nhật em cũng không có việc gì.”
Thẩm Dịch vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng cười, cúi xuống đánh chữ.
—— Để lần sau đi, chờ anh gầy một chút, có thể cùng em chen chúc trên một giường.
Tô Đường ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc giường bệnh, giường không chật, nhưng mà chỉ không chật với một người thôi.
Dù sao đây cũng là phòng bệnh đơn, cũng chỉ có một cái giường, lần trước Tô Đường ở đây cùng anh thì cô ngủ trên ghế sofa, khi đó anh không thể xuống giường, bây giờ anh rất khỏe, chắc chắn sẽ không đồng ý để cô ngủ ở sofa, còn với vóc dáng của anh mà ngủ ở sofa, Tô Đường chỉ nghĩ cũng cảm thấy cả người khó chịu.
Tô Đường chép miệng: “Thế thì em về, nếu anh mà gầy thì có lẽ lần tới Triệu Dương sẽ cho anh ăn cám cho heo mất.”
Câu nói ‘thức ăn cho heo’ khiến Thẩm Dịch bật cười, anh gật đầu, vỗ nhẹ lên vai cô như trấn an, hoặc là một câu dặn dò.
“Trên đường chú ý an toàn, anh biết rồi.”
Từ Siêu đưa cô vào tận cửa rồi mới về, Tô Đường vẫn nhắn cho Thẩm Dịch một tin nhắn báo bình an. Lúc Tô Đường về đến nhà thì bà ngoại vẫn đang xem TV trong phòng khách, nghe nói đêm nay bệnh tình mẹ Thẩm Dịch nguy kịch, bà cau mày than một tiếng: “Mẹ Tiểu Dịch ở bệnh viện Bác Nhã, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện…”
Bà ngoại thường cùng cô nhắc tới chuyện nhà, nhưng từ trước đến nay sẽ không bàn chuyện rắc tối, nghe bà ngoại nói như vậy, Tô Đường lập tức tỉnh táo hơn, ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, khoác cánh tay hỏi: “Hôm nay cháu nhìn thấy vợ của viện trưởng Thẩm rồi, xem ra miệng rất lợi hại, nhưng mà hình như bà ấy cũng là bác sĩ, không đến mức làm chuyện thất đức ngay trong bệnh viện của mình đấy chứ?”
“Ôi trời, bà không có ý đó, con nhóc này, suy nghĩ cái gì vậy…” Bà ngoại đưa tay đánh nhẹ lên bàn tay Tô Đường: “Bà đang nói chuyện trong nhà viện trưởng Thẩm, con gái của ông ấy cũng sấp sỉ tuổi cháu, khoảng hai mươi rồi, cũng đã hiểu chuyện rồi. Nếu ông ấy vẫn cứ chăm sóc cho mẹ Tiểu Dịch như vậy, trong nhà sao có thể không ý kiến cho được.”
“Làm cháu sợ chết đi được…” Tô Đường dở khóc dở cười nhìn bà ngoại đang lo lắng: “Có ý kiến thì cũng là nhà bọn họ ý kiến, bà lo lắng gì chứ?”
Lo lắng trên mặt bà ngoại vẫn không giảm đi, lại thêm chút nghiêm túc, bà ngồi thẳng lê, nắm chặt bàn tay đang nắm ở khuỷu tay bà.
“Đường Đường à, Tiểu Dịch là đứa bé rất tốt, tính tình điềm tĩnh, cũng rất biết cách chăm sóc người khác, hai đứa yêu nhau, bà chắc chắn sẽ không phản đối. Nhưng mà có một chuyện bà muốn nói cho cháu biết, nhà họ Thẩm xử lý quan hệ thế nào, thì đó là chuyện trong nhà người ta, cháu không thể xen vào chỉ vì cháu là bạn gái Tiểu Dịch đâu nhé…”
“Cháu biết, cháu biết…” Tô Đường dụi dụi lên vai bà, làm nũng: “Nhất định sẽ không làm bà mất mặt đâu. Hôm nay vợ của viện trưởng Thẩm còn khen cháu khéo miệng đấy!”
“Cái gì mà vợ của viện trưởng Thẩm.” Bà ngoại đánh nhẹ vào ót cô: “Không biết lớn nhỏ, cô ấy là Tưởng Tuệ, lần tới mà gặp nhớ gọi là dì Tưởng, đừng để người ta nói nhà mình không biết dạy dỗ.”
