Edit: Trảm Phong
“Nô tỳ Lục Vu, cầu xin lão gia thay di nương nhà ta làm chủ a – – ”
Thanh âm thê lương xen lẫn cuồng phong cùng mưa xối xả ngoài phòng, nhất là sau một màn làm người ta kinh hồn vừa rồi, trên mặt mỗi người đều bày ra một loại sợ hãi cực đoan, chỉ cần chạm tới, sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.
Tất cả mọi người không nói gì, ngay cả hô hấp đều chậm lại, khẩn trương nhìn nơi thanh âm truyền tới ngoài cửa sổ.
Thật lâu, mới có người kịp phản ứng.
“Lục Vu, không phải là thiếp thân nha đầu đi theo Đại di nương năm đó sao?”
Thân thể Đại phu nhân đột nhiên chấn động, bà ta ngẩng đầu lên nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc khàn giọng kiệt lực thật sự rõ ràng, rốt cục thần chí khôi phục chút ít, “Lục Vu là người, là người…”
Một phòng người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu là người vậy thì không cần khẩn trương như vậy.
Nhưng lại đảo mắt có nghi hoặc mới, Vân gia phòng vệ cũng không phân tán, vì sao một nữ tử xông vào ngoài đại sảnh cũng không thấy người qua thông báo?!
Nghĩ tới đây, lập tức từ lòng bàn chân lại bốc lên một luồng khí lạnh tức giận.
Phía ngoài tiếng la khóc càng ngày càng gần, nháy mắt liền tới cửa đại sảnh, từ giữa trận trận tia chớp có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ giấy có một thân ảnh tối đen phục quỳ lạy, mọi người kinh hồn không dám nhìn, vô ý thức lui về phía sau vài bước, nguyên một đám sắc mặt mang theo kinh hoàng.
Hôm nay bọn họ đã bị kinh hãi quá độ.
“Lão gia, cầu xin người làm chủ cho di nương nhà ta a, nàng chết oan lắm a.”
Nhưng mà, trong phòng lại không có một ai dám lên bước trước mở cửa.
Vân Khanh ở trong phòng hắc ám lộ ra nụ cười trào phúng đến tận cùng, nàng đứng lên, cước bộ thong thả lại kiên định đi đến cửa.
“Tiểu thư…” Xuân Hoa mặt tái nhợt muốn giữ chặt nàng, nhắc nhở nàng nguy hiểm.
Trong lòng Vân Khanh ấm áp, Xuân Hoa đến lúc này lại vẫn có thể lo cho nàng. Cho Xuân Hoa một ánh mắt an ủi ra hiệu nàng không cần phải lo lắng, Xuân Hoa trù trừ một chút, rốt cuộc vẫn buông tay áo của nàng ra.
Bên cạnh vang lên thanh âm xe lăn nghiền động sàn nhà, Vân Khanh nghiêng đầu liền nhìn thấy dung nhan Phong Lam Cẩn mỉm cười, hắn dắt bàn tay nàng, ôn hòa cười nói, “Nương tử, ta cùng nàng mở cửa.”
Vân Khanh hơi sững sờ, một hồi lâu khóe môi khơi gợi lên một nụ cười vui vẻ, nàng nắm thật chặt tay Phong Lam Cẩn, gật đầu, “Tốt.”
Cửa phòng mở rộng ra, giọt mưa lớn như hạt đậu bị cuồng phong thổi vào phòng. Ngọn nến vốn được nhen nhóm bị kình phong thổi tắt, trong phòng lập tức tối xuống, lộ ra thân ảnh cô gái ngoài cửa toàn thân ướt đẫm cùng càng mưa xối xả, càng có vẻ lành lạnh.
Trong nháy mắt cửa phòng mở ra Phong Lam Cẩn liền đem Vân Khanh kéo về phía sau, dùng ống tay áo dài rộng rãi thay nàng ngăn trở mảng lớn nước mưa, hắn gõ gõ cô gái quỳ trên mặt đất toàn thân ướt đẫm ngoài phòng, mâu quang hơi ngưng tụ, bàn tay trảo tới liền nhanh chóng đem nàng bắt vào trong phòng.
Ống tay áo phất một cái, hai cánh cửa phòng lập tức khép lại.
Chặn lại mưa to cùng kình phong ngoài cửa sổ.
Nàng kia toàn thân ướt đẫm, bị kình lực Phong Lam Cẩn kéo vào trong nhà, không khỏi kinh hô một tiếng, nàng ngẩng đầu lên, đầu đầy tóc dài ướt nhẹp rơi trên mặt ngạch, nhìn qua chật vật lại kinh khủng, như thủy quỷ mới vừa từ trong nước đi ra.
“Ầm ầm – – ”
“Tích – – ”
Lại là một đạo tiếng sấm nương theo tia chớp rơi xuống, thừa dịp ánh sáng mọi người nhìn thấy nàng kia sắc mặt trắng bệch dung nhan chật vật, không khỏi đồng loạt lui về phía sau một bước, sắc mặt hoảng sợ.
