Khi hai người Lưu Dụ đến, bọn Tống Đình Phàm đã đến rồi
Trần Lâm nhìn thấy nam nhân ngồi bên cạnh Mục Kiệt, rất ít nam nhân có thể ở trước mặt bọn Tống Đình Phàm mà tự nhiên không phép tắc, thực trùng hợp, nam nhân này là một trong số đó. Đối với hắn, Trần Lâm cũng có ấn tượng, nếu không lầm thì hắn là Nghiêm Tử Vĩ, ông chủ của quán bar ‘Đại Lí’ kia
– “Tôi nghĩ, có lẽ tôi cần giới thiệu lại một chút?”. Nghiêm Tử Vĩ nhìn Trần Lâm, vươn tay ra, đáy mắt mỉm cười
Trần Lâm cũng cười lắc lắc đầu, vươn tay đến, “Không cần, tôi nhớ rõ anh, Nghiêm Tử Vĩ”
Nghe Trần Lâm chuẩn xác nói tên mình, Nghiêm Tử Vĩ có chút bất ngờ nhìn cậu, lại nhìn ba người kia. Nói thật, hắn không ngờ Trần Lâm còn nhớ mình. Bởi vì lần trước tại quán bar của mình, hắn có gặp qua Trần Lâm một lần, mà Trần Lâm lúc đó cũng gần như chỉ nhìn sơ qua hắn, sau đó liền cùng Tống Đình Phàm li khai. Hắn, vốn nghĩ Trần Lâm sẽ không nhớ rõ mình. Hoặc ít nhất là không nhớ rõ tên mình
– “Được rồi, được rồi, mọi người ngồi xuống nói chuyện đi, vừa ăn vừa nói chuyện”. Mục Kiệt tiếp lời
Vừa bắt đầu ăn cơm, Trần Lâm không thể không thừa nhận, bằng hữu của Tống Đình Phàm luôn có nét độc đáo riêng của mỗi người. Nghiêm Tử Vĩ này, có tính cách hào sảng vui đùa của Lưu Dụ, có hương vị giảo hoạt hồ li của Mục Kiệt, ngẫu nhiên còn có một ít trầm mặc của Tống Đình Phàm. Trần Lâm hiếu kì, một người đã trải qua bao nhiêu biến cố mới có được tính cách biến hóa không ngừng như vậy? Tính cách này liên quan đến quán bar ‘Đợi WY’ của hắn sao? Hay tên quán bar chỉ là vô tình mà đặt? Nếu như cố ý, rõ ràng đó là một ý tứ rất kiên định, nhưng cũng có phần hơi ngông nghênh
Ăn trưa xong, Tống Đình Phàm đưa Trần Lâm về cửa tiệm xem xét một chút tình hình, sau đó liền mang thẳng cậu về nhà, buộc cậu hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai mới bắt đầu công việc. Trần Lâm không lay chuyển được Tống Đình Phàm đành phải làm theo. Mà Mục Kiệt Lưu Dụ, Nghiêm Tử Vĩ cũng bận rộn chuyện của mình
Buổi tối khi Tống Đình Phàm trở về, Trần Lâm còn chưa nói gì, hắn đã nói, “Em có chút quan tâm tới Tử Vĩ a”
Trần Lâm cười cười, gật đầu thừa nhận. Cậu có thể hiểu Tống Đình Phàm chỉ đang luận sự chứ không có ý tứ nào khác. Tỷ như, ghen!
Trần Lâm vào bếp pha cho Tống Đình Phàm tách trà, bày tô bính mang từ nhà ra, hết thảy chuẩn bị sắp xếp muốn lấy lòng hắn, như tận tâm hầu hạ Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm chuẩn bị hết thảy, tư thế đang muốn nghe mình nói, trong lòng thực sự dở khóc dở cười. Người này, thế nào lại đột nhiên tò mò. Cậu ấy muốn mình cùng cậu ấy kể chuyện xưa sao? Còn bày đồ ăn vặt để nhâm nhi?
