.
Sau lần cha mẹ Trần ghé thăm, cuộc sống Trần Lâm và Tống Đình Phàm cơ bản có thể hình dung bằng hai từ ‘hài hòa’
Nghe một chút, hài hòa, đúng vậy, một từ thật tốt đẹp. Vừa chợt nghe, cũng cảm giác thật tốt. Chính là, phải cẩn thận cân nhắc cân nhắc khi dùng từ này miêu tả về cuộc sống, ít nhiều cũng cảm giác không được tự nhiên lắm
Một sớm mai, Trần Lâm bị Tống Đình Phàm ba thỉnh bốn gọi rời giường ăn điểm tâm, liền pha tách trà nằm bất động trên sô pha. Đang cầm tách trà nóng trong tay, mắt nhìn Tống Đình Phàm, tâm lí không khỏi bực bội, đã biết một tháng vài ngày nghỉ là do hắn định ra, khó có khi nghỉ ngơi, mình muốn ngủ thật trễ, người này cũng không cho ngủ, mới hơn h sáng đã đánh thức mình, thức dậy rồi, người này cũng chỉ lo việc của hắn, mắt liếc cũng không liếc mình một cái, vậy dậy sớm làm gì?…. Còn không bằng ngủ thẳng đến trưa
Nói đến cảm giác bây giờ của Trần Lâm, tuy biết cuộc sống hai người rất hài hòa, nhưng đến tột cùng đó là định nghĩa thế nào a?
Hài hòa?
Hài hòa thế nào?
Dù tâm hồn cùng thể xác đều hài hòa, đã là thực hài hòa sao?
Trần Lâm nghĩ…. Cũng khó nói
Liền nghĩ đến tình yêu ngủ nhất hạng của mình, cậu thấy một chút cũng không hài hòa
Với cậu, có thể đánh tiếng với ba mẹ là điểm mấu chốt, sau khi quyết định, cậu mới hoàn toàn buông lỏng tâm tình toàn tâm toàn ý sống cùng Tống Đình Phàm. Điểm này, hai người kín như bưng, trong lòng cả hai đều hiểu rõ
Đương nhiên, chúng ta nói như vậy, không có nghĩa trước kia Trần Lâm giấu giếm Tống Đình Phàm điều gì, chính là, lúc đó, người này không thể buông toàn bộ trọng trách trong lòng, cậu tổng cảm giác khi bên cạnh Tống Đình Phàm, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, đều phải toàn tâm toàn ý với hắn, một chút cũng không thể phân tâm, bằng không, tương lai sẽ hối hận
Nói rõ thêm, kì thật khi đó cậu trong lòng vẫn sợ phải chia tay với Tống Đình Phàm. Dù người nọ đã vài ba lần trịnh trọng tuyên bố rõ ràng
Cảm động chính là tính cách hắn như vậy, nói thế nào khi nghe được cậu cũng xúc động rất nhiều
Nếu vậy, hiện tại cha mẹ hai bên đều đã đồng ý chuyện này, hai người sống cùng nhau, tính cách Trần Lâm tất nhiên lại biểu hiện khác trước. So với cuộc sống hạnh phúc trước kia, đương nhiên đều rõ ràng hơn
Mà vấn đề hiện tại lại nằm ở việc ‘rõ ràng’ này
Trần Lâm bưng tách trà, toàn thân nằm xuống, lại liếc mắt nhìn Tống Đình Phàm, mắt thấy người nọ vẫn chuyên tâm làm việc, một chút phản ứng đều không có, cậu không khỏi lắc đầu. Thu hồi tầm mắt, cầm điều khiển tùy tiện chuyển kênh
Trong lúc vô ý dừng lại ở một kênh phim truyện, vừa lúc nghe được lời thoại của nam nữ diễn viên, phỏng chừng hai người nọ là diễn viên chính, nam nhân nói với nữ nhân, “Em chính là em, không phải vì là học muội của anh”
‘Phụt–‘, ngụm trà Trần Lâm vừa nhấm, không thể nói phun hết toàn bộ, nhưng cũng phun ra ngoài hơn một nửa. Mi mắt không ngừng giật giật. Lòng cậu hô to, không phải chứ? Lời này sao lại quen tai vậy?