Nếu là bình thường, mọi người nhìn thấy một nữ tử như vậy đại khái ngoại trừ kinh ngạc cùng một chút chán ghét không có cảm xúc khác, chỉ là chuyện tình nữ quỷ vừa rồi cho bọn họ sợ hãi quá lớn, bọn họ lúc này trông gà hoá cuốc, dưới tình hình quỷ dị như thế xuất hiện một cô gái như vậy, cho dù là ai cũng sẽ có vài phần kinh hoàng sợ hãi.
Bọn hạ nhân hai tay run rẩy lần nữa đốt nến, lúc này mới nhìn rõ ràng dung mạo cô gái này, nàng nếu đã từng hầu hạ Đại di nương chắc hẳn phải hơn ba mươi tuổi mới phải, nhưng cô gái trước mắt này khuôn mặt vàng như nến, dung nhan tiều tụy, tóc đã hoa râm, nhìn qua giống như là bà lão năm mươi tuổi.
Bất quá dung nhan nàng mặc dù biến hóa lớn, ngũ quan coi như rõ ràng, nhị phu nhân nhìn dung mạo của nàng không khỏi lên tiếng kinh hô, “Quả nhiên là nha hoàn Lục Vu bên cạnh Đại di nương. Nàng không phải là mười năm trước chạy ra khỏi phủ sao? Vì thế đại tẩu còn phái gia đinh đi tìm nhiều ngày, hôm nay làm sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Sắc mặt Vân Thường mạnh mẽ trầm xuống, hắn bước dài đến, tỉ mỉ nhìn Lục Vu, xác định là Lục Vu thật, nhớ tới chuyện tình Lãnh thị trong tiểu hắc ốc nói với hắn lúc trước, năm đó Lưu thị hại chết Đại di nương, mà tiểu nha đầu này chạy trốn, lúc ấy Lãnh thị đã nói nếu có thể tìm được nàng nói không chừng liền có thể tìm được chứng cớ Lưu thị phạm tội. Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Thường không khỏi căng thẳng, hô hấp cũng gấp gáp hơn.
“Ngươi là Lục Vu?”
Lục Vu quỳ ở trong đại sảnh, nàng ngửa mặt lên, trên khuôn mặt hiện đầy dấu vết sinh hoạt, nhìn qua có vẻ thập phần già nua, đôi tay lại càng hiện đầy vết chai màu vàng, đây là dấu vết làm việc nặng nhọc lâu dài để lại. Nàng nhìn Vân Thường, đột nhiên lệ rơi không ngừng, “Lão gia, đúng là nô tỳ a, cầu xin người làm chủ cho Đại di nương, Đại di nương chết thảm lắm a.”
Một phòng người nhìn nàng không giống quỷ, lúc này rốt cục mới bước chân chậm rãi bu lại.
Đại phu nhân đã bất chấp sợ hãi, bà ta ác ngoan nhìn Lục Vu, đáy mắt tràn đầy ý cảnh cáo nồng đậm, “Lục Vu, nói cái gì cần phải hiểu rõ mới tốt, lúc trước ngươi tự mình chạy ra khỏi phủ, khế ước bán thân của ngươi còn ở chỗ ta đây này.”
Lục Vu lại không thèm để ý, nàng nhìn đại phu nhân, đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, quát lạnh, “Ngươi đồ tiện nhân này, đều là ngươi hại chết Đại di nương, Đại di nương làm người dịu dàng thiện lương, đối đãi người thân thiện, nhưng ngươi nữ nhân ác độc này lại không tha cho nàng, đơn giản là vì nàng hơi có phần được lão gia sủng ái liền ba phen mấy bận hãm hại nàng, cuối cùng vu oan Đại di nương hại hài nhi Tam di nương, ngươi nguyên bổn định cùng Lãnh thị dùng dây thừng siết chết nàng, nhưng nàng kịch liệt phản kháng, cho nên các ngươi liền bắt nàng nuốt Hạc Đỉnh Hồng, còn làm ra tràng diện nàng sợ tội thắt cổ tự sát. Ta trong lúc vô tình nhìn thấy ngươi cùng Lãnh thị hại chết Đại di nương lại bị hù dọa không dám lộ ra. Lúc ấy ta đụng phải bình hoa bị phát hiện, các ngươi vì vậy lo lắng hành vi của các ngươi bị người thấy được, bởi vậy đem nha đầu bà tử trong phòng Đại di nương gom lại, lấy cớ Đại di nương sợ tội tự sát đem tất cả mọi người bán xuất phủ, trên thực tế lại âm thầm tìm người sát hại bọn họ. Nữ nhân ác độc như ngươi nên đi tìm chết, hôm nay ta liền muốn vạch trần diện mục thật của ngươi, cho ngươi chết không có chỗ chôn.”
Người trong phòng vừa kinh vừa sợ nhìn đại phu nhân, đại phu nhân nhìn ánh mắt hoài nghi của người trong phòng, mâu quang hơi điên cuồng, bà ta bổ nhào lên phía trước định chận lại miệng Lục Vu, hành vi cùng người đàn bà chanh chua không khác.