Trần Lâm ngồi bên cạnh Tống Đình Phàm, hai mắt ngập tràn mong chờ nhìn hắn, cũng chủ động cầm một khối tô bính đưa Tống Đình Phàm, không biết là mong hắn ăn tô bính nhanh một chút, hay là nói nhanh một chút
Tống Đình Phàm cắn một ngụm tô bính Trần Lâm đưa, vị ngọt tan trong miệng, thật giòn mà không ngấy, thơm mà không chán, phi thường ngon miệng. Đúng là loại tô bính trước kia Trần Lâm đưa mình, nhưng bề ngoài tựa như không quá giống nhau, cho nên mình mới không nhận ra. Lơ đãng chọn mi, Tống Đình Phàm nhìn cậu, “Hôm nay em cũng cho bọn họ cái này?”
Hôm nay ăn trưa với bọn họ xong, Trần Lâm liền mang vài hộp tô bính ở nhà ra tặng Mục Kiệt Lưu Dụ mỗi người hai hộp, bởi vì cậu phát hiện hai người kia tựa hồ cũng rất thích món này. Lần này cậu chuẩn bị riêng cho bọn họ mỗi người một phần, hơn nữa còn đến tận cơ sở sản xuất đặt hàng. Dù sao như vậy mới tỏ rõ được thành ý đi. Cho nên Tống Đình Phàm cũng không nhận ra đây là tô bính mình từng được nếm qua
Tuy rằng cậu không biết Nghiêm Tử Vĩ cũng có mặt, chính là cậu cũng chỉ cần biếu hắn hai hộp vốn định mang cho Tống Đình Phàm là được, cùng lắm thì Đình Phàm ăn ít lại, haha
– “Đúng vậy, lần trước em phát hiện mọi người đều thích ăn loại này, nên mới mang cho mỗi người một chút. Mau nói chuyện Tử Vĩ cho em nghe đi”
Vừa mới chỉ ăn một bữa cơm, Trần Lâm đã gọi thẳng tên Tử Vĩ, quan hệ rất tốt a!
Trần Lâm tò mò như thế, hoặc nói là nhiều chuyện như thế, Tống Đình Phàm thực sự nhìn bằng cặp mắt khác xưa na!
– “Muốn anh nói gì?”. Như cố ý không hiểu lời cậu nói
– “Anh!”. Trần Lâm nghĩ một mạch, anh không nói, em cũng không thèm hỏi! Chính là cuối cùng lại có chút tò mò, có chút kiềm chế không được, phải hòa hoãn, “Anh nói chuyện tên quán bar của anh ta đi. Em rất muốn biết, WY là một người sao?”
Bám riết không tha như thế, Tống Đình Phàm chỉ có thể than thầm, xem ra người thường ngày không chút hiếu kì, một khi đã hiếu kì, kiểu gì cũng phải thỏa mãn a! Húng hắng giọng, Tống Đình Phàm nói
– “Ngô Vũ”
– “A?”. Trần Lâm khó hiểu
– “Hai chữ kia là tên viết tắt của Ngô Vũ, quán bar kia cũng là của Ngô Vũ”
– “Vậy Ngô Vũ…. là người Tử Vĩ đợi sao?”. Trần Lâm trong lòng nghĩ, Nghiêm Tử Vĩ này cùng Ngô Vũ tựa hồ có chút khúc mắc
Tống Đình Phàm gật đầu, “Đúng vậy”
– “Vậy người kia đâu? Thế nào lại giao quán bar lại cho Tử Vĩ?”
– “Có lẽ là áy náy đi”. Trần Lâm hỏi Tống Đình Phàm một câu, hắn chỉ trả lời nửa câu làm Trần Lâm có chút buồn rầu. Hắn thế nào lại không trả lời hết câu hỏi?
