Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

chương 136

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bình sinh, hắn chưa từng quỳ xuống cầu xin ai, nhưng lần này hắn quỳ xuống, cầu xin Hoàng thượng tha cho người con gái mà hắn thích, xin Hoàng thượng cho Tiểu Tiểu tự do, xin Hoàng thượng thành toàn cho mình!

_______________________________

“Ha ha…rõ là nực cười, đứa bé trong bụng ta, ta có thể không biết là của ai ư? Nó là của Lân vương, mắc mớ gì tới Từ Lâm ca? Lẽ nào ta còn không biết người lên giường với ta là ai chắc?”

Lời thề của Từ Lâm còn chưa thốt ra, Thủy Thủy bỗng nhiên bật cười ha ha. May mà nàng ta phản ứng đủ nhanh, bằng không, thật sự mắc mưu của thằng nhóc Điểm Điểm nhanh trí gần chết kia mất thôi.

Có điều lời của nàng ta, cũng thành công hóa giải sự chần chừ của Từ Lâm, hắn cười nịnh cúi đầu, Thủy Tiên cố chấp buông tiếng than dài:

“Từ Lâm, huynh dám thề không? Huynh không dám ư? Thủy Thủy cũng đã nói, đêm đó trời tối…”

Ý sau đó, không nói cũng hiểu, nàng không tin tưởng Từ Lâm. Có lẽ trước kia nàng tin hắn, nhưng bây giờ nàng không tin, một chút cũng không tin tưởng hắn nữa. Cảm giác giữa hắn và Thủy Thủy quá mờ ám, mà thái độ hắn đối đãi với Thủy Thủy quá mức thân mật…nàng là ai chứ, là người bên gối của hắn, làm sao có thể không nhận ra sự khác thường của hắn được?

“Ta…”

“Ha ha, ta đã nói mà, đứa bé trong bụng ả điên này chắc chắn không phải của cha, giờ thì hay rồi, các người đã tin chưa?”

Giọng nói của Điểm Điểm đúng lúc vang lên, Vu Hoa đang ôm Điểm Điểm hai mắt tối lại, đối với lời nói của Điểm Điểm cũng tin tưởng phần nào:

“Từ Lâm, thật sự như vậy sao?”

Giọng nói của Vu Hoa lúc này cũng lạnh ngắt, mà khuôn mặt của Vu tướng, cũng cực kì giận dữ mà nhìn Từ Lâm, Từ Lâm ngẩng đầu biện giải:

“Không…không…phải…”

Giọng của hắn cực nhỏ, ánh mắt cũng không ngừng trốn tránh, giọng điệu như vậy, cho dù là thuyết phục chính bản thân hắn cũng khó, huống hồ là những người vốn đã hoài nghi hắn. Bốp hai tiếng, bàn tay Thủy Tiên đánh tới, nàng ôm bụng, cực kì bi thương hỏi:

“Huynh…huynh sao có thể đối cử với ta như vậy…”

“Ta…” Từ Lâm đầy vẻ áy náy nhìn Thủy Tiên, mà Thủy Thủy thì lại hỏi một cách mơ màng:

“Tỷ tỷ, tỷ tức giận gì chứ? Lên giường với muội là ai muội còn không biết hay sao? Là Lân vương…không phải Từ Lâm ca, không phải huynh ấy…”

Không phải hắn, tuyệt đối không thể là hắn, Thủy Thủy nhìn Thủy Tiên, rồi lại nhìn Từ Lâm, nhìn Vu Hoa, cuối cùng dừng lại trên người Điểm Điểm, chỉ vào Điểm Điểm, nàng ta tức giận nói:

“Là mày! Đều do mày hại, mày xúi giục mọi người, mày bôi nhọ ta! Mày sợ ta cướp mất Lân vương, mày…”

Những lời lên án, càng nói càng kịch liệt, mà Thủy Tiên ngồi trên xe, lúc này cũng ôm bụng đau đớn mà ngất xỉu. Ông lão đánh xe tìm nơi ít người để dừng xe lại, giúp Thủy Tiên bắt mạch xong liền vô lực xuôi tay:

“Đã nói hai ngày nay phải chú ý rồi, ta cũng lực bất tòng tâm!”

