Ngày khai giảng kỳ hai lớp 11 đã tới đúng hẹn.
Buổi sáng, tôi và Lục Phàm đúng giờ tới trường học vào giờ chào cờ, lấy lớp làm đơn vị để xếp thành hàng trên bãi tập, hát quốc ca nghiêm túc hành lễ, nghe thầy hiệu trưởng tuyên đọc, sau đó giải tán.
Ngày đầu tiên sau khai giảng, tất cả mọi thứ được tiến hành theo đúng quy trình. Tôi và Lục Phàm đều tự quay về lớp của mình.
Lúc đi theo thầy Lý Triết đi ngang qua hành lang, tôi theo bản năng liếc nhìn bảng thành tích.
Từ đầu này tới đầu kia, trước đây thường sẽ dán thành tích của cả khối lên, nhưng hôm nay lại ngoại lệ.
Học kỳ này rất kỳ lạ, nhà trường không dán xếp hạng thành tích của cả trường, điều này khiến tôi không cách nào biết được thành tích của Lục Phàm, cũng không thể chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Đại khái là lãnh đạo phía trên lại đưa văn kiện nhắn nhủ gì đó xuống, không cho phép các trường học xếp hạng bất kỳ thành tích cuộc thi nào cũng nên.
Chỉ là không công bố mà thôi, có lẽ mỗi giáo viên đều có được xếp hạng của học sinh toàn khối, ví như thành tích của từng lớp, thành tích cả khối, xếp hạng từng lớp, xếp hạng toàn thành phố có khi cũng có ấy nhỉ?
Vì sao tôi lại lo lắng vì thứ này? Đại khái cũng là vì ước hẹn trước kỳ thi cuối kỳ. Lục Phàm đã đích thân nói, nếu anh ấy không thi được hạng nhất toàn trường, chúng tôi sẽ thừa nhận việc yêu đương có ảnh hưởng tới học tập, sau đó nhất định sẽ chia tay.
Giống như trước kia, cứ như sáng thứ hai đầu tuần phải ra sân hát quốc ca, trong lòng tôi tin chắc rằng, dựa vào tri kiến thức, Lục Phàm đã học tập nghiêm túc lại được tôi phụ đạo chắc chắn có thể thi ra được thành thích vượt trội.
Như vậy, chúng tôi cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cản trở từ phía giáo viên trong trường.
Tôi bị thầy chủ nhiệm gọi đi. Lúc tôi tới, đã có một cô giáo khác sớm chiếm mất bàn làm việc của thầy Lý Triết, mà Lục Phàm thì đang đứng trước mặt cô ấy. Hai người đang kịch liệt tranh cãi gì đó. Thấy tôi với thầy Lý Triết tới, bọn họ mới ngừng lại.
Tôi nhận ra cô giáo này, chính là cô Liễu Lan đã từng dẫn chúng tôi tham gia hoạt động thực tiễn xã hội kỳ nghỉ đông.
Thấy cả hai bọn họ cùng xuất hiện trước mặt tôi, đột nhiên tôi nảy sinh dự cảm xấu.
“Chắc chắn Lục Phàm có thể…”
Cô Liễu Lan thấy tôi tới cũng không nói gì, chỉ rơi ủ rũ mà nhìn tôi, sau đó lại nhìn Lục Phàm. Cô ấy đưa tay ra đồng thời vỗ vai của cả hai người chúng tôi, sau đó rời khỏi phòng làm việc vốn thuộc về tổ trưởng toàn khối, thầy Lý Triết.
Trước khi đi, cô Liễu Lan hơi quay đầu lại hỏi Lục Phàm một câu.
“Một người vốn sống trong thế giới màu sắc sặc sỡ, sao cứ phải hướng về phía thế giới hai màu trắng đen?”
“Đại khái là vì thế giới trắng đen mới là tướng mạo vốn có của nó, em không nhớ ra các hạt cơ bản cấu thành vật chất lại có màu sắc.”
“Lục Phàm, em đừng quên cô là giáo viên ngữ văn, đừng lôi vật lý ra để nói chuyện với cô.”
“Không có vật lý lấy đâu ra ngữ văn?”
Lục Phàm lạnh lùng mỉm cười, câu nói này khiến cô Liễu Lan không phản bác được, buộc lòng phải thở phì phò rời đi.
