Tôi và cô Liễu Lan trò chuyện lung tung trên xe. Thế nhưng nói được một hồi, vẻ mặt cô Liễu Lan càng lúc càng cứng đờ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía gương chiếu hậu.
Trên gương chiếu hậu xuất hiện một cặp mắt sắc bén đang ngó chừng phía bên này.
Dường như tài xế rất kiêng kỵ việc bị người khác nhìn chằm chằm như thế, giống lúc đang chuyên tâm làm việc chợt bị người khác giám sát phía sau lưng hay lúc học sinh tiểu học đang làm bài tập bị phụ huynh đứng bên cạnh theo dõi.
“Cặp mắt kia cứ nhìn chằm chằm khiến cô không thoải mái, em ấy nhìn cô hung tợn như vậy là vì cô đã gọi em tới ghế trước ngồi ư?”
Chẳng lẽ tầm mắt này khiến nữ tài xế nhớ tới thầy dạy lái xe đã từng hành hạ cô ấy lúc trước?
“Hẳn là vậy.”
Rõ ràng cô ả này hờn dỗi không muốn ngồi chung một chỗ với tôi, nhưng lúc nào cô ấy cũng chú ý xem tôi đang làm gì với người nào. Thủ "đoạn lạt mềm buộc chặt" [note39215] của cô gái này thật chẳng cao minh chút nào.
“Vậy em về chỗ ngồi đi, đừng để người ta nóng lòng chờ đợi.”
Kết quả cô Liễu Lan vẫn sợ, dù gì thì an toàn khi lái xe vẫn quan trọng hơn một chút.
“Thế nhưng lỡ em đi rồi cô lại ngủ quên thì phải làm sao bây giờ?”
Tôi thật sự lo lắng.
“Gọi An Vị Nhiên lên đây đi, nói chuyện với cô bé kia còn giúp cô có tinh thần hơn.”
Đúng vậy, ngay từ đầu vẫn luôn là An Vị Nhiên ngồi ở ghế lái phụ, làm người giám sát nữ tài xế. Vậy vì sao trên đường về lại đổi thành tôi? Hẳn là vì trông tôi có vẻ tương đối cô đơn.
Không nhìn ra cô Liễu Lan có tư tưởng kỳ quái này còn là người rất dịu dàng. Loại nữ giáo viên kiểu này tuyệt đối là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong giới xem mắt.
Lấy cô ấy về chẳng khác nào đã tìm được gia sư chuyên nghiệp cho con cái trong tương lai. Có người nói đa số học sinh học trường chuyên đều có phụ huynh là giáo viên. Nghĩ lại đi, từ nhỏ đã được mẹ dạy dỗ, học không giỏi mới là lạ.
Nghĩ như vậy, không biết tương lai khi coi mắt tôi có nên giới hạn đối tượng của mình là nữ giáo viên hay không nhỉ?
Thế là cô Liễu Lan đặc biệt ngừng xe bên lề đường, tôi với An Vị Nhiên đổi vị trí, sau đó cô ấy lại thuận tiện xuống xe mua một ly cà phê.
Tôi nghiêm trang ngồi trở lại bên cạnh cô ấy. Hiện tại cô ấy đã đổi mục tiêu quan tâm sang ly trà xanh nguyên vị trên tay tôi.
Lúc này, tôi mới nhớ ra hình như mình quên chưa chọn đồ uống đặc biệt dành riêng cho Tưởng Mộc Thanh.
Vì để che giấu bối rối, tôi định mở nắp bình ra chuẩn bị uống một hớp. Nhưng lúc này, tôi mới vừa giơ ly trà xanh nguyên vị lên, còn chưa đưa tới bên miệng đã bị Tưởng Mộc Thanh trực tiếp cướp mất.
Cô ấy không hề kiêng dè mà uống ừng ực mấy hớp.
Gián tiếp hôn môi.
Số lần trực tiếp hôn môi đã sắp nhiều tới không thể đếm xuể, còn nói gì tới gián tiếp. Đúng là chẳng có gì phải kiêng dè cả.
Tôi không do dự lấy thêm một bình từ trong túi nhựa ra. Trà xanh là loại đồ uống một khi uống quen rồi sẽ càng muốn uống. Để phòng ngừa sau khi mình uống xong không thể xuống xe mua thêm, tôi đã sớm mua hai bình.
“Lục Phàm không được có vật thay thế!”
