Khi hai nồi lẩu thật lớn tràn ngập đồ ăn mang theo mùi ớt thơm nức mũi được bưng lên, chúng tôi không khỏi nuốt ực một tiếng.
Đại khái là chúng tôi đều đã đói, không ai nói lời thừa thãi, vội vã ngồi xuống, tranh thủ thời gian tiêu diệt hết hai nồi lẩu cay thơm nức mũi kia.
Lục Phàm cùng bàn không rõ tiền căn hậu quả vừa ăn vừa che mặt, vẻ mặt say mê.
Trà Đồ tương đối to gan nhìn thấy trong nồi chất những mảnh thịt sườn thật cao, thật giống như hoàn toàn quên mất chuyện không thoải mái mới vừa xảy ra, chuyên tâm với việc ăn thịt để làm sao có thể ăn được nhiều thịt nhất.
Thật ước ao độ tuổi như Trà Đồ, cho dù có ăn nhiều cỡ nào cũng sẽ không mập. Nếu như chuyện giữa cô ấy, Quách Thông và Giản Ngọc có thể được giải quyết chỉ dựa vào một nồi lẩu thì tốt biết bao.
Trách tôi, lại lo chuyện bao đồng.
Những người khác cũng có vẻ mặt này, phóng tầm mắt nhìn tới, ở đây chỉ có tôi và Quách Thông là không vui.
Quách Thông còn thông minh hơn tên đầu gỗ Lục Phàm kia, cậu ta đã sớm nhận ra Trà Đồ khác thường, vừa ăn cậu ta vừa cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn trộm Trà Đồ bên cạnh.
Bởi vì lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, trên mặt cậu ta mất đi vẻ cợt nhả hằng ngày, sắc mặt nghiêm trọng không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại cậu ta mới phản ứng kịp sao? Rằng trong lúc vô ý cậu ta đã tổn thương Trà Đồ?
Mà tôi thì lại không vui vì Lục Phàm. Thái độ ăn uống nhàm chán của Lục Phàm quả thật như một khuôn đúc ra với Mặc Thi Vũ bên cạnh, hệt như hai người bọn họ mới tâm đầu ý hợp.
Rõ ràng tôi mới là bạn gái của Lục Phàm.
Cô em của Lục Phàm là Lục Hàn đang ngồi bên cạnh còn góp vui, cố ý gắp rau xanh trong nồi ra, cắn một miếng nhỏ sau đó lại ném cho Lục Phàm. Lục Phàm đang không yên lòng lại hoàn toàn không chú ý tới, cứ vậy thoải mái gắp lên ăn hết.
Chú ý thấy ánh mắt bất mãn của tôi, Lục Hàn lại như chẳng hề thấy có lỗi chút nào, trái lại còn nhăn mặt với tôi. Có trời mới biết ở trong nhà Lục Phàm, cô ả này còn dùng thủ đoạn âm hiểm gì để tiếp cận Lục Phàm nữa.
Vì vậy, để ngăn cản Lục Hàn, tôi không thể làm gì khác hơn là mau chóng tiêu diệt sạch rau xanh trong nồi. Thật hối hận, nếu lúc nãy tôi cướp được chỗ bên cạnh Lục Phàm, chuyện đã không như vậy.
“Hội trường chúng ta có nhận học sinh ngoài trường tham gia không?”
Lục Phàm thấy mọi người đã ăn gần xong, bèn hỏi An Vị Nhiên như thế. Lúc này tôi mới phát hiện, An Vị Nhiên đang hơi buồn cười nhìn chằm chằm tôi, bị Lục Phàm hỏi như vậy, cô ấy mới miễn cưỡng trả lời câu hỏi của Lục Phàm.
“Cậu muốn nói tới phần tài trợ à? Chỉ cần được giáo viên trong trường xét duyệt là okie.”
“Không phải, mình muốn nói tới thành viên câu lạc bộ, là chuyện tranh minh họa cậu mới nói lúc nãy đấy.”
“Trước đây chưa từng có chuyện như vậy, thành viên phải là học sinh trong trường.”
Sau khi An Vị Nhiên phủ quyết đề nghị, Lục Phàm cũng không ủ rũ mà đổi lại câu hỏi khác.
“Vậy giáo viên chỉ đạo ngoài trường thì sao?”
“Mình đang nghĩ, với tư cách là thành viên câu lạc bộ Light Novel, ngoại trừ biết cách viết truyện, nếu chúng ta có thể tự vẽ tranh minh họa cho tác phẩm của mình, chẳng phải sẽ càng thêm văn hay tranh đẹp, bổ sung cho nhau sao?”
