Quả nhiên chưa chắc cố gắng đã có thể thành công.
Ngày tiếp theo, tôi đã nhận được tin nhắn báo thành tích nhà trường gửi tới. Thành tích của tôi không khác mấy so với tôi dự đoán, tuy với thành tích này đã có thể tính là người nổi bật trong lớp B, nhưng nếu đặt ở toàn trường, vẫn còn cách vị trí top 1 khá xa.
Tưởng Mộc Thanh vốn là người xếp hạng nhất toàn khối lại vì phụ đạo cho tôi mà mệt ngã, được lợi cho người khác leo lên top 1, mà người này không ngoài dự liệu, chính là kẻ tồi tệ Lý Tiếu Vân kia.
Mặc dù bị các học sinh dùng ngôn luận công kích, nhưng cậu ta vẫn có thể giữ vững thành tích. Có lẽ chút ảnh hưởng nho nhỏ kia chẳng có gì to tát với cậu ta, tích lũy kiến thức trong thời gian dài khiến cậu ta dù không có tâm tư ôn tập vẫn có thể thi ra thành tích tốt.
Đây là chênh lệch giữa thiên tài với người thường.
Không thể thi được thành tích Tưởng Mộc Thanh mong muốn, lại khiến Tưởng Mộc Thanh bị bệnh, tôi không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.
Rõ ràng đã sắp ổn rồi, cuối cùng lại vì chuyện Lục Hàn mà kéo tâm trạng của cô ấy trùng xuống. Cho nên nói, ban đầu tôi vốn không nên để Tưởng Mộc Thanh gặp Lục Hàn.
Lúc này, tôi không khỏi suy nghĩ, vì sao tôi lại thích Tưởng Mộc Thanh? Thích ai không được, sao phải thích cô ấy? Thích cô ấy thật mệt…
Vào lúc sắp tới kỳ học mới, nhà trường thông báo hoạt động xã hội thực tiễn trong kỳ nghỉ đông.
Hoạt động thực tiễn trong kỳ nghỉ đông dành cho học sinh trung học phổ thông được kéo dài hai ngày, từng lớp tự do kết tổ, do giáo viên dẫn đội tiến hành hoạt đông. Với hoạt động này, tôi không cần lo lắng không có người nào chịu kết nhóm với tôi.
An Vị Nhiên đã sớm nói chuyện với giáo viên phụ trách hoạt động câu lạc bộ của chúng tôi là Liễu Lan, để cô ấy dẫn cả đoàn hội chúng tôi.
Mặc Thi Vũ và Quách Thông một người muốn ngồi lì ở thư viện, một người muốn thả mình trong quán net, thế nhưng ngại chỉ thị của trường học, buộc lòng phải miễn cưỡng bản thân mình tới đây.
Trà Đồ mới lên lớp mười, cảm thấy hoạt động này rất mới lạ. Mặc dù cô ấy không có nghĩa vụ phải tham gia, nhưng vẫn tràn đầy hưng phấn dự định đi.
Chúng tôi đăng ký đi buổi sáng, tập hợp ở cổng trường học dựa theo thời gian lên lớp bình thường.
Sáng sớm lúc thức dậy, tôi có ảo giác như kỳ nghỉ đông đã kết thúc, tôi đã quay lại thời gian bắt đầu đi học. Chỉ chớp mắt, thần kinh đã căng thẳng hẳn lên. Thế nhưng lúc ăn điểm tâm xong, đi ra cửa, cầm cặp chứa văn kiện nhẹ tênh tôi mới mượn được từ chõ lão cha chứ không phải balo nặng trĩu, loại ảo giác này lập tức biến mất, tinh thần cũng trở nên rời rạc.
Theo thường lệ, tôi tới cửa khu dân cư trước năm phút, đến địa điểm đã hẹn trước với mấy người Tưởng Mộc Thanh.
Lúc này trời mới mờ sáng, con hẻm nhỏ ở khu dân cư có vẻ yên tĩnh, thế nhưng trên đường đã có tiếng bước chân gấp gáp vội vàng của người đi làm tới đón xe buýt.
