Thuần phục nàng Yandere

chương 25 quá trình trị liệu tình yêu kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi trao đổi quà xong, mọi người lại vừa ăn vừa trải qua một ngày tươi đẹp.

Tôi vừa cố gắng chịu đựng bầu không khí nóng tới cùng cực trong phòng, vừa ăn mấy món thức ăn ngoài. Tuy tôi chẳng hát gì mấy nhưng vẫn cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Tôi nghĩ rất có thể là vì chúng tôi chỉ toàn uống nước trái cây có quá nhiều đường.

Vì vậy tôi lặng lẽ nhấn chuông gọi phục vụ, gọi một ly hồng trà, một mình ngồi giữa đám người yên tĩnh uống.

Người hát nhiều nhất là Tưởng Mộc Thanh, bởi vì có Trà Đồ sùng bái cổ động, cô ấy không thể không ra sức hát cho mọi người nghe. Thế nhưng cô ấy cũng không phải là không tình nguyện. Thấy mọi người xung quanh vui vẻ khi nghe mình hát, mặt Tưởng Mộc Thanh cũng hưng phấn tới đỏ lên.

Nói thật, tôi thật sự không thích hoàn cảnh thế này, bởi vì tiếng nhạc quá lớn khiến lỗ tai tôi có cảm giác tê dại, trái tim đập bình bịch. Thế nhưng thấy tất cả mọi người đều thích, tôi cũng không thể về sớm được.

Cùng nằm trong trạng thái kiên nhẫn chịu đựng giống tôi còn có một người, đó chính là Mặc Thi Vũ đang ngồi bên cạnh.

Mặc Thi Vũ cũng bày ra vẻ không có tinh thần mà tựa vào ghế sofa, yên tĩnh chờ đợi hoạt động đoàn hội trong quán karaoke kết thúc.

Không thể không nói, trên phương diện nào đó tính cách của tôi và Mặc Thi Vũ thật sự giống nhau. Bởi vì cô ấy đã từng coi tôi là hình mẫu bạn trai lý tưởng, bạn trai mô phỏng không thích hát, không thích quán kara, đương nhiên cô ấy cũng sẽ không thích.

“Khi nào mới nghỉ?”

Mặc Thi Vũ chán nản hỏi một câu.

“Hẳn là khoảng một giờ nữa.”

Tôi nhìn số bài đếm ngược trên máy sau đó lại nhìn đồng hồ đếm giờ trong phòng.

Mặc Thi Vũ có vẻ mất kiên nhẫn mà lắc lắc đầu, hoạt động phần cổ cứng ngắc. Cô ấy nhắm chặt mắt lại, dường như muốn tách mình ra khỏi đám người đang hò hét ầm ĩ trước màn hình. Nhưng một lát sau, cô ấy lại mở mắt ra như đã từ bỏ.

“Nếu cậu muốn về thì không cần miễn cưỡng, hẳn mọi người có thể hiểu được.”

Thấy cô ấy mệt mỏi như vậy, tôi bèn mở miệng khuyên nhủ.

“Vậy Lục Phàm có về không?”

“Sao mình có thể về được?”

Tôi cười khổ, sau đó nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh còn đang vui vẻ ca hát với mọi người.

“Mình hiểu rồi, tất cả đều do thái độ của Lục Phàm đã vượt quá trước kia. Hiện tại ngay cả những thứ Lục Phàm không thích cũng có thể nhân nhượng đối phương? Kể ra tuy mình đang bắt chước các hành động của mẫu bạn trai lý tưởng, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ bạn trai lý tưởng sẽ làm gì đó vì mình. Trong quan niệm của mình, Lục Phàm là kiểu người dù có bạn gái ở bên vẫn sẽ luôn nghiêm túc học tập. Đừng nói tới KTV, ngay cả việc nghỉ ngơi thả lỏng cũng không có.”

Mặc Thi Vũ hậm hực nhớ lại tôi trước kia, sau đó khẽ thở dài một hơi.

“Mình có thả lỏng, lúc ở nhà cũng có đi chơi, mình không phải quái vật chỉ biết chăm chăm học tập.”

“Là vậy thật sao? Là do mình đã nghĩ quá đơn giản, cũng khiến suy nghĩ của mình trở nên đơn giản.”

Tôi và Mặc Thi Vũ cùng thở dài một hơi.

