Buổi tối hôm nay, bên ngoài gió rét vù vù. Hiện tại ở phía bắc Trung Quốc đã vào đông, mà bên phía chúng tôi tuy vạn vật đã tàn lụi nhưng lại không thấy bóng dáng bông tuyết bên trên.
Mặc dù cũng có tuyết rơi nhưng không hề bám lại trên mặt đất, vừa rơi xuống chẳng mấy chốc đã tiêu tán hết. Nghĩ tới những người ở phương bắc, chân lún sâu trong tuyết khó khăn đi lại trên đường, tôi lại cảm thấy rất khủng bố.
Những trường hợp ly kỳ khiến tôi không thể tưởng tượng nổi như cửa nhà bị tuyết đọng chặn lại không thể mở ra được, hay vừa hất nước nóng ra đường đã đóng thành băng, chưa hề xuất hiện ở chỗ chúng tôi. Ở chỗ chúng tôi, chỉ là một ít băng kết lại cũng khiến người ta cảm thấy hưng phấn, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng mình cũng tìm được một ít vật chứng chứng minh chỗ chúng tôi đã vào đông.
Trước khi đi ngủ, tôi chú ý đóng kỹ cửa sổ khắp các phòng. Cũng may trong nhà có treo thiết bị tăng nhiệt độ, sẽ không khiến gian phòng quá ướt lạnh.
Làm bài tập xong, trời đã khuya. Mẹ đã sớm xin nghỉ, không phải làm việc nên mẹ cũng rửa mặt đi ngủ sớm, trong nhà chỉ còn phòng tôi và phòng Tưởng Mộc Thanh còn đang sáng đèn.
Làm xong bài tập, tôi tới phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt, nhưng lại phát hiện trong phòng vệ sinh có tiếng nước.
Tưởng Mộc Thanh đang tắm sao?
Trước đây khi Tưởng Mộc Thanh ở trong nhà tắm, lỗ tai tôi sẽ như rada bắt chuẩn tiếng nước chảy. Nhưng hiện tại tôi còn chẳng thể nghe được tiếng vang khi Tưởng Mộc Thanh vào nhà tắm, mãi tới khi quyết định đi tắm tôi mới phát hiện Tưởng Mộc Thanh đã tắm ở bên trong rất lâu rồi.
Vì vậy tôi lại về phòng chờ đợi, đợi chừng nửa giờ.
Lâu vậy vẫn chưa xong nữa?
Tôi hơi mất kiên nhẫn, đứng dậy tới cửa phòng tắm thúc giục.
“Tưởng Mộc Thanh, còn bao lâu nữa em mới tắm xong?”
“Xong ngay đây! Chờ một chút, một chút là được rồi.”
Bên trong nhanh chóng truyền tới tiếng đáp lại, ngay sau đó tiếng nước đột ngột ngừng hẳn, tiếp đó lại truyền tới tiếng khăn lau nhẹ trên thân thể.
Cô ấy có cần tôi sấy tóc giúp cô ấy không nhỉ? Tay tôi bắt đầu không tự chủ được mà hơi ngứa ngáy. Tính ra cũng đã được một thời gian rồi tay tôi không chạm tới sợi tóc của cô ấy, đừng nói là tóc, ngay cả tay cô ấy gần đây tôi cũng không nắm lấy.
Quan hệ giữa chúng tôi biến thành quan hệ bạn học cấp ba bình thường tới không thể bình thường hơn.
Chẳng bao lâu sau, Tưởng Mộc Thanh đã tắm xong đi ra ngoài. Dù là lúc tắm cô ấy cũng không quên đeo hai lớp khẩu trang. Cô ấy che nửa gương mặt, tóc tai rối bời bước ra, khi đi ngang qua phòng tôi, bước chân cô ấy hơi nặng nề một chút.
“Lục, em tắm xong rồi.”
“Đã biết.”
Tôi lên tiếng đáp lại sau đó chuẩn bị đi ra ngoài, mà bên ngoài thì truyền tới tiếng bước chân nhanh chóng rời đi.
Trong phòng tắm chỉ còn lại ít nước vãi đầy đất, mấy vật dụng trong phòng tắm được xếp gọn, ngoài ra cô ấy còn tiện tay lấy đi mấy sấy tóc.