Cậu nhó rõ ràng khi mới quen Tống Đình Phàm, mình ngại đối mặt với hắn cùng bọn Mục Kiệt, ít nhiều có chút không để tâm. Sau này quan hệ gần hơn, không phải người nọ cũng từng nói lời này với cậu sao? Tuy nguyên văn của người ta là ‘học đệ’, nhưng ý tứ không khác câu nói kia của nam diễn viên là bao
Động tác của Trần Lâm làm Tống Đình Phàm chú ý, hắn nghi hoặc nhìn cậu, cậu vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao. Nhưng không kiên nhẫn, lại liếc mắt nhìn Tống Đình Phàm
Cuối cùng, không… chuyển kênh nữa. Cậu vốn vừa lúc nghỉ ngơi mới ở ngốc trong nhà, dù sao cũng không bận chuyện gì như Tống Đình Phàm, bình thường dù cậu không hay xem TV, nhưng bây giờ xem một chút cũng không sao
Nằm dài trên sô pha, tiếp tục nghe lời thoại thâm tình của đôi diễn viên trong TV, tuy cậu không theo dõi tình tiết phim, nhưng vì câu nói vừa rồi, không hiểu vì sao, cậu lại hứng thú xem tiếp
Bất quá qua hồi lâu, lại nghe một câu nữa của nam diễn viên, “Anh, phải, làm, em, cùng, một, chỗ, với, anh”. Câu nói bá đạo mà thâm tình
Trần Lâm nghe, nhớ lại lần đầu tiên Tống Đình Phàm tỏ tình cũng nói như vậy, hệt như lời thoại nam diễn viên trong TV vừa nói
Cậu cả kinh bật người quay nhìn Tống Đình Phàm, động tác quá mạnh, may mắn cậu đã buông chén trà trên người xuống, nếu không thể nào cũng bỏng
‘Ôi’ một tiếng, Trần Lâm mở to hai mắt, hiển nhiên có chút bất khả tư nghị hỏi Tống Đình Phàm, “Anh thích…. xem phim truyền hình không?”
Kì thật, cậu là muốn hỏi ‘Anh thích lời thoại này không?’. Nhưng lời vừa đến miệng lại như nhận được cảnh báo, vẫn là đình chỉ, thay đổi câu hỏi
Người được hỏi chau chau mày, anh thích xem phim truyền hình không, Trần Lâm em không biết? Hai người vừa sống chung ngày một ngày hai? Không biết thói quen sở thích của mình? Thường ngày ngoài những tin tức kinh tế tài chính, mình có xem qua tiết mục khác trước mặt cậu ấy?
Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm đang mở to mắt, hai má không hiểu vì sao ửng đỏ, còn lộ một tia hoài nghi và vân vân. Người này, đây là làm sao vậy?
Từ khi đến sô pha uống trà, liền thường xuyên liếc liếc mình, vốn tưởng cậu không có việc gì, nhưng đợi nửa ngày không thấy nói gì. Được rồi, em không nói, anh đợi em nói là được, nhưng đợi được nửa ngày, cậu ấy liền mở miệng hỏi mình thích xem phim truyền hình không?
– “Sao em hỏi vậy?”. Tống Đình Phàm đứng lên, thong thả bước đến, thuận tiện ngồi bên cạnh Trần Lâm, hai tay xoa xoa má cậu, “Sao lại đỏ mặt như vậy?”
Hai má ngày càng đỏ hơn, độ ấm trên tay dường như càng nóng hơn
Tuy bây giờ còn chưa vào đông, nhưng trời thoáng lạnh, bọn họ ở nhà vẫn mặc thời trang xuân hè, nhưng điều hòa vẫn mở đều đặn
Tống Đình Phàm nghĩ hắn mở điều hòa cao độ làm Trần Lâm nóng theo, nhưng sờ sờ trán, không có mồ hôi, lại cẩn thận nhìn khí sắc Trần Lâm, không giống phát sốt, vậy hai má vô duyên vô cớ sao lại hồng?
Có chút khó hiểu nhìn Trần Lâm, Tống Đình Phàm không khỏi đảo mắt nhìn qua TV, không phát hiện có gì đặc biệt, trong TV đang chiếu chương trình thế giới động vật
Không ngờ, khi hắn bước đến gần, Trần Lâm liền chuyển kênh theo bản năng
Không rõ vì sao, trong nháy mắt kia, cậu không muốn hắn xem bộ phim truyền hình đó
Trần Lâm nghe Tống Đình Phàm nói cũng sờ sờ mặt mình, lăng lăng hỏi, “Mặt em đỏ sao?”
Tống Đình Phàm từ chối cho ý kiến, câu hỏi này không phải vô nghĩa sao, mặt cậu ấy không đỏ mình còn có thể lắm miệng hỏi?