Những lời vừa nãy, ông cũng nghe đại khái, ông lão nhìn Điểm Điểm một cái, Điểm Điểm vô tội chớp chớp mắt, ông lão cười nhạt một tiếng, nói:

“Xem ra hôm nay không đi được rồi, ta sẽ tìm nơi hẻo lánh một chút sắp xếp cho các người. Vu tướng, sau này phải dựa vào bản thân ông rồi, ta phải lập tức quay về cứu Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu bây giờ đang ở trong lao, ta rất không yên tâm. Về phần Điểm Điểm…Điểm Điểm, con dự định thế nào? Theo gia gia trở về cứu mẹ con hay là…”

Trong mắt ông lão, Điểm Điểm không phải chỉ là một đứa con nít, ông trưng cầu ý kiến của Điểm Điểm, Điểm Điểm vội vã giơ tay lên, rối rít nói:

“Tiểu Tiểu là ai, là mẹ của con đấy. Mẹ gặp nguy hiểm, người làm con trai như con, sao có thể không đi cứu mẹ chứ? Gia gia, chúng ta cùng nhau đi nhé, còn chuyện ở đây ấy à? Có ông bà và cậu, hẳn là sẽ không sao đâu!”

Giọng điệu người lớn, thốt ra từ trong miệng của một đứa trẻ, vốn là rất đáng buồn cười, nhưng người trong xe đều không hề cười, Vu tướng kiên định gật đầu:

“Được, không thành vấn đề! Lão sư phụ, Tiểu Tiểu liền nhờ vào ông vậy. Lát nữa ta đem danh sách một số người trung thành với ta cho ông, có gì thì ông có thể tìm họ giúp đỡ…”

“Khà khà…” Ông lão bật cười lạnh lẽo, hỏi một cách khinh thường:

“Vu tướng, ông cảm thấy cái đám người mà ông cho là trung thành kia, bây giờ còn giúp ông ư?”

Thói đời bạc bẽo, kẻ lăn lộn chốn quan trường nhiều năm như Vu tướng còn không rõ hay sao? Lúc ông ta đắc thế, có lẽ đám người kia chạy nhanh hơn ai hết, nhưng bây giờ ông ta thất thế rồi, hơn nữa là đích thân Hoàng thượng khiến ông ta thất thế, ai dám lên tiếng vì ông ta, đắc tội với Hoàng thượng cơ chứ?

Vu tướng cười bối rối: “Ờm…”

Ánh mắt của ông lão, lạnh lẽo liếc về phía Từ Lâm, rồi lại liếc về phía Thủy Thủy đang mất hồn, ông cười lạnh nói:

“Trông kĩ người phụ nữ của ngươi, đừng để cắn người khắp nơi nữa!”

Câu ‘người phụ nữ của ngươi’, sớm đã nói rõ quan hệ của Thủy Thủy và Từ Lâm, Vu Hoa nghe thấy từ này, rồi lại nhìn Thủy Tiên đang sống dở chết dở, càng tức giận đến muốn đánh người, y tiến lên phía trước, nắm đấm cũng theo sau chào hỏi…

Từ Lâm không lên tiếng, cũng không đánh trả, im lặng nhận nắm đấm của Vu Hoa, mãi đến khi toàn thân bị đánh đến bầm tím, khóe miệng cũng có vệt máu chảy ra.

“Tên súc sinh nhà ngươi, tại sao lại…”

Tức giận trừng Từ Lâm, mà Điểm Điểm thì lại ngoan ngoãn nằm trong lòng Vu phu nhân, bé nhỏ người, tùy tiện một nơi là có thể ẩn thân, vả lại gia gia cũng từng nói, chỉ cần không gây ra án mạng là được, bây giờ bé cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm nhá, đánh người là cậu, không liên quan tới bé.

