Edit: Trảm Phong
Thời điểm trở lại Phong gia vừa qua buổi trưa, Vân Khanh vì cả ngày này tâm tình mừng rỡ đại bi mấy lần, cho nên dị thường mệt mỏi. Trở lại Thanh Trúc viên, thậm chí không có đi thỉnh an Mạc Ngôn cùng Phong Nhiễm Mặc liền ngủ.
Lục Uyển hầu hạ Vân Khanh nằm xuống, nhìn bộ dạng nàng ngủ say lạnh lùng bĩu môi, hơi bất mãn nặng nề thả màn che xuống, lạnh lùng nói với Lục nhi hầu hạ bên cạnh.”Hừ, thiếu phu nhân này thật không ngờ không biết lễ nghi, sau lại mặt thế nhưng không đi thỉnh an lão gia cùng phu nhân, thật cho là gả vào Phong gia chính là nữ chủ nhân Phong gia sao? Đừng quên, bệ hạ còn ban cho Đại thiếu gia một quý thiếp đấy. Hừ!”
Lục nhi nghe vậy liền nhíu mi, rón rén để xuống xiêm y trong tay Vân Khanh vừa rồi cởi ra, nàng nhìn màn che, phát hiện bên trong không có tiếng động mới lôi kéo cổ tay Lục Uyển, kéo nàng đến trong viện tử. Nhìn trong sân không có người nào, Lục nhi mới trầm giọng mở miệng.
“Lục Uyển, ngươi có ý kiến đối với thiếu phu nhân mới nhìn nàng như vậy. Chúng ta là người bên cạnh Đại thiếu gia, thái độ Đại thiếu gia ngươi cũng không phải là không thấy được, dùng sủng ái của Đại thiếu gia đối với thiếu phu nhân, lời nói này của ngươi nếu rơi vào trong tai Đại thiếu gia liền không thiếu trách cứ.” Lục nhi kéo nàng đến góc, nhìn nàng một thân váy áo xanh nhạt sắc thái sáng ngời, trên xiêm y thêu vài mảnh lá sen, nhìn qua tươi mát lại thanh nhã, trên đầu nàng cắm trâm hoa bích sắc, trên mặt cũng điểm trang dung nhàn nhạt, một thân này nếu đi ra ngoài chỉ sợ sẽ làm cho người ta hiểu lầm là đại tiểu thư trong phủ không chừng. Lục nhi nhìn liền nhíu mi, nàng dù sao cũng cùng Lục Uyển lớn lên từ nhỏ, không đành lòng nhìn nàng làm chuyện gì sai, nhỏ giọng mở miệng khuyên lơn, “Lục Uyển, tính tình Đại thiếu gia ngươi không phải là không biết rõ, chuyện hắn ghét nhất ngươi cũng rõ ràng nhất, hai người chúng ta ở bên cạnh thiếu gia chờ đợi nhiều năm như vậy, nếu Đại thiếu gia có lòng đã sớm thăng vị phân, nhưng những năm gần đây Đại thiếu gia đối với chúng ta đều nhàn nhạt, ngươi cũng nên hiểu chuyện một ít.”
Nàng dừng một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Uyển, lúc này mới nói tiếp, “Ngươi là người thông minh, không cần ta nói ngươi cũng nên biết phải làm sao, hôm nay bất quá là thiếu phu nhân mới vừa vào cửa, ngươi nhìn không quen thôi, qua mấy ngày quen thì tốt rồi. Ngươi nha, liền thông minh một chút, ngươi nhìn một chút ngươi mặc một thân này, đây không phải rõ ràng làm cho thiếu phu nhân ghi hận ngươi sao, chúng ta làm nô tỳ, ngày thường chỉ để ý làm tốt bổn phận của mình là được, ngươi cũng đừng làm ra mấy chuyện yêu thiêu thân gì.”