“Đề nghị này cũng không tồi. Có điều trên thế giới này, tác giả vừa biết viết truyện vừa có thể vẽ tranh thật sự rất ít. 《 Nữ chính qua đường 》 ? 《 Du hí nhân sinh 》 ?
“Lầm rồi! Tác giả bộ 《 Nữ chính qua đường 》 là biên kịch mà thôi!”
Ngoại trừ học tập, Lục Phàm có am hiểu rất sâu về mảng anime bắt đầu chất vấn.
“Cậu biết rõ vậy à? Quả nhiên nam sinh bọn cậu đều thích coi loại hoạt hình có sức quyến rũ kia.”
“Nam sinh thích có sức quyến rũ là có ý gì?”
Tôi có chút không chắc chuyển tầm mắt nhìn về phía Lục Phàm, hi vọng có được lời giải thích.
Bởi vì lời An Vị Nhiên nói, mặt Lục Phàm hơi đỏ lên một chút, ngay sau đó anh cố gắng nghiêm mặt lại.
Hiếm khi thấy Lục Phàm có tư duy ăn nhịp với tôi một lần. Chẳng qua hiện tại có thể tạm thời bỏ qua chuyện kia.
Tôi len lén dùng di động tìm tên bộ hoạt hình kia, hình đặc tả thiếu nữ mặc đồ tắm kia khiến lý trí của tôi thiếu chút tan vỡ.
Thì ra là Lục Phàm thích đồ tắm?
Gia hỏa này, cứ nói thẳng ra không được sao? Khi ở chung với nhau, tôi có thể mặc cả ngày cho anh ấy xem. Giờ hối hận rồi chứ gì? Nhưng hối hận cũng muộn rồi.
“Phàm ca, em còn tưởng anh có đề nghị gì hay. Muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn, chuyện anh nói càng là không thể nào. Lại nói cái Giản Ngọc học là vẽ tranh sơn dầu, không phải là vẽ manga. Đừng để em thất vọng đó, bữa cơm này em không thể mời không được.”
“Người thích ở yên trong nhà như Giản Ngọc không lý nào lại không tiếp xúc với hoạt hình. Chuyện không thể gặp mặt cô ấy cũng dễ giải quyết thôi, chúng ta có thể gọi video tương tác, cậu nói có phải không?”
Lục Phàm chuyển hướng hỏi An Vị Nhiên, mà An Vị Nhiên thì gật đầu tán đồng.
“Muốn tìm thiết bị kết nối mạng trong phòng hoạt động cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng Quách Thông không thể lén chơi game được!”
“Cắt! Máy vi tính cùi bắp ở trường, có mời mình cũng lười chơi.”
Quách Thông chê bai đáp lại An Vị Nhiên.
“Nếu con đường chơi game này đã không có tác dụng, chẳng phải cần tìm cách khác để tiếp xúc với Giản Ngọc sao? Thế nhưng chuyện mời Giản Ngọc cần cậu với Trà Đồ giúp đỡ.”
Lục Phàm lại nói kế hoạch của bản thân ra.
“Chẳng lẽ là vậy?”
An Vị Nhiên vừa nhìn chằm chằm tôi với Lục Phàm với ánh mắt sâu xa, vừa ôm lấy cánh tay Trà Đồ bên cạnh, sau đó cả người sáp lại gần.
Cảnh tượng này như đã từng thấy…
Đó là chuyện không lâu sau khi tôi với Lục Phàm gặp nhau. Bởi vì bị tính cách cục mịch của Lục Phàm chọc giận, sau khi chết ở trong lòng về nhà, tôi tình nguyện tự mình ảo tưởng cũng không muốn nhìn thấy anh ấy nữa. Kết quả Lục Phàm vì lo lắng mà vẫn tới tìm tôi, tôi bực mình không muốn mở cửa cho cậu ta, lúc ấy An Vị Nhiên ở cách vách đã dùng phương pháp này để dụ dỗ tôi đi ra.
“Ý cũng không khác là bao --- Quách Thông, Trà Đồ, nếu cả nhóm vì Giản Ngọc mà muốn hai người giả thành một cặp, hai người có thể làm được không?”
“Phàm ca, em thì không vấn đề gì, nhưng mà…”
Quách Thông có chút bận tâm nhìn chằm chằm gương mặt Trà Đồ, Trà Đồ thì sững sờ nhìn Lục Phàm.