“Từ Lâm, tại sao? Nói cho muội biết đó không phải sự thật?”

Rốt cuộc Thủy Thủy cũng hoàn hồn lại, nàng ta lấy làm khó hiểu nhìn về phía Từ Lâm, chuyện đêm hôm đó, nàng ta đã nhớ lại rất nhiều lần, nhưng…

Người đêm hôm ấy rõ ràng là Lân vương mà, tuy nàng ta không nhìn rõ, nhưng nàng ta tin tưởng là Lân vương, sao có thể trở thành Từ Lâm ca được? Hơn nữa, Từ Lâm ca và tỷ tỷ đã bỏ trốn rồi…

“Thủy Thủy, xin lỗi, không phải ta cố ý…”

Phải nói thật sao? Nhìn vẻ không tin trong mắt Thủy Thủy, nhìn Thủy Tiên đang chết lặng, còn có người Vu gia đầy vẻ tức giận, lần đầu tiên Từ Lâm cảm thấy sợ hãi, nếu như hắn không nói thật, Vu Hoa có đánh chết hắn không?

“Tại sao? Rõ ràng muội nhớ là…”

Bưng lấy đầu, đầu Thủy Thủy như muốn nổ tung, Từ Lâm cúi mặt, nhỏ giọng kể lại những gì xảy ra tối hôm đó.

Trước kia, từ nhỏ Từ Lâm đã cùng với Thủy Tiên tự định chung thân, lúc biết Thủy Tiên vào cung, trong lòng hắn, tràn đầy sự phẫn nộ vì bị lừa dối, hắn biết theo đuổi vinh hoa phú quý là sự thường tình của con người, hắn cũng biết mình không thể so bì được với Hoàng thượng, nhưng tình cảm nhiều năm nay, thật sự không bằng cái nhìn thoáng qua kia hay sao?

Đau lòng nhìn Thủy Tiên vào cung, ngay cả cái ý nghĩ muốn tìm cái chết cũng có luôn. Sau này nghe Thủy Tiên vào cung không hề được sủng, trong lòng hắn lại tràn đầy khoái cảm xem trò cười, dần dần, hắn cũng đè nén lại tình yêu với Thủy Tiên, mãi đến khi Thủy Tiên về thăm nhà…

Vốn cho rằng, ở trong cung nàng sống không được tốt.

Vốn tưởng rằng, lúc hắn nhìn thấy nàng, nàng sẽ rất tiều tụy.

Nhưng, lúc Thủy Tiên trở về, nhìn vẻ sáng chói kia, nhìn dung mạo vẫn chim sa cá lặn kia của nàng, cái cảm giác bị phản bội kia lại ập đến…

Cũng chính tại đêm đó, hắn vốn dĩ muốn đến thăm Thủy Tiên, chất vấn nàng một phen, dọa dẫm nàng một trận, nhưng không ngờ lúc ngang qua phòng Thủy Thủy, lại nghe thấy trong phòng có tiếng nói…

Vì tò mò, hắn lén lút lẻn đến trước cửa sổ, đèn trong phòng đã tắt, trong căn phòng tối om chỉ nghe thấy âm thanh yếu ớt:

“Lân vương, đừng mà…”

“A…Lân vương, ta yêu chàng…”

“Muốn…”

Âm thanh rên rỉ yếu ớt không ngừng xông vào trong đầu óc của hắn, khiến cho người trẻ tuổi như hắn bắt đầu máu nóng sục sôi. Lẽ nào Thủy Thủy đang ở trong phòng vụng trộm với Lân vương sao? Tai hắn dán gần hơn, nhưng trong phòng không hề nghe thấy tiếng dở dốc của đàn ông, trong lòng hắn cả mừng: Chẳng lẽ Thủy Thủy đang mộng xuân?