Trong phòng tắm không có đồ gì của phụ nữ, không có nội y, chỉ có nước tắm, máy móc… Tiếp theo tôi nghe được tiếng Tưởng Mộc Thanh tự mình sấy tóc trong căn phòng sát vách.
Dù không có tôi, cô gái này vẫn có thể tự làm mọi chuyện.
Khẽ thở dài một hơi, bước vào phòng tắm, dùng cách thức của nam sinh mau chóng rửa mặt xong, tôi lại lười biếng trở về phòng chui vào chăn.
Nghe nhạc một hồi, lẩm nhẩm mấy từ tiếng Anh, cơn buồn ngủ đã kéo tới. Nhưng vì trong lòng còn không yên, không thể nào khiến đại não nghỉ ngơi, cho nên tôi cũng không ngủ được.
Ngày mai là ngày cuối tuần cuối cùng của năm nay, cũng là ngày tổ chức tiệc tối Tết Dương lịch của lớp A và lớp B. Sau tiệc tối Tết Dương lịch chúng tôi sẽ được nghỉ ba ngày. Vật cản duy nhất ảnh hưởng tới việc nghỉ lễ của chúng tôi chính là tiệc tối Tết Dương lịch.
Tôi và Tiểu Phàm đã làm hết tất cả chuyện chúng tôi có thể làm, chướng ngại duy nhất là trong số khán giả dưới đài có Tưởng Mộc Thanh, tôi sợ mình nhìn thấy cô ấy sẽ phát huy thất thường.
Bài tôi sắp hát là tình ca, nếu Tưởng Mộc Thanh ngồi ở dưới cứ nhìn chằm chằm tôi sẽ khiến tôi cảm thấy mất dũng khí nhìn thẳng vào cô ấy. Mỗi lần nhìn cô ấy, trong lòng chỉ có thể nghĩ tới tự trách, hối hận, xấu hổ…
Tôi không có tự tin có thể bảo vệ cô ấy, cô ấy cũng không tín nhiệm tôi, chúng tôi đều không có lòng tin vào nhau, cho nên không người nào có thể bước ra chữa trị quan hệ.
Bầu không khí như vậy thật khó sống, đợi một thời gian nữa khi cơn giận trong lòng tôi tiêu tan, có lẽ tôi sẽ tự tìm đủ loại lý do để chủ động nói chuyện với nhau.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Tưởng Mộc Thanh đeo khăn bịt mặt, cố gắng cách xa tôi một khoảng cách, tôi lại không thể nào nói nên lời.
Người tôi thích là cô ấy, cho dù cô ấy biến thành dáng vẻ như thế nào, tuy tôi có thể đau lòng nhưng tôi vẫn sẽ thích cô ấy, điều này như thâm căn cố đế trong lòng tôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, không ngủ được, tôi lại muốn tới phòng thăm Tưởng Mộc Thanh. Vì vậy, nửa đêm tôi sờ soạng rời giường tới phòng làm việc của cha tôi mà Tưởng Mộc Thanh đã ở hơn một học kỳ.
Tôi mở he hé một khe nhỏ như bình thường, sau đó nhìn lén vào bên trong. Tưởng Mộc Thanh đã ngủ, cô ấy co rúc lại ở góc giường, cuộn chăn thành một đống ôm chặt trong lòng. Bởi vì trời tối đen, tôi không thấy rõ tình huống bên trong.
“Lục Phàm… Đừng ghét bỏ em…”
Thiếu nữ như nói mê, miệng vừa phát ra tiếng vừa nhỏ giọng thút thít.
Đần độn, anh vốn không ghét bỏ em, người anh ghét là chính bản thân anh. Anh chỉ là người bình thường, vốn không xứng đáng ở lại bên cạnh một thiên tài như em.
Bởi vì anh bình thường nên người khác không tin tưởng anh, dù là bệnh kiều Tưởng Mộc Thanh cũng lựa chọn tự mình đối mặt với tất cả, dùng phương pháp của mình để bảo vệ tôi.
Có lẽ đây cũng là một đặc trưng của bệnh kiều, chỉ tin tưởng bản thân, cho dù là người mình yêu cũng không quá tin tưởng. Mặc dù bọn họ có thể vì người yêu mà không từ thủ đoạn, nhưng tuyệt đối sẽ không ỷ lại người yêu.