Thấy trong tay tôi lại có một bình trà xanh khác, trên mặt Tưởng Mộc Thanh lộ ra vẻ bất mãn. Cô ấy ném cái bình đã cướp của tôi lại cho tôi, sau đó lại bắt đầu cướp lấy cái bình còn chưa mở ra kia.
Tôi bất đắc dĩ nhỏ giọng oán trách một câu: “Em đừng làm loạn nữa.”
“Em mới không làm loạn.”
Tưởng Mộc Thanh vốn không khát, cô ấy chỉ dốc bình trà xanh mới kia lên uống một hớp tượng trưng, sau đó lại trả lại cho tôi, hệt như đang trả một tù binh vô dụng.
Thật không thể chịu nổi cô ấy nữa. Có đôi khi cô ấy cứ thích hờn dỗi như con nít vậy.
Hai bình trà xanh này còn uống thế nào được nữa?
Tạm thời cứ uống như bình thường đi.
Thế là bầu không khí giữa chúng tôi lại trầm mặc lại, như có một luồng lực lượng vô hình khiến cả hai không thể nói nên lời. Nhưng tôi có thể thấy dáng vẻ Tưởng Mộc Thanh kiểu muốn nói lại thôi, mà tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô ấy.
Tới cùng yêu thích tôi và tha thứ cho cha cô ấy có thể cùng tồn tại không? Tôi gửi hi vọng vào quãng thời gian chúng tôi ở chung có thể có tác dụng, cô ấy thật sự thích con người tôi nên mới ở chung với tôi chứ không phải vì tính cách bệnh kiều tạo thành.
“Tưởng Mộc Thanh, anh…”
“Lục Phàm…”
Hai người chúng tôi gần như cùng lúc không nhịn nổi mà mở miệng. Thật bối rối, trái tim trong lồng ngực đập loạn lên.
“Em/anh nói trước đi.”
Cả hai lại trăm miệng một lời.
Kế tiếp, chúng tôi liếc nhìn đối phương một cái sau đó lại cúi đầu xuống.
“Vậy để anh hỏi trước.”
Tôi cẩn thận sắp xếp lại ngôn ngữ, hi vọng có thể dùng giọng điệu dịu dàng nhất để hỏi, tránh làm cô ấy tức giận.
“Hôm qua, anh nghe thấy em hỏi người khác, giữa bạn trai với cha nên chọn như thế nào? Sao em lại hỏi như vậy?”
Tưởng Mộc Thanh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, dường như đang nghi ngờ tôi có khả năng đặc biệt gì đó, có thể nghe được tiếng nói chuyện lặng thầm trong đêm của bọn họ.
Đêm hôm đó, thân là cô nhi, tôi nghe được đám nhóc đều chọn cha, bởi bạn trai có thể đổi còn cha thì chỉ có một, nghĩ thế nào cũng thấy cha là độc nhất.
Đúng vậy, tha thứ cho cha xong rất có thể Tưởng Mộc Thanh sẽ bình thường trở lại, đối với cô ấy đây đúng là kết cục tốt nhất, kết hoạch trị liệu của tôi cũng được công đức viên mãn.
“Lục Phàm có lo lắng gì không?”
Nghe được câu hỏi của tôi, dường như Tưởng Mộc Thanh đã hiểu được đáp án của câu hỏi mình muốn hỏi. Dáng vẻ căng thẳng trước giờ cũng trở nên thả lỏng hơn, tự nhiên nghiêng người tựa trên vai tôi.
“Anh không lo lắng gì cả, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“Lục Phàm sợ em coi Lục Phàm là vật thay thế cha sao?”
Có phải trên đời có cách nói giống vậy không, khi con gái chọn bạn trai luôn sẽ mang người bạn trai này ra so sánh với người đàn
ông đầu tiên trong sinh mệnh của mình --- cũng chính là cha, người đàn ông có thể giúp bọn họ tìm được cảm giác giống cha hoặc có thể ưu tú giống như cha sẽ hợp cách, còn lại thì không hợp cách.
Từ mức độ nào đó có thể thấy, bạn trai là cha phiên bản kéo dài, thay mặt cha tiếp tục bảo vệ mình.
Về phần lo lắng của tôi chính là tôi sợ cô ấy vì thiếu thốn tình thương của cha nên mới coi tôi như cha cô ấy, không muốn xa rời.
Nói vậy, định nghĩa của Tưởng Mộc Thanh cũng không sai.