Hừng đông gió rất lạnh, chỉ chớp mắt đã thổi tan cơn buồn ngủ của tôi. Mắt nhìn dòng xe cộ và dòng người tới lui trước mặt, còn cả chút ánh sáng mặt trời mới lộ ra ở góc kiến trúc xa xa.
Cách đó không xa là tòa nhà cao 21 tầng. Trên tòa nhà, Trà Đồ và Tưởng Mộc Thanh đang vật lộn khỏi cơn buồn ngủ mông lung, hoặc cả Trà Đồ và Tưởng Mộc Thanh đều đang cẩn thận chải chuốt bản thân.
Có gì hay đâu mà phải chải chuốt trang điểm? Rõ ràng tất cả mọi người đều mặc đồng phục, không gian để có thể phát huy cũng không lớn.
Qua chừng mười phút, tôi lại gọi điện thoại thúc dục, lúc này Tưởng Mộc Thanh và Trà Đồ mới bước từ trên lầu xuống.
“Đại ca!”
Rất nhanh Trà Đồ đã thấy được tôi, vẫy chào tôi, mà tôi cũng vẫy chào cô ấy biểu thị đáp lại. Tưởng Mộc Thanh thì bày ra vẻ mặt lười biếng, tựa đầu vào vai Trà Đồ, vô thức đi lại.
Thế nhưng chí ít quần áo trên người cô ấy cũng chỉnh tề.
Đêm đó, chúng tôi cũng không vì chuyện của lão cha mà nảy sinh xung đột quá lớn. Tôi chỉ an ủi cô ấy biết phân rõ thực tế, quên chuyện quá khứ đi.
Hành động vô thức chĩa đầu mâu về phía lão cha của cô ấy khiến tôi rất tức giận, thế nhưng tôi cũng hiểu được phần nào. Bởi vì trong lòng cô ấy có oán hận quá sâu, mà trong quá trình trị liệu, oán hận này còn chưa được giải quyết.
Đây là vấn đề căn nguyên của bệnh kiều.
Bởi vì sai lầm của cha cô ấy nên mới tạo thành chứng bệnh kiều của Tưởng Mộc Thanh.
Tuy tôi chán ghét việc đối xử với cô ấy như một người mắc chứng bệnh kiều, cũng không muốn tiến hành cái gọi là điều trị bệnh kiều nữa, thế nhưng có vẻ giai đoạn trị liệu bệnh kiều thứ ba – điều trị căn nguyên này – không thể không bắt đầu.
“Tưởng Mộc Thanh, đừng ngủ mất.”
Tưởng Mộc Thanh dụi dụi mắt, miễn cưỡng dốc tinh thần nhìn về phía tôi.
Chỉ mong hoạt động hai ngày này có thể kết thúc thuận lợi.
Đi tới nơi tập trung đã hẹn trước với giáo viên, bởi Tưởng Mộc Thanh và Trà Đồ làm trễ nãi chút thời gian, tuy chúng tôi không tới trễ nhưng vẫn tương đối trễ so với người khác.
Khiến tôi phải sợ hãi than thở là rõ ràng Quách Thông còn tới sớm hơn tôi.
Có người nói mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn duy trì tình huống buổi tối ở quán nét, ban ngày tới phòng tập thể hình. Vài ngày không gặp, tôi cảm thấy cậu ta có vẻ phấn chấn hơn không ít, có lẽ là tập thể hình có hiệu quả thật.
So ra, Tưởng Mộc Thanh lại có vẻ mất tinh thần hơn. Đại khái là vì buổi tối cô ấy cứ miên man suy nghĩ dẫn tới mất ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn khó khăn lắm mới mập lên được một chút, hiện tại lại tiều tụy rất nhiều.
Trà Đồ thì trông rất có tinh thần. Có thể là do gần đây ở nhà họ Tưởng ăn đồ ăn không tồi. Dù sao Tưởng Mộc Thanh cũng nhận được chân truyền của tôi với mẹ tôi, hơn nữa còn trò giỏi hơn thầy, phỏng chừng cô ấy đã si mê tay nghề của Tưởng Mộc Thanh, sau khi khai giảng muốn đuổi cô ấy về ký túc xá trường cũng khó khăn.
“Anh Quách Thông, sao anh tới sớm vậy?”