Lục Uyển bực mình bỏ tay Lục Nhi ra, nàng liếc xéo Lục Nhi, lãnh trào, “Hừ, nói thật dễ nghe, đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi đối với Đại thiếu gia, ngươi cho rằng ngươi giấu sâu, khuyên ta như vậy còn không phải là vì chính ngươi? Ngươi để ý nịnh nọt đại phu nhân như vậy là vì cái gì, còn không phải là vì tương lai bợ đỡ nàng, để cho nàng làm chủ cho ngươi một vị phân, Lục Nhi, ta xem như nhìn thấu ngươi, luôn mồm nói là vì ta cân nhắc, trên thực tế ích kỷ nhất là ngươi mới đúng!”
“Ngươi!” Lục Nhi không nghĩ tới mình hảo tâm một phen lại bị xuyên tạc như vậy, sắc mặt lập tức tức đến trắng bệch, nàng cũng bị kích ra lửa giận, lạnh lùng nhìn Lục Uyển, liền cười lạnh nói, “Hảo hảo hảo, hành vi việc làm của ta cũng đều có mục đích, vậy ngươi tự đi làm việc đi, Đại thiếu gia là người như thế nào chúng ta đều đi theo hắn mười năm, cũng không cần ta nhắc nhở ngươi. Nếu chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, ai cũng không cứu được ngươi!”
Nói xong nàng lạnh lùng liếc nhìn Lục Uyển liền sải bước rời đi.
Nàng xem như thấy rõ, Lục Uyển này đã bị ghen ghét cắn nuốt lý trí, một lòng chỉ muốn phá hư Đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân, nàng cũng không động não suy nghĩ một chút, nếu là người Đại thiếu gia thật lòng muốn che chở, làm sao nàng thực hiện được?! Quả thực là ngu không ai bằng!
Uổng nàng hảo tâm còn khuyên bảo nàng ta.
Quả thực là lòng tốt mà bị coi là dạ sói, không biết tốt xấu!
Lục Uyển nhìn thân ảnh Lục Nhi rời đi lạnh lùng khẽ hừ, lập tức đi đến một phương hướng khác.
Đến buổi tối mặt trời chiều về Tây, Vân Khanh mới tỉnh lại, giấc ngủ này thời gian rất dài, nhưng lại mệt chết đi, trong mộng tất cả đều là một chút hình ảnh linh linh tán tán, làm cho nàng không cách nào yên giấc.
Nhẹ nhàng ngồi dậy vịn lấy đầu mơ hồ, nàng mới vừa xỏ giày thêu, Phong Hân Duyệt liền hấp tấp từ bên ngoài xông vào.
Phong Lam Cẩn đang ngồi trong phòng đọc sách, nhìn Phong Hân Duyệt ngay cả cửa cũng không gõ, không khỏi khẽ nhíu mày, khiển trách, “Hân Duyệt, sao không có quy củ như vậy, vào phòng cũng không biết gõ cửa sao?” Nếu là bình thường thì cũng thôi, vạn nhất một ngày kia thời điểm hắn và Khanh nhi thân mật bị nàng bắt gặp, đây chẳng phải là mấy người đều muốn lúng túng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Phong Lam Cẩn trầm xuống, để quyển sách trên tay xuống, “Người ở phía ngoài đều là chết à, không biết thông báo một tiếng.”
Chuyện tình trong phòng vẫn luôn là Lục Nhi Lục Uyển, Xuân HoaTử Khâm và Chu má má đang bận, lúc này Chu má má đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, Xuân HoaTử Khâm thì là vì hôm nay lúc ở Vân gia bị kinh hãi cho nên Vân Khanh đặc biệt cho nàng hai người nghỉ ngơi một ngày, cho nên lửa này của Phong Lam Cẩn hiển nhiên là phát ra với Lục Nhi cùng Lục Uyển.
Lục Nhi cùng Lục Uyển hầu hạ ngoài cửa nghe được tiếng Phong Lam Cẩn giận dữ mắng mỏ vội vàng vào phòng, hai người quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào, Phong Lam Cẩn rất ít khi phát hỏa, một khi nổi giận không phải là hai người các nàng có thể thừa nhận.
Sắc mặt Phong Hân Duyệt cũng có chút tái nhợt, nhìn Phong Lam Cẩn sắc mặt đông lạnh, nàng cắn cắn môi, con mắt hồng hồng không dám nói tiếp nữa.
