Gần đây tôi thật sự rất ghét rất ghét cha của Lục Phàm. Ông ấy hoàn toàn không dễ ở chung như mẹ của Lục Phàm. Trước đây khi tôi và Lục Phàm, còn cả mẹ Lục Phàm sống chung một chỗ, dù tôi và Lục Phàm có hành vi thân mật một chút, nhưng mẹ Lục Phàm sẽ không nói gì nhiều, cùng lắm cũng chỉ nói ra mấy lời khiến người ta hơi xấu hổ mà thôi, sau đó lại giúp tôi thu phục Lục Phàm.
Vô cùng khéo hiểu lòng người, bà ấy là người mẹ tốt nhất mà người ta tha thiết ước mơ.
Mà cha của Lục Phàm lại luôn luôn nghiêm mặt với tôi và Lục Phàm, rõ ràng là trở ngại giữa chúng tôi, hơn nữa ông ấy còn rất thiên vị Lục Hàn.
Ông ấy thường cố ý tách tôi ra ngoài, sau đó tạo điều kiện cho Lục Hàn với Lục Phàm ở chung.
Tuy tôi biết, đối với Lục Hàn cô độc, người anh trai Lục Phàm này rất quan trọng, mà anh trai có chăm sóc cho em gái cũng là chuyện quá bình thường, nhưng tại sao lại phải trả giá bằng cách hi sinh thời gian ở chung của tôi với Lục Phàm?
Thật không thể nào chấp nhận được.
Cực kỳ tủi thân, lại không tìm được cơ hội để nói chuyện với Lục Phàm.
Vì sao vào đêm ba mươi, mọi người có thể cùng nhau xem tiệc tối liên hoan mừng xuân, mà tôi phải tới phòng bếp giúp đỡ? Cũng không phải tôi không muốn làm việc, quan trọng nhất là tôi muốn Lục Phàm xuống bếp với tôi, thế nhưng ông ấy cứ nhất định đòi kéo Lục Phàm ngồi xuống bên cạnh cùng xem đêm hội mừng xuân.
Rõ ràng bà nội và mẹ đều nhìn ra suy nghĩ của tôi, nói không cần tôi giúp đỡ, để tôi lên chơi với mọi người, nhưng cha Lục Phàm lại cứ không chịu bỏ qua mà nói muốn nếm thử đồ ăn tôi nấu.
Tôi mới không muốn nấu cho ông ấy ăn, đồ ăn tôi nấu chỉ cho Lục Phàm ăn mà thôi.
Được rồi, suy nghĩ này có hơi quá đáng, dù sao đó cũng là cha của Lục Phàm, nếu ông ấy thề sau này không làm khó tôi như vậy nữa, tôi có thể để Lục Phàm ăn no rồi sau đó lại bất đắc dĩ cho ông ấy một chút.
Tôi cắn răng nghiến lợi nghĩ vậy, lúc thì nổi giận, lúc thì cố gắng tự thuyết phục bản thân. Vào lúc thái thịt, tôi cũng vì thất thần mà không cẩn thận cắt trúng tay, bị mẹ và bà nội cực kỳ nghiêm túc mời tôi ra khỏi phòng bếp.
A a a! Cơ hội biểu diễn tài nấu nướng của mình trước mặt mọi người lại bị mất đi như vậy…
Rõ ràng đây là cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt người nhà Lục Phàm, thật đáng tiếc.
Vào lúc ăn cơm tất niên, ông ấy lại cố ý xếp Lục Hàn ngồi bên cạnh Lục Phàm, bản thân thì ngồi ở một bên khác của Lục Phàm, khiến tôi hoàn toàn không có cơ hội chen vào.
Thấy Lục Hàn ghét bỏ mà gắp rau xanh bỏ vào trong chén Lục Phàm, cảnh tượng này khiến tôi không cách nào nuốt trôi đồ ăn được, chỉ có thể nhét từng miếng từng miếng rau cải đắng vào miệng, nuốt chửng.
Vào lúc Lục gia đón giao thừa ở tổ từ, cả nhà đều tới đón, chỉ đuổi một mình tôi đi ngủ, còn nói gì mà tôi không phải người Lục gia, không cần tới từ đường Lục gia.
Kết quả tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát từ đường ở phòng đối diện, muốn thấy bóng dáng Lục Phàm.