Nhưng mà bà ta còn không có đụng tới thân thể Lục Vu đã bị Vân Thường một cước đá bay, đụng đến trên bàn ăn, khăn trải bàn bị bà ta cuốn xuống, đầy bàn thức ăn nước canh tất cả đều đổ vào trên người bà ta, bà ta chật vật lăn xuống đất, ho ra một búng máu, một chữ cũng không nói ra được.
Đầy đất là mảnh vụn đồ sứ, nhưng mà lúc này tất cả mọi người trong phòng mặt như ve mùa đông không người nào dám đi thu thập.
“Nương…”
Vân Vận không nghĩ tới Vân Thường lại đột nhiên động thủ, nàng vội vã chạy qua, nâng đỡ Đại phu nhân toàn thân chật vật, đem bà ta an trí tốt xong liền đi tới trước mặt Vân Thường, buồn bã nói, “Phụ thân, chuyện còn không có rõ ràng, chỉ bằng lời một nô tỳ ti tiện người cứ như vậy đối đãi mẫu thân, người làm ra hành vi như vậy không khỏi làm cho người ta thất vọng rồi.”
“Cút!” Hai mắt Vân Thường đỏ bừng, hận trong lòng một khi bị câu ra liền kích thích đến mức muốn đi giết người, nhất là mặt mày Vân Vận trước mắt cùng Đại phu nhân có năm phần tương tự, làm cho hắn lại càng nhịn không được gân xanh trên mu bàn tay bạo động, nhịn xuống vọng động muốn bóp chết nàng, đáy mắt Vân Thường lóe ra sát ý rõ ràng, nhìn Vân Vận khuôn mặt quật cường, hắn cười lạnh một tiếng, “Tốt, ta liền cho ngươi xem một chút tiện nhân ngươi bảo vệ kia đến tột cùng có khuôn mặt xấu xí như thế nào.”
Hắn nhìn Lục Vu quỳ trên mặt đất toàn thân đông lạnh phát run, nhíu mi nói, “Ngươi nói tiếp!”
Thanh âm Lục Vu trong đại sảnh yên lặng có vẻ cực kỳ trống rỗng, ngoài cửa vẫn mưa to gió lớn không ngừng không nghỉ, tiếng sấm cuồn cuộn ầm ầm nổ phảng phất bổ tới trong lòng người, lòng mỗi người đều nặng trịch.
“Năm đó bởi vì nô tỳ biết rõ tính tình đại phu nhân, biết rõ đại phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho nô tỳ, cho nên nô tỳ cũng chuẩn bị kỹ càng. Lúc ấy thủ vệ trông coi cửa chính là đồng hương với nô tỳ, quan hệ của nô tỳ cùng hắn cũng không tệ lắm, bởi vậy mua được hắn thu thập hành lý liền chạy ra khỏi Vân gia, nếu không lúc này nô tỳ cũng đã mất mạng.”
Vân Vận cười lạnh, “Quả thực là nói năng bậy bạ, nếu dựa theo như lời ngươi nói, ngươi vì sao qua nhiều năm như vậy mới đến quý phủ thay Đại di nương kêu oan? Ta thấy ngươi hản là thu hối lộ của người khác tới hãm hại mẫu thân ta.” Nói xong, ánh mắt Vân Vận như có như không dừng ở trên người Vân Khanh.
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Muội muội nhìn ta như vậy làm chi? Ta ngay cả thấy cũng chưa từng thấy Đại di nương cùng Lục Vu, ngươi không phải là hoài nghi người mẫu thân ngươi tìm nhiều năm như vậy đều không có tìm được, vừa vặn lại bị ta tìm ra. Ta lại đúng lúc cho nàng chỗ tốt, không để cho nàng chú ý khế ước bán thân vẫn còn ở trên người mẫu thân ngươi tới trạng cáo mẫu thân đi?”
Nàng cứng nhắc trả lời, “Muội muội cũng chưa từng nghĩ như vậy, tỷ tỷ đa tâm.”
“Phải không?” Vân Khanh cười lạnh một tiếng, “Thế muội muội cũng không nên dùng ánh mắt lạnh như băng lại hận không thể giết tỷ tỷ như vậy nhìn tỷ tỷ, lá gan tỷ tỷ luôn rất nhỏ, không chịu nổi ánh mắt muội muội đâu.”
“Nhị tiểu thư!” Lục Vu lạnh lùng cười một tiếng, bi thương trên mặt có vài phần hận ý đập nồi dìm thuyền, “Ngươi không cần hùng hổ doạ người như vậy, đại phu nhân những năm gần đây vì tìm ta có thể nói là phí sức, bà ta ngay cả nhà cũ của ta đều tìm ra, nhưng là nô tỳ căn bản cũng không dám về với ông bà, sợ làm liên lụy tới cha mẹ, đúng bà ta thật là quá đáng, vì dụ ta hiện thân, thế nhưng tìm người đem một nhà tám miệng ăn tất cả đều giết, ta thương cha mẹ huynh đệ tỷ muội vì ta mà tất cả đều bỏ mạng. Những năm này bà ta liên tục sai người ở nguyên quán chờ ta, chính là vì bắt lấy cá lọt lưới là ta, nhưng ta làm sao sẽ như nguyện của bà ta, cho dù là trên lưng gánh tội danh bất hiếu, ta đều chưa bao giờ dám hiện thân trong gia tộc.”
