Hoạt động của câu lạc bộ hôm nay vẫn như thường ngày, bắt đầu từ tranh cãi ầm ĩ, sau đó lại kết thúc từ trong tranh cãi ầm ĩ. Tuổi trẻ đúng là tranh cãi ầm ĩ. Các thiếu niên thiếu nữ ở bên nhau vốn có đủ loại đề tài nói mãi không hết. Nếu có một người nào đó trong đám người cứ trầm mặc không nói, đó mới là kỳ quái.
Trong tiếng ồn ào huyên náo, dường như mọi người đã quên mất thiếu nữ vẫn luôn đặt thân bên ngoài mọi chuyện mà tùy tiện nói chuyện với nhau. Đúng vậy nha, con người thường sẽ không chủ động dính vào người toàn thân tỏa ra khí tràng lạnh lẽo.
Ngoại trừ tôi. Tôi vừa ứng phó với câu nói của người khác vừa để ý tới thiếu nữ đang trầm mặc bên cạnh.
Không thể khiến cô ấy chìm đắm vào tâm trạng như vậy mãi được. Đi đón năm mới đi, nếu sắp qua một năm, như vậy phải quên hết tất cả không vui, hối hận… trong quá khứ, dùng tâm trạng mới để chào đón năm mới.
Chú ý thấy tôi đang trộm nhìn, Tưởng Mộc Thanh khẽ ngẩng đầu lên, hậm hực nhìn tôi sau đó lại cúi đầu. Lại là bộ biểu tình này.
Cảm giác lạnh lẽo trong mắt cô ấy khiến tôi rất không thoải mái, hệt như cô ấy đang dự định vứt bỏ thứ gì đó, một mình thay đổi hiện trạng.
“Đồ ăn…”
Tôi theo bản năng nắm lấy tay cô ấy, muốn kéo cô ấy thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
“Lục Phàm…”
Cô ấy hơi nắm lấy tay tôi như không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực buông ra, tùy ý để tay tôi nắm lấy tay cô ấy.
Sau khi kết thúc hoạt động đoàn hội, Tưởng Mộc Thanh cố ý rời khỏi phòng hoạt động trước. Tôi không yên tâm lắm nên muốn về chung với cô ấy nhưng cô ấy lại không chịu, vừa quay đầu đã chạy mất, để lại một mình tôi đứng đờ tại chỗ.
Quách Thông đã tới tiệm internet, Trà Đồ cũng tới phòng tự học ở lớp mình, Tiểu Phàm và An Vị Nhiên tới phiên trực nhật thì ở lại thu dọn quét tước phòng hoạt động, sau đó An Vị Nhiên đưa chìa khóa cho Tiểu Phàm cùng bàn, để cậu ta đi tới đưa cho cô Liễu Lan.
Cô ấy khóa chặt cửa đi ra, gặp tôi còn đang bồi hồi trong hành lang tòa nhà hoạt động.
Thiếu nữ vốn đang đi chậm, thấy tôi còn đang nhìn ra ngoài, cô ấy vốn đã đi qua lại quay về lại, sau đó xoay người đứng bên cạnh tôi.
“Thế nào? Hôm nay cậu không cần vội về nhà làm bài tập rồi chơi với bạn gái à?”
Tưởng Mộc Thanh không vui, tôi cũng sẽ không vui. Hẳn đây là thích. Thế nhưng khi tôi đã thích cô ấy thật, cô ấy lại trở nên sợ hãi rụt rè, không giống như người đã từng thích tôi kia.
Chẳng lẽ bệnh kiều mới là kiểu mà tôi yêu thích? Đó là chuyện không có khả năng! Rõ ràng tôi không có khuynh hướng tự ngược có được không?
“Nhìn gì vậy?”
An Vị Nhiên thuận theo tầm mắt của tôi nhìn tới, đó là một tòa nhà cao tầng được xây dựng ở cách đó không xa. Nếu không có tòa nhà cao tầng này, từ chỗ chúng tôi có thể nhìn thấy đại dương.
“Chướng ngại vật cản trở chúng ta nhìn ra biển.” Trong đầu tôi vô thức xuất hiện một câu ngạn ngữ.