“Nếu đại ca đã nói vậy, em nguyện ý…”
Sau khi nói xong câu đó, Trà Đồ vẫn luôn hoạt bát sáng sủa lại hơi đỏ mắt. Vì tình địch mà giả thành một cặp với người mình để ý, là con người sao có thể đồng ý chuyện kiểu vậy?
Ngoại trừ việc làm vậy vì cố ý chọc giận người mình thích…
Trong lúc nhất thời, bầu không khí vô cùng lúng túng.
“Xin lỗi, em còn có việc, em về trước đây.”
Trà Đồ cảm thấy chán ghét bịt chặt miệng, chạy như bay ra khỏi bàn cơm, mà Quách Thông thì đang còn ngây người ở đó.
“Quách Thông, còn không mau đuổi theo!”
Lục Phàm nhắc nhở.
Sau đó, Quách Thông cũng vội vàng chạy ra, thậm chí cậu ta còn chưa kịp tính tiền đã đi mất. Ngay cả Lục Phàm vốn keo kiệt chi li cũng không gọi cậu ta lại, bản thân chỉ như đã làm xong đại sự, thoải mái đứng dậy đi tính tiền.
“Lục Phàm, em không đồng ý với kế hoạch của anh!”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, tôi lại không nhịn được nữa mà đứng bật dậy, hô lên với Lục Phàm.
“Tưởng Mộc Thanh?”
Lục Phàm quay người lại.
Tôi nhìn lướt qua đám người đang dõi mắt về phía chúng tôi, cảm thấy cãi lộn ở nơi này là hành vi không đúng đắn, bèn tiến lên kéo lấy Lục Phàm đi vào nhà vệ sinh.
“Tưởng Mộc Thanh, đây là nhà vệ sinh nữ!”
“Lẽ nào anh muốn tới nhà vệ sinh nam?”
“Anh không có ý đó.”
Không cho Lục Phàm có thời gian phản đối, tôi đã kéo Lục Phàm vào nhà vệ sinh. May mà trong nhà vệ sinh không có ai, tôi tùy tiện tìm một gian trống đẩy Lục Phàm vào, tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Lục Phàm! Cho tới bây giờ em chưa từng cảm thấy anh là người xấu, nhưng em chán ghét, rất chán ghét một vài cách làm của anh, sao anh cứ thích mang tình cảm của người khác ra làm công cụ để sử dụng vậy? Anh không quan tâm tới cảm xúc của mọi người sao?”
Tôi tức giận chất vấn Lục Phàm đầu gỗ.
“Tưởng Mộc Thanh…” Ngoại trừ việc vì phải vào nhà vệ sinh nữ mà hơi khủng hoảng ra, tôi không cảm thấy anh ấy nghe lọt mấy lời tôi vừa nói.
“Trà Đồ thích anh, anh không biết sao? Cái gì mà để ý Quách Thông, Quách Thông rất thú vị, đều chỉ là lừa gạt anh! Đúng là chúng ta muốn giúp Quách Thông cứu vớt Giản Ngọc, nhưng chúng ta không thể vì việc này mà hại Trà Đồ được! Nói chung là em không đồng ý!”
Vì Giản Ngọc mà Lục Phàm có thể không để ý tới cảm tình, sai sử Trà Đồ như vậy, vậy còn tôi thì sao? Liệu có phải mọi người tới bầu bạn với tôi cũng vì nguyên nhân này không?
“Em biết, tất cả mọi người cũng giống như Trà Đồ, vì có Lục Phàm ở đây nên họ mới làm bạn với em, bọn họ đều không thích em, chỉ thích Lục Phàm..."
“Bọn họ đều là công cụ hình người của Lục Phàm, chính vì Lục Phàm nên bọn họ mới đồng ý giúp đỡ em, cũng giống như Lục Phàm muốn Quách Thông và Trà Đồ đi giúp Giản Ngọc lúc này vậy, đúng không?”
Việc thành lập câu lạc bộ do Lục Phàm chỉ điểm, việc Trà Đồ ở chung với tôi cũng do Lục Phàm chỉ điểm. Thế giới Lục Phàm xây dựng lên cho tôi chỉ là giả tạo, không phải ngay cả khởi đầu cũng là giả tạo sao?
Tôi cố gắng muốn ôm chặt lấy Lục Phàm, tuy chỉ xét trên mặt xúc giác, đúng là ôm thân thể Lục Phàm rất ấm áp, nhưng cảm giác cực kỳ an tâm ngày trước nay lại không còn chân thật như vậy nữa, tôi sợ anh ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Lục…”
Đại não đã không thể suy tính được, chỉ lẩm bẩm tên của anh ấy.”