Tới mãi nửa đêm, khi có thể đi ngủ, mẹ dẫn theo tôi và Lục Hàn ngủ chung một phòng, cha thì dẫn Lục Phàm ngủ chung một phòng, hai bên đều có người giám sát, hi vọng đánh lén Lục Phàm lúc nửa đêm của tôi cũng bị dập tắt.
Bình thường nếu có người quấy rối tôi kiểu vậy sợ rằng tôi đã sớm lên cơn, thế nhưng mỗi lần tôi muốn bộc phát, đều bị Lục Phàm dùng mắt ra hiệu mà phải đè nén lửa giận.
Thật tủi thân, Lục Phàm không hiểu tôi chút nào.
Những thứ có thể ngáng đường tôi và Lục Phàm, cứ tiêu diệt hết đi là được! Trong đầu tôi không ngừng hiện lên suy nghĩ này, nhưng rất nhanh đã bị lý trí đè ép.
Bỏ trốn cũng không được, tôi không thể để Lục Phàm phải bỏ gia đình vì tôi. Mặc dù trong lòng Lục Phàm, tôi là quan trọng nhất, nhưng hạnh phúc gia đình lại xếp thứ hai chỉ sau tôi, nếu bắt Lục Phàm phải bỏ một hẳn Lục Phàm rất khó có thể quyết định được. Thế nhưng chuyện này cũng không xung đột, dù chúng tôi có bỏ trốn, tôi vẫn tin tưởng sau này mình có thể xây dựng một gia đình hạnh phúc cho Lục Phàm.
Rốt cuộc vì sao lại vậy? Nghĩ lung tung xằng bậy không thực tế như vậy chỉ càng khiến Lục Phàm phải lo lắng cho tôi hơn.
Cho nên nói, tôi chỉ muốn làm một cô gái ngoan ngoãn ở bên cạnh Lục Phàm, dù thỉnh thoảng Lục Phàm không chú ý tôi quá nhiều tôi cũng có thể dùng thủ đoạn của con gái để giải quyết.
Tôi tự nói với mình nhất định phải tin tưởng bản thân, tin tưởng vào sức hấp dẫn của mình có thể hấp dẫn Lục Phàm. Mặc dù vì có người nhà cản trở khiến chúng tôi không thể gặp mặt nhau, nhưng chỉ cần cố gắng mãi, kiểu gì cũng có ngày chúng tôi được ở cùng nhau.
Tôi nhất định phải dùng tín niệm kiên định của mình để thuyết phục cha Lục Phàm, tựa như cách tôi đã từng dùng để thuyết phục ông nội Lục Phàm vậy! Nó có thể chứng minh chúng tôi thật lòng muốn ở bên nhau.
Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ xem mình phải làm thế nào để đối phó với cha Lục Phàm, đột nhiên Lục Hàn đang nằm ngủ nghiêm chỉnh lại xoay mạnh người lại, cố ý ép người về phía tôi.
“Cuối cùng lão yêu bà cũng ngủ thiếp đi…”
Con bé hơi ngẩng đầu vượt quá vai tôi nhìn về phía mẹ Lục Phàm. Sau khi xác định bà ấy đã ngủ, bèn nằm lại xuống, nhẹ giọng nói chuyện với tôi.
Trong căn phòng tối đen, trong đôi mắt con bé phản chiếu tia sáng không biết từ đâu tới.
Mẹ, tôi, Lục Hàn, ba người nằm song song trên giường gỗ.
“Chị không biết em có thành kiến gì với nhà Lục Phàm, nhưng em không được phép gọi mẹ Lục Phàm như vậy! Bọn họ đã nhận nuôi em, dù thế nào đi nữa em cũng phải cảm kích bọn họ…”
Tôi hơi tức giận mà lên giọng. Dường như mẹ ở bên cạnh cũng hơi tỉnh lại, hơi nhích chăn đắp lên cho tôi và Lục Hàn, khiến tôi sợ tới mức không dám nói tiếp.
Sau đó, dường như bà ấy lại xoay người ngủ thiếp đi, ngoại trừ tiếng ngáy nho nhỏ, không còn nghe thấy động tĩnh gì khác nữa.
Thiếu chút nữa đánh thức người mẹ đang ngủ say… Tôi trợn mắt nhìn Lục Hàn.
Đột nhiên cảm thấy mất thiện cảm với cô em mà cha Lục Phàm dẫn về cho Lục Phàm.
Chỉ riêng việc con bé cứ quấn lấy Lục Phàm, dùng việc cãi nhau để thu hút sự chú ý của Lục Phàm đã đủ để chết trăm lần.
