Tôi bước trên máy chạy bộ một hồi, thân thể nóng lên, sau đó tôi không tiếp tục làm chuyện dư thừa gì nữa.
Từ sau khi đi xuống khỏi máy chạy bộ, vì hơi khát nước, tôi theo bản năng bước tới quầy bar tìm chỗ bán đồ uống. Về phần Tưởng Mộc Thanh, sau khi khởi động làm nóng người đơn giản, dưới sự hướng dẫn của Trà Đồ, cô ấy bắt đầu qua bên cạnh tìm tạ tập.
Việc tập thể hình thời hiện đại được chia nhỏ từng phần, động tác vô cùng phức tạp. Nói chung, mỗi một bộ động tác chỉ chuyên rèn luyện một phần bắp thịt nào đó, nhưng chỉ cần có thể kiên trì theo đúng bài tập, một năm sau chắc chắn bạn có thể dễ dàng có được vóc người đẹp.
Mà cho dù vóc người không thể đổi thành hoàn mỹ thì chí ít cũng có thể giảm cân, còn có thể tăng cường thể chất. Ngoại trừ một số người có nhu cầu đặc biệt, còn lại vốn không cần sử dụng mấy thực phẩm tăng cơ hay lòng trắng trứng… Bởi vóc người đẹp dựa vào việc cố gắng ăn mấy thứ đó không phải biện pháp chân chính.
Dường như hăng hái của Tưởng Mộc Thanh bị Trà Đồ ảnh hưởng, cô ấy cũng bắt đầu cam tâm tình nguyện rèn luyện thân thể dựa theo kế hoạch của Trà Đồ, bận bịu vô cùng. Thân là người đi cùng các cô ấy, tôi cự tuyệt ý muốn giúp đỡ của Trà Đồ, nói mình chỉ cần tùy tiện một chút là được.
Việc tập thể hình cần phải kiên trì thời gian dài, tôi lại là người xúc động. Tôi dự định ngày sau, mỗi khi trời tối tôi lại hít đất vài cái hay gập bụng vài cái rồi đi ngủ. Tôi nhắc trước một tiếng với Tưởng Mộc Thanh và Trà Đồ còn đang tập luyện, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh. Đi qua rất nhiều máy tập thể hình được đặt san sát nhau, rất nhanh tôi đã tìm được quầy mua nước.
“Mua nước đi.”
Tôi nói thầm, thuận theo nhãn hiệu trắng xanh đan xen phía trên để bước về phía trước.
Đa số nơi tập thể hình đều có một khu bổ sung nước như vậy, có bán đủ loại đồ uống thích hợp cho việc vận động. Tôi gọi phục vụ phía sau quầy một ly hồng trà nóng, sau đó đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh, ngồi trên ghế mây, chuẩn bị từ từ thưởng thức.
Sau tết âm lịch, mùa uống hồng trà đã qua. Cũng không phải những mùa khác không thể uống hồng trà, chỉ là uống lúc đó không thể có cảm giác tinh khiết và thơm ngát như khi uống vào mùa đông.
Nhiệt độ tăng cao, cần phải uống trà xanh thơm ngát xua tan cái nóng, đây là một hương vị hoàn toàn khác.
Miệng tôi ngậm ống hút trong ly hồng trà, mắt thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không thể không nói, tòa nhà này cũng có thể tính là cao. Từ tầng cao nhất nhìn xuống, một vùng biển màu xám đen cuồn cuộn phía dưới. Giống như dự báo thời tiết có nói, bầu trời mây xanh vạn dặm, không một gợn mây đen, khói mù cũng nhạt hơn không ít.
“Phàm ca? Anh cũng tới tập thể hình à?”
Đột nhiên tôi nghe được giọng nói vốn không nên nghe được nhất ở nơi này.
Thân thể khỏe mạnh của Quách Thông chuyển từ sau lưng tới trước mặt tôi ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. Kể ra, người nên giật mình phải là tôi mới đúng. Một người vừa được nghỉ lập tức tới quán net như cậu, sao có thể có hơi sức mà tới phòng tập thể hình?
Cậu ta mặc T-shirt không tay và quần cộc màu đậm, mặt ướt đẫm, hệt như mới vừa vận động kịch liệt còn chưa kịp lau mồ hôi, trên cổ cậu ta còn có treo một cái khăn mặt.
“Quách Thông, cậu tới đây làm gì?”
“Tập thể hình chứ làm gì? Tuy thân thể em trông rất ổn, nhưng em muốn nó càng ổn hơn một chút.”