“Quả nhiên mình đã học theo người khác tới quên cả bản thân chân chính, tuy có học nhưng lại không thể giống như đúc, thậm chí còn quên mất bản thân mình trước đây là người như thế nào.”

“Là con người kiểu gì cũng sẽ thay đổi. Trước khi gặp được lớp trưởng, mình cũng khác. Nói ra sợ lớp trưởng còn không tin.”

Nghe thấy Mặc Thi Vũ nói thế, tôi nghĩ lại dáng vẻ bất cần đời của mình trước kia, cũng muốn cười.

“Khi Lục Phàm còn bé à?”

Mặc Thi Vũ mở to đôi mắt tò mò.

Vì giảm bớt buồn chán cho cả hai, cũng vì khai đạo cho cô ấy, tôi bắt đầu kể lại chuyện về mình ngày xưa. Trong hoàn cảnh ồn ào hỗn độn, tôi dùng giọng ngắt quãng nói xong mọi chuyện, sau cùng Mặc Thi Vũ lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Cậu và em Trà Đồ đã quen nhau như vậy sao?”

“Về phần Lạc Tuyết, cô ấy đã…”

“Qua đời rồi. Tuy mình rất không muốn thừa nhận, nhưng cô ấy đã qua đời…”

“Không sao, tất cả đều đã qua.”

Không thể tưởng tượng nổi, hiện tại tôi lại có thể thoải mái nói ra những lời này.

Mặc Thi Vũ hiểu được câu chuyện về tôi ngày trước, phảng phất như trong lòng càng thêm phong phú hơn, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười thư thái.

“Tất cả chỉ là quá khứ, mãi mãi không bao giờ có thể quay lại ngày tháng trước kia…”

Mặc Thi Vũ nói với vẻ mất mát. Cô ấy nhìn về phía đám người đang ồn ào huyên náo, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, hệt như chỉ một giây sau bọn họ sẽ tan biến không còn dấu tích vậy.

“Đúng là như vậy, nhưng những ký ức tươi đẹp sẽ không bao giờ thay đổi. Ví như hôm nay, lớp trưởng cảm thấy hoạt động hôm nay có vui không?”

“Không thể nói rõ ràng. Nếu nói hài lòng, mình cũng không hài lòng lắm. Nếu nói thoải mái, thay vì đi như vậy mình tình nguyện ở nhà học tập. Nhưng cảm giác này không giống như trước đây, để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mình.

Mặc Thi Vũ nói ra lời trong lòng, cảm giác đó hệt như đúc ra từ cùng một khuôn với cảm giác của tôi. Có lẽ lớp trưởng hiện tại chính là tôi của quá khứ.

“Ở cùng với mọi người rất vui vẻ, đúng không?”

“Đúng là nhìn bọn họ vui vẻ đùa giỡn nhau, mình cũng cảm thấy vui vẻ hẳn.”

Mặc Thi Vũ trầm ngâm chốc lát sau đó cố gắng ngồi thẳng dậy, đi về phía bục chọn bài chỗ Quách Thông. Vừa đi cô ấy vừa quay đầu nói với tôi.

“Đừng nhìn mình hiện tại gò bó như vậy, nhưng vào thời trung học cơ sở, mình hát cũng rất giỏi đấy.”

“Thật?”

Tôi giả vờ giật mình trả lời. Tôi không biết trước kia Mặc Thi Vũ là người như thế nào, nhưng tôi tin tưởng, chắc chắn cô ấy đã nhớ lại mình của ngày xưa. Dù vì đủ loại nguyên nhân khiến mình của ngày xưa bị đè sâu dưới đáy lòng, nhưng chắc chắn sẽ không bị mất đi, vào lúc nên xuất hiện chắc chắn nó sẽ có thể xuất hiện.

Có lẽ tôi của bây giờ chính là tôi của rất lâu trước kia, là tôi ban đầu…

Chờ sau khi mọi người hát hò đủ, đã tới buổi chiều. Chúng tôi tạm biệt nhau ở nhà ga trước cửa trường học, chuẩn bị tự về nhà mình.

Tôi và Tưởng Mộc Thanh vẫy tay tạm biệt mọi người, sau đó bắt đầu đi về nhà.