– “Tại sao lại áy náy? Bọn họ….”. Trần Lâm có chút lớn mật muốn hỏi, bọn họ cũng có quan hệ giống chúng ta sao? Chính là cậu nghĩ hỏi như vậy cũng không ổn lắm, vì thế đang nói thì ngừng lại
Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm chằm chằm, thầm nghĩ cậu ấy khi nào lại nhạy cảm với chuyện tình cảm như vậy? Xoay xoay người chuyển tư thế, một động tác liền gối đầu lên đùi Trần Lâm
Chậm rãi mở miệng, “Ngô Vũ có một chị gái tên Ngô Thanh, đã… qua đời, mai là ngày giỗ của nàng”. Hai người hiển nhiên trước giờ chưa nói những chuyện nặng nề như vậy, không khí không khỏi có chút ngưng trọng. Trần Lâm giữ chặt vai Tống Đình Phàm, đợi hắn nói tiếp
– “Chuyện sau đó cũng như khuôn sáo cũ, Ngô Vũ yêu Tử Vĩ, mà Tử Vĩ lại yêu chị cậu ta, trong một tai nạn xe cộ, Ngô Thanh vì cứu Ngô Vũ mà….. qua đời. Sau đó Ngô Vũ có lẽ dằn vặt tự trách mình, giao quán bar lại cho Tử Vĩ, không biết bỏ đi đâu”
Ngữ khí Tống Đình Phàm nhẹ nhàng chậm rãi, hai câu đã nói rõ chuyện tình, nhưng Trần Lâm biết rõ, sự việc không chỉ đơn giản như lời hắn nói đi? Riêng việc hai chị em cùng thích một người đã là chuyện bất khả tư nghị rồi. Cuối cùng chị vì cứu em mà mất đi sao? Trần Lâm cảm giác, quanh mình và Tống Đình Phàm cũng nổi lên một cỗ không gian sầu não
Trần Lâm không hỏi nữa, cậu thật không ngờ mình chỉ một lần hiếu kì lại gặp chuyện bi thương bất đắc dĩ như vậy. Tay đang đặt ở vai Tống Đình Phàm bị hắn nắm lấy, hai người thông minh sắc sảo đều không lên tiếng. Nhất thời, cả bên trong, cũng bình đạm như thủy
Nhưng đại khái hai người cùng chung suy nghĩ. Bọn họ, hai người gặp nhau, hiểu nhau, gần nhau, còn hạnh phúc hơn người khác gấp trăm ngàn lần
Ngày vẫn bình lặng như nước trôi qua lèn đá, có người theo thời gian mất đi chút này, có lại lại đạt được chút kia
Nhìn không khí đã vào đông nhưng vẫn còn ấm áp, tâm tình Trần Lâm rất tốt. Hiện tại, việc cậu ưa thích nhất là làm bạn với sách. Hơn nữa nhờ việc ‘làm bạn’ này mà quen biết thêm một đám ‘đội hữu’, đương nhiên, đội hữu này cũng là khách quen trong quán cậu. Tuy rằng đa phần nguồn thu nhập của hiệu sách là từ khách quen, nhưng số lượng cũng vượt qua kì vọng của Trần Lâm rất nhiều
Bởi vì hiệu sách của Trần Lâm, ngoài việc sách luôn thay đổi mới mẻ nhiều chủng loại, hơn nữa bài trí rất đẹp, thoải mái hợp lòng người, tự nhiên cũng hấp dẫn không ít khách. Chính là trong mùa đông rét mướt, người ta có thể tìm được nơi dừng chân thích hợp thì tâm tình cũng thoải mái không ít
Đúng vậy, hiện tại là mùa đông. Một năm, Trần Lâm và Tống Đình Phàm đã cùng nhau vượt qua ngày sinh Khổng Tử, tết Nguyên Đán. Tuy rằng quan niệm ngày lễ của hai người cũng không quá rõ ràng, nhưng là không khí quanh người đều toát lên hơi thở lễ hội. Hai người muốn bỏ qua cũng không được. Thấu hiểu nhau là vấn đề quan trọng nhất, vì một khi đã chung sống, hai người tất nhiên phải thích ứng và điều tiết tính cách của nhau
