Trong game RPG, chênh lệch đẳng cấp đúng là nhược điểm trí mạng. Chẳng qua nếu đối thủ là Pháp Sư có lượng máu bèo bọt, lam thấp, sát thương cao, nếu đối phương đánh kỹ năng quan trọng không trúng mục tiêu, thật chẳng khác gì con dê chờ làm thịt.
Với tư cách là chị dâu của Trà Đồ, tôi cảm thấy tôi cần thay thế Lục Phàm giúp em ấy xả giận, nếu không ngày tháng sau này của Trà Đồ ở công hội “Bánh Bao Hấp” này sẽ luôn là bị Giản Ngọc bắt nạt.
“Trà Đồ, đánh lại một trận, chị giúp em thắng.”
Tôi tự hỏi một lát sau đó nói với Trà Đồ.
“Lực công kích kém nhiều như vậy, dù có cố thế nào cũng không thắng được đâu.”
Trà Đồ chán nản đáp lại. Thoạt nhìn em ấy hoàn toàn không chú ý tới việc tìm hiểu đặc tính các chức nghiệp trong trò chơi, chỉ đơn thuần coi tất cả nhân vật là con rối để mình điều khiển công kích với phòng ngự.
Có lẽ từ trước tới nay, Trà Đồ vẫn luôn liều mạng công kích Pháp Sư, mà làm vậy đương nhiên là không thể đánh lại.
“Trà Đồ, em muốn thắng không?”
“Đương nhiên là muốn, lần nào cũng là em thua, khiến em giận tới mức muốn đi PK người thật. Thế nhưng từ trước tới nay cô ả kia không chịu ra khỏi cửa, bình thường muốn gặp mặt nhau cũng khó. Lại nói cô ả kia không thích vận động, chắc chắn thể chất rất kém, dù có gặp rồi đánh thắng người khác cũng sẽ cho rằng em đang bắt nạt ả. Tốt nhất là có thể đánh bại ả ở trò chơi mà ả am hiểu nhất, cho ả một bài học.”
Trà Đồ nắm chặt nắm tay, trong lòng dấy lên chiến ý hừng hực, nhưng vì không thể phát tiết, ánh mắt Trà Đồ trở nên đáng sợ cực kỳ.
“Vậy cứ giao cho chị đi.”
Sau đó, tôi ra hiệu cho Trà Đồ rời khỏi ghế trước máy tính, thay em ấy ngồi vào vị trí.
“Có bản lĩnh thì đánh lại.”
Tôi tìm được nick name “Phong Mật Dữu Tử Trà” của Giản Ngọc trong danh sách bạn tốt, sau đó gửi tin nhắn khiêu khích.
“Đánh với loại cặn bã như cô chẳng có ý nghĩa gì.”
“Em thấy là chị không dám thì đúng hơn, chỉ là may mắn thắng được mấy ván đã tưởng mình rất lợi hại?”
Bên kia khinh miệt không thèm trả lời tôi, xem ra Giản Ngọc tự đại thật sự cảm thấy đối phó Trà Đồ trong game là chuyện rất nhàm chán.
Đại khái là biểu hiện của Trà Đồ lúc trước quá yếu ớt.
Phải làm thế nào mới có thể khiến Giản Ngọc tức giận đây? Nếu cô ấy lựa chọn không đấu, cứ tiếp tục cao cao tại thượng như vậy, sao tôi có thể xả giận thay Trà Đồ được?
“Giản Ngọc, lấy thắng bại của trận quyết đấu này làm tiền đặt cược, em muốn cược một trận với chị.”
Tôi cảm thấy tôi cần giúp Trà Đồ dò xét thái độ của Giản Ngọc với Quách Thông.
“Người thua tự động rời khỏi công hội.”
Tôi vô cùng nghiêm túc gửi tin nhắn cho Giản Ngọc.
Lúc này, Trà Đồ vẫn đang ngồi bên cạnh đã không thể ngồi yên.
“Chị Tưởng, như vậy không tốt lắm đâu, cho dù là ai thắng cũng sẽ tổn thương cảm tình. Dù sao mọi người cũng chơi game với nhau lâu như vậy rồi, tên Quách Thông kia sẽ không hi vọng bọn em đấu nhau tới mức ấy.”
“Yên tâm, chị sẽ không để chuyện phát triển tới mức ấy, cũng sẽ không để Quách Thông phản cảm với em.”
Tôi mỉm cười an ủi Trà Đồ đang căng thẳng hẳn lên.
“Chị Tưởng, em không có ý đó.”