…
A a a! Sao tôi lại nghĩ lung tung nữa? Rõ ràng tôi đã hạ quyết tâm phải làm một cô gái ngoan ngoãn tiếp tục ở lại bên cạnh Lục Phàm.
“Đúng rồi, em còn tương đối cảm kích đây.”
Lúc này, Lục Hàn dùng giọng quái dị mà hừ một tiếng, dường như đang trào phúng câu nói của tôi lúc mới rồi. Tiểu gia hỏa quái dị này thật khiến người ta khó ưa.
“Em chỉ hơi hiếu kỳ, rốt cuộc vì sao chị Tưởng lại thích tên ngu ngốc kia?”
“Không được nói như vậy, ngu ngốc không phải từ mà em có thể nói.”
Tôi cố gắng nhỏ giọng, nhưng giọng nói vẫn to tới mức dọa mình nhảy dựng lên. Sợ mình đột nhiên đánh thức người mẹ đang ngủ say, tôi vội vàng dùng chăn che kín miệng, lừa mình dối người rằng mình chưa từng nói gì cả. Ngu ngốc là xưng hô tôi dành riêng cho Lục Phàm, những người khác tuyệt đối không được gọi như vậy.
“Được rồi, gọi anh đi, em gọi là lão ca, vậy đã được chưa? Chị Tưởng cũng quá nhạy cảm rồi.”
Lục Hàn bày ra vẻ thờ ơ, khiến người ta thật sự khó chịu.
“Nói đi, rốt cuộc em muốn nói gì với chị?”
“Em chỉ hiếu kỳ, rốt cuộc anh em có điểm gì mà lại có thể hấp dẫn chị Tưởng. Dựa theo điều kiện của chị Tưởng, hẳn phải có rất nhiều người theo đuổi mới đúng, thoạt nhìn người anh nam tính cách cực kỳ cứng nhắc kia đã thắng một cách không thể tưởng tượng nổi.”
“Chẳng có gì kỳ lạ, chuyện yêu thích không thể nói lý được, chuyện của người lớn, tiểu quỷ trung học cơ sở như em sao hiểu được?”
Khi có người hỏi tôi vì sao tôi lại thích Lục Phàm, tôi lại không tự chủ được mà tìm đủ loại lý do để trốn tránh trả lời. Thứ nhất là vì xấu hổ, thứ hai là vì tôi không cách nào nói đáp án ra. Lần này, khi đối mặt với câu hỏi của tiểu quỷ Lục Hàn, tôi lại không tự chủ được hóa thân thành người lớn.
Nếu cứ nhất định phải đưa ra đáp án, có lẽ là vì cảm giác vừa khẽ lại gần tim đã đập rộn lên cùng với nhớ nhung thời thời khắc khắc không cách nào nói rõ cũng không cách nào tả rõ kia.
“Rõ ràng chị Tưởng mới học mười một, giả làm người lớn cái gì, chẳng lẽ cứ yêu đương thì sẽ thành người lớn ư? Dường như bậc thang để thành người trưởng thành là phải có “quan hệ”. Muốn em thừa nhận chị Tưởng là người lớn, trừ phi chị trở thành người phụ nữ của anh em…”
Lục Hàn che miệng không có ý tốt, làm bộ ngạc nhiên hỏi. Tôi vốn cho rằng khi mình nói chuyện với con bé sẽ không giao động cảm xúc, nhưng lời này như trực tiếp chọt trúng tử huyệt của tôi.
“Con nít nói lung tung cái gì… Đừng có suy nghĩ lung tung, đây không phải chuyện em nên nghĩ! Chị với Lục… đã tiếp cận rất gần chuyện ấy, chỉ… chỉ…”
Không cách nào nói rõ ra miệng, nhưng trái tim trong ngực lại đập bình bịch, thật mắc cỡ chết người.
Vừa nói tới chuyện này tôi đã đỏ mặt, như bị đánh bại mà cúi đầu xuống. Kể ra từ lúc bắt đầu tới hiện tại, tôi đã cố hết sức mình sáng tạo ra vô số cơ hội cho Lục Phàm, nhưng cuối cùng chuyện đó vẫn chưa xảy ra.
Trong lòng tôi cũng bắt đầu hơi tự trách. Trước đây tôi cảm thấy đây chỉ là một loại thủ đoạn bình thường để hoàn toàn bắt lấy Lục Phàm, nhưng hiện tại, đối với chuyện có thể xảy ra giữa nam với nữ này, tự dưng trong lòng tôi lại có cảm giác kỳ vọng là thế quái nào?