“Đúng là tiểu quỷ đáng giận, cô hi vọng em không hối hận!”
Bởi vì tức giận, cô Liễu Lan giẫm mạnh chân rời đi, bước chân cũng hơi dạng ra hình chữ bát, trông hơi buồn cười.
Có thể khiến cô ấy thức giận như vậy, hẳn Lục Phàm đã quyết định gì đó. Tôi hi vọng Lục Phàm không bị cái yêu cầu học tập vô lý kia khuất phục. Dù thi thế nào đi nữa, anh ấy cũng sẽ quyết định ở bên cạnh tôi.
Thầy Lý Triết có chút khó hiểu nhìn cô Liễu Lan nổi giận đùng đùng quay người rời đi, sau đó lại nghiêm mặt mình, kéo ghế dựa sau bàn của mình ra, ngồi xuống trước mặt chúng tôi.
“Hai em còn nhớ hai em đã hứa gì với thầy trước khi nghỉ học không? Có phải nghỉ đông quá lâu nên các em đã quên sạch rồi?”
Thầy Lý Triết đầu tiên là nói đùa một câu, sau đó kéo tập văn kiện trong ngăn kéo ra, lục lọi một hồi, rất nhanh đã tìm được xếp hạng thành tích thầy ấy cần.
Tôi và Lục Phàm đều nhìn đối phương, sau đó đồng thời dồn lực chú ý vào bảng xếp hạng trên tay thầy Lý Triết.
“Tự xem đi, nam tử hán đại trượng phu, nếu đã dám hứa thì phải dám tuân thủ.”
Thầy Lý Triết đưa bảng xếp hạng cho Lục Phàm. Khi Lục Phàm còn chưa đưa tay nhận lấy, tôi đã vội vã cầm trước.
Dưới tình huống tôi không tham gia thi, người lấy được hạng nhất kia không phải tên Lý Tiếu Vân khiến người ta ghét bỏ, cũng không phải Lục Phàm, mà là một cái tên từ trước tới nay tôi chưa từng chú ý bao giờ.
Thành tích của Lục Phàm có điểm tiến bộ, nhưng cách hạng nhất toàn khối tới hơn ba mươi điểm, cũng vì thế mà thành tích của Lục Phàm bị rớt xuống dưới giữa lớp A.
Nói chung, chúng tôi đã thất bại.
Trong lòng tôi run lên.
Tôi cố gắng chỉnh đốn suy nghĩ, nhiều lần tự nói với mình trong lòng: “Đó là chuyện không có khả năng, Lục Phàm tuyệt đối không có vấn đề, chắc chắn người chấm thi sai rồi, nhất định là thầy cô đã sai rồi!”
Mặc dù Lục Phàm không thể thi được thành tích kia, cũng sẽ không vì chuyện này mà rời xa tôi, đúng không?
Tôi hoảng hồn vội vã nhìn về phía Lục Phàm với ánh mắt xin giúp đỡ, lại phát hiện Lục Phàm đã cúi đầu, tôi vốn không thể nhìn thấy gương mặt anh ấy.
Đây là tín hiệu phản bội.
“Em muốn xem bài thi của Lục Phàm.”
Tôi gắng gượng duy trì tia hi vọng cuối cùng.
“Đây là quyền riêng tư của mỗi người. Lục Phàm, em có đồng ý để bạn Tưởng xem bài thi của em không?”
Thầy Lý Triết hờ hững nhìn về phía Lục Phàm.
Dường như thầy ấy đã biết chúng tôi sẽ lâm vào kết chục như vậy. Thầy ấy sẽ không cảm thấy vui vẻ vì phía giáo viên thắng lợi, bởi vì kết cục đã định.
Học sinh cấp ba mà yêu đương chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thành tích học tập.
Chắc chắn là có vấn đề.
Tôi đưa tay ra kéo tay áo Lục Phàm, nhưng lại bị anh ấy tàn nhẫn hất ra. Chuỗi động tác này khiến tôi không kịp phản ứng. Rõ ràng hôm qua còn rất tốt mà, anh ấy còn ỷ lại trên đùi tôi không chịu ngồi dậy, vì sao hôm nay anh ấy lại trở nên lạnh lùng, hệt như đã biến thành một người khác?