Nghĩ vậy, hắn lẳng lặng đi đến bên cửa, lúc đẩy cửa mới phát hiện cửa đã cài then. Hắn ngứa ngáy trong lòng bèn lén đến trước cửa sổ, vừa hay cửa sổ chưa cài then, hắn liền trèo vào trong từ cửa sổ, mò đến trước giường, lật người lên giường…

Cứ tưởng Thủy Thủy sẽ hỏi là ai, hoặc là sẽ phản kháng, nhưng lúc tay hắn run rẩy đặt lên người nàng ta, Thủy Thủy lại không hề phản kháng, ngược lại còn đáp lại hắn một cách nhiệt tình…

Đúng là một ả tiện phụ!

Ngoài mặt thì ra vẻ đơn thuần, nhưng trong xương tủy thì…còn chẳng phải giống với tỷ tỷ của cô hay sao? Từ Lâm hằn học nghĩ trong lòng, cũng không chút do dự…

Người mà Thủy Thủy luôn miệng rên rỉ gọi tên là Lân vương, Từ Lâm cũng không biện bạch, xong chuyện sợ bị phát hiện, bèn chật vật bỏ chạy theo đường cửa sổ. Đi chưa xa, không cẩn thận đụng phải Thủy Tiên, Thủy Tiên nước mắt rưng rưng cầu xin hắn, bảo hắn đưa nàng rời khỏi, đang lúc hắn hỗn loạn chẳng biết nghĩ sao, có lẽ là vì che đậy sự bất an trong lòng, liền dẫn Thủy Tiên chạy ngay trong đêm. Sau khi ra ngoài Thủy Tiên chủ động nương thân, Từ Lâm cũng không khách sáo, ngày thứ ba hai người liền kết thành phu thê…nếu như không biết Thủy Thủy mang thai, hắn cũng sớm quên mất chuyện đêm đó…

“Ngươi…” Từ Lâm vừa dứt lời, Thủy Thủy cho hắn một cái bạt tai, là hắn, sao có thể là hắn…

Từ Lâm ca vốn dĩ hiền lành, nay ở trong mắt Thủy Thủy, cứ như thể một con quỷ dữ vậy. Mà cái bụng vốn đắc ý, trong bụng vốn dĩ là con bài để nàng ta giành lại sự sủng ái của Lân vương, nay cứ như thể đang cười giễu nàng ta vậy, khiến nàng ta nghĩ tới liền cảm thấy chướng mắt…

Không, nàng ta không chấp nhận! Đây không phải là thật!

Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, Thủy Thủy nhảy mạnh xuống khỏi xe. Tốc độ đó, người trong xe đều không kịp phản ứng, đợi đến lúc phản ứng lại mà gọi ông lão, xe sớm đã chạy một đoạn đường dài.

Quay lại tìm một phen, ở nơi cách khoảng hai trăm bước, cuối cùng nhìn thấy người đang ngất xỉu bên đường, khuôn mặt nàng ta đã bị trầy xước, mà vết máu giữa hai chân càng làm người ta thấy mà giật cả mình. Nàng ta chật vật ngất xỉu ở đó, bên cạnh sớm đã có người vây lại…

“Thủy Thủy…”

Đau lòng nhìn người dưới đất, Vu tướng nước mắt ròng ròng, ông…đã tạo nghiệt gì đây. Hai đứa con gái, không những mang thai đứa con của cùng một người, còn…còn mất luôn cùng một ngày…

“Tiểu Tiểu, mai đã là ngày Lân vương thành thân rồi, nàng sẽ cùng ta đến đấy chúc phúc cho Lân vương hay không?”

Trong địa lao tối tăm, Tiểu Tiểu chợp mắt, Hoàng thượng đứng bên ngoài phòng giam, đau lòng nhìn người bên trong. Chỉ cần một câu nói, thì nàng có thể ra ngoài rồi, nhưng tại sao nàng lại không chịu mở miệng chứ?

“Hoàng thượng, ngài không sợ lúc hôn lễ, ta sẽ xách theo Lân vương bỏ trốn hay sao?”