Âm thầm lắc lắc đầu, Vân Khanh lôi kéo Phong Hân Duyệt ngồi trên giường, nhỏ giọng nói với nàng, “Ca ca muội không phải nhằm vào muội, muội nhìn cho tốt.” Hắn bất quá là tìm lý do cho Lục Uyển một chút dạy dỗ thôi.
Phong Hân Duyệt lại cẩn thận nhìn Phong Lam Cẩn, thấy sắc mặt ca ca nàng mặc dù chìm xuống, nhưng trong ánh mắt không có lửa giận mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá vẫn là không dám nói lời nào.
Tầm mắt Phong Lam Cẩn lãnh đạm nhìn hai nha đầu quỳ xuống, trầm giọng nói, “Như thế nào mỗi người đều không dám nói? Phong gia mỗi tháng cho các ngươi nguyệt bạc cũng không ít, các ngươi đi theo ta cũng có mười năm, chẳng lẽ làm việc còn cần ta đề điểm, nếu là vậy, ta cần các ngươi làm chi?”
Lục Nhi cắn cắn môi, mặc dù có chút ủy khuất nhưng xác thực là nàng không làm tốt chuyện, bởi vậy vẫn ngoan ngoãn nhận sai, “Là nô tỳ sai rồi, nô tỳ lần sau sẽ không phạm.”
Ngoài phòng tịch dương theo cửa sổ chiếu vào, sắc mặt Phong Lam Cẩn bị chiếu tới hiện ra vài phần nhu hòa, hắn nhẹ nhẹ nhấp một ngụm trà nóng, thản nhiên nói, “Biết rõ sai là tốt, lần sau chú ý chút, Lục Nhi ngươi lui xuống trước đi.”
Lục Nhi nghe vậy giờ mới hiểu được mục tiêu của Đại thiếu gia là Lục Uyển, ánh mắt nàng hơi sầu lo liếc mắt nhìn Lục Uyển quỳ thẳng tắp, rốt cục vẫn phải lắc lắc đầu không nói gì nhẹ nhàng chậm rãi lui ra ngoài.
“Lục Uyển, ngươi biết sai rồi?”
“Nô tỳ không có sai.” Lục Uyển ngạo nghễ hất cằm lên, gằn từng chữ, “Đại thiếu gia, trước kia Đại tiểu thư cũng không thường xuyên chạy tới Thanh Trúc viên, cho tới bây giờ đều không cần thông bẩm.”
“Trước kia là trước kia!” Phong Lam Cẩn nặng nề để cốc trà xuống, lạnh lùng nói, “Hôm nay thiếu phu nhân vào cửa, nơi này là viện tử của ta cùng thiếu phu nhân, Hân Duyệt một cô nương chưa lấy chồng nếu đụng phải cái gì, là chuyện ngươi có thể phụ trách?”
Oh oh oh! Mặt Phong Hân Duyệt lộ vẻ hiểu rõ, thì ra là đại ca lo lắng nàng đụng phải hắn và đại tẩu thân mật a, không trách được phát hỏa lớn như vậy, nàng bĩu môi, nàng biết mà, trước kia tiến vào viện tử cùng thư phòng của Đại ca cho tới bây giờ cũng không có cho người thông báo. Nàng ranh mãnh liếc mắt nhìn Vân Khanh một thân quần áo trong, bởi vì hai ngày trước mới kết hôn, chính nàng cũng không có phát giác trên cổ nàng để lại hai vết hôn màu đỏ thẫm. Ban ngày mặc xiêm y cao cổ cũng che được, hôm nay mang một thân quần áo trong tự nhiên là không cách nào che giấu dấu vết kia. Nhìn ánh mắt Phong Hân Duyệt quỷ dị, sau lưng Vân Khanh sợ hãi, dùng bàn tay vuốt ve cổ của mình, nhỏ giọng hỏi, “Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?” Quái dị làm cho người bất an.
“Hắc hắc, không có!” Nàng nhỏ giọng trả lời, “Ta nói Đại ca vì cái gì tức giận như vậy, nguyên lai là như vậy a.”