Giọng điệu của Quách Thông có vẻ vô cùng tự nhiên, hệt như chuyện cậu ta nói chỉ là chuyện hiển nhiên vậy.
Nói một cách công bằng, Quách Thông cũng không tính là béo, cậu ta thuộc loại người mặc đồ vào thì có vẻ cường tráng, cởi quần áo ra lại lộ thịt. Trên mặt cậu ta có ít thịt mỡ, nhưng hẳn đó là do cậu ta ăn ngủ không quy luật.
“Tôi còn nói mới được nghỉ định kỳ, sao cậu không online chơi game, thì ra là hoàn lương.”
Tôi nở nụ cười nhẹ, trong lòng lại đang nghĩ, hẳn là phía Giản Ngọc lại có hi vọng gì đó cho nên cậu ta mới chăm chỉ luyện tập, bắt đầu kế hoạch theo đuổi mới.
“Em muốn thử dựa vào vẻ đẹp trai của mình để chinh phục Giản Ngọc. Có lẽ nguyên nhân cô ấy chỉ muốn gặp em trên mạng là vì giá trị nhan sắc của em.”
Quách Thông đáp lại cực kỳ nghiêm túc.
Tôi vô cùng bội phục nghị lực của Quách Thông, thế nhưng có lẽ Giản Ngọc không vì nguyên nhân đó mà không muốn gặp cậu ta. Cô ấy vốn không muốn gặp bất cứ người nào trong thế giới hiện thực.
“Được rồi, tất cả người béo đều có tiềm lực, chúc cậu thành công.”
Tôi không thể làm chuyện hủy hoại hoài bão của người khác, thay vì tốn thời gian vào game online, dành thời gian vào việc tập thể hình, đây chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Tuy hai hoạt động đều không có hiệu quả hay lợi ích gì, nhưng chí ít tập thể hình cũng có thể giúp thân thể khỏe mạnh, lợi ích gián tiếp của khỏe mạnh xúc tiến thu nhập cá nhân tăng lên, cuối cùng phản ánh ở tổng giá trị sinh sản cũng tăng lên.
Được rồi, game online còn có thể kéo ngành trò chơi phát triển từ đó làm phát triển kinh tế đây. Chẳng qua là người bình thường không thể lợi dụng trò chơi để kiếm lợi.
“Phàm ca, em sẽ cố gắng. Nhưng anh tới nơi này làm gì? Sau khi được nghỉ không phải anh vẫn luôn ở trong nhà à?”
Đúng rồi, vì sao tôi lại phải ra ngoài đây? Trừ trường hợp cần phải mua nhu yếu phẩm, ra khỏi nhà một chuyến đúng là thống khổ đối với tôi. Bình thường tôi dành thời gian học tập, học mệt rồi tôi có thể xem hoạt hình rồi Light Novel, sau đó rèn luyện thể năng dựa vào các công việc nhà cần thiết, cứ lặp đi lặp lại như thế.
“Cậu cũng hiểu mà.”
Tôi khẽ thở dài một hơi, nói câu ám chỉ.
“A, là bạn Tưởng à? Bạn Tưởng cũng thích tập thể hình sao? Cô ấy vốn đã xinh đẹp, hiện tại…”
Nói xong, Quách Thông lâm vào suy tưởng, khóe miệng có giọt nước chảy xuống không hiểu là mồ hôi hay là nước bọt.
“Quách Thông, Quách Thông!”
Tôi vội vàng đánh thức cậu ta, gương mặt ngu xuẩn này khiến tôi cảm thấy hơi chán ghét.
“Đã đoán đúng một người, còn thiếu Trà Trà.”
“A, đàn em cũng tới đây ư? Bọn họ ở đâu?”
Vừa nhắc tới Trà Đồ vốn hợp ý mình, hai mắt Quách Thông còn phát sáng, vội vàng đứng dậy muốn đi tìm cô ấy.
“Coi cậu kìa, có thể rụt rè một chút không? Còn có, cậu không nên ra tay với đàn em, không phải cậu đã có Giản Ngọc rồi à?”
“Kể cũng đúng…”
Sau khi được tôi nhắc nhở, Quách Thông vốn đang hăng hái lại ảm đạm xuống. Nói vậy chẳng lẽ cậu định ra tay với Trà Đồ thật sao? Không sợ bị đánh? Rất có thể Trà Đồ chỉ coi cậu ta là bạn chơi chung, là đối tượng để trêu đùa giải trí khi buồn.
Đối với chuyện yêu đương, cô ấy càng rất mờ mịt.
“Em không thể thích nữ sinh khác được, tình cảm em dành cho Giản Ngọc tuyệt không thay đổi.”