Tô Đường trưởng thành mà gần như không có ba mẹ bên cạnh, từ trước đến nay bà ngoại không sợ cô học không tốt, chỉ sợ cô không học giỏi. Tô Đường hiểu là cách giáo dục của thế hệ bà ngoại không giống bây giờ, cho dù tiếng ‘dì Tưởng’ này cô không tình nguyện gọi, nhưng vẫn thuận miệng đồng ý với bà, một tay cầm lấy điều khiển từ xa bà đặt ở bên cạnh: “Nhà chúng ta gia giáo nghiêm khắc, đã muộn rồi, bà không được xem hoạt hình nữa, mau đi ngủ thôi…”
Bà ngoại vội vàng che lấy điều khiển từ xa: “Sắp xong rồi, còn mười phút… Này, cái con nho nhỏ màu vàng này rất giỏi, cũng là bộ phim đánh yêu quái, giống như là ‘Tây du ký’ vậy…”
Tô Đường bị bộ dạng lão ngoan đồng của bà chọc cười không ngừng, dùng giọng điệu bà ngoại dạy dỗ cô hồi nhỏ sửa lại bà: “Đây không phải con thỏ nhỏ, đó là con chuột nhỏ.”
Bà ngoại không phục trừng cô: “Nói bừa, làm gì có chuột nào mà lỗ tai dài như thế, cho dù là nghệ thuật thì cũng phải tôn trọng sự thật khách quan chứ.”
Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười nhìn lướt qua con Pikachu đang nhu nhu khuôn mặt trên màn hình, kiên quyết kéo bà ngoại từ trên ghế salon: “Vâng vâng, bà nói là con thỏ thì là con thỏ… Lúc nào cháu mua cho bà cái đĩa, bà thích xem lúc nào thì xem, mau đi ngủ thôi!”
Mãi cho đến buổi trưa hôm sau, Tô Đường mới nhận được tin nhắn của Thẩm Dịch.
—— Anh muốn đến gặp bác sĩ Chu, hôm nay có được không?
Tô Đường mím môi bật cười, bỏ cây cải dầu trong tay xuống, trả lời anh.
—— Không phải anh có số điện thoại của bà ngoại sao, muốn đến thăm bà thì hỏi em làm gì?
Thẩm Dịch trả lời vừa thành khẩn vừa nghiêm túc.
—— Triệu Dương nói với anh, sau khi có bạn gái, tất cả những hoạt động có tiếp xúc với phái nữ khác đều phải báo cáo trước, nếu không lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
“Phì ——”
Tô Đường quay đầu nói với bà ngoại đang vo gạo, sau đó nghẹn cười trả lời anh.
—— Anh đến đây đi, người phái nữ đó nói muốn làm món ngon cho anh ăn.
Vừa nhắn tin cho Thẩm Dịch xong, cô còn chưa nhét điện thoại vào túi quần thì Triệu Dương đã gọi tới, nghe tiếng ồn xung quanh thì hình như đang trong ngồi trong xe chạy, tiếng của Triệu Dương giống như trong thâm cung vắng lặng.
“Sao cô lại nhẫn tâm thế chứ, cứ để một mình cậu ta ở trong bệnh viện….”
Tô Đường nghe giọng điệu của anh ta không giống như có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Làm sao vậy, tình huống mẹ anh ấy có thay đổi gì sao?”
“Không phải là mẹ cậu ta, mà là cậu ta, đêm qua đau dạ dày, hơn nửa đêm cứ lăn lộn trên giường, lúc tôi đi qua thì ga giường đã bị cậu ta xé rách, làm tôi đau lòng…”
Trái tim Tô Đường nhíu lại, đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói đau khổ của Triệu Dương.
“Cô biết không, cái ga giường kia quý lắm, là tơ tằm đấy!”
Triệu Dương không để cho Tô Đường kịp mắng, cười phá lên, vừa cười vừa nói: “Đúng lúc tôi tan làm, ngồi nhờ xe cậu ấy đến nhà bố vợ tôi, tôi trông thấy cậu ấy gửi tin nhắn cho cô nên tôi gọi cho cô, cô đừng cho bác sĩ Chu làm món ăn ngon cho cậu ta, cho cậu ta uống bát cháo hoa là được rồi.”
Triệu Dương cười nói lại càng giống thật hơn, Tô Đường vội vàng hỏi: “Rốt cuộc bây giờ anh ấy có làm sao không?”
“Dạ dày hơi co rút một chút thôi, không có chuyện gì, có chuyện gì thì sao tôi có thể để cậu ta chạy khỏi bệnh viện à… A, cậu ấy đang nhìn về phía tôi rồi, tôi cúp máy trước đây.”
Tô Đường hỏi bà ngoại, bà ngoại nói dạ dày co rút chẳng phải chuyện gì lớn, sau khi Thẩm Dịch tới thì cũng không nhìn ra anh có gì khác với thường ngày, lúc này Tô Đường mới an tâm.