Vân Khanh yên lặng không nói gì, tai lại ửng đỏ. Thấy vậy, Phong Hân Duyệt cũng không nói thêm lời, kề sát vào tai Vân Khanh vẻ mặt nàng khó chịu nhìn Lục Uyển quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói, “Ta đã sớm nhìn Lục Uyển này không vừa mắt, rõ ràng là một tiểu nha đầu lại ỷ vào mình là lão nhân bên cạnh ca ca cũng không đem những người khác để vào mắt, Đại ca còn bỏ mặc nàng, dưỡng thành nàng kiêu căng như vậy.” Nàng bĩu môi, khinh thường nói, “Tẩu nhìn một chút nàng ăn mặc một thân, nếu ta cùng nàng đi ra khỏi nhà, người không biết còn tưởng rằng nàng là đại tiểu thư Phong gia chúng ta, ta là nha đầu của nàng đấy. Một nhất đẳng nha đầu làm càn như vậy, người không biết còn cho là Phong gia chúng ta tham ô tiền của, một tiểu nha đầu thế nhưng cũng có thể mặc xiêm y đẹp đẽ quý giá như vậy, đeo Nam Hải chuỗi ngọc, cài trâm hoa. Hừ, loại nha đầu nghĩ bò lên trên giường chủ tử sớm nên tìm một cơ hội thu thập. Đỡ phải giữ ở bên người chướng mắt.”
“Làm sai chuyện thì cũng thôi, lại vẫn không biết hối cải…” Phong Lam Cẩn mặt trầm như nước, lạnh lùng nói, “Ngươi quỳ ở chỗ này tỉnh lại đi, chờ biết mình sai ở chõ nào mới được đứng dậy.” Nói xong hắn liền đẩy xe lăn đi đến bên giường, thời điểm nhìn Vân Khanh, vẻ mặt hắn lạnh lùng đều chuyển biến thành ôn nhu, nhìn nàng ngủ thời gian quá dài mà sắc mặt có chút tái nhợt, khẽ cau mày nói, “Ngủ không được ngon giấc sao?”
Vân Khanh choàng bộ quần áo, không muốn làm cho hắn lo lắng, cười cười nói, “Không có, ngủ rất tốt.”
“Hân Duyệt muội vừa rồi động tay động chân chạy vào làm cái gì?” Vân Khanh thích hợp nói sang chuyện khác.
“A – -” nghe vậy, Phong Hân Duyệt hét lên một tiếng, trong thanh âm khó nén hưng phấn, nàng từ trong tay áo móc ra một cái thiệp màu vàng kim, vui vẻ nói, “Cái thiệp mời này là Hiền phi nương nương đưa tới, muốn mời một vài phu nhân tiểu thư còn có công tử ca đi hoàng cung du ngoạn, đại tẩu vừa gả tiến Phong gia chúng ta, đúng lúc mượn cơ hội này để cho tất cả mọi người biết tẩu, như vậy cũng dễ cùng các tiểu thư nhà khác qua lại nhiều hơn, liên lạc tình cảm.”
Đây cũng là cái lý do tốt.
Con mắt Vân Khanh dạo qua một vòng, cười nói, “Ngày mai đại ca ta cũng đi hử.”
Mặt của nàng lập tức đỏ lên, nàng đứng lên dậm chân một cái, “Đại tẩu chớ nói lung tung, ta cũng không phải là vì hắn mới chịu đi.”
Vân Khanh nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội, “Ta có nói muội là hướng về đại ca ta mới đi à?”
Phong Hân Duyệt lúc này mới phát giác mình thế nhưng nói ra ý nghĩ trong lòng, trên mặt lập tức đỏ bừng, thẹn thùng dậm chân một cái, vội vã lưu lại một câu, “Đại tẩu, tẩu thật đáng ghét.” Liền hấp tấp chạy ra ngoài.
Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn liếc mắt nhìn nhau, cười.
Liền vào lúc này, Lục Nhi phía ngoài vén rèm nội thất lên, nàng không có nhìn Lục Uyển quỳ trên mặt đất, chỉ cung thanh nói với Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh.”Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, Phương di nương cầu kiến.”
Mâu quang Phong Lam Cẩn nhanh chóng thoáng hiện lên một đạo tinh quang, hắn phất ống tay áo, chậm thanh nói, “Để cho nàng đi vào.”