Trên mặt Trà Đồ hiện lên rặng mây đỏ, có chút xấu hổ hô lên. Miệng nói là không muốn nhưng trên mặt Trà Đồ lại viết rõ sự thực em ấy đang muốn phủ định.
Yên tâm đi Trà Trà, chị nhất định sẽ giúp em cướp lại quyền chủ động. Coi như đây là hồi báo của chị với em, như vậy chị cũng sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Cô có ý gì?”
Lúc này Giản Ngọc đáp lại rất nhanh. Quả nhiên trong lòng cô ấy đang lo lắng, nếu lúc này Trà Đồ tỏ rõ lập trường, xem xem cô còn có thể ngồi yên trong nhà được nữa không.
“Nói rõ với chị, em thích Quách Thông, cho nên em muốn chị rời khỏi công hội. Có tiếp nhận khiêu chiến không?”
“Cô thích Quách Thông? Chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu?”
Giản Ngọc ở bên kia bày ra vẻ mặt chán tới phát nôn, mà Trà Đồ ở bên này thì như nước sôi, đã bắt đầu bốc khói toàn thân.
“Chị Tưởng đang nói gì vậy… Em chỉ nói Quách Thông rất thú vị, cũng không nói em thích anh ấy!”
Trà Đồ đỏ bừng cả mặt liều mạng lắc lư cánh tay tôi giải thích. Dáng vẻ xấu hổ như vậy còn nói không thích cậu ta, ai tin em? Nếu thích thì cứ lớn mật nói ra, dông dài như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lỡ mất.
Dũng khí đại ca luyện cho em từ trước tới nay chạy đi đâu hết rồi?
“Nếu chị đã không thích Quách Thông thì nhận lời khiêu chiến đi, đến lúc đó nếu chị thua, đừng có mà hối hận.”
“A, vậy…”
Tôi hơi mất kiên nhẫn kêu Trà Đồ bình tĩnh chờ đợi, cuối cùng em ấy cũng nghe lời, dần yên tĩnh lại, thế nhưng vẻ mặt vẫn rất căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình.
Cuối cùng cũng khai khiếu một chút rồi.
“Nói chung là chị có dám tiếp nhận khiêu chiến không?”
Tôi tiếp tục gửi tin nhắn cho Giản Ngọc.
“Được! Tôi cũng không muốn nhìn thấy tên Thợ Săn ngu ngốc cô lắc lư mãi trước mặt mình. Quyết định vậy đi, tôi nhận lời khiêu chiến. Nhưng phải nói rõ trước, tôi nhận khiêu chiến của cô không phải vì lý do kỳ quái của cô, tôi chỉ đơn giản là chán ghét cô thôi.”
So sánh với Trà Đồ, đối phương có vẻ khẩu thị tâm phi, thoạt nhìn nếu Trà Đồ cạnh tranh với Giản Ngọc, Trà Đồ sẽ có phần thắng rất lớn.
Sau khi thương lượng xong, hai bên không nói nhiều nữa mà trực tiếp tiến vào trò chơi. Địa điểm quyết đấu là ngoại thành, nơi có thể công kích nhau. Với tư cách là Thợ Săn, tôi và Pháp Sư Giản Ngọc cao hơn tôi mấy level bắt đầu tạo trận thế.
Ưu thế lớn nhất của Thợ Săn là có thể bố trí đủ loại cạm bẫy bí ẩn, còn có thể dùng nỏ tầm xa để công kích kẻ địch.
Ưu thế của Pháp Sư là lực công kích pháp thuật siêu mạnh, nếu tôi bị trúng chiêu, khó mà đoán trước kết quả trận chiến này.
Trận quyết đấu trước, tôi đã bị đánh tới chật vật vô cùng, pháp thuật như mưa rền gió dữ của Giản Ngọc đánh Thợ Săn headshot. Có lẽ Trà Đồ cảm thấy tôi chơi game không giỏi bằng em ấy, cho nên trên mặt lộ vẻ hơi thất vọng.
Muốn tiêu hao hết tất cả MP của cô ấy là chuyện không có khả năng, dường như lần này cô ấy có mang theo rất nhiều thuốc lam, dùng cũng tương đối hào phóng, một đợt công kích không đánh trúng mục tiêu Giản Ngọc cũng không sợ hãi, trực tiếp bắt đầu công kích đợt thứ hai.
Có một vài công kích phạm vi lớn vốn không cách nào tránh né được, dù chỉ bị đánh xước da nhưng lượng máu của tôi vẫn giảm đi một mảng lớn. Xem ra vũ khí sử thi màu cam Giản Ngọc thu được trong nhiệm vụ thành Gewa lúc trước có vẻ rất lợi hại.