Trần Lâm vẫn lăng lăng, chính là hai mắt chằm chằm nhìn Tống Đình Phàm, lòng cậu không ngừng nhớ lại câu nói cảm động kia của người này, còn có vài lần bá đạo không cho mình cự tuyệt. Nghĩ nghĩ, mặt đỏ lên cũng không có gì lạ
Huống chi, hiện tại cậu lại nhớ đến chuyện vài năm trước, từ khi qua được trạm kiểm soát của cha mẹ, vài năm này bên cạnh Tống Đình Phàm, khi nào cậu nghe lại những ‘lời ngon tiếng ngọt’ này? Vài năm chưa từng nghe qua, bây giờ bất chợt rõ ràng nghe lại lời thoại trong TV, Trần Lâm không khỏi, thật là có chút… muốn nghe lại ‘lời ngon tiếng ngọt’ người này từng nói
Phiên tâm tư này, Trần Lâm lại không thể nói ra. Chính là mặt ngày càng đỏ
– “Làm sao vậy?”. Tống Đình Phàm thật sự không rõ vì sao Trần Lâm lại như vậy
Qua một lát, đột nhiên mở miêng hơi trêu chọc hỏi, “Là anh đêm qua làm quá….. quá độc ác?”
Trần Lâm trừng mắt, mặt càng đỏ hơn, Tống Đình Phàm cười đến vui vẻ
– “Hay là trách anh sáng nay gọi em thức dậy ‘quá sớm’?”. Tống Đình Phàm cường điệu hai chữ ‘quá sớm’, ý tứ giễu cợt rõ ràng
h sáng, có thể gọi là sớm sao?
Kì thật, Tống Đình Phàm cho rằng hôm nay mình canh thời gian rất chuẩn, tối qua hai người cùng nhau, nhưng hôm nay Trần Lâm hoàn toàn nghỉ ở nhà nên việc kia cũng không có gì quá. Biết người này thích nằm trên giường, h sáng đánh thức cậu, vừa lúc có thể ăn điểm tâm, bằng không để cậu ngủ thẳng đến trưa, chắc chắn hôm nay cậu sẽ chỉ ăn hai bữa
Tống Đình Phàm quan niệm, một ngày không thể ăn hai bữa cơm, tối thiểu phải ba bữa. Hắn không muốn Trần Lâm bỏ bữa, tất nhiên sẽ chọn cách đánh thức người này sớm một chút, trước bữa trưa cậu còn có thể ăn chút gì đó
Biết ý tứ giễu cớt của người này, Trần Lâm không muốn phản ứng hắn, quay mặt đi, để tay Tống Đình Phàm rơi xuống, lập tức viện cớ li khai
Tống Đình Phàm nhìn người đang vào buồng vệ sinh, hắn lắc đầu bất đắc dĩ đến cùng cực
Người này, sau khi thức dậy, không chịu hoạt động gì, cơm nước xong liền nằm trên sô pha, nằm trên sô pha xong lại vào WC, này…..này rốt cuộc là…. Có chút nói không được, nhưng tâm tư hắn đã biểu đạt thực rõ ràng, đơn giản chính là muốn nói Trần Lâm ăn ngủ, ngủ như— heo con
Ai, thở dài, hắn buộc cậu mỗi tháng nghỉ ngơi vài ngày, không phải muốn cậu nghỉ ngơi như vậy
Khi Trần Lâm đi ra, Tống Đình Phàm đã ngồi bên bàn pha lê trong phòng khách tiếp tục làm việc
Chẳng qua gặp người đi ra, hắn cố gắng hỏi lại lần nữa, “Vừa rồi nghĩ gì lại hỏi anh có thích phim truyền hình không?”