Quách Thông quệt miệng nhấn mạnh với chính mình, sau đó lại lần nữa ngồi xuống. Dáng vẻ này khiến tôi cảm giác cứ như Trà Đồ đang theo đuổi cậu ta.
“Thế nhưng nếu từ bỏ Giản Ngọc theo đuổi Trà Đồ cũng rất tốt, trông hai người bọn cậu cũng hợp nhau.”
Tôi hơi hắng giọng, nói ra một câu như vậy.
Đừng thấy Quách Thông mải mê chơi game, nhưng thật ra cậu ta là người rất hiền lành, dù là đối mặt với ai cũng thường hay cười mỉm mỉm, đồng thời cũng rất bao dung cho những hành vi khiêu khích của Trà Đồ.
Nếu Quách Thông cứ nhất định phải thích một người thời cấp ba, tôi thật sự hi vọng người này không phải Giản Ngọc khó chơi mà là Trà Đồ tính tình hoạt bát.
Chẳng qua như vậy thì có hơi tàn nhẫn với Giản Ngọc. Hiếm khi có được một người quan tâm cô ấy như vậy, hiện tại người ấy lại biến mất. Tuy chính cô ấy không thể cảm nhận được, nhưng từ thị giác của người ngoài, Giản Ngọc đã mất đi một cơ hội được cứu vớt.
“Phàm ca, chuyện của em không cần anh quan tâm. Giữa em và Giản Ngọc không phải như anh nghĩ, không phải nói bỏ qua là có thể bỏ qua. Trừ khi cô ấy thích người khác, nếu không em sẽ không chịu thua.”
Quách Thông lắc đầu cười, bày ra vẻ thật thà trước nay chưa từng xuất hiện bao giờ.
“A, thật xin lỗi, thật ra ý của tôi là…”
“Không sao đâu. Em biết Phàm ca tốt với em, thế nhưng cho dù tất cả mọi người từ bỏ Giản Ngọc em cũng sẽ không từ bỏ cô ấy, cũng giống như Phàm ca sẽ không bao giờ từ bỏ bạn Tưởng vậy. Không phải hiện tại bạn Tưởng đã ổn rồi sao?”
Quách Thông hậm hực cười nói, phảng phất như án lệ trị liệu bệnh kiều thành công của tôi đã mang tới sự cổ vũ vô cùng lớn lao cho cậu ta.
Chỉ cần cố gắng, mọi thứ đều có thể tốt hơn.
Khi con người lâm vào tuyệt vọng thường sẽ lấy những lời này ra tự an ủi mình. Chỉ cần mình cố gắng hết sức, chỉ cầu bản thân không phải hối hận, còn kết quả cuối cùng thường do nhiều yếu tố cơ duyên trùng hợp quyết định. Chỉ cần cố gắng sẽ k không lưu lại quá nhiều tiếc nuối.
Nói vậy, tôi và Tưởng Mộc Thanh cũng thật may mắn, may mắn vì chúng tôi có thể đi tới ngày hôm nay.
Quách Thông, cậu cũng phải cố gắng lên.
“Sau này có chuyện gì cần tôi giúp nhất định phải nói, còn cả Tưởng Mộc Thanh, Trà Đồ, tất cả mọi người đều sẽ giúp cậu một tay.”
Kể ra, đúng là tôi đã đồng ý với Tưởng Mộc Thanh rằng sẽ giúp Quách Thông tán tỉnh Giản Ngọc, nhưng tới nay tôi chưa từng làm gì, thật xấu hổ.”
“Ôi, chuyện như tán gái này nào cần người khác giúp đỡ, mọi người cũng không thể giúp gì cho em, em dựa vào chính mình là được rồi.”
Quách Thông vỗ ngực nói với tôi, thoạt nhìn cậu ta có vẻ tương đối tự tin. So sánh với việc điều trị bệnh kiều của tôi, đúng là biểu hiện của Quách Thông có vẻ xuất sắc hơn một chút.
Thế nhưng tính nguy hiểm của bệnh kiều nào phải thứ không có thể so sánh nổi. Nghĩ như vậy, trong lòng tôi cũng hơi thăng bằng hơn. Nếu tôi đã gặp Quách Thông ở đây, vậy đợi khi uống đồ uống xong lại dẫn theo cậu ta cùng đi tìm Trà Đồ và Tưởng Mộc Thanh đi.
Trở lại nơi tôi và mấy người Tưởng Mộc Thanh tách nhau, tôi phát hiện có mấy nam huấn luận viên rảnh rỗi đang nói chuyện với hai nữ sinh.