Thấy cô ấy như vậy, tôi cảm thấy mình lại càng không ngủ được. Vì vậy tôi leo lên giường cô ấy, muốn ôm lấy cô ấy. Cô ấy co rúc lại, dường như rất lạnh lẽo, có lẽ tôi ôm cô ấy một hồi cô ấy sẽ có thể ngủ ngon giấc.
Tôi bò lên giường, chui vào trong chăn của Tưởng Mộc Thanh, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. Mặc dù động tác của tôi rất nhẹ nhưng Tưởng Mộc Thanh vẫn nhận ra.
“Lục Phàm?!”
Hiển nhiên cô ấy ý thức được tôi đã tới, hơi hoảng sợ, dùng tay xoa khóe mắt đồng thời để vật trong tay qua một bên.
“Lục đừng dựa sát như vậy…”
Cô ấy hơi giãy giụa trong lòng tôi một hồi sau đó bất động, nói với giọng trầm thấp.
“Sao vậy?”
Tôi vốn định buông tay, nhưng Tưởng Mộc Thanh chú ý tới động tác của tôi, thân thể lại run lên.
“Lục Phàm áp sát quá sẽ lại ghét bỏ em… Hẳn trong mắt Lục Phàm, em đã rất dơ bẩn…”
“Em đừng nghĩ lung tung, ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Lục…”
“Ngoan ngoãn ngủ đi. Mà sau lưng em giấu thứ gì vậy?”
Tôi lại lần nữa ôm chặt lấy cô ấy, tùy ý hỏi.
Đại khái là quả táo cô ấy muốn tặng tôi trong lễ Giáng sinh. Nếu đã chuẩn bị thì cứ lấy ra đi, mặc dù táo không dễ hỏng, nhưng em cứ cầm trong tay như vậy sẽ rất không thoải mái.
“Không có gì.”
Mặc dù đang ngủ nhưng Tưởng Mộc Thanh vẫn không quên đeo khẩu trang. Vừa nghe thấy tôi nói vậy, cô ấy lại đẩy tôi ra, ôm chặt lấy vật đang cầm trong tay.
“Rốt cuộc nó là thứ gì?”
Tưởng Mộc Thanh phản ứng kịch liệt như thế, hẳn không phải quả táo.
“Lục Phàm không thể nhìn được, nó là thứ Lục Phàm ghét nhất --- Em sẽ ném nó đi ngay!”
Nói xong, Tưởng Mộc Thanh bắt đầu cầm vật kia lên chuẩn bị ném đi, thế nhưng lại bị tôi ngăn cản.
“Chờ đã!”
Dưới tình thế cấp bách, tôi đưa tay muốn nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy nghiêng người né tránh, tôi linh cơ bỏ qua suy nghĩ bắt lấy tay cô ấy mà kéo khẩu trang trên mặt cô ấy xuống.
Thấy môi trên và môi dưới của thiếu nữ đều có phần khuyết to lớn, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp trở nên hết sức dữ tợn.
“Em đã làm gì vậy?”
“Lục Phàm, em đã bỏ đi thứ mà Lục Phàm chán ghét, như vậy Lục Phàm sẽ không chán ghét em nữa. Tuy rất đau, nhưng nghĩ đến chuyện Lục Phàm lại có thể hôn em lần nữa, em không thấy đau chút nào hết.”
“Em… Em không được qua đây!"
Đúng là đáng sợ, trong suy nghĩ của Tưởng Mộc Thanh, chỉ cần tôi ghét gì cô ấy sẽ cắt cái đó đi, sau đó ngâm trong bình thủy tinh có chứa formalin…
“Lục, anh còn chán ghét thứ gì khác không? Nếu có thứ gì Lục Phàm không thích, em có thể cắt bỏ.”
Thiếu nữ không môi nhìn tôi với ánh mắt vừa đáng thương vừa mong chờ, cô ấy vốn không ý thức được hành động của mình đáng sợ tới cỡ nào. Hiện tại trông cô ấy thật không khác gì một con quái vật.
“Đừng dõi mắt nhìn chằm chằm anh.”
Tôi vốn chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng không hiểu thiếu nữ lấy được hai con dao từ chỗ nào, một phát đâm thẳng vào cặp mắt mình. Nơi vốn có hai con mắt to tròn nay chỉ còn lại một lỗ thủng đen đầy máu.
“Em làm gì thế?!”
Tôi vội vàng cầm lấy con dao.
“Em không sao, chỉ cần Lục Phàm không ghét em, muốn em làm gì cũng được.”