“Vậy sao ngươi lại nghĩ tới ngày hôm nay đến quý phủ cáo trạng đại phu nhân?” Vân Khanh sửa lại xưng hô, cũng không khách khí tôn xưng Lưu thị làm “Mẫu thân”, bởi vì nàng biết rõ, qua hôm nay, đại phu nhân đã không tồn tại nữa.
“Nô tỳ cả ngày lẫn đêm thừa nhận đau xót khoan tim, nhưng thực tự hiểu ta là một nô tỳ nho nhỏ căn bản đấu không lại đại phu nhân, nhất là những năm gần đây quan chức lão gia càng làm càng lớn, mãi cho đến tam phẩm Binh bộ Thượng thư, nô tỳ lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nô tỳ tìm một nhà nho nhỏ trong kinh thành, thành thân. Sinh một trai một gái, mặc dù cả ngày lẫn đêm thừa nhận lương tâm khiển trách, nhưng cũng không dám đi tìm đại phu nhân báo thù. Hài nhi của nô tỳ hôm nay đều đã lớn, nô tỳ vốn là muốn cứ như vậy trôi qua cả đời, nô tỳ cũng không muốn báo thù, dù toàn gia nghèo khó nhưng bình thản cũng có bình thản hạnh phúc.”
Đôi mắt Vân Vận cơ hồ muốn phun ra lửa, nếu đã ở tiểu gia trôi qua thật tốt, vì sao lại tìm đến mẫu thân gây phiền toái!
Ngoài cửa sổ sấm lớn gió mưa tề động, thanh âm Vân Khanh nhàn nhạt cơ hồ nghe không rõ ràng, “Vậy ngươi ngày hôm nay vì sao lại xuất hiện ở nơi này?”
“Hôm qua nô tì sớm một chút đã đi ngủ, ban đêm trong giấc mộng mơ thấy Đại di nương, nàng nói nàng chết oan uổng, bảo nô tỳ tới báo thù, khi còn sống nô tỳ chịu đại ân của Đại di nương, nàng nói nàng chết không nhắm mắt, bảo nô tỳ nhất định phải thay nàng báo thù.”
Lời này của Lục Vu nếu là đổi lại ngày thường, chỉ sợ căn bản cũng sẽ không có người tin tưởng, nhưng ngày hôm nay đã trải qua chuyện tình nữ quỷ, lại nhìn khí trời bên ngoài vẫn dông tố đại tác như cũ, rõ ràng là vào lúc giữa trưa, sắc trời lại u ám phảng phất như là nửa đêm, ngày như vậy trong kinh thành chưa bao giờ xuất hiện qua, nếu như không phải là oan hồn quấy phá, mọi người thật sự là không thể nghĩ được lý do khác!
Bởi vậy nghe được lời Lục Vu nói, một phòng người đều trầm mặc lại.
“Ngươi tiện tỳ này, câm miệng cho ta!” Trong lòng Vân Vận sợ hãi không thôi, nàng ở Vân phủ hết thảy đều là mẫu thân cho, mà hôm nay mắt thấy mẫu thân muốn rơi đài, nàng cái gì đều không làm được, vạn nhất mẫu thân thật sự xong… Nàng phải sống trong phủ này như thế nào?! Nghĩ tới đây nàng liền nhổ xuống kim trâm trên đầu, không cần suy nghĩ liền muốn đâm tới Lục Vu, trong đầu nàng hôm nay chỉ có một ý niệm, không thể để cho tiện tỳ này lại nói thêm cái gì.
Bởi vì nàng biết rõ, tay của mẫu thân luôn không sạch sẽ, không có chút thủ đoạn quyết đoán cùng nhẫn tâm, làm sao có thể vững vàng làm lên vị trí đại phu nhân, cho nên trong lòng nàng hiểu chuyện tình Đại di nương tám chín phần mười cùng mẫu thân kéo không thoát được quan hệ.
Nhưng là, nàng không thể để cho Lục Vu nói ra.
Một khi tiết lộ chân tướng, dù là đạo thánh chỉ sắc phong cáo mệnh của bệ hạ đều không cứu được mẫu thân.
“Ngươi cái nghịch nữ này, cút cho ta!” Một tay áo Vân Thường đẩyVân Vận ra, hắn lạnh lẽo nhìn cây trâm trong tay nàng, hai mắt toát ra đằng đằng sát khí, “Ngươi đây là nghĩ giết người diệt khẩu sao?!”
