Mộ Diệp Vũ Tình nằm trên núi.
Thành Dương mua một bó Bách Hợp, khi đến trước mộ, người đã tản đi gần hết. Tạ Đồng đứng một bên trước bia mộ cẩm thạch, đút tay vào túi quần, cúi đầu chăm chú nhìn hàng chữ nhỏ khắc trên bia.
Đợi Thành Dương bước vào, bà nâng mắt, khẽ vuốt cằm.
Thành Dương cong gối, nửa quỳ đặt hoa lên mặt đất. Công đoàn chôn cất Vũ Tình một lần nữa, dọn dẹp phần mộ rất sạch sẽ. Hình ảnh cô được dán trên bia, nét mặt tươi cười hệt như khi còn sống. Tạ Đồng thở dài, bất thình lình mở miệng: “Lúc trước thấy con bé xuất hiện cạnh Quản Kỳ, trong lòng ta vẫn còn chút hy vọng.”
“Cô ấy không đáng phải trải qua những việc này.” Thành Dương nhẹ giọng nói.
“Cậu đừng tự trách nữa.” Tạ Đồng nói: “Đầu sỏ chủ mưu cũng chết rồi, sau này sẽ không có kẻ nào đến quấy rầy yên bình của con bé nữa.”
Thành Dương lắc đầu: “Mấy ngày nay tôi luôn nghĩ, nếu như lúc đầu tôi có thể nhạy bén hơn, phát hiện thầy Kỷ không bình thường; hoặc tỉnh táo hơn một chút trong tang lễ của cô ấy, nhận ra thi thể không phải là thi thể của cô ấy ——”
Tạ Đồng cắt lời y: “Những chuyện này không thể trách cậu hết.”
Thành Dương trầm mặc.
Gió lùa vào mặt, thổi áo quần bay phần phật. Tạ Đồng giữ tóc, đưa mắt nhìn đường xá dưới núi: “Kỷ Vĩnh Phong thật là một người đáng thương. Chúng ta điều tra ghi chép của ông ấy, có thể thấy được mâu thuẫn trong lòng ông ta —— Không cách nào chống cự Đàm Dung, hay là khống chế của Quản Kỳ, rồi khi tỉnh lại biết được điều mình làm là sai. Tự tay hại chết một học sinh của mình, lại muốn giữ tính mạng người khác. Khi đó ông ta lừa dối công đoàn, đẩy hiềm nghi lên người cậu, hạn chế hành động tự do của cậu, có lẽ là vì bảo vệ cậu.”
“Nhưng hành động của ông ấy cũng thành lập trên tiền đề một sai lầm.” Thành Dương nhẹ nhàng nói: “Đã chẳng còn ý nghĩa.”
Tạ Đồng gượng cười tự giễu: “Chúng ta cũng đang nghĩ lại lỗ hổng về mặt quản lý. Đúng rồi, nhóm nghiên cứu đã mang bể nước trong đống phế tích của công xưởng thí nghiệm ra ngoài rồi. Thi thể gặp sáng tiêu tan, tốn rất nhiều công sức của bọn họ. Mẫu dung dịch họ thu được cũng đã làm kiểm tra đo lường EEG (điện não đồ), xác nhận bên trong không tồn tại tư duy hoạt động. Quản Kỳ đã chết thật rồi.”
“Tin tốt.”
“Khi ấy cậu làm rất đúng.” Tạ Đồng nói: “Theo như phát hiện của nhóm nhiên cứu, không biết năm đó quân đội thực dân dùng cách nào, phân tư duy của Quản Kỳ ra làm hai, cực thiện giữ lại trong thân thể, cực ác tập trung đến đại não. Đại não gặp nước, giống như sự hủy diệt lẫn nhau của điện tử âm dương(), hay như axit và kiềm trung hòa lẫn nhau. Nói tóm lại, sẽ lần nữa hòa tan làm một thể.”