Tôi nhìn thiếu nữ như quái vật, mà tôi lại là người đã biến cô ấy thành quái vật, trong lòng, cảm giác hoảng hốt với quái vật đã dần biến mất, thay vào đó là cảm giác vô lực thật sâu xông lên đầu.
“Tưởng Mộc Thanh, anh chỉ ghét bản thân mình vô năng, em giết anh luôn đi!”
Con quái vật trước mặt đã mất máu tới dần mất sức, thậm chí cô ấy còn không có đủ sức giơ con dao lên.
Tôi không thể làm gì khác hơn là trợ giúp cô ấy cầm con dao đưa thẳng tới vị trí trái tim tôi.
Thiếu nữ đã mất đi đôi mắt, đã không thể rơi lệ nữa, nhưng tôi vẫn chú ý tới cảm giác bi thương phát ra từ nơi hàm răng đang cắn chặt, cơ mặt hơi co rúm.
Tôi nhắm mắt lại, nhận lấy sự trừng phạt sau cùng.
Theo tiếng dao đâm vào sâu trong cơ thể, thiếu nữ ngã xuống trong ngực tôi…
Tôi mở mắt, thiếu nữ cũng không đâm dao vào người tôi mà tự đâm về phía mình.
“Dối trá, người Lục Phàm ghét là em, chỉ cần em biến mất hẳn Lục Phàm sẽ không còn ghét em nữa…”
Sau khi miễn cưỡng nói xong câu này, máu tươi chảy ra từ trong miệng cô gái, ọc đầy lên người tôi.
Thực ra chúng tôi đều hiểu, vì Tưởng Mộc Thanh nên tôi mới càng thấu hiểu sự vô năng của mình. Hết thảy tất cả chỉ là mượn cớ, nguyên nhân căn bản nhất vẫn là tôi chưa thể xé bỏ cái mác người thường.
Tai họa do Tưởng Mộc Thanh mang tới chủ yếu là do đố kị. Ác ma bày ra lời nguyền rủa như vậy khiến nhân loại không cách nào phá giải.
Chuyện Lý Tiếu Vân để tôi có thể nhận thức rõ ràng sự vô năng của mình, Tưởng Mộc Thanh không phải nữ sinh mà tôi có thể bảo vệ được. Có bị hôn một cái thì đã sao? Chuyện tôi đang suy nghĩ là hiện tại có Lý Tiếu Vân, sau này còn sẽ có ai nữa đây?
Giá như tôi là loại người giống với Lý Tiếu Vân hay Tưởng Mộc Thanh, có thể theo từng bước chân của cô ấy đã chẳng có chuyện như vậy xảy ra.
Tôi căm hận sự ưu tú của Tưởng Mộc Thanh, cũng chán ghét sự bất lực của mình, tới mức tôi không cách nào quên được chuyện này, ngược lại còn chuyện bé xé ra to.
Mặc dù đang ở trong mộng, tôi tỉnh táo biết được đây chỉ là một giấc mộng….
Sáng sớm tôi tỉnh lại trên giường của mình, khi báo thức còn chưa vang lên, tôi bước tới phòng Tưởng Mộc Thanh, thấy Tưởng Mộc Thanh đang co rúc người
ôm thứ gì đó ngủ.
Trên tay cô ấy thật sự có ôm thứ gì đó thật, đó là quả táo Giáng sinh được dùng hộp giấy gói gọn.
Không biết mẹ đã đứng sau lưng tôi từ bao giờ.
“Con đang làm gì vậy?”
“Không có gì ạ.”
Tôi tức giận trả lời một câu. Chẳng lẽ tôi lại nói tôi đang nhìn trộm con gái nhà người ta ngủ, mẹ mau tới mắng con đi, con đang nghe đây?
“Tiểu Phàm rất ưu tú, tuy con còn kém hơn cha con một chút, nhưng trong mắt mẹ, con là nam sinh ưu tú thứ hai trên đời này. Đừng để mẹ thất vọng.”
Mẹ vỗ bờ vai tôi, đột nhiên nói với tôi một câu như vậy.
Nghe thấy mẹ nói như thế, tôi cảm thấy hơi hổ thẹn.
“Cũng đừng làm Tiểu Thanh phải thất vọng, hẳn Tiểu Thanh đã thất vọng rất lâu rồi.”