“Vân đại nhân…” Lúc này Phong Lam Cẩn vẫn không mở miệng rốt cục trầm mặt lên tiếng, hắn không có kêu Vân Thường là nhạc phụ đại nhân, mà là dùng xưng hô trên quan trường, tất cả mọi người sáng tỏ, hôm nay hắn là dùng thân phận thừa tướng nói chuyện, Phong Lam Cẩn mặt trầm như nước, một tay vô ý thức gõ tay vịn xe lăn, thản nhiên nói, “Theo lý thuyết việc nhà Vân gia các ngươi bản quan đứng ở góc độ nào cũng không nên trông nom, nhưng là hôm nay có người cáo trạng, lại có oan hồn đòi mạng, bản quan không thể ngồi yên không để ý đến. Nhân mạng quan trọng, xin ngài cần phải công chính thẩm vấn, bản quan cũng ở nơi này vì đại nhân làm chứng, nếu lại có người đảo loạn, bản quan sẽ phải dùng tội danh gây trở ngại công vụ đem người tới nha môn, chắc hẳn đại nhân sẽ không phản đối đi?”
“Toàn bộ nhờ tướng gia làm chủ!” Vân Thường lạnh lùng nói.
Phong Lam Cẩn nhàn nhạt nhìn Vân Vận, “Nhị tiểu thư nên trông nom tốt tay chân của mình.”
Tay chân Vân Vận đột nhiên lạnh như băng, nàng như thế nào lại quên, Phong Lam Cẩn là thừa tướng, nàng lại muốn ở trước mặt thừa tướng một quốc gia giết người… Nàng đột nhiên rùng mình một cái, liếc mắt nhìn Đại phu nhân toàn thân chật vật, che ngực thở hổn hển, nàng gắt gao cắn môi, cuối cùng không có cử động nữa. Nhưng nàng lại không thể câm miệng, nàng lạnh lùng nhìn người phụ nữ quỳ trên mặt đất, ánh mắt hận không thể lăng trì nàng ta, nàng lạnh lùng hỏi, “Ngươi luôn mồm nói Đại di nương chết cùng mẫu thân ta có quan hệ, phải xuất ra chứng cứ thiết thực, nếu cầm không ra, ta nhất định dùng tội danh vu cáo đi nha môn tố cáo ngươi.”
Cô gái quỳ trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, nghe vậy trên mặt già nua lại kéo ra một vệt mờ cười trào phúng, “Nếu không có chứng cớ, ta làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này.”
Sắc mặt Vân Vận lập tức trắng bệch.
“Ngươi nói chứng cớ là cái gì?” Vân Khanh hỏi tới.
“Người người ai cũng biết Đại di nương là sợ tội tự sát thắt cổ mà chết, nhưng ta lại biết nàng là bị hạ độc độc chết, đêm qua Đại di nương báo mộng cho nô tỳ, nàng nói chỉ cần lão gia dẫn người đi mộ địa nàng đào thi thể của nàng ra liền có thể nhìn thấy trên hài cốt nàng lưu lại màu đen do thuốc độc lưu lại. Thuốc này chính là đại phu nhân hạ.”
“Cho dù có thể chứng minh nàng bị độc chết, cũng không thể nói người hạ độc chính là mẫu thân ta!”
Vân Khanh cười lạnh nói, “Nhị muội muội, ngươi cũng không cần lại phải thay đại phu nhân giải thích, tỷ tỷ biết rõ mẹ con các ngươi tình thâm, nhưng tội danh bao che phạm nhân này ngươi có thể chịu nổi không.”
“Ngươi câm miệng! Vân Khanh, mẫu thân ngươi mất sớm, những năm gần đây mẫu thân ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi vì sao phải bỏ đá xuống giếng như vậy, chẳng lẽ không sợ bị thiên lôi đánh sao?” Vân Vận rống giận, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lúc này lộ vẻ dữ tợn.
Tâm tình Vân Khanh lại không có bất kỳ biến hóa nào, nhàn nhạt cười nói, “Đúng vậy, mẹ con các ngươi xác thực đối đãi ta không tệ, lúc trước cùng Quân Ngạo du hồ ta rơi xuống nước suýt nữa bỏ mạng không phải là do muội muội ban tặng? Trong hoàng cung, Hiền phi nương nương thiết yến mở tiệc chiêu đãi quý tiểu thư, nếu không phải ta đánh bậy đánh bạ ra khỏi thiên điện, gả cho Lưu Ngạc chỉ sợ không phải Bạch Lộ mà là ta đi, lần trước lại càng tuyệt đấy, thậm chí ngay cả Vô Duyên đại sư đều thỉnh tới, ngày đó các ngươi ở trong viện của ta thả cái gì đây, hử? Ta suy nghĩ…” Nàng khẽ cười, “Đúng rồi, là tượng gỗ phụ thân toàn thân cắm đầy ngân châm đi, các ngươi gióng trống khua chiên như vậy dẫn phụ thân qua, không phải là vì muốn đẩy ta vào chỗ chết sao? Còn có bao nhiêu chuyện như vậy, trước kia thời điểm ta còn ở Bắc viện đã như thế, tìm cường đạo lưu manh đến định vũ nhục ta, nếu không phải Chu má má phát hiện sớm kịp thời chạy ra ngoài, danh tiết của ta còn có thể giữ được sao? Ba phen mấy bận hãm hại, một lần lại một lần muốn mạng của ta, không tệ trong miệng muội muội xác thực không tệ!”