Tôi mím môi, cố ý tách khỏi tầm mắt cô ấy, đồng thời tôi phát hiện cô ấy cũng đang cúi đầu, nắm chặt lấy tay áo tôi.
“Đám cô nhi từ nhỏ đã không được sống bên người thân nói cho em biết, méo mó có còn hơn không. Mà em, nếu từ lúc ra đời em không được gặp cha, không biết hiện tại em sẽ thế nào? Liệu có phải em sẽ càng thoải mái hơn hiện tại không?”
Tưởng Mộc Thanh như hơi nghẹn ngào. Cô ấy điều chỉnh giọng nói, nói tiếp.
“Có lẽ sẽ có, nhưng có lẽ em sẽ quên đi một số chuyện em không muốn quên, ví dụ như bóng dáng kia…”
“Khi còn bé, lúc tới công viên xem xiếc thú, bóng dáng kia luôn giơ em lên cao quá đỉnh đầu, để em có thể thấy cả sân xiếc thú.”
“Mặc dù là lúc ông ấy phải dựng nghiệp, khổ cực làm ăn nhất, nhưng mỗi ngày trở về bóng dáng ấy đều sẽ tới phòng em, hôn lên trán lên môi em, nói với em một câu “chúc cô công chúa nhỏ của cha ngủ ngon”.”
Tưởng Mộc Thanh liệt kê đủ loại điểm tốt của cha cô ấy ra cho tôi nghe.
Mặc dù cuối cùng ông ấy ngoại tình ly hôn, nhưng mỗi tháng ông ấy vẫn gửi đủ tiền tiêu vặt về cho Tưởng Mộc Thanh. Mặc dù ông ấy chết vì tai nạn xe, nhưng tin nhắn cuối cùng trong điện thoại di động lại là: “Công chúa nhỏ của cha, cuối cùng con cũng không cần gặp lại người cha con ghét nữa.”
“Hiện tại em rất hối hận, hối hận vì mỗi lần ông ấy tới thăm em em đều đóng chặt cửa không ra, em thật sự rất hối hận.”
Hai tay Tưởng Mộc Thanh ôm chặt lấy tôi, cố gắng đè thấp giọng mình. Tôi cũng cố gắng ôm chặt lấy cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng vì run rẩy mà phập phồng.
Nói vậy, hẳn Tưởng Mộc Thanh đã lựa chọn tha thứ cho cha cô ấy.
“Thế nhưng em sẽ không tha thứ cho ông ấy chuyện ông ấy đã rời bỏ em, dễ dàng bỏ mặc em và mẹ.”
Yêu là yêu, hận là hận, hiện tại Tưởng Mộc Thanh phân chia mọi chuyện rất rõ ràng.
Chí ít hiện tại, Tưởng Mộc Thanh cũng không phải kiểu hoàn toàn không muốn nhắc tới cha mình như trước kia. Đây đã có thể tính là tiến bộ rất lớn.
“Sau đó, em gặp Lục Phàm, em thừa nhận lúc đó em chỉ coi Lục Phàm là vật thay thế. Em lựa chọn tin tưởng Lục Phàm, chỉ muốn ôm chặt Lục Phàm, không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì nữa. Đây là một loại đặt cược, em đặt hết tất cả vốn liếng lên người Lục Phàm, nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ không còn tương lai gì nữa.”
Tưởng Mộc Thanh cọ cọ gương mặt đẫm nước mắt vào ngực tôi, khiến tôi cảm thấy không biết phải làm sao.
“Thế nhưng em sai rồi, Lục Phàm không phải vật thay thế. Lục Phàm là Lục Phàm, là Lục Phàm thích em, cũng là Lục Phàm em thích, là Lục Phàm vẫn luôn làm bạn bên em. Đúng không? Tưởng Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía tôi.
“Em nói đúng, xin lỗi vì anh đã nghi ngờ em…”
Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài có hơi lộn xộn của cô ấy, chỉnh lại giúp cô ấy, chỉ cảm thấy dù là mái tóc đã loạn thành một đống, rơi vào tay tôi kiểu gì cũng sẽ trở thành từng sợi chỉnh tề.
Tôi không phải vật thay thế, dù chứng bệnh kiều của Tưởng Mộc Thanh có hết hẳn, cô ấy vẫn sẽ thích tôi, đây vốn là hai chuyện khác nhau.
Cho tới nay tôi vẫn luôn lo lắng dư thừa.