Mãi tới khi bị Lục Phàm nâng mặt hôn lên… Cảm giác này… Mãi tới nay, chỉ có cảm giác này là chân thực, từ đầu tới cuối sẽ không sai, đây là sự thực tôi vẫn luôn tin tưởng kể từ khi tôi bị Lục Phàm cướp mất nụ hôn đầu tới nay. Không biết hôn bao lâu, nói chung, vào lúc tôi tỉnh táo lại, anh ấy có chút lưu luyến buông lỏng tôi ra.
“Em bình tĩnh lại một chút được không? Chuyện gì anh cũng biết, ngay cả suy nghĩ của em anh cũng biết. Tạm thời em đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghe anh nói.”
Lục Phàm ôm chặt lấy cơ thể tôi, dùng trán mình chống lên trán tôi, dịu dàng nói.
“Anh biết Trà Đồ thích anh.”
“Vậy anh…”
Biết rõ Trà Đồ thích mình còn làm như vậy? Có một chớp mắt như vậy tôi thật sự muốn trách mắng Lục Phàm, kết quả cuối cùng miệng lại bị bịt chặt giống hệt trước đó.
“Thế nhưng, người Trà Đồ thích là anh khi còn bé, anh đã không thể trở thành mình ngày bé nữa, em hiểu không?”
“Trà Đồ nói thẳng em ấy để ý Quách Thông, anh hiểu ý em ấy, sở dĩ em ấy nói vậy không chỉ đơn thuần là vì chấm dứt khả năng có thể làm thương tổn tình bạn giữa em với em ấy, chẳng lẽ em nghĩ tình bạn giữa hai em vẫn là giả tạo ư?”
“Trà Đồ, xin lỗi, là chị sai, chị không đủ tư cách làm bạn của em…”
Bây giờ tôi lại có thể khóc vì người không phải Lục Phàm.
“Anh nói rồi, cho dù Trà Đồ có chịu đả kích lớn tới mức nào, chỉ cần vỗ bờ vai em ấy, động viên em ấy cố lên, em ấy sẽ có thể tỉnh táo lại. Vai ác nhân chỉ có thể để anh đảm nhận, còn người động viên em ấy, anh hi vọng người đó sẽ là em, trước mắt, đây là biện pháp hợp lý duy nhất mà anh có thể nghĩ ra được.”
Lục Phàm gánh vai ác chỉ vì muốn bảo vệ tình bạn của tôi với Trà Đồ thôi sao? Nói như vậy, tình bạn của tôi với Trà Đồ cũng không phải giả tạo…
“Để Trà Đồ thích Quách Thông thật sự, đồng thời kéo Giản Ngọc ra, sau đó để Quách Thông lựa chọn. Anh hi vọng em sẽ làm như anh, cùng chờ đợi kết quả chứ không phải cố tình tham dự vào chuyện này. Đây là cuộc sống của người khác, nếu Trà Đồ là người thua, anh mong em có thể an ủi em ấy thật tốt.”
“Tình cảm không gặp chút kích thích, sao có thể có tiến triển được?”
Câu cuối cùng Lục Phàm dùng giọng điệu than thở, sau đó lại nhìn tôi đã bình tĩnh trở lại.
Nói cứ như mình có kinh nghiệm tình trường lắm vậy, còn giảng đạo lý rõ ràng với người khác, anh ấy à, không phải trong chuyện của mình anh cũng là đầu gỗ sao?
“Kích thích cái đầu anh…”
Nói xong, vì trả thù chuyện anh ấy cưỡng ép không cho tôi nói chuyện, lần này tôi lấy được quyền chủ động.
Đột nhiên hôn môi, trái tim tôi đập siêu nhanh, cảm giác giống hệt lúc trước. Sau khi xác nhận hai bên đều thật lòng, tôi không chỉ không e dè, ngược lại còn trực tiếp dẫn đạo cho anh ấy. Loại nam sinh như Lục Phàm, nếu không nói rõ ra, anh ấy sẽ chẳng hiểu cảm xúc của con gái đâu.
“Sau này không cho phép anh ăn rau xanh Tiểu Hàn gắp cho nữa, anh chỉ có thể ăn thịt em gắp thôi. Còn nữa, anh ăn cơm phải chậm một chút, không được vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Mặc Thi Vũ, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.