“Khanh nhi…” Phong Lam Cẩn không nghĩ tới Vân Khanh trước kia chịu qua nhiều tính kế như vậy, lúc này nghe được nàng không có cảm tình nói ra, thế nhưng đau lòng khác thường.
Đôi mắt Vân Khanh lại chăm chú nhìn chằm chằm Vân Thường, nhìn thấy đáy mắt hắn thoáng hiện lên phức tạp cùng áy náy, nàng lạnh lùng cười một tiếng, một hồi lâu không nói gì.
Ánh mắt mọi người trong phòng lạnh lùng nhìn đại phu nhân, thì ra là bà ta từng bí mật làm qua nhiều chuyện tổn thương người khác như vậy. Đâu chỉ một ít chuyện phòng mình, vì ích lợi, chỉ sợ ngay cả mấy phòng bọn họ cũng không có thiếu bị bà ta tính kế!
“Cho nên, Vân Khanh ngươi là vì ghi hận trong lòng cho nên mới tìm Lục Vu đến hãm hại mẫu thân ta phải hay không?!” Vân Vận giống như là bắt được một cọng rơm cứu mệnh cuối cùng, nàng thét to, “Vân Khanh, tâm tư ngươi thật ngoan độc.”
“Ngươi sai rồi!” Vân Khanh mỉm cười lắc lắc đầu, “Ta vốn niệm tại thể diện phụ thân không có ý định cùng các ngươi so đo, huống chi hôm nay ta là nữ nhi đã gả ra ngoài, lại so đo với ngươi có ý gì, chỉ là người đang làm thì trời đang nhìn, ngay cả ông trời đều không tha cho đại phu nhân mới có chuyện tình ngày hôm nay, các ngươi nếu không thẹn với lương tâm tự nhiên không cần kinh hoảng.”
Ánh mắt Vân Khanh chuyển đến trên người nàng kia, ôn nhu nói, “Ngươi nói tiếp đi, ”
Nàng kia hai tròng mắt rưng rưng, khóc thảm từ trên thân móc ra một vật, là một bình sứ bạch ngọc sắc lớn chừng ngón cái, trên bình sứ là một mảnh vải màu đỏ tươi bao lấy nút gỗ, nút gỗ nhét chặt trên miệng bình sứ, nhìn ra được cái bình kia đã trải qua thời gian rất là dài, trên mặt bạch ngọc sắc đều bị người vuốt ve ma sát lâu dài hơi có chút phai màu, cùng cái bình kia cực kỳ không tương xứng chính là miệng bình có một dấu vết màu đỏ tươi, dấu vết kia giống như nước hoa, lại không quá giống, bởi vì thời gian rất lâu, màu sắc có chút quỷ dị.
Đại phu nhân nhìn thấy cái bình kia, đôi mắt trợn thật lớn, bà ta đột nhiên che ngực kịch liệt thở dốc, đôi mắt hiện đầy sợ hãi cùng lo lắng, bà ta phí sức nghĩ bò qua, nhưng là vì một cước vừa rồi của Thường, bà ta đã bị trọng thương, lúc này căn bản chính là phí công phí sức, ngược lại bởi vì bổ nhào mà ngã trên mặt đất, trên mặt đất tràn đầy mảnh vụn gốm sứ, bà ta vừa ngã xuống liền ngã trên mảnh vụn, lập tức toàn thân như bị nhím châm. Bà ta đau kêu thảm thiết một tiếng.
“Mẫu thân!” Vân Vận kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới nâng đỡ.
Vân Thường lại nhìn bình sứ nho nhỏ kia, chờ Lục Vu giải thích.
Trong thanh âm Lục Vu có một tia căm hận cùng giải thoát, nàng nhìn bình sứ nho nhỏ kia, ngạnh thanh nói, “Cái bình này là năm đó Đại phu nhân rót hạc đỉnh hồng cho Đại di nương, năm đó đại phu nhân cùng Lãnh thị giết Đại di nương bằng thuốc độc Đại di nương liều mạng giãy giụa, cho nên độc dược được Đại phu nhân rót xuống xong bình này lại bị Đại di nương đẩy vung lên trên mặt đất. Về sau vì có nô tỳ bên ngoài phòng lấy lên thấy có tiếng vang, bọn họ cũng không dám dừng lại mà rời đi, nô tỳ liền đem cái bình giấu đi, dự định về sau làm chứng cứ chỉ chứng đại phu nhân.”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Vân Vận phẫn nộ quát, “Ai biết độc dược kia có phải tùy tiện từ hiệu thuốc mua được hay không.”