Vì thế, Trần Lâm rất tự đắc, hiện tại sống chung với Tống Đình Phàm, cậu cơ hồ đều bộc lộ tâm tình của mình, ít giấu diếm chuyện gì. Cho dù có vài việc không tiện nói ra, với Trần Lâm mà nói, cũng không phải là chuyện nhất thiết phải nói cho Tống Đình Phàm. Tỷ như, Trương Bá Quang
Trần Lâm không biết nếu bây giờ mời Trương Bá Quang ghé lại tiệm trà của mình hàn huyên có khách khí hay không, bởi vì hai người từ sau lễ Quốc Khánh cũng chỉ liên lạc với nhau một cuộc điện thoại chứ không gặp qua. Trần Lâm đôi khi nhớ đến quan hệ hiện tại của mình và Trương Bá Quang, lại bất đắc dĩ khổ sở. Nhưng dù sao cũng không tiện để nói với Tống Đình Phàm. Vì như thế, những khó khăn trong cuộc sống của mình lại làm hắn phức tạp
Hiện tại, chuyện trong cửa hàng mặc dù bận rộn, nhưng cũng chỉ là bên tiệm trà, còn hiệu sách muộn nhất cũng đóng cửa lúc h. Bởi vì tiệm trà có một viên quản lí rất tận tụy, không cần Trần Lâm bận tâm. Nên sau khi đóng cửa hiệu sách, cậu đều đi thẳng về nhà. Mà Tống Đình Phàm vẫn đang kiên quyết không… xuất hiện bên các bàn rượu xã giao, đương nhiên hắn cũng tin tưởng Mục Kiệt Lưu Dụ sẽ xử lí tốt việc này, nên mỗi ngày cũng đúng giờ tan tầm về nhà. Trên cơ bản cũng vừa kịp giờ Trần Lâm đóng cửa, đôi khi hắn còn về sớm hơn cậu
Vấn đề ăn uống của hai người, đại đa số bữa trưa sẽ cùng nhau ăn ở ngoài, nhưng điểm tâm và cơm chiều nhất định phải ăn ở nhà. Điểm tâm đơn giản, đôi khi Trần Lâm làm, đôi khi Tống Đình Phàm làm. Mà bữa tối, tuy không cầ đầy đủ dinh dưỡng như bữa trưa, nhưng dù sao cũng là một bữa cơm trong ngày, trên cơ bản Tống Đình Phàm sẽ nấu. Cùng Trần Lâm sinh sống một thời gian, Tống Đình Phàm hoàn toàn hiểu cậu thật chỉ biết ‘nấu cơm’, không biết ‘xào rau’! Mà loại cơm sở trường của cậu cũng chỉ là cơm điện cậu không thích ăn!
Tống Đình Phàm thậm chí còn hoài nghi, người không thích ăn còn nấu cơm điện ngon như vậy? Trần Lâm rất hợp lí hợp tình trả lời, ba Trần chỉ duy nhất không biết nấu cơm điện, đây coi như hai cha con bù trừ cho nhau! Tổng hợp tài nghệ nấu ăn của hai cha con là mẹ Trần!
Tống Đình Phàm nghe xong không nói gì, nhưng mồ hôi đổ từng trận
Cúi đầu nhìn màn hình máy tính trong quầy tính tiền, Trần Lâm không biết có một người đang đứng trước quầy. Cậu luôn có thói quen lên mạng, hiện tại vẫn là một trong những người đứng đầu diễn đàn Trúc Hoa. Trước kia là giúp quảng bá cửa hiệu mắt kính, bây giờ là quảng bá cho cửa hiệu của mình. Bởi vì Trần Lâm có một vị thế nhất định ở diễn đàn Trúc Hoa, cũng tự nhiên thu hút rất nhiều thành viên ghé thăm, việc này cũng làm cậu thật cao hứng. Cao hứng vì tín nhiệm của mọi người, cũng cao hứng vì cửa tiệm của mình được quảng bá rộng rãi
– “Chàng trai trẻ, có hứng thú dùng bữa trà chiều với ta không?”