“Vâng.”
Vân Khanh vội vàng mặc tốt quần áo, chỉ là đầu tóc còn chưa kịp chải.
Phương Du lúc này đã học thông minh chút ít, vào phòng liền ủy khuất kiến lễ cho Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh, nhìn thấy Lục Uyển quỳ trong phòng cũng không có hỏi nhiều, nàng từ trong tay áo lấy ra một thiệp mời màu vàng kim, cung thanh nói với Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh.
“Tướng công, tỷ tỷ, ngày mai Hiền phi nương nương thiết yến ở trong cung, đặc biệt cho cung nhân đưa tới một tấm danh thiếp, tướng công, ngày mai thiếp muốn theo tỷ tỷ cùng nhau đi tới, chẳng biết có được không?” Nàng nhìn sắc mặt Phong Lam Cẩn không có gợn sóng, lại nhìn Vân Khanh, nhìn bộ dạng nàng tóc tai bù xù xiêm y cũng vừa mới mặc, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ghen ghét, rất nhanh che giấu đi, nàng khẽ cười nói, “Tỷ tỷ, cung nữ bên cạnh Hiền phi nương nương đặc biệt vội tới chỗ thiếp đưa danh thiếp tới, chắc hẳn là nương nương lo lắng thiếp mới đến không quen lắm, mới để thiếp đi theo tỷ tỷ tới, không biết ý tỷ tỷ thế nào?”
Theo lý thuyết một thiếp thị là không thể xuất hiện ở cung yến hoàng cung, dù trước đó nàng là con gái dòng chính thống lĩnh Cấm Vệ Quân cũng thế, Hiền phi lúc này dù đưa cho nàng thiệp mời, nhưng nếu chính thất không đồng ý, nàng ta dù có thiệp mời cũng không đi được cung yến.
Hôm nay địa vị của nàng ta trong phủ rất xấu hổ, vừa không có người hầu, cũng không có tiền tài mua được lòng người, cho nên chỉ có thể đem vị trí của mình hạ thấp, chỉ cần có thể gặp cô, vậy mọi sự đều dễ giải quyết.
“Này chỉ sợ không hợp quy củ đi?” Trên mặt Vân Khanh cố làm ra vẻ bộ dạng khó xử, nàng kéo kéo ống tay áo Phong Lam Cẩn, “Tướng công, ý của chàng thế nào?”
“Hiền phi nương nương đã hạ lệnh tự nhiên là phải đi.” Phong Lam Cẩn mỉm cười cùng Vân Khanh hát Song Hoàng, hắn nhàn nhạt nói với Phương Du, “Bất quá bên cạnh ngươi cũng không có nha đầu hầu hạ, về sau để cho Lục Uyển đi theo ngươi, nàng hầu hạ ta mười năm, chuyện trong phủ cũng rõ ràng, nếu không Hiền phi nương nương lại nói ta ngược đãi cháu gái mình.”
Nghe vậy, ánh mắt Phương Du sáng lên. Đem nha đầu bên người hắn cho nàng, kia là bực nào mặt mũi. Nàng vội vã ủy khuất hành lễ, “Đa tạ tướng công.”
Phong Lam Cẩn chỉ cười không nói.
Lục Uyển lại nóng nảy, đáy mắt nàng đều là khiếp sợ, “Đại thiếu gia, nô tỳ không muốn đi theo Phương di nương, nô tỳ muốn hầu hạ bên cạnh người.”
Con mắt Phong Lam Cẩn sắc bén lạnh lẽo, “Chờ ngươi làm chủ nhân Phong gia lại đến nói với ta!”
Sắc mặt Phương Du cũng khó coi, có thể hầu hạ nàng là phúc phận của Lục Uyển, nha đầu chết tiệt kia lại vẫn dám phản đối, quả thực là muốn chết! Nàng hừ lạnh một tiếng, bất chấp Lục Uyển phản đối, cao giọng nói, “Vậy thiếp liền mang theo Lục Uyển đi về trước.”
Như thế, chuyện này xem như là ván đã đóng thuyền, định xuống.