Thành Dương nói: “Tôi tìm thấy sổ tay thí nghiệm của Đàm Dung, lúc đó không hiểu mấy, chỉ mơ hồ có một suy đoán. Nếu cách này không có tác dụng, tôi và Ninh Phi đã chết rồi.”
Tạ Đồng thoáng cười, lại lắc đầu: “Chỉ đáng tiếc cho Đàm Dung, cô ta vốn rất có hy vọng trong giới học thuật.”
“Đối với thiếu tướng Đàm Uyên mà nói, chắc hẳn cũng là một tin buồn.”
“Thiếu tướng Đàm tối qua đã nuốt đạn tự sát (tự bắn vào miệng).” Tiếng Tạ Đồng như khe khẽ bên tai.
Thành Dương kinh ngạc giương mắt nhìn.
Tạ Đồng có vài phần than tiếc: “Không chỉ vì Đàm Dung, mọi kế hoạch của ông ta, liên quan tới tất cả hạng mục của công xưởng thí nghiệm, lại thêm những nhân tố khác trong quân đội… Ta cũng không tiện nói quá nhiều.”
“Vâng.” Thành Dương đáp.
Yên lặng vài giây, Tạ Đồng hỏi: “Năng lực của cậu quả thực khá có giá trị và tiềm lực phát triển, thật sự không định đến quân đội rèn luyện một phen?”
“Phục vụ trên biển ư?” Thành Dương hỏi: “Nhưng tinh thần thể của tôi đã hòa làm một với Ninh Phi rồi, cũng không biết sau này có thể quay lại không.”
Tạ Đồng liếc y đầy ý cười: “Mượn cớ.”
“Thật đó.” Thành Dương nói: “Công đoàn cho rằng năng lực của tôi quá nguy hiểm đúng không? Thật ra tôi cũng chẳng có kỹ xảo thao tác ghê gớm thế đâu, không cách nào khống chế đồng thời nhiều cư dân như vậy trong phạm vi vài ki-lô-mét vuông đảo Bạch Sa. Chỉ có Quản Kỳ, mới có niềm tin… và ác ý mạnh mẽ đến thế.”
Tạ Đồng nhướng mày: “Nhưng cậu lại có thể chế ngự một lính gác hắc ám.”
“Đây là một trong số không nhiều những việc tôi chắc chắn làm được.” Thành Dương không khỏi mỉm cười.
“Không nhiều?”
Thành Dương nghĩ nghĩ, nhìn cánh hoa Bách Hợp trên đất, dịu dàng bổ sung một câu: “Còn có thể bảo vệ cậu ấy.”
Khóe mắt Tạ Đồng hằn lên vài nếp nhăn khi cười: “Ta đi trước. Về phần kim thăm dò trong đầu Ninh Phi, cậu nhớ trao đổi với cậu ấy một chút. Suy xét vì sức khỏe, tốt nhất nên phẫu thuật lấy ra.”
“Được.” Thành Dương nói.
Tạ Đồng đi xa. Mèo đen lặng lẽ lại gần, cuộn thành một hòn than nhỏ trước bó hoa Bách Hợp. Thành Dương ngồi xổm xuống, sờ đám lông sau ót nó. Lỗ tai nó rung rung, nhỏ giọng kêu miu miu.
“Đây là người bạn tốt nhất của anh trước kia.” Thành Dương nói với nó: “Bọn anh còn thiếu chút là kết hôn, nhưng mà hiện giờ…” Y dừng một chút, nhìn tấm ảnh trên bia mộ khẽ thở dài: “Vũ Tình, hy vọng em cũng có thể hạnh phúc.”
Trong bức hình đen trắng, Diệp Vũ Tình cười tươi như hoa.
“Đi thôi.” Thành Dương bế mèo đen lên: “Cùng đi tìm chủ nhân của cưng.”
Mèo đen gác đệm thịt lên vai y, chóp mũi vừa ướt vừa mềm cọ lên hõm cổ. Bọn họ đi xuống chân núi, cái bóng chồng lên cùng một chỗ, bị ánh nắng kéo ra thật dài.