Không ngờ hắn lưu tâm chuyện vừa rồi, lòng Trần Lâm nảy lên, không nghĩ sẽ trả lời hắn. Vừa rồi một mình trong buồng vệ sinh, cậu liền khôi phục thần trí. Hiển nhiên cảm thấy vừa rồi mình khẳng định bị ngu ngốc, thế nhưng đã hỏi người nọ có thích phim truyền hình không
– “Không gì cả, đột nhiên em nghĩ ra nên hỏi thôi”. Cậu nghiêng đầu, tiếp tục nằm
Tống Đình Phàm thấy cậu lại nằm trên sô pha, khóe miệng giương lên, muốn mở miệng khuyên cậu nên đi lại, nhưng rốt cuộc lại không nói gì. Người này, chỉ cần rỗi rãi, xương cốt đều lười đến rút gân. Quên đi, quên đi, mặc kệ cậu, khó có được ngày nghỉ ngơi, thích nằm thì nằm đi
Trần Lâm lúc này đã không còn chú ý đến TV, cầm điều khiển vô thức chuyển kênh. Lòng ngập tràn ‘lời ngon tiếng ngọt’ vài năm trước của Tống Đình Phàm, tuy định nghĩa những lời hắn nói ra là ‘lời ngon tiếng ngọt’ có chút không thích hợp, nhưng tình hình hiện tại, cậu tinh tế nhớ lại những lời quá khứ, chậm rãi thưởng thức, chậm rãi cảm thấy trong lòng khẩn trương đến nguy
Loại cảm giác này khiến cậu ngồi không yên trên sô pha, luôn quay trái quay phải, ánh mắt thường xuyên liếc về phía Tống Đình Phàm
Nói thật, cuộc sống ‘hài hòa’ này của hai người, đã tồn tại thật lâu. Ngay từ đầu đều dùng hết tâm tư hưởng thụ những ngày như vậy, nhưng, thời gian trôi qua, cảm giác ‘hài hòa’ kia có chút bình thường
Hôm nay Trần Lâm mãnh liệt nhớ những lời Tống Đình Phàm từng nói. Trong lòng có điểm chờ mong và ý tứ khác, ngay cả ánh mắt nhìn người ta cũng toát ra khát vọng
Tống Đình Phàm bị người này nhìn đến không tập trung được, “Rốt cuộc là làm sao vậy? Hôm nay cứ nhìn anh hoài?”
Trần Lâm chưa kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn bị bắt gặp, trên mặt có chút ngượng ngùng, chối quanh co, “Nào có, ai nhìn anh a”. Nói xong quay đầu chính chuyên nhìn TV
Nhìn Trần Lâm ngượng ngùng, Tống Đình Phàm thực ngạc nhiên. Ừ, Trần Lâm da mặt mỏng, nhưng đó là việc vài năm trước. Vài năm này hai người sống cùng nhau, công lực chống cự da mặt mỏng của người nọ cũng gia tăng rồi
Bình thường chỉ cần không nói chuyện giường chiếu, người nọ cơ bản đều giả vờ tự nhiên không việc gì, nhưng hôm nay, làm sao vậy?
Mình cũng không nói gì a, sao lại ngượng ngùng?…….. Tai cũng đỏ lên
Trần Lâm không quay lại nhìn cũng biết ánh mắt Tống Đình Phàm đang trên người cậu–tìm tòi nghiên cứu rồi lại tò mò
Không muốn tiếp tục, cậu lảng sang chuyện khác, “Khụ, đêm nay chúng ta ăn cơm cùng Mục Kiệt Lưu Dụ đi, vài ngày rồi em không gặp bọn họ”
Tống Đình Phàm gật gật đầu, “Để anh gọi điện nói Lưu Dụ đặt chỗ”
Vừa nghe, Trần Lâm liền không vui, “Ăn ở ngoài?….. Em không thích”
Tống Đình Phàm bất đắc dĩ nhún vai, “Vậy em muốn ăn ở đâu?”
– “Không thể ăn ở nhà sao?”. Trần Lâm lấy lòng hỏi, “Anh nấu đi, anh nấu đi, em giúp anh….”
Tống Đình Phàm buồn cười, “Em giúp anh? Giúp anh làm gì? Vẫn là nấu cơm điện?”
Không trách Tống Đình Phàm nói vậy, vì hắn biết Trần Lâm nấu giỏi nhất món đó. Nấu cơm, cũng chính là cơm chín có thể ăn được, yêu cầu cao hơn cậu không làm được
Trần Lâm nổi giận, “Anh có nhất thiết phải nói vậy không? Châm chọc em anh đặc biệt vui na?”
Tống Đình Phàm biết cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này, thản nhiên liếc cậu, nói, “Em liền nháo đi em”
Hai người xem như đã nói xong, cũng biết ai là người sẽ nấu cơm đêm nay
Sau chốc lát, Trần Lâm gọi điện mời Mục Kiệt Lưu Dụ đến nhà ăn cơm tối, Tống Đình Phàm nghe giọng điệu mời khách của cậu, dường như cậu là đầu bếp chính của bữa cơm này thì phải. Người vất vả không phải hắn sao? Đã biết buổi tối không chỉ hầu hạ heo con này, còn phải hầu hạ thêm hai con heo khác, Tống Đình Phàm hắn sao lại nên nông nỗi vậy?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tống Đình Phàm không muốn nhiều lời. Người này a, vài năm gần đây ngày càng nguy