Tuy rằng, Tiểu Tiểu biết Hoàng thượng dẫn nàng đến đó, nhất định có cách gì đó đề phòng nàng, nhưng nàng vẫn không thể nhịn được hỏi. Ngay trong lễ thành hôn của Lân vương, mang theo Lân vương bỏ trốn, tuyệt đối là kinh hãi thế tục, tuyệt đối đáng để mong đợi!

“Ha ha, Tiểu Tiểu nàng lại nói giỡn rồi. Hai người không có võ công bỏ trốn, hình như có hơi khó khăn nhỉ!”

Cười nhạt nhìn Tiểu Tiểu, hắn thích sự tinh nghịch trong mắt nàng, sự tinh nghịch của nàng khiến cho buồn bực cả ngày nay của hắn đều tan thành mây khói.

“Ngài…ngài cho bọn ta ăn Hóa công tán?”

Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn hắn, điều này thật sự không giống việc làm của một đế vương đâu nhá.

“Tiểu Tiểu, nàng nói xem người nhà của nàng đều bị nàng đem giấu đi hết rồi, sao ta có thể không suy tính nhiều hơn được cơ chứ?”

Khuôn mặt tuấn tú cười tà mị, khiến trong lòng Tiểu Tiểu khẽ run một chút, Hoàng thượng đúng là Hoàng thượng, quả nhiên không thể xem thường được. Có điều, hình như hắn đã quên…

“Hoàng thượng, ngài đừng quên, công phu hạ độc giải độc của ta đều là hạng nhất. Ngài hạ được, thì ta giải được!”

Tiểu Tiểu cười xảo trá, một chút Hóa công tán nhỏ nhoi, lát nữa thôi nàng sẽ xử đẹp nó, nàng còn sợ hắn chắc?

“Tiểu Tiểu, nàng nghĩ đơn giản quá rồi thì phải? Nàng nghĩ ta sẽ cho nàng cơ hội để nàng giải độc hay sao?”

Cặp mắt nhìn về phía y phục đã nhăn nhúm của Tiểu Tiểu, Hoàng thượng mỉm cười.

“Cái gì?” Tiểu Tiểu sờ lên người một lúc, đúng thế, ngân châm mang theo trên người sớm đã bị tịch thu rồi, bên mình lại chẳng có thứ gì dùng được, không bột đố gột nên hồ, huống chi nàng căn bản đâu phải thợ nhồi bột? Haizz, mình nghĩ tới, Hoàng thượng cũng tất nhiên nghĩ tới, xem ra Hoàng thượng đã lên kế hoạch bắt mình làm phi tử của hắn rồi.

Có điều, nàng sẽ không đồng ý, cũng sẽ không khuất phục đâu. Tiểu Tiểu cười tươi rói:

“Hoàng thượng, thế ta lựa chọn con đường thứ hai nhé!”

Nàng vẫn không tin, Hoàng thượng sẽ thật sự giết nàng. Có điều, đây cũng là sự lựa chọn mà nàng muốn, nàng bị chém đầu, sư phụ nhất định sẽ nghĩ cách cứu nàng.

“Nàng…Tiểu Tiểu, nàng thà chết cũng không ở bên trẫm ư?”

Hoàng thượng phẫn nộ nhìn Tiểu Tiểu, hắn đã không muốn truy cứu mọi chuyện trước kia của nàng, nàng còn muốn sao nữa? Chẳng lẽ hắn nhượng bộ chưa đủ ư? Chẳng lẽ hắn thật sự khiến nàng chán ghét đến thế sao?