“Mình muốn nhìn xem mình phải dùng góc độ nào mới có thể giúp tầm mắt vượt qua chướng ngại này để thấy biển. Nhưng mình phát hiện tòa nhà cao tầng này đã che khuất biển rộng vô ngần. Hiếm khi thấy khí trời trong xanh như vậy, không có khói mù, nhưng mình vẫn không thể nhìn thấy gì cả.”
Tôi thấy được ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào thủy tinh của tòa nhà cao tầng kia, tia sáng phản chiếu cực kỳ chói mắt.
“Nếu cậu muốn ngắm biển cứ trực tiếp tới bờ biển không phải được rồi sao?”
“Đúng vậy, tới bờ biển, không chỉ có thể thấy được biển mà còn có thể ngửi được mùi hôi thối của biển.”
Tôi tức giận đáp lại, trong đầu hiện lên hình ảnh trên bờ biển không người quản lý nổi đầy rác thải nhựa và mùi của sinh vật thối rữa.
“Nói thật đáng ghét, nhưng mình lại không biết phải nói gì để phản bác.”
Nghe xong lời hình dung của tôi, An Vị Nhiên mỉm cười bất đắc dĩ sau đó nhìn về phía tôi.
“Thế nhưng cậu không hi vọng biển cả sẽ giữ hình ảnh đó mãi chứ?”
An Vị Nhiên trầm ngâm một hồi sau đó nói ra một câu ý vị sâu xa.
“Đúng vậy, mình không hi vọng, nhưng một mình mình thì có thể làm được gì đâu?”
Tôi đã rất cố gắng giúp đỡ Tưởng Mộc Thanh, hi vọng có thể làm sạch vùng biển trong lòng cô ấy, nhưng cô ấy lại dùng tòa nhà cao tầng ngăn chặn tầm mắt tôi, khiến tôi không cách nào hoàn toàn bước vào thế giới nội tâm của cô ấy.
Vì sao cô ấy phải băn khoăn nhiều như vậy?
Hiện tại Tưởng Mộc Thanh đã từ một người ích kỷ hoàn toàn đổi thành một người theo chủ nghĩa vị tha, luôn theo đuổi hoàn mỹ. Nhưng trên thực tế, trên đời này vốn không có thứ gì có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ, là người kiểu gì cũng phải từ bỏ một số thứ.
“Chí ít cậu cũng có thể ném ít rác rưởi xuống hơn một chút… Ha ha, cậu nói xem, cậu có thể hoàn toàn hiểu được cuộc sống của Tưởng Mộc Thanh lúc trước không?”
“Không, cậu còn chưa hiểu rõ.”
An Vị Nhiên không chút do dự phủ định câu trả lời của tôi.
“Cô ấy còn thế nào nữa? Càng thảm hơn nữa sao?”
Thấy An Vị Nhiên nhắc tới chuyện này, tôi cũng để ý hơn hẳn.
“Nói vậy hẳn cậu cũng cảm nhận được áp lực của Tưởng Mộc Thanh trong thời gian gần đây?”
“Áp lực?”
Trong lòng tôi hơi động.
“Vì sao trên thế giới này lại có kiểu người giống Tưởng Mộc Thanh? Gia đình giàu có, gương mặt xinh đẹp, học tập xuất sắc, vận động toàn năng, vóc dáng cũng chỉ có thể dùng các từ ngữ ca ngợi để hình dung. Ở bên cạnh cô ấy, hẳn ai cũng sẽ cảm thấy áp lực nhỉ?”
“Cô ấy cũng không hoàn mỹ, quá bi thảm…”
Nghe An Vị Nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng tôi không khỏi sinh ra cảm giác đồng cảm.
Từ một ý nghĩa nào đó tới nói, Tưởng Mộc Thanh là người toàn năng. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn cô ấy sẽ là học sinh xuất sắc nhất khối. Về tài nấu nướng, cô ấy chỉ cần dùng một buổi chiều đã gần như có thể đuổi kịp người luyện tập nhiều năm là tôi đây. Thậm chí khi cô ấy còn chưa biết Light Novel là gì đã có thể viết ra tác phẩm cực hot, thậm chí còn có thể giúp mẹ hoàn thành bản thảo, được nguyên tác giả bình luận là tốt.