Anh ta thoải mái nói chuyện, đồng thời còn vươn tay ra, khoe “con chuột nhỏ” của mình với hai nữ sinh, còn ra hiệu cho Tưởng Mộc Thanh và Trà Đồ kiểm tra.
“Cơ bắp thật không tồi.”
Trà Đồ thử sờ một cái xong cũng không tỏ vẻ rất sùng bái, chỉ ứng phó một cách khinh miệt.
Dựa theo lẽ thường, trong phòng tập thể thao, nam huấn luận viên sẽ kết nối với khách hàng nữ, mà nữ huấn luận viên thì kết nối với khách hàng nam. Người ta làm vậy cũng chỉ vì công việc, không có gì đáng trách.
Quả nhiên, phía sau lưng chúng tôi truyền tới giọng nói điềm mỹ của một nữ huấn luận viên.
Đầu năm nay, chỉ cần là nam, lọt vào mắt người làm ăn đều sẽ biến thành mỹ nam, mà nữ thì sẽ biến thành mỹ nữ.
Cách xưng hô mất hết liêm sỉ, nhưng mọi người nghe nhiều lại có cảm giác, chẳng lẽ bản thân mình thật sự tuấn tú, xinh đẹp như vậy sao?
Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ huấn luận viên trẻ tuổi mặc đồ thể thao bó sát người đang đi tới chào hỏi chúng tôi. Ngoại hình không tồi, mông cong eo thon, chỉ chớp mắt hai người chúng tôi như đứng hình, không thể nhúc nhích.
“A? Chị, em có chuyện muốn hỏi, có chuyện muốn hỏi.”
Trong lúc tôi còn đang ngây người, Quách Thông đã lọt bẫy mỹ nhân kế trước.
“Phải làm sao mới có thể luyện ra vóc dáng hoàn mỹ như người trong hình này?”
Quách Thông lấy điện thoại di động ra đưa cho nữ huấn luận viên xinh đẹp xem, đồng thời cậu ta còn kề sát gương mặt đầy mồ hôi của mình tới gần gương mặt đã cúi thấp xuống của nữ huấn luận viên.
Đã sắp mặt chạm mặt, nhưng nữ huấn luận viên xinh đẹp vẫn bày ra nụ cười quyến rũ.
Có lẽ chị ấy đã sớm quen thuộc với hành động thân thiết như vậy của các khách hàng nam.
Tuy vậy, khoảnh khắc khi nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại, gương mặt chị ấy vẫn hơi cứng đờ.
“Chỉ cần kiên trì, tích lũy từng ngày chắc chắn có thể thành công. Em có muốn mua chương trình tập với huấn luyện viên cá nhân bên chị không, đang năm mới, bên chị có chương trình giảm 20%...”
Vẻ mặt đơ của nữ huấn luận viên xinh đẹp chỉ kéo dài không tới một giây, sau đó chị ấy lại dùng nụ cười hoàn mỹ giới thiệu cho Quách Thông. Trong quá trình này, tôi cũng có ghé mắt qua nhìn mục tiêu của Quách Thông.
Không ngờ lại là Schwarzenegger?
Cũng may, tôi còn tưởng Quách Thông thích loại hình cơ bắp lực lưỡng…
Thế nhưng nếu nói về sở thích cá nhân, tôi càng thích Jason Statham hơn.
Cho dù chúng tôi đã nói trước mắt chúng tôi không muốn mua chương trình luyện tập riêng, chỉ muốn tập thử mấy thứ ở đây, nhưng nữ huấn luận viên xinh đẹp kia vẫn vô cùng nhiệt tình mà hướng dẫn chúng tôi sử dụng các máy tập.
Bởi vậy, thân thể tôi bắt đầu không nghe sai khiến.
Vì sao tôi và Quách Thông lại phải liều mạng chạy trên máy chạy bộ?
Vì sao chúng tôi lại phải nằm gập bụng rồi hít đất trên thảm tập yoga?
Tôi không muốn tập nữa, chúng tôi thật sự không tập nổi nữa.
Sau khi hoàn thành một hồi, nhân lúc chúng tôi đang nghỉ ngơi, nữ huấn luận viên xinh đẹp lại bắt đầu làm mẫu cho chúng tôi xem. Phảng phất như đã bị hạ ma chú, cặp mắt chúng tôi không cách nào rời khỏi thân hình chị ấy.
“Lục Phàm!”
Mãi tới khi tầm mắt sắc bén truyền từ nơi cách đó không xa đâm thủng ngực tôi.