“Ta không muốn chết, ta có sư phụ, có con trai, có người yêu. Nhưng ta không thể phản bội bọn họ, cũng không thể lừa dối ngài nữa, Hoàng thượng. Thật không dám giấu, ta và Lân vương không phải bây giờ mới quen biết, năm năm trước bọn ta đã có một mối nhân duyên, mà Điểm Điểm chính là cốt nhục của chàng…khi đó, ta rất sợ hãi bèn chạy về nhà, mãi đến hai tháng trước, ta mới dẫn theo Điểm Điểm tới tìm chàng, nhưng chàng lại quên mất ta của năm năm trước. Cũng vì vậy, ta không để Điểm Điểm và chàng nhận nhau, đúng lúc gặp phải chuyện của Thủy Tiên con gái Vu tướng, thấy tiền thù lao cũng không tệ, rồi đánh bậy đánh bạ mà vào hậu cung. Mà Điểm Điểm vẫn luôn theo sư phụ, mãi đến sau này sư phụ có việc, đưa đến bên cạnh ta, chuyện sau này ngài cũng biết rồi đấy. Vẻ bề ngoài của Điểm Điểm ngài cũng đã thấy, Lân vương nay cũng nhận nó rồi, mà ta và chàng, tuy vẫn chưa thành thân, nhưng cũng đã có phu thê chi thực rất nhiều lần. Hoàng thượng, Lân vương là đệ đệ của ngài, xin ngài thành toàn cho bọn ta không được hay sao?”

Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, nàng bỗng nhiên nói với Hoàng thượng. Không có một người đàn ông nào chấp nhận một cô gái đã có con đâu nhỉ? Có lẽ như vậy có thể thuyết phục được Hoàng thượng, tha cho mình và Lân vương một con đường sống.

“Nàng nói cái gì?”

Lời của Tiểu Tiểu, đích thực là khiến cho Hoàng thượng kinh sợ muôn phần, nhưng chuyện lớn như vậy, Lân vương biết rồi cũng không thể nào mà không nói với mình được. Chẳng lẽ Tiểu Tiểu nói dối sao? Hay là Lân vương có ý che giấu? Điểm Điểm…

Điểm Điểm, đứa bé thông minh đáng yêu lại khiến cho hắn yêu thích một cách kì lạ kia, nó thật sự là con trai của Lân vương sao? Tại sao mình lại đặc biệt có duyên với nó? Lại là năm năm trước, năm năm trước, có phải Tiểu Tiểu thật sự có liên quan đến sự việc kia hay không?

Ánh mắt sắc bén liếc về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu vội vã cúi đầu xuống, những lời vừa nãy cũng không hoàn toàn đúng, ánh mắt của Hoàng thượng quá mức sắc bén, nàng không thể để Hoàng thượng nhìn ra được sự chột dạ của nàng.

“Trẫm không tin!”

Môi mỏng hé mở, Hoàng thượng xoay người rời đi, gương mặt lạnh lùng, mang theo sự phẫn nộ mà đến bản thân hắn cũng không hiểu nổi, cứ như thể phi tử của mình hồng hạnh vượt tường vậy, còn khoe khoang với hắn nàng lợi hại cỡ nào nữa chứ.

Không tin cũng phải tin! Tiểu Tiểu cười khẽ một tiếng, nhìn hình bóng cô ngạo kia xa dần, trong lòng nàng bắt đầu thấy bất an một cách kì lạ:

Hắn, không phải đi tìm Lân vương để nghiệm chứng đấy chứ! Thôi chết, bên chỗ Lân vương chưa soạn xong khẩu cung, nghìn vạn lần đừng nói lộ hết mới được! Nếu như nói lộ hết, Lân vương biết được Điểm Điểm là con của Sóc vương, thế nàng và Lân vương há chẳng phải là…

Khẩn trương nhìn cái khóa to tướng kia, Tiểu Tiểu suy nghĩ xem có nên mở khóa ra, mình qua đó nói một tiếng với Lân vương hay không. Trong lúc đắn đo, không ngờ Hoàng thượng lại quành lại:

“Nàng đã quyết định, sẽ không làm người phụ nữ của trẫm sao?”

Ánh mắt lạnh tựa băng, trong lòng Tiểu Tiểu hồi hộp, gặp Hoàng thượng nhiều lần vậy rồi, nhưng ánh mắt như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy. Có điều tuy nàng hơi sợ hãi, nhưng sẽ không vì vậy mà khuất phục, nàng gật gật đầu. Hoàng thượng cười lạnh nói:

“Truyền ý chỉ của trẫm, toàn lực truy bắt cả nhà Vu tướng, nếu có phản kháng, giết không tha!”