“Yên tâm rồi chứ? Thật ngốc.”
Tưởng Mộc Thanh tức giận lau nước mắt, hệt như lại lần nữa tức giận mà ngồi thẳng người lại, khoanh tay trước ngực nhìn ra cửa sổ.
“Hoàn toàn yên tâm, công chúa nhỏ của anh.”
Tôi cứng rắn lại lần nữa ôm lấy cô ấy. Sợ cô ấy phản kháng, tôi còn kéo đầu cô ấy tựa lên vai tôi.
“Vậy em muốn hỏi điều gì?”
“Không cần hỏi nữa, bởi Lục Phàm vừa hỏi em như vậy em đã biết đáp án.”
“Là gì?”
“Em biết trong lòng Lục Phàm, em cũng không phải vật thay thế cho người nào đó, vậy là được rồi.”
Tưởng Mộc Thanh thả lỏng mà tựa vào trong ngực tôi.
Vật thay thế của người nào đó…
“Lẽ nào em đang ám chỉ…”
“Em đã đọc tiểu thuyết dự thi của Lục Phàm.”
Vì để chúng tôi có thể can đảm viết, không phải An Vị Nhiên đã từng nói trừ khi trúng giải, nếu không các thành viên trong câu lạc bộ Light Novel Thanh Mai không được xem tác phẩm của nhau sao?
“Nửa trên là Lạc Tuyết, nửa dưới lại là em, thật đáng giận!”
Tưởng Mộc Thanh tức giận chu môi, hệt như con cá nóc nguy hiểm, chuẩn bị phình bụng đâm người.
Thì ra cô ấy hiểu lầm, tưởng tôi coi cô ấy là Lạc Tuyết cho nên mới thích cô ấy.
Cô ấy không biết, tôi chỉ muốn Lạc Tuyết có được một kết cục tốt mà thôi.
“Tuy có thể lấy được giải an ủi, được thêm vào phần lưu ý trên mặt báo bổ sung cho đủ chữ, nhưng em vẫn tức giận. Có phải Lục Phàm coi em thành thế thân không?”
“Rõ ràng được giải, sao anh lại không biết?”
Kể ra, có phải lúc đó tôi đã coi cô ấy là thế thân thật không? Đúng là trong lòng tôi có hơi áy náy, hình như là vậy thật.
“Vừa đọc bài dự thi xong em đã để ý. Nhưng tới cuối cùng nghe Lục Phàm hỏi vậy em mới biết, thứ Lục Phàm để ý cũng giống với thứ em để ý.”
Thấy dáng vẻ căng thẳng muốn giải thích của Lục Phàm, Tưởng Mộc Thanh như đã hoàn toàn buông bỏ được mọi thứ mà cười một tiếng. Hai người chúng tôi đúng là hai kẻ ngốc. Thời gian trôi qua, đèn hai bên đường đã sáng lên, cô Liễu Lan cũng bắt đầu mở đèn xe. Có thể là vì ngồi xe mệt mỏi, cũng có thể là vì hôm qua mọi người chơi với tâm sự quá nhiều, đều không được ngủ ngon giấc, cuối cùng tất cả mọi người đều tựa vào ghế tựa mềm mại ngủ thiếp đi.
“Cô chỉ đưa các em tới cổng trường học thôi, mấy người các em phải tự về nhà mình.” Đại khái tới lối ra vào cao tốc thành phố, cô Liễu Lan không quay đầu mà nói to cho chúng tôi nghe. Mọi người dần tỉnh lại, mệt mỏi rã rời đồng ý. Trời đã tối, chúng tôi cũng không thể bắt cô Liễu Lan đưa từng người một về nhà được. Đợi lát nữa có khi chúng tôi còn gặp phải giờ cao điểm tan tầm. Cũng may nhà tôi, Tưởng Mộc Thanh, An Vị Nhiên, Trà Đồ cách trường không xa, chúng tôi có thể đi bộ về nhà.
Nhưng Mặc Thi Vũ, Tiểu Phàm cùng bàn và cả Quách Thông lại không như vậy, nhà bọn họ ở hơi xa, phải mau chóng chen lấn vào dòng người chen chúc lên giao thông công cộng.
Sau khi chúng tôi tạm biệt nhau bèn bước lên đường trở về nhà.
Sau khi tham gia hoạt động thực tiễn này, tôi lại thấy quý trọng gia đình gấp bội.