Tôi cảm thấy cả người như vừa rơi vào hầm băng.
Tôi có làm sai chuyện gì sao? Vì sao đột nhiên lại như vậy?
“Tưởng Mộc Thanh, xin lỗi, anh thua, chúng ta chia tay đi.”
Lục Phàm thường ôm chặt lấy tôi khi tôi đau lòng trước đây, ngày hôm nay lại chỉ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Sau đó Lục Phàm xoay người rời đi, để lại một mình tôi trong phòng làm việc.
“Xem ra bạn Lục Phàm rất có trách nhiệm, vậy bạn Tưởng?”
Thầy Lý Triết đưa mắt nhìn Lục Phàm rời đi, sau đó lại nhìn về phía tôi đang đầu óc trống rỗng, đứng tại nguyên chỗ.
“Em muốn xem bài thi.”
“Bạn Tưởng!”
“Thầy, em muốn xem bài thi của Lục Phàm.”
“Bạn Tưởng…”
Lúc đầu thầy Lý Triết không đồng ý, nhưng sau khi tôi đứng yên tại chỗ liên tục lặp lại mười mấy lần, thầy ấy vẫn nảy sinh thiện tâm mà đưa bài thi của Lục Phàm cho tôi.
Sau khi kiểm tra điểm ở từng môn, phát hiện không có vấn đề gì, ngay cả môn ngữ văn mà Lục Phàm học kém nhất, dưới sự phụ trợ của tôi Lục Phàm cũng có thể phát huy vượt xa bình thường.
Thế nhưng khi lật tới môn toán mà Lục Phàm am hiểu nhất, tôi mới nhận ra vấn đề.
Vì sao trong những đề ứng dụng chiếm nhiều điểm nhất, đáp án cuối cùng đều là 10001? Đề ứng dụng toán học kiểu gì cũng không thể tính ra đáp án hơn vạn được.
Lục Phàm cố ý!
Lục Phàm số 10001.
Tôi chợt nhớ lại ngày tôi viết đầy tên Lục Phàm lên bài thi, từ đó khiến Lục Phàm không cách nào không buông bỏ học tập, tới quan tâm tôi.
Lục Phàm làm vậy là đang trả thù tôi sao?
Thứ Lục Phàm vẫn luôn tâm niệm chỉ có học tập mà thôi, từ đầu tới cuối, sự yêu thích Lục Phàm dành cho tôi chỉ vì muốn giữ bầu không khí học tập yên tĩnh không bị quấy rối?
Sự thật lòng của Lục Phàm tuyệt đối không thể nào là như vậy.
Còn chưa nói chuyện với thầy Lý Triết xong, tôi đã lao ra khỏi phòng làm việc, cầm bài thi toán tới lớp Lục Phàm tìm anh ấy.
Sau khi phá cửa phòng học lớp B, đi tới trước bàn Lục Phàm, kết quả trên chỗ ngồi vẫn luôn có người sừng sững bất động nay lại không có người nào.
Người ngồi bên cạnh, chính là Tiểu Phàm cùng bàn kia, nói cho tôi biết Lục Phàm đã xin nghỉ về nhà.
Lục Phàm chưa bao giờ xin phép nghỉ học sao có thể xin nghỉ giữa tiết mà về nhà được?
Tôi lại vội vàng đuổi về phía nhà Lục Phàm.
Chạy một đoạn đường dài, tôi thở hồng hộc liều mạng gõ cửa nhà Lục Phàm. Từ bên trong có một người đi ra, dường như là người tôi quen, nhưng tôi lại không sao nhớ nổi.
Người đó vừa ngáp dài vừa mở cửa. Thấy người ngoài cửa là tôi, lại hơi căng thẳng kéo cánh tay tôi.
“Tiểu Thanh, sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi không chú ý tới người đó mà đi thẳng vào tìm Lục Phàm khắp nơi, nhưng lại không thể tìm thấy.
“Tiểu Phàm chưa về, không phải buổi sáng hai đứa cùng tới trường à? Hôm nay mới là ngày thứ hai khai giảng mà.”
Dường như người phụ nữ kia hiểu rất rõ Lục Phàm, đó là người rất thân cận với Lục Phàm sao? Nếu là người thân của Lục Phàm, chắc chắn phải biết Lục Phàm ở đâu.