“Ngài…” Phẫn nộ nhìn hắn, Tiểu Tiểu thất vọng hỏi:

“Hoàng thượng, không phải đã nói, mọi chuyện không liên quan đến cả nhà Vu tướng, để một mình Tiểu Tiểu gánh vác hay sao? Một mình ta chết còn chưa đủ ư? Tại sao lại giết người nhà của ta?”

“Đồng ý làm phi tử của ta, ý chỉ lúc nãy có thể hủy bỏ ngay lập tức!”

Lạnh lùng nhìn Tiểu Tiểu, gương mặt Hoàng thượng không có chút ý cười nào. Mà toàn thân trên dưới, càng mang theo một cỗ không khí ‘người sống chớ đến gần’.

“Không thể nào! Điểm này ta sẽ không khuất phục! Bỏ đi, chết thì chết vậy, chết hết cũng tốt, dù sao thì, sống mà không thể ở cùng với người mình yêu thì còn khổ hơn.

Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, ngồi luôn xuống đất, ngày mai, nàng sắp bị chém đầu rồi sao?

Bàn tay dưới long bào siết chặt lại, mà người đàn ông ở trong mật thất cách đấy không xa cũng chậm rãi thở phào. Tiểu Tiểu, nàng thật đúng là không làm cho Lân thất vọng, vì Lân, lại dám lựa chọn cái chết? Nhưng Lân yêu nàng như vậy, sao có thể để nàng chết được chứ? Lắc lắc đầu, hắn cũng sẽ không khuất phục, sẽ không đâu!

“Hoàng huynh!”

Nhìn Hoàng thượng bước đi gian nan, nhìn sự hiu quạnh rõ rệt trong mắt kia làm cho Lân đau lòng, nhưng cũng chỉ là đau lòng mà thôi, hắn không thể nhường người con gái của mình được, không thể!

“Lần này, đệ đắc ý lắm chứ gì? Lân, hoàng huynh đã quyết định rồi, hôn lễ ngày mai vẫn diễn ra như thường, có điều…”

Hoàng thượng nhìn chằm chằm Lân vương, sau khi đọc ra được sự khẩn trương, đọc ra được sự run rẩy của người ấy, hắn mới cười vô hại nói:

“Trẫm không thể đến đó dự hôn lễ rồi, trẫm phải đi đến cửa thành…Đích – Thân – Giám – Trảm!”

Từng câu từng chữ, nhưng lại nói hết ra tất cả oán khí của hắn. Lân vương đau thương nhìn hắn, sao huynh ấy có thể…sao có thể đối xử với Tiểu Tiểu như vậy? Đích thân giám trảm? Đây có phải cái mà người xưa thường hay nói, ăn không được thì đạp đổ hay không?

“Hoàng huynh, không được, không thể được…Điểm Điểm phải làm sao, đệ phải làm sao? Nàng ấy là mẹ của Điểm Điểm, chẳng phải huynh cũng thích Điểm Điểm đấy ư? Nàng là vương phi mà đệ muốn cưới, huynh từng nói để cho bọn đệ lựa chọn người con gái mà mình thích…tại sao đến lúc đệ chọn, huynh lại muốn…”

Túm lấy y phục của Hoàng thượng, Lân vương quỳ xuống. Bình sinh, hắn chưa từng quỳ xuống cầu xin ai, nhưng lần này hắn quỳ xuống, cầu xin Hoàng thượng tha cho người con gái mà hắn thích, xin Hoàng thượng cho Tiểu Tiểu tự do, xin Hoàng thượng thành toàn cho mình!

“Người con gái khác thì được, duy chỉ có nàng, không thể!”

Một cách nhẫn tâm, Hoàng thượng hất tay Lân vương ra, người cũng vô tình mà đi ra ngoài. Thành toàn cho họ ư? Rất dễ, nhưng…

Hắn thì sao? Bản thân hắn phải làm sao đây? Ai thành toàn cho hắn chứ!