Mặc dù không thể đọc được số liệu của pháp trượng, nhưng tôi vẫn có thể đoán được đại khái đặc tính của vũ khí. Nếu dùng pháp trượng này bắn ra pháp thuật, trúng mục tiêu, ắt hẳn sẽ kèm theo thiểm bạo mang hai lần sát thương, hơn nữa còn kèm theo hiệu quả giảm tốc độ trí mạng.
Trong 《 Lý Tưởng Quốc 》 , Wright là người đại diện cho tử thần. Truyền thuyết, khi con người sắp chết đi sẽ gặp được Wright, mà cách Wright chào hỏi nhân loại chính là lễ nắm tay chỉ có thể trải nghiệm một lần trong đời. Bị Wright nắm trúng chẳng khác gì gặp phải cái nắm tử vong, một khi tiếp xúc chắc chắn phải chết.
Thế nhưng vũ khí sử thi trong tay tôi cũng rất lợi hại, Ngón Tay Của Dade, thanh nỏ nhẹ một tay cũng có thể cầm được này có năng lực bố trí bẫy rập bằng dây leo kèm theo bắn ra mũi tên.
Dade là thần sự sống của rừng rậm, nơi Dade đến, cây khô như gặp mùa xuân, vạn vật mau chóng sinh trưởng. Ngón Tay Của Dade chỉ có chừng ấy, vừa có thể sinh sôi thực vật, đồng thời cũng thành cạm bẫy dây leo.
Vào lúc Giản Ngọc đánh ra công kích như mưa rền gió dữ, tôi cố gắng hết sức linh xảo tránh né, giả vờ dùng nỏ bắn Giản Ngọc, nhưng trên thực tế tôi đang dùng mũi tên lập cạm bẫy trên gốc đại thụ và mặt đất gần đó.
“Thật giỏi tránh né! Thế nhưng làm vậy có tác dụng gì đâu? Cô cũng không thể bắn trúng tôi, cho dù cô có tránh, nhưng chỉ cần tôi bắn trúng một lần cô sẽ thua.”
Quả nhiên Giản Ngọc chỉ cho rằng tôi cũng không thể ngắm bắn chuẩn giống như cô ấy. Cô ấy nói cũng không sai, mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng chỉ cần kỹ năng của cô ấy bắn trúng tôi, tôi nhất định phải chết. Mà mặc dù cạm bẫy dây leo bách phát bách trúng cũng chỉ có thể vây chặt cô ấy, tạo thành chút sát thương nhỏ bé.
Nếu tiếp tục như vậy, người bị tiêu hao hết HP trước, sẽ phải thua trận là tôi đây.
Đối với cạm bẫy dây leo do Thợ Săn phóng ra, Pháp Sư chỉ cần dùng một ma pháp hoa lệ nhỏ bé đã có thể trực tiếp hóa giải cạm bẫy. Nếu cạm bẫy không phải loại nhất kích tất sát, cho dù dùng Ngón Tay Của Dade bắn trúng cũng chẳng có tác dụng gì.
Thế nhưng, nếu rất nhiều cạm bẫy dây leo sát thương nhỏ tụ hội lại sẽ có thế nào đây? Công kích như vậy có thể tạo ra sát thương đủ sánh với pháp thuật phạm vi lớn của Pháp Sư.
“Đã sắp kết thúc.”
Giản Ngọc chú ý thấy tôi đã dần rơi vào hướng suy tàn, bèn gửi tin nhắn giễu cợt tôi.
Vì phạm vi sát thương của ma pháp quá gần, tôi không thể không bổ huyết liên tục. Đến cuối cùng, tôi đã uống cạn tất cả thuốc nhưng vẫn không thể bổ sung đủ HP cho mình.
“Đúng vậy, đã sắp kết thúc rồi.”
Dùng những thuốc máu này đổi lấy thời gian sinh tồn trên chiến trường, khiến tôi và Giản Ngọc nằm trong phạm vi vô số cạm bẫy dây leo ẩn tàng, mà Giản Ngọc còn tưởng tôi đang chạy lung tung loạn xạ không mục đích.
Có lẽ cho tới nay Trà Đồ vẫn luôn chơi như vậy, cho nên Giản Ngọc mới tin tưởng không nghi ngờ.
Hai người đồng thời phát động công kích cuối cùng về phía đối phương. Hỏa Cầu Thuật lớn tới dọa người chỉ chớp mắt đã cắn nuốt nhân vật thợ săn của tôi, mà mũi tên lướt qua phía dưới Hỏa Cầu Thuật bắn về phía nhân vật Pháp Sư cũng đã bắn trúng ngực của Pháp Sư.