Đều do Lục Phàm hại tôi càng ngày càng trở nên kỳ lạ thế này. Lục Phàm cứ lề mề không chịu hành động, rõ ràng tôi đã chủ động như vậy, ám chỉ đủ kiểu, nhưng vô ích.
Nếu không phải lúc Lục Phàm ở bên cạnh tôi thường phải ôm mũi đi tắm nước lạnh, tôi thật sự lo lắng… Phương diện kia của Lục Phàm có vấn đề.
Quả nhiên vẫn do tôi chưa đủ quyến rũ đúng không… Hình như gần đây tôi hơi mập thật…
“Thoạt nhìn tất cả đều vì anh nhỉ? Cũng đúng, anh em vốn là loại thiếu quyết đoán… Nếu có thể, em thật sự không muốn thành kẻ thù của anh ấy.”
Lục Hàn nhìn chằm chằm tôi đã im lặng thật lâu không nói chuyện, cuối cùng lại thở dài một hơi.
Cái gì? Tiểu quỷ này lại muốn thành kẻ thù của Lục Phàm? Quả nhiên vẫn nên rời nhà ra đi thì hơn.
A a a, mình lại suy nghĩ cái gì vậy? Không được nghĩ, không được nghĩ, mình phải làm một cô gái ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Phàm. Nếu Lục Phàm có kẻ thù, mình chỉ cần im lặng cổ vũ cho Lục Phàm, nhìn Lục Phàm đánh bại kẻ địch, hãnh diện vì Lục Phàm là đủ.
Không xin giúp đỡ, tuyệt đối giữ vững nụ cười, đàn ông rất để ý sĩ diện. Nhưng nếu Lục Phàm có nhờ giúp đỡ, đương nhiên tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ Lục Phàm, cho dù thịt nát xương tan cũng không nuối tiếc!
Nếu có người nào dám thương tổn Lục Phàm, tôi nhất định sẽ ép đối phương thành mảnh vụn.
… Mới vừa nghĩ tới đây… Hình như vừa rồi trong đầu có thoáng qua mấy chữ thịt nát xương tan...
“Nếu em dám làm gì Lục Phàm, chị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em.”
Khó khăn lắm mới bình ổn tâm tình được, tôi lại nghiêm túc cảnh cáo con bé một câu.
“Yên tâm, mục tiêu của em không phải Lục Phàm. Sau nhiều ngày tự hỏi, em đã nghĩ thông suốt, cả Lục Phàm và lão yêu bà kia đều là người vô tội, làm gì cũng không thể dính líu tới người vô tội. Cho nên hiện tại mục tiêu của em chỉ có một.”
Tiểu quỷ này hại tôi suýt nữa đã bộc phát sát chiêu. Đáng giận.
“Mục tiêu gì?”
“Lại nói tiếp, chị Tưởng, chúng ta có mục tiêu giống nhau, nếu có thể đạt được mục tiêu này, nguyện vọng của hai ta đều được thực hiện.”
“Chị Tưởng, hẳn chị cũng nghe anh em nói rồi, nhà em bị người đàn ông kia hủy diệt, mà nếu em đoán không sai, hẳn hiện tại chị Tưởng cũng rất hận người đàn ông kia.”
“Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Sao chị có thể hận cha của Lục Phàm được?”
Tôi phủ định nội tâm của mình một cách cực kỳ kiên quyết, thế nhưng lại không cẩn thận nói ra suy nghĩ chân thực trong lòng mình.
Cha Lục Phàm đúng là nhân tố không xác định lớn nhất giữa tôi với Lục Phàm, tuy ông ấy còn chưa hiện rõ lập trường, nhưng thái độ mập mờ kia như không quá ủng hộ tình cảm của tôi với Lục Phàm.
“Nghĩ lại đi, nếu không có người đàn ông kia, hiện tại người đang ngủ bên cạnh chị Tưởng, nằm nói chuyện với chị Tưởng, dỗ chị Tưởng ngủ hẳn phải là anh em mới đúng.”
Lại nói, đây là suy luận phạm quy, nhưng tôi lại không thể nào không tán đồng với quan điểm này.
Giá như cha Lục Phàm không trở lại, Lục Hàn cũng sẽ không xuất hiện, như vậy tôi vẫn có thể ở lại nhà Lục Phàm, nghiêm túc mà vui vẻ sống mỗi ngày.