Trà Đồ không khỏi hỏi một câu. Trong không khí sáng ngày nghỉ hơi lười biếng, hai người tràn đầy năng lượng này trông có vẻ vô cùng chói mắt.
“Đó là đương nhiên, anh đã tới đây từ hôm qua rồi.”
Quách Thông đắc ý đáp lại.
“Trời đánh, cậu ta đã tới quán net ở gần đây. Nếu không phải mới rồi chị kéo cậu ta từ trong quán ra, đoán chừng hôm nay cậu ta sẽ tới muộn.”
Mặc Thi Vũ khoanh tay trước ngực, tức giận nhắc nhở Trà Đồ.
“Thì ra là vậy, em đã nói rồi, sao anh Quách Thông có thể tới sớm được.”
Trà Đồ cười ha ha, trên mặt hiện lên vẻ khinh miệt.
“Đó cũng là vì trường học có hoạt động nên anh mới cố ý lựa chọn quán net ở gần trường."
Quách Thông lại tỏ vẻ lơ đễnh.
“Mình thật sự phục cậu rồi.”
Mặc Thi Vũ thấy dáng vẻ chết không hối cải của Quách Thông, chỉ có thể hậm hực thở dài một hơi.
Ba người Mặc Thi Vũ, Trà Đồ, Quách Thông tụ thành một bầy, tán gẫu thật vui, mà An Vị Nhiên và Tiểu Phàm cùng bàn thì lại như đang nói chuyện gì rất thú vị.
“Cô có nói hôm nay sẽ đưa chúng ta đi đâu không?”
Trên mặt Tiểu Phàm lộ ra vẻ hơi căng thẳng, còn có một chút kỳ vọng.
“Ai biết được, thế nhưng nơi trường học tổ chức đi hẳn chỉ có mấy nơi tương đối thanh nhàn như viện dưỡng lão hoặc thư viện. Những nơi công việc bận rộn, có lẽ người ta sẽ không mở cửa chào đón người ngoài.”
“Nói vậy cũng đúng. Sau này cậu định làm nghề gì?”
Tiểu Phàm cùng bàn không khỏi hỏi An Vị Nhiên.
Tham gia hoạt động thực tiễn là vì để chúng tôi có quy hoạch sơ lược cho công việc tương lai, cũng có thể coi là mục tiêu để cố gắng nỗ lực.
“Mình muốn làm nghề tự do, cũng chính là những nghề như sáng tác chẳng hạn, nhưng hình như muốn làm nghề này cũng không dễ.”
Trên thế giới này chẳng có nghề nào mà dễ dàng, đều phải bỏ ra sức lao động mới có thể có thu nhập được.
Ví dụ như tác giả, trông việc ngồi gõ bàn phím có vẻ rất đơn giản, nhưng cùng là ngồi gõ bàn phím, có người gõ ra rác rưởi, cũng có người gõ ra thần phẩm.
Mặc dù bọn họ đều dùng chân tình để gõ, nhưng không thể nào đạt tới độ cao như lão mẹ, chính là có sách xuất bản. Bọn họ chỉ viết vài cuốn sách trên mạng, miễn cưỡng kiếm thêm chút thu nhập và vân vân.
Bài viết cuối kỳ bắt buộc của câu lạc bộ Light Novel Thanh mai đã chứng minh được trong giới văn học, chúng tôi nhỏ bé tới mức nào. Mặc dù An Vị Nhiên có người thân làm việc cho nhà xuất bản, có thể giới thiệu phương pháp cho chúng tôi, nhưng tác phẩm của chúng tôi vẫn không đạt được giải thưởng, thậm chí còn không được xuất bản.
Ngay cả tác phẩm của Tưởng Mộc Thanh cũng không được chọn đây.
An Vị Nhiên cũng lựa chọn tự động coi nhẹ việc này, không đề cập tới việc lợi dụng tác phẩm được thưởng để giúp đoàn hội được vinh danh nữa.
Cũng đúng, đoàn đội giải trí như chúng tôi cứ giải trí là được rồi, nếu ép buộc người ta lợi dụng việc giải trí để làm ra thành tựu, trái lại sẽ khiến sở thích nho nhỏ này trở thành gánh nặng.
“Là chuyện yêu cầu viết bài ư? Mới vừa viết, không được giải cũng bình thường.”