Sắc mặt Lục Vu hung ác, ” Thời điểm mỗi tiệm thuốc bán hạc đỉnh hồng cũng sẽ cặn kẽ đăng ký, Nhị tiểu thư nếu không tin có thể đi tới tất cả các tiệm thuốc trong kinh thành điều tra, huống chi thuốc này niên đại đã tương đối lâu, tùy tiện tìm người khám nghiệm tử thi nghiệm lại liền biết rõ nô tỳ có phải đang nói dối hay không. Nô tỳ cũng sẽ không tùy tiện cầm cái bình thuốc đến vu khống Đại phu nhân.” Lục Vu chỉ vào dấu vết màu đỏ trên cái bình kia, ác ngoan nhìn đại phu nhân, lạnh lùng nói, “Đại phu nhân, ngươi sẽ không quên đây là màu sắc đậu khấu (thuốc sơn móng tay) trên tay ngươi đi. Đậu khấu của Đại phu nhân là Hoa Tượng trong phủ trong lúc vô tình dùng hoa nước có sắc thái riêng chế thành, chẳng những màu sắc bền bỉ không phai, hơn nữa đậu khấu kia thoa lên sẽ có hương hoa nhàn nhạt lưu lại trên móng tay, phương pháp chế tạo đậu khấu này chỉ có Hoa Tượng kia biết được, về sau Đại phu nhân biết được chuyện này liền ra giá cao mời Hoa Tượng tới để cho hắn chuyên môn quản lý hoa cỏ trong phủ, hơn nữa để cho hắn chỉ vì một mình mình chế ra đậu khấu này. Cho nên toàn bộ kinh thành chỉ có một mình Đại phu nhân sử dụng đậu khấu này, chuyện này chỉ cần hỏi Hoa Tượng liền biết.”
Sắc mặt Đại phu nhân cùng Vân Vận rốt cục hoàn toàn trắng.
Ánh mắt một phòng người chuyển tới móng tay Đại phu nhân sơn đậu khấu màu đỏ tươi, con mắt đều lóe lên.
Vân Thường mặt trầm như nước, “Truyền Hoa Tượng!”
Hoa Tượng rất nhanh liền đội mưa chạy tới, Hoa Tượng là nam tử rất khôn khéo, liếc nhìn tình huống trong phòng liền cúi thấp đầu xuống, cung kính quỳ trên mặt đất.”Lão gia có gì phân phó?”
Vân Thường đem bình sứ giao cho Hoa Tượng, “Ngươi có nhận biết màu sắc trên vật này?”
Hoa Tượng hơi sững sờ, nghĩ thầm đây không phải là màu đỏ sao? Sau đó cẩn thận gõ gõ, không khỏi “Di” một tiếng.
“Liệu có phát hiện cái gì?”
Hoa Tượng kia đàng hoàng trả lời, “Bẩm lão gia, màu sắc phía trên này chính là hoa nước nô tài tự mình điều chế, nhìn cái bình có vẻ đã có rất nhiều năm…” Sắc mặt Hoa Tượng mang theo vài phần đắc ý, cười nói, “Cũng chỉ có hoa nước đậu khấu nô tài điều chế mới có công hiệu thời gian dài không phai màu như vậy.”
“Ngươi xác định đây là đậu khấu ngươi điều chế ra?” Vân Khanh tăng thêm giọng nói hỏi một câu.
Hoa Tượng kỳ quái nhìn Vân Khanh, mặc dù không rõ ý gì vẫn cung kính trả lời, “Bẩm đại tiểu thư, nô tài dám khẳng định chính là đậu khấu nô tài chế tác, nô tài dám cam đoan, trong kinh thành này ngoại trừ nô tài không có một ai có thể chế tạo ra đậu khấu thời gian dài như vậy vẫn không phai màu, tay nghề này không phải là một sớm một chiều có thể học được, ngay cả con trai nhà nô tài, nô tài đều dạy nhiều năm cũng không thấy hắn học được.”
Vân Khanh truy vấn, “Có người nói ngươi chuyên môn vì đại phu nhân chế tạo đậu khấu, chuyện là thật hay giả?”
Hoa Tượng gật gật đầu, “Bẩm đại tiểu thư, là thật, đại phu nhân đã từng dặn dò nô tài, đậu khấu này chỉ có thể để ngài ấy dùng, nếu phát hiện nô tài lén lút chế tạo những thứ này bán cho người khác tất nhiên muốn mệnh nô tài, nô tài từ mười hai năm trước nghiên cứu ra đậu khấu này liền liên tục chỉ làm cho đại phu nhân sử dụng, chưa bao giờ dám làm trái với mệnh lệnh của đại phu nhân.”
Vân Khanh nhếch môi cười, “Rất tốt!” Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Thường, chậm thanh nói, “Phụ thân, chuyện hôm nay cũng đủ sáng tỏ, nhân chứng vật chứng tất cả đều có, nếu thực tại còn có người không tin phục chắc hẳn cũng có thể cạy nắp quan tài Đại di nương, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng nhất định còn để lại một chút manh mối, khám nghiệm tử thi tất nhiên có thể nghiệm ra một chút môn đạo.”