Trời chiều ngã về tây, sắp chạng vạng, bóng của chúng tôi và bóng của các kiến trúc đều bị kéo dài ra. Tôi rất tự nhiên mà kéo tay Tưởng Mộc Thanh, lại lần nữa đặt vào trong túi tôi, sau đó bắt đầu chậm rãi bước đi.

Ô tô và người đi đường không biết mệt mỏi lui tới xuyên qua xung quanh chúng tôi , phát ra tiếng hít thở khàn khàn của thành thị. Mà chúng tôi chỉ yên tĩnh đi bộ trên đường. Cả hai đều đang đợi đối phương phá vỡ trầm mặc trước.

Quà tặng ngày lễ đâu, món quà mà tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị nhiều tháng đâu? Tưởng Mộc Thanh có chút khó hiểu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi. Trên mặt cô ấy viết một dòng chữ rõ ràng: Có phải tên này đã qua loa mình hơn một tháng, kết quả chẳng chuẩn bị thứ gì cả không?

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi mang theo chút lo lắng, mà tôi thì lại cố ý không nói chuyện, muốn khiến cô ấy tò mò chết.

Cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được, bàn tay đang đặt trong túi tôi hơi nắm chặt lại. Cô ấy cố gắng điều chỉnh nét mặt mình, giả như không có chuyện gì to tát, bình tĩnh hỏi tôi.

“Lục Phàm, có phải anh quên cái gì đó rồi không?”

“Ừm? Có không?”

Tôi giả vờ làm ra vẻ mờ mịt. Thấy cá đã cắn câu, tôi như mở cờ trong bụng.

“Anh còn nhớ rõ lá thư tình kia không?”

Tưởng Mộc Thanh nói ra chuyện mà tôi đã hoàn toàn quên mất thật.

“Em muốn nói…”

Bị cô ấy nhắc như thế tôi mới nhớ Lý Tiếu Vân từng len lén nhét thư tình vào trong sách Tưởng Mộc Thanh.

Xuất phát từ mục đích thăm dò, cậu ta không lộ nét chữ hay tên tuổi gì trong lá thư này, phía trên cũng không để lộ ra mấy nội dung đường đột như muốn thổ lộ vân vân, mà hẹn thời gian địa điểm, cùng cô ấy đón giao thừa.

“Em nói tới chuyện đó làm gì? Em còn chưa đưa nó cho giáo viên à? Chẳng lẽ em còn muốn đi gặp mặt cậu ta? Dù em có đi, hẳn cậu ta cũng không đi.”

Sau khi bị Tưởng Mộc Thanh cầm dao công kích, tuy trong lòng Lý Tiếu Vân còn oán giận nhưng thái độ của cậu ta với Tưởng Mộc Thanh đã đổi thành kính nhi viễn chi, không dám trêu chọc thêm nữa.

“Không phải như anh nghĩ. Em đã gửi lá thư đó cho giáo viên nhưng giáo viên cũng không nói gì trong lớp. Em đang nghĩ có lẽ người kia không phải Lý Tiếu Vân. Nếu cậu ta có đến hẳn sẽ rất thảm, tự dưng phải chờ đợi không công.”

Tưởng Mộc Thanh giải thích như vậy.

“Vậy à, vậy thì em đi đi. Chỉ cần tới đó nói chuyện rõ ràng là được, đừng suy nghĩ lung tung làm gì.”

Tôi thở dài một hơi, cũng không định buông tay Tưởng Mộc Thanh ra mà cùng Tưởng Mộc Thanh xoay người đi về phía đường phố bên kia.

Tưởng Mộc Thanh vui vẻ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía trước.

Tôi đã tới con đường được hẹn trong lá thư, giữa đường có trồng cây, phân con đường thành hai luồng, quả nhiên ở đó có một nam sinh đang đứng chờ. Mà nam sinh kia cũng không phải Lý Tiếu Vân khiến người ta chán ghét mà là một người tôi chưa bao giờ thấy.

Tưởng Mộc Thanh đoán không sai, người gửi thư không phải Lý Tiếu Vân, là do tôi nghĩ lầm. Tưởng Mộc Thanh xuất sắc như vậy, có nam sinh khác thích cô ấy cũng là chuyện rất bình thường.

Nhìn thấy người ngoài, chúng tôi đều tự buông lỏng tay theo bản năng, một trước một sau đi về phía trước. Tưởng Mộc Thanh lên nói chuyện với nam sinh kia, mà tôi thì hơi trầm mặt đứng bên cạnh.