Trong đại hội thể dục thể thao, cô ấy không cần luyện tập chăm chỉ vẫn có thể thắng được Mặc Thi Vũ chăm chỉ luyện tập mỗi ngày.
Vóc người tướng mạo đều hoàn mỹ, từ thời trung học cơ sở cô ấy đã là đối tượng được các nam sinh tranh cướp, bị phái nữ đố kị. Tình huống này vẫn luôn kéo dài tới hiện tại, thậm chí đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến gia đình cô ấy đi về hướng bất hạnh.
Nếu ai đứng bên cạnh cô ấy, không chỉ phải thừa nhận áp lực của bản thân, còn phải chia sẻ áp lực từ cái nhìn của người khác về cô ấy.
Tôi chính là người nhận áp lực hai bên kia. Chỉ cần tôi có chút chủ nghĩa đại nam tử, đoán chừng tôi đã không thể nhịn nổi mà bắt đầu cãi nhau với cô ấy. Nam nhược nữ cường vốn là loại hình cặp đôi mất ổn định nhất.
“Tiểu Thanh thông minh cũng hiểu được điểm này. Cho nên cô ấy vừa khôi phục bình thường, không muốn để người mình thích phải chịu áp lực nặng nề như thế.”
An Vị Nhiên cười nhẹ nói.
“Phải vậy không? Thì ra là vậy, mình còn tưởng cô ấy nao núng nữa…”
Tôi bỗng nhiên tĩnh ngộ nhìn về phía thiếu nữ tóc ngắn đang dùng giọng bình hòa nói hết tất cả với tôi.
“Vào thời điểm này, cậu không thể như xe bị tuột xích được. Hiện tại là lúc cô ấy yếu ớt nhất, cho dù cô ấy làm gì cũng hi vọng cậu có thể thấu hiểu cho cô ấy, không nên từ bỏ cô ấy.”
Đột nhiên vẻ mặt An Vị Nhiên trở nên ngưng trọng hẳn lên, nghiêm túc nói với tôi.
“Hình như cậu hiểu cô ấy rất rõ thì phải?”
Tôi thử dò xét mà hỏi An Vị Nhiên. Trừ phi là người ở chung rất lâu, nếu không hẳn không thể biết nhiều như vậy. Nhưng thân là người ở nhà sát vách nhà Tưởng Mộc Thanh, cô ấy có biết nhiều cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“Thật ra mình từng hận cô ấy một thời gian. Cậu cũng biết, người nhà thường hay so sánh chúng ta với con nhà người ta. Mà khi cậu mãi mãi cũng không cách nào đuổi kịp con nhà người ta, tự dưng cậu sẽ bắt đầu căm hận, hi vọng người kia có thể biến mất mãi mãi để mình thành người giỏi nhất.”
Nhắc tới chuyện này, An Vị Nhiên có vẻ hơi xấu hổ. Cô ấy cúi thấp đầu, giả vờ trấn tĩnh sửa sang lại những sợi tóc bên tai sau đó lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Lý do để quan tâm người khác này thật gượng gạo.”
Thấy cô ấy không muốn nói, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Chỉ chớp mắt, chúng tôi đã lâm vào trầm mặc.
“Đúng rồi, này… Mình đồng ý làm ba chuyện cho cậu hiện tại đã hoàn thành hai rồi đúng không? Việc đầu tiên là tham gia đoàn hội của cậu, việc thứ hai là lôi kéo các hội viên khác. Vậy việc thứ ba là gì?”
Hiện tại, sức ràng buộc của video kia với tôi đã trở nên nhỏ nhặt, giáo viên đã biết quan hệ giữa tôi với Tưởng Mộc Thanh. Nếu lộ video về Tưởng Mộc Thanh ra ngoài, mặc dù có hơi tổn hại danh dự của nhà trường nhưng có công bố hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Nếu tôi vì việc này mà bị xử phạt cũng không oan uổng chút nào.
Trong mắt giáo viên, quan hệ giữa tôi và Tưởng Mộc Thanh đã biến thành gút mắt nợ nần giữa hai gia đình, sau đó đám con cháu đôi bên lâu ngày sinh tình. Mặc dù việc đòi nợ của người lớn khiến quan hệ giữa hai bên vẫn luôn căng thẳng, nhưng hai đứa nhỏ vẫn yêu thích nhau.