“Không cần!” Vân Thường khoát khoát tay, đôi mắt hắn giống như là bịt kín một tầng vải đen, đen dọa người, mắt không có một tia tình cảm nhìn đại phu nhân, “Đưa bà ta đi đi địa lao Hình bộ, tùy Hình bộ đại nhân xử trí!”
Hình bộ thượng thư cùng hắn cùng trường, cũng đã từng ái mộ U Lan, chuyện hôm nay huyên náo quá lớn, có Phong Lam Cẩn là thừa tướng một quốc gia ở trong phủ, hắn đã không thể lén lút tra tấn, cho nên đem đại phu nhân đưa đến Hình bộ là xử phạt tốt nhất. Hình bộ thượng thư đến nay đối với U Lan vẫn nhớ mãi không quên, hắn cũng đã từng hoài nghi U Lan là chết ở trong tay Lưu thị, hôm nay Lưu thị rơi vào trong tay hắn, hắn tất nhiên là sẽ không dễ buông tha.
Như thế, coi như là giúp U Lan báo thù!
“Phụ thân, không thể a.” Vân Vận nhào tới ôm lấy chân Vân Thường, nàng vô tình quỳ trên mảnh vụn gốm sứ, váy chỗ đầu gối rất nhanh đã bị thấm ướt, nàng khóc thảm, “Phụ thân, mẫu thân chỉ là một lúc hồ đồ mới làm sai chuyện, người cùng mẫu thân là vợ chồng, nhất dạ phu thê bách nhật ân (một đêm là phu thê trăm năm ân nghĩa), cầu xin người xem như mẫu thân những năm này không có công lao cũng có khổ lao, tận lực chiếu cố công việc lớn nhỏ trong quý phủ, tha cho mẫu thân lần này đi.”
Sắc mặt Vân Thường lạnh lùng, một cước đá văng Vân Vận ra, hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Chiếu cố công việc lớn nhỏ trong quý phủ? Nhờ bà ta chiếu cố trong phủ này mới có thể có nhiều oan hồn như vậy, Vân Vận, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu lại vì tiện nhân kia cầu xin một tiếng, lập tức cút ra khỏi Vân phủ, Vân Thường ta liền coi như không có ngươi nữ nhi này!”
“Phụ thân…” Nàng không dám tin bị đá qua một bên.
Có nô tài đã đi tới, thấp giọng hỏi thăm, “Lão gia, hiện tại liền đem đại phu nhân đưa đến Hình bộ sao?”
“Hiện tại, lập tức, lập tức!” Thanh âm Vân Thường lạnh dọa người, hắn mạnh phẩy tay áo một cái, “Tiện nhân kia nán lại ở trong phủ chốc lát chính là ô uế Vân gia ta.”
Người nọ không dám hỏi lại, bận làm thủ thế, mấy nô tài đã đi tới, ngăn chặn Đại phu nhân không ngừng phản kháng, cường ngạnh kéo bà ta đi ra ngoài.
“Nương!” Trong phòng là tiếng Vân Vận thê lương gọi ầm ĩ.
Trong nháy mắt Đại phu nhân bị mang ra khỏi phòng, trên bầu trời mưa xối xả ngừng nghỉ, gió mạnh mẽ thổi tới, thổi tan mây đen ép tới cực thấp, lộ ra đám mây trắng nhẹ trên bầu trời, gió dần dần ngừng, mưa cũng dần dần nghỉ. Mây đen giải tán, từng tia kim quang từ sau tầng mây chiếu ra.
Mọi người nhìn một màn thần kỳ như vậy, đều là lòng có ưu tư, thầm nói, quả nhiên là oan hồn lấy mạng, đại phu nhân vừa bị mang đi, trời lập tức trở lại bình thường.
Mấy người xem xét chữ “Oan” vừa rồi viết, định thần nhìn lại, đâu còn thấy nữa, nếu không phải trong phòng tràn đầy nước mưa, chỉ sợ sẽ có người cho rằng chuyện vừa rồi bất quá là một hồi đại mộng thôi.
Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn không có ở Vân gia lâu, trên xe ngựa trở về Phong gia Vân Khanh khe khẽ thở dài, “Đáng tiếc không thể chính mắt nhìn thấy kết cục của Lưu thị.”
Phong Lam Cẩn hơi cười, trong tươi cười lóe ra quang hoa sáng láng, hắn thấp giọng nói, “Yên tâm, ta sẽ nhờ Hình bộ thượng thư ‘chiếu cố’ Lưu thị nhiều hơn, bà ta hại chết người là sự thật, Hình bộ phán xuống tất nhiên là lập tức chém, chờ đến ngày đó ta dẫn nàng đi xem hình.”
“Ngày khác ta nghĩ đi Hình bộ xem một chút hình phạt Hình bộ thẩm vấn phạm nhân.”
Phong Lam Cẩn ôn hòa cười một tiếng, biết rõ nàng là muốn đi xem Lưu thị bị người hành hạ, nhưng cũng không nói ra, khẽ mỉm cười nói.
“Tốt!”