Tôi là minh chứng cho nguyên nhân Tưởng Mộc Thanh cự tuyệt, chẳng có lý do gì lại không xuất hiện. Vốn dĩ chuyện này không nên để một bên tự giải quyết mà phải cùng nhau giải quyết, như vậy mới có thể khiến đối phương yên tâm. Nam sinh kia tướng mạo bình thường, vóc người nhỏ gầy, cũng không có điểm nào đáng khen ngợi. Cậu ta có vẻ hơi ngại ngùng, vừa thấy Tưởng Mộc Thanh xinh đẹp, cậu ta như người đang đi phỏng vấn, nghiêm túc tự giới thiệu bản thân.

Tôi tỉ mỉ lắng nghe, không ngờ lại là đàn em khóa dưới.

Có trời mới biết lá thư của cậu ta đã lọt vào trong sách Tưởng Mộc Thanh bằng cách nào. Thậm chí tôi từng nghi ngờ, có phải trong trường đã xuất hiện nhóm fan của Tưởng Mộc Thanh không. Chỉ chớp mắt tôi đã cảm thấy áp lực thật lớn. Ngay cả trong đám đàn em cũng có đối thủ cạnh tranh, chứ đừng nhắc tới Tưởng Mộc Thanh còn tiếp xúc với nhiều học sinh khóa khác hơn. Không biết khối 12 có ai thích Tưởng Mộc Thanh không? Có lẽ là không. Những người đó đã sớm chặt đứt thất tình lục dục, bế quan học tập.

“A, tôi nhớ kỹ cậu rồi. Hôm nay cậu muốn đón năm mới với tôi à?

“Đúng… Đúng vậy, chị Tưởng.”

Thoạt nhìn đây là lần đầu tiên cậu ta hẹn nữ sinh ra ngoài, giọng nói cứ ấp a ấp úng, vốn không thể đạt tới tiêu chuẩn. Thế nhưng dũng khí của cậu ta rất đáng được cổ vũ.

“Nhưng hôm nay tôi hẹn với người khác rồi, không thể đón năm mới với cậu, thật xin lỗi.”

Tưởng Mộc Thanh len lén dùng ngón tay chỉ tôi, cậu đàn em kia cũng nơm nớp lo sợ nhìn về phía tôi, sau đó lại tức giận hừ một tiếng.

“Chị… đã có người yêu rồi sao?”

“Ừm.”

“Thế nhưng em cũng rất thích chị.”

Cậu đàn em tự biết mình không được yêu thích, uể oải cúi thấp đầu xuống.

“Cảm ơn cậu đã thích tôi, tôi rất vui vẻ.”

“Thật vậy chăng?”

“Thật, tôi thật sự rất vui vẻ.”

Tưởng Mộc Thanh như đang an ủi cậu ta, lộ ra nụ cười mỉm không được tự nhiên.

“Em sẽ không từ bỏ, em sẽ tiếp tục chờ đợi chị. Vậy coi như bồi thường cho ngày hôm nay… Em có thể ôm chị một cái không?”

Cậu đàn em thở phào một hơi sau đó nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh với ánh mắt tội nghiệp. Cậu ta dùng vẻ mặt rất dễ khiến các nữ sinh trào dâng tình mẫu tử mà cầu xin.

Tuy để cậu ta ôm Tưởng Mộc Thanh một cái cũng chẳng có gì to tát, thế nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ta đã được voi còn đòi tiên.

Tưởng Mộc Thanh lại len lén nhìn về phía tôi như đang trưng cầu ý kiến.

Tôi thì lại bày ra vẻ mặt hoàn toàn không thể chịu nổi, tự mình đi tới trực tiếp hung tợn ôm cậu ta một cái.

“Ôm đàn anh cũng giống nhau thôi. Đàn em, em đừng quá mức.”

Sau đó, tôi nghe được tiếng xương vai của hai nam sinh ma sát với nhau.

Theo tình huống này, xem ra Tưởng Mộc Thanh đã có giá trị quan chính xác về tình yêu. Vậy giai đoạn trị liệu tình ái thứ hai này đã có kết thúc.

Thế nhưng có lẽ, người được chữa trị không chỉ có một.

Truyện Chữ Hay