Thẩm Dịch nói là đến thăm bà ngoại, đúng là ôm theo ít quà tặng để hỏi thăm sức khỏe bà, bà ngoại trách rằng anh khách khí quá. Thẩm Dịch cười, dùng thủ ngữ nói gì đó, bà ngoại vui vẻ cười không ngừng, vui vui vẻ vẻ nhận lấy toàn bộ.
Tô Đường tò mò, nhân lúc bà ngoại xoay người xuống bếp xem lửa thì túm áo Thẩm Dịch, nhỏ giọng hỏi anh: “Vừa rồi anh nói gì với bà ngoại thế?”
Thẩm Dịch lấy di động ra, vừa đánh chữ ‘xin’, không biết nghĩ tới điều gì, ngón tay anh dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Tô Đường ở bên cạnh đang nhìn anh đánh chữ, nhẹ nhàng cười, xóa chữ ‘xin’ mở đầu, mà đánh một loạt chữ bắt đầu bằng ‘Đã’.
—— Đã muốn học thủ ngữ thì lời nói vừa rồi coi như là bài kiểm tra nhập môn, khi nào em dịch được lời anh vừa nói thì khi đó sẽ chính thức học.
Tô Đường rên lên, kéo tay anh lắc lắc: “Đừng thế chứ!”
Thẩm Dịch không hề lung lay, dịu dàng nhấc tay Tô Đường ra, trên khuôn mặt ôn hòa lộ ra nụ cười gian xảo khiến Tô Đường nhớ tới giáo viên thời cấp ba.
—— Trên mạng có rất nhiều thông tin, em có thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp, chứng tỏ em có năng lực tìm kiếm và kiểm tra thông tin, hơn nữa em đã từng học hai ngoại ngữ, hiểu được quy tắc cơ bản khi học một ngôn ngữ mới, chuyện này sẽ không làm khó được em.
Tô Đường nhướng mày nhìn anh: “Anh không sợ em tới hỏi thẳng bà ngoại à?”
Dường như vấn đề này đã được anh nghĩ tới, Tô Đường vừa nói ra, Thẩm Dịch cười lắc đầu, không hề do dự.
—— Em có thể đi hỏi, nhưng nếu bị anh phát hiện thì anh sẽ lập tức hủy bỏ tư cách nhập môn của em.
Tô Đường tức giân trừng anh: “Anh xác định bà ngoại em sẽ đứng về phía anh à?”
Thẩm Dịch vẫn cười lắc đầu.
—— Phân tích thông tin là một trong những công việc rất quan trọng hàng ngày của chuyên gia, hơn nữa anh đã học qua pháp luật chuyên nghiệp, có đủ những năng lực điều tra chứng cứ nhất định, hẳn là đủ để kiểm tra tình hình hoàn thành bài tập của em.
Tô Đường cắn răng gật đầu ba cái, sau đó nở nụ cười tươi rói: “Này, anh có ngửi thấy mùi thơm của canh gà không?”
Thẩm Dịch khẽ hít vào, rất hưởng thụ gật đầu.
Tô Đường cười vui vẻ: “Hôm nay, canh gà là do em tự tay hầm cách thủy, sáng sớm đi chợ mua được con gà mái, thả chút gia vị có tác dụng tẩm bổ, thả trong nồi đất, hầm cách thủy với lửa nhỏ, hầm hơn ba giờ rồi, anh muốn uống không?”
Thẩm Dịch gật đầu thật mạnh.
“Anh muốn uống, em cảm thấy rất vui.” Tô Đường vui vẻ vỗ tay, cười càng tươi hơn: “Em cho anh biết, trưa nay anh chỉ được ăn một bát cháo hoa mà thôi.”
“…”
Ngoài miệng Tô Đường thầm oán yêu cầu của Thẩm Dịch rất cao, nhưng trong lòng cô vẫn đoán được dụng ý của Thẩm Dịch. Anh muốn cho cô một cơ hội suy nghĩ lại, dù sao nhiều khi đã chuẩn bị đủ tư tưởng để làm, nhưng cũng không cản nổi những lay động mà tình huống thực tế mang tới.
Trước khi Thẩm Dịch về nhà, Tô Đường bảo anh dùng thủ ngữ nói lại câu đó một lần, cô quay video lại, sau đó so sánh từng chút một với thông tin dạy thủ ngữ trên mạng. Trải qua nửa buổi chiều, một buổi tối, hơn hai giờ đêm, rốt cuộc Tô Đường cũng đã hiểu được ý chung chung, lại trau chuốt thêm, ghi trên giấy, tính cả những bôi bôi trét trét lúc tra cứu, chụp lại gửi cho Thẩm Dịch.
Cô viết câu nói đó như sau.
—— Xin cho phép con khách khí với bà lần cuối, từ nay về sau bà là người thân của con rồi.
Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Dịch trả lời lại.
—— Hoan nghênh tới nhập học bất cứ lúc nào.