Tay hung hăng đấm vào cái cột ở bên cạnh, cây cột rung chuyển một chút, Hỷ công công vội vã vọt lên phía trước, nhìn bàn tay hơi rớm máu kia của Hoàng thượng, khẩn trương hỏi:

“Hoàng thượng, tay của ngài…”

Long mục chợt lạnh, Hỷ công công hơi run rẩy, chỉ nghe thấy giọng nói vô tình của Hoàng thượng truyền đến:

“Hỷ công công, ngươi vẫn chưa nói thật hết toàn bộ với trẫm?”

Ban nãy, chuyện của Điểm Điểm, những gì Hỷ công công nói trước kia không hề giống vậy, ông ta không lên tiếng thì Hoàng thượng đã quên mất hỏi chuyện này.

“Hoàng thượng…nô tài…nô tài chỉ là sợ…”

“Đủ rồi…cút…”

Phất phất tay, ông ta cũng không làm sai, Tiểu Tiểu làm như thế cũng không có ác ý, chỉ là muốn ở bên con của mình mà thôi. Chẳng qua điều mà hắn giận là, tại sao Tiểu Tiểu lại lựa chọn ở bên Lân vương, mà không phải với mình chứ? Luận tướng mạo, luận quyền thế, có điểm nào mà mình không sánh bằng Lân vương đâu chứ?

Muốn khống chế một người thật sự rất dễ, một chút Hóa công tán, một chút Mê huyễn dược, cho dù võ công Lân vương có cao đến đâu, thì cũng bị lôi đi bái đường tuốt. Hoàng thượng sắp xếp thời gian không tồi, biết Tiểu Tiểu có một sư phụ, mà sư phụ của nàng hình như cũng rất có bản lĩnh, thời gian bái đường, và thời gian Tiểu Tiểu bị chém là cùng lúc. Hoàng thượng suy đoán, sư phụ của Tiểu Tiểu chắc là cũng biết quan hệ của Tiểu Tiểu và Lân vương, mà nhóc Điểm Điểm cùng mất tích kia, có khả năng sẽ cùng xuất hiện vào lúc này, hai việc tiến hành cùng lúc, họ chỉ có thể lựa chọn cứu một người trước, Lân vương, hay là Tiểu Tiểu, hắn tôn trọng quyết định của họ. Mà công chúa Phong quốc, từ khi biết sắp thành hôn với Lân vương, càng hoa chân múa tay vui sướng. Thành phu thê chính thức, muốn tóm được trái tim của mỹ nam tử Lân vương thì càng dễ ợt.

Dưới lễ nghi rờm rà, Lân vương chẳng nói câu nào, hắn không biết Tiểu Tiểu ra sao rồi, cũng chẳng ai nói qua với hắn. Mà Hoàng thượng, chết tiệt lại cho hắn nuốt thuốc câm làm mất tiếng tạm thời, mục đích ắt hẳn là muốn cho hắn thuận lợi bái đường chứ gì?

Hai người lớn nhỏ sau khi hiểu hết quá trình sự việc, lông mày ông lão cau tít, ý đồ của Hoàng thượng chính là muốn xé lẻ đôi uyên ương này đây. Chuyện của Lân vương có thể từ từ, thế chuyện của Tiểu Tiểu thì sao? Hoàng thượng định giết nó thật à? Hay là đến lúc mấu chốt thì khẩn cấp dừng lại? Cứ cảm thấy, khả năng sau khá lớn, nhưng giờ ông không thể đánh cược, phải cứu Tiểu Tiểu thoát ra trước khi chém.

“Gia gia, người đưa đống giấy này cho con để làm gì?”

Trong một cái giỏ không lớn lắm, đựng đầy ắp tiền giấy, mà ông lão lấy ra một bình thuốc, sau khi bôi hết lên tiền giấy, lại dùng một miếng vải dầu không quá thoáng khí để đậy lên giỏ. Điểm Điểm cảm thấy hiếu kì, bèn hỏi như thể một đứa bé tò mò.

Truyện Chữ Hay