Mặt lợi là có thể có trợ giúp nhất định cho việc giảm nợ của nhà Tưởng Mộc Thanh, nhưng dù nói thể nào đi nữa việc yêu đương cũng không tốt cho học tập. Thầy Lý Triết chỉ thử cảnh cáo chúng tôi một hồi là xong, bởi trong mắt thầy ấy, tôi và Tưởng Mộc Thanh đều là học sinh hiểu chuyện.
“Ai kêu cậu hai chuyện trước đó có thể tính là hai chuyện? Đây không phải chuyện cậu tự nguyện làm sao?”
An Vị Nhiên lộ ra vẻ mặt như tiểu ác ma, một bộ hoàn toàn trở mặt không nhận nợ. Nếu cô ấy là nam sinh còn lộn xộn như vậy, đoán chừng tôi đã sớm vén tay áo lên liều một trận.
“Cho nên hiện tại vẫn là ba chuyện.”
An Vị Nhiên dương dương đắc ý nói cho tôi biết.
Thì ra ở trong mắt An Vị Nhiên, “ba” trong ba chuyện là hư chỉ trong cổ văn, có nghĩa là rất nhiều chuyện? Cô ấy làm vậy không phải là biến tướng coi tôi thành tùy tùng sao? Cậu có một Tiểu Phàm đã được rồi, tên kia cũng rất thích làm việc cho cậu, cậu có thể đừng kéo mình theo được không?
“Mình đã nhịn cậu đủ rồi đấy! Lần sau cậu không được viện lý lẽ này nữa, chỉ có ba lần.”
Tôi nghiêm túc nhắc nhở cô ấy.
“Được, vậy chuyện đầu tiên.”
“Nhanh vậy sao?”
“Ừm, nghe cho kỹ, chuyện đầu tiên là dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng phải ở bên cạnh Tưởng Mộc Thanh. Nhớ kỹ, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra…”
An Vị Nhiên chăm chú nhìn tôi với ánh mắt tín nhiệm, điều này khiến tôi cảm thấy áp lực. Tôi cũng không biết áp lực này tới từ An Vị Nhiên hay là tới từ Tưởng Mộc Thanh, hay là từ ánh mắt của mọi người. Nói chung là tôi biết dường như con đường phía trước không dễ đi.
“Mình sẽ cố gắng hết sức…”
Không biết vì sao, lúc trước tôi có thể tràn đầy tự tin thề thốt sẽ chịu trách nhiệm với Tưởng Mộc Thanh, nhưng lúc này lại có vẻ hơi không đủ lực lượng.”
“Không được, nhất định phải làm được!”
“Ừm, mình sẽ làm theo yêu cầu.”
Cô ấy tiếp tục lẩm bẩm mấy lời này, sau đó lại dõi bước chân nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt tôi, cất giọng “ngày mai gặp lại” sau đó biến mất ở cuối hành lang.
Tôi ngừng một hồi rồi cất bước chuẩn bị về nhà. Khi đi qua hành lang tòa nhà hoạt động, tôi đứng từ nhiều góc độ nhìn về phía biển, cho dù tôi cố gắng thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy bức tường thủy tinh.
Theo thời gian trôi qua, tôi nhìn thấy tia sáng phản xạ lên thủy tinh đang dời xuống, độ sáng của nó cũng đang giảm bớt.
Lúc này tôi kinh ngạc phát hiện, dường như ảnh ngược phản chiếu từ kẽ hở trên màn hình thủy tinh có dòng nước dao động.
Đó là bóng của biển sao?
Một chút tình báo về ảnh ngược cũng đủ để tôi hiểu được cách quý trọng. Sau khi tôi và An Vị Nhiên tán gẫu xong, tâm tình trở nên thoải mái hơn. Tôi cũng xác định rõ nguyên tắc của mình: Mặc kệ bên ngoài nói thế nào, chỉ cần tôi giữ vững lòng tin sẽ không từ bỏ Tưởng Mộc Thanh là được.
Về nhà sớm thôi, còn phải làm bài tập, nấu cơm tối, hẳn cô ấy cũng đang chờ đợi tôi về,