Tiểu Phàm cùng bàn khẽ cười khổ. Cậu ta cũng biết câu chuyện thanh xuân mình viết khó có khả năng được giải. Tiểu Phàm cùng bàn sẽ hóa thân thành một người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, viết câu chuyện miêu tả từng hạt bụi đi ngang qua người cậu ta sao?
Câu chuyện như vậy, ngay cả biên tập đọc được sợ rằng cũng phải cảm thấy nhức đầu.
Tôi lại càng không phải nói nhiều, cứng rắn bịa hai câu chuyện lại thành một. Hai câu chuyện này nếu tách ra riêng đều là ý tưởng khá tốt, nhưng bịa chung một chỗ lại chuyển thành cứng nhắc vô cùng.
Lạc Tuyết là Lạc Tuyết trong quá khứ, vĩnh viễn không thể nào thành Tưởng Mộc Thanh trong hiện tại.
“Thanh xuân của chúng ta không được người lớn công nhận.”
An Vị Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài.
Đại khái là vậy thật. Thanh xuân tươi đẹp lý tưởng chúng tôi bịa ra trong tiểu thuyết không được mọi người công nhận.
“Thứ này, chỉ cần bản thân mình công nhận đã đủ rồi.”
Đúng lúc này, có một chiếc xe màu đen dừng lại ở ven đường. Một người phụ nữ trẻ tuổi vóc dáng xinh đẹp hạ cửa kính xe xuống, đáp lại chúng tôi.
Cô ấy đeo kính mát, mặc bộ áo gió dài tới gối màu đen hợp thời trang, chân đạo giày cao cổ nữ, dáng vẻ vô cùng khốc.
Cô là chiến sĩ tương lai sao? Chẳng lẽ cô định tới để bắt cóc chúng tôi, ngăn cản chúng tôi ăn không ngồi rồi tới mức biến thanh xuân tương lai thành bi kịch?
Nhìn kỹ lại, thì ra là cô Liễu Lan tính tình kỳ quái.
Không chờ chúng tôi chào hỏi, cô ấy đã tháo kính mác xuống, hô một tiếng với chúng tôi: “Lên xe đi.”
Nếu không phải chúng tôi xác định được đây là cô Liễu Lan, dựa vào trang phục của cô ấy, chúng tôi sẽ cho rằng bản thân mình sắp bị lừa bán.
Vì xe của cô ấy đột ngột dừng lại ven đường, chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để lãng phí, mau chóng kéo cửa xe ra khom người leo lên.
“An Vị Nhiên ngồi ghế trước.”
“Dạ vâng, cô.”
Cô Liễu Lan mở cửa ghế lái phụ giúp An Vị Nhiên, để cô ấy ngồi vào, sau đó thắt dây an toàn.
Mà chúng tôi đều tự ngồi lung tung lại với nhau.
Tôi và Tưởng Mộc Thanh, Quách Thông và Trà Đồ, Tiểu Phàm cùng bàn thì ngồi ghế đơn bên cạnh chỗ tôi và Tưởng Mộc Thanh.
Sau khi mọi người đã an vị, cô Liễu Lan mau chóng điều khiển ô tô, rất nhanh xe của chúng tôi đã hòa vào dòng xe cộ không tính là quá đông đúc.
“Cô ơi, em nhớ xe của cô không phải chiếc này.”
An Vị Nhiên nghiêng đầu hỏi.
“Cái xe con kia của cô sao có thể chở nhiều người như vậy được, đây là xe cô thuê, tốn vài trăm một ngày đó.”
Cô Liễu Lan dùng hai tay nắm chặt tay lái, chiếc xe tải cũ kỹ mà ổn định không ngừng lao vút trên đường. Trông cô ấy có vẻ rất thành thạo, thoạt nhìn không phải nữ tài xế nào cũng có kỹ thuật lái xe không tốt.
Thế nhưng so với kỹ thuật lái xe của cô ấy, tôi càng lo lắng không biết cô ấy định lái xe đưa chúng tôi đi đâu tham gia hoạt động thực tiễn hơn. Tôi nghĩ hẳn không phải là trong thành phố, bởi nếu là trong thành phố, chúng tôi có thể đi xe buýt hoặc đi tàu điện ngầm.