“Nói cho cháu biết Lục Phàm ở đâu được không? Xin cô…”
Tôi vội tới mức khóc lên.
“Tiểu Thanh, con sao vậy? Có phải Lục Phàm lại bắt nạt con không? Đừng vội, mẹ lập tức gọi điện cho Lục Phàm.”
“Nhưng không gọi được, vốn không thể gọi được…”
Tôi đã sớm gọi rất nhiều lần, nhưng phía bên kia vẫn luôn truyền tới câu số máy quý khách vừa gọi đang tạm khóa…”
“Con chờ một chút, chút nữa Lục Phàm sẽ về. Mẹ sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với nó.”
Dường như người phụ nữ kia đã bị hù dọa, một tay ôm lấy tôi, tay kia thì giơ điện thoại lên bấm số.
Đây là đâu? Vì sao tôi lại bị dì này ôm lấy? Tôi còn muốn đi tìm Lục Phàm…
Tôi giãy giụa đẩy dì ấy ra, không quan tâm tới tiếng la phía sau mà chạy nhanh xuống lầu dưới.
Công viên, rạp chiếu phim, sân chơi, thế giới dưới đáy biển, trường bổ túc, tiệm kem ly, tất cả những nơi tôi có ấn tượng tôi đều đã tìm khắp mấy lần, nhưng vẫn không tìm được Lục Phàm.
Ký ức càng ngày càng mơ hồ, chỉ vì tất cả khung cảnh đều không có sự tồn tại của Lục Phàm.
Tôi như người điên chạy đi hỏi khắp nơi, bị vô số ánh mắt sợ hãi của người qua đường bủa vây. Mọi người rối rít tránh né tôi, khiến tôi không tìm được ai để hỏi xem Lục Phàm đang ở đâu.
Cuối cùng, tôi chỉ đành tới tầng thượng tòa nhà 16 tầng nơi tôi và Lục Phàm gặp nhau lần đầu tiên.
Đã lâu rồi tôi không tới đây.
Tính từ ngày tôi và Lục Phàm gặp nhau ở đây, hẳn cũng đã một năm trôi qua rồi nhỉ.
Đầu xuân khác giữa hè rất nhiều, nhiệt độ hiện tại không quá cao, không khí trên tầng thượng rất thoải mái. Mặc dù tôi đứng ở vị trí bên rìa tầng thượng, nhưng tôi cũng không vội vã muốn nhảy xuống.
Tôi như Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi dọc theo phần xi măng ngoài rìa, một bước, hai bước, ba bước.
Bởi vì ký ức quan trọng nhất như bị rút ra, dường như thế giới đầy màu sắc của tôi đang trở lại điểm đen ban đầu. Lúc đó, tôi tuyệt vọng đứng ở tầng thượng này, việc duy nhất tôi muốn làm chính là nhảy từ nơi này xuống.
Đi qua một vòng, người tôi muốn tìm vẫn chưa xuất hiện, tôi lại càng thêm lớn mật mà bước về phía sát biên giới hơn. Mãi tới khi vì thể lực, thân thể hơi lệch khỏi trọng tâm mà ngã xuống dưới lầu.
Tôi nhận ra được, người tôi vẫn luôn tín nhiệm, người vẫn luôn trốn ở nơi nào lại kéo tôi lại giống như trước. Lần này, dường như vì đã từng rèn luyện cho nên lực kéo của anh ấy càng mạnh mẽ hơn, rất nhanh anh ấy đã kéo tôi lên được.
Chẳng lẽ phải tới mức như vậy anh ấy mới nguyện ý đi ra đối mặt với tôi?
Tôi nhìn người kia, đó là Lục Phàm vẫn luôn trốn tránh tôi, cứ nhất định phải khiến tôi làm như vậy.
Cho nên nói, vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Vì sao?
“Giải thích cho em, mặc dù phải chia tay cũng được, em muốn một lời giải thích, mọi thứ đều có thể.”
“Tưởng Mộc Thanh, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy!”
“Không cần anh xem vào!”
“Cho nên nói, trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng gặp phải tình huống này em vẫn làm như thế?”
“Anh đang nói chuyện quái quỷ gì vậy? Giải thích cho em!”