“Pháp Sư Lv21 Phong Mật Dữu Tử Trà đánh chết thợ săn Lê Vi 18 Dũng Cảm Chi Tâm, nhận được 1000 điểm kinh nghiệm.”
Dây leo vừa nhỏ vừa giòn quấn chặt lấy Pháp Sư, nhưng dù thân thể Pháp Sư rất yếu ớt cũng chỉ mất có chút máu.
“Cô đang làm trò cười sao?”
Pháp Sư nhìn về phía Thợ Săn đã bị nhuộm thành tro tàn, nhắn tin gửi cho tôi.
“Xong, chị, chúng ta thua rồi, rõ ràng vừa nãy chị có thể tránh Hỏa Cầu Thuật kia… Chị Tưởng, vì sao chị không né?”
Trà Đồ bày ra vẻ nhân sinh không còn gì lưu luyến, dùng tay chống cằm ngơ ngác nhìn màn hình máy tính.
“Đừng hoảng hốt…”
Tôi đã không cần thao tác thêm, thả hai tay ra khỏi bàn phím, mỉm cười nhìn về phía kết cục sau cùng.
Một dây leo nổ tung kích phát mấy cạm bẫy dây leo khác, tiếp đó, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vô tận, vô số cạm bẫy ẩn giấu bị kích khởi, lượng dây leo tính bằng đơn vị hàng ngàn quấn quanh Pháp Sư của Giản Ngọc, đồng thời còn thả ra độc tố tê liệt có sát thương ít ỏi.
Hết dây leo này tới dây leo khác vươn ra khỏi mặt đất tự động công kích, bao phủ nhân vật Pháp Sư của Giản Ngọc kín không kẽ hở. Lúc đầu HP giảm xuống rất chậm, nhưng sau đó tốc độ giảm càng lúc càng nhanh, mãi tới khi chạm đáy, công kích dây leo vẫn không ngừng duy trì hiệu quả tê liệt, khiến Giản Ngọc nằm trong trạng thái tê liệt không cách nào thả ra hỏa hệ ma pháp cứu mình.
“Thợ săn Lv18 Dũng Cảm Chi Tâm đánh chết Pháp Sư Lv21 Phong Mật Dữu Tử Trà, nhận được 1200 điểm kinh nghiệm.”
“Ngang tay! Chị Tưởng, không ngờ chị có thể đánh ngang tay! Thế nhưng nếu chị Tưởng mau chóng tránh né, không nhường Giản Ngọc một kích cuối cùng, vậy chúng ta sẽ thắng.”
Trà Đồ đầu tiên là vui mừng quá đỗi, sau đó em ấy nghĩ nghĩ, lại cảm thấy hơi hối hận.
“Một chiến lược gia vĩ đại sao có thể so bì hơn thua được mất? Chúng ta phải cân nhắc toàn cục. Không phải em nói em không muốn vì lần cá cược này mà khiến tất cả mọi người đều không vui ư?”
“A, thì ra là thế, chị Tưởng thật quá tuyệt vời, cân nhắc quá chu đáo. Tới cho em hôn một cái!”
Trà Đồ hiểu ra, hưng phấn nhào đầu về phía tôi.
“Được rồi được rồi, không muốn, đáng ghét! Trà Đồ!”
Em ấy vui vẻ ôm tới, tôi khó khăn chống cự nhưng vẫn bị em ấy ôm chặt, hôn một cái lên mặt.
Lúc này, Giản Ngọc gửi tin nhắn tới khiến chúng tôi phải ngừng trêu chọc nhau.
“Được rồi, tôi nhận tôi thua, tôi sẽ rời khỏi công hội.”
“Ôi, phải tính là hòa mới đúng chứ?”
“Cấp bậc của cô thấp hơn tôi, kinh nghiệm lấy được cũng cao hơn tôi, chút thủ đoạn lúc sau kia cũng không phải tôi không thấy, chẳng lẽ cô nghĩ tôi là đứa ngốc thật sao?”
Nếu Giản Ngọc làm vậy, chẳng phải sẽ khiến Quách Thông phải đưa ra lựa chọn ngay sao? Trực tiếp làm khó nhau như vậy… Tôi cảm thấy hơi khó xử.
Tôi và Trà Đồ đang chúc mừng thắng lợi lại yên tĩnh lại, bởi vì chúng tôi không đoán được suy nghĩ của Giản Ngọc cho nên đều nhìn về phía đối phương với ánh mắt xin giúp đỡ.