Edit: Trảm Phong
Phương Du ở chỗ Phong Lam Cẩn bị thua thiệt, lập tức đi Đào Viên Phong Nhiễm Mặc cùng Mạc Ngôn hiện đang ở, nhưng nàng ta hiển nhiên là đánh giá cao thân phận của mình, còn chưa tới cửa viện tử đã bị bà tử thủ ở ngoài viện ngăn lại.
“Ngươi là người phương nào cũng dám tự tiện xông vào Đào Viên, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới, đi mau!” Bà tử kia cũng không nhận ra Phương Du, dù sao thời điểm tuyên đọc thánh chỉ cũng không phải là toàn bộ mọi người trong phủ có thể đi nghe, hơn nữa Toàn Phúc tuyên đọc hết thánh chỉ đến bây giờ cũng bất quá qua thời gian một nén nhang, cho nên thánh chỉ này vẫn chưa có truyền khắp Phong phủ. Bất quá bà tử kia cũng là nhân tinh, nhìn xiêm y Phương Du mặc cực kỳ vừa vặn hào phóng, vải vóc là tơ lụa thượng hạng, bà nói chuyện cũng không quá nghiêm lệ, ôn tồn nói, “Cô nương, lão gia cùng phu nhân nhà ta ghét nhất người xa lạ quấy rầy, ngươi nếu không có thiếp mời của phu nhân vẫn nên trở về đi, phu nhân nhà ta không thích cùng người xa lạ liên hệ.”
Thời điểm Phương Du ở nhà mình là được nâng niu lớn lên, nàng đường đường là con gái dòng chính thống lĩnh cấm vệ quân, lại là cháu gái ruột Hiền phi nương nương, danh tiếng không thể nói là không tốt, nàng có thể ở trước mặt Phong Lam Cẩn phục thấp làm thiếp đó là vì nàng biết rõ nàng không được đắc tội Phong Lam Cẩn, hơn nữa là nàng thích Phong Lam Cẩn. Mà hôm nay ngay cả bà tử cũng dám ngăn đón cước bộ của nàng. Cứ việc bà tử hảo ngôn hảo ngữ nàng cũng không thể chịu được, mặt mày nhất thời lạnh xuống, phẫn nộ quát.
“Tiện tỳ lớn mật, chỉ bằng ngươi cũng muốn cản ta?” Nói xong nàng cười lạnh một tiếng đẩy bà tử ra liền định tiến vào viện tử.
Bà tử kia từng có ý tốt khuyên bảo nàng ta thế nhưng đổi lấy bực này đối đãi, sắc mặt của bà cũng đông lạnh xuống, dù sao hàng năm lẫn lộn trong phủ thừa tướng, lúc này bà liền giữ chặt cổ tay Phương Du đem nàng đã bước vào viện tử một cước kéo trở lại, bà tử cũng lạnh lùng nói, “Cô nương quá vô lễ, ta mặc dù là nô tỳ ti tiện nhưng cũng là nô tỳ phủ thừa tướng, thân phận của cô nương có cao hơn nữa bất quá cũng là một ngoại nhân, một ngoại nhân đến trong nhà người khác còn lớn lối như vậy, ta thấy to gan là ngươi mới đúng!”
Phương Du nhất thời không đề phòng, bà tử kia thế nhưng thật sự dám bắt nàng, nàng lấy làm kinh hãi, nhưng lập tức kịp phản ứng quất tới một cái tát, theo sát tới chính là thanh âm nàng lớn lối lại cuồng tứ quát lạnh, “Ngươi cái tiện tỳ này cũng dám đụng bản tiểu thư!” Cha nàng dù sao cũng là võ quan, mấy huynh trưởng cùng em trai trong nhà đều tập võ, nàng từ nhỏ cũng mưa dầm thấm đất, đối phó một bà tử còn không thành vấn đề.
Bởi vậy nàng bỏ rơi cánh tay bà tử, một tay thành chộp lên thẳng hướng về phía cổ họng bà tử, nàng thuở nhỏ tập võ, nội lực cũng có tí xíu như vậy, mượn lực đạo tường rào thế nhưng sinh sinh bóp chặt cổ bà tử đem bà nhấc lên không. Mâu quang nàng âm ngoan, đem tất cả tức giận vừa rồi ở chỗ Phong Lam Cẩn đều thả trên người bà tử. Nhìn hai chân bà ta loạn đạp, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng nàng có vài phần sung sướng biến thái, khóe môi câu dẫn một nét cười lạnh, “Ngươi tiện tỳ này thật sự là chán sống, thế nhưng dùng tay bẩn thỉu của ngươi đụng ta, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Nói, con mắt nàng hung ác, ngón tay hung hăng dùng lực, nghe cổ bà tử bị vặn vẹo “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, nhìn hốc mắt bà ta sung huyết cùng trong con mắt lóe ra sợ hãi, tích tụ trong lòng nàng rốt cục tản đi một chút. Khóe môi lạnh lùng câu lên, liền định đem bà ta ném ra.
Nàng cũng không ngốc đến ngày đầu tiên đi vào Phong gia liền giết người!
“Ngươi đang làm cái gì!”
Xa xa truyền đến một tiếng quát chói tai! Thanh âm kia cực nhanh, trong giây lát thì đến bên người Phương Du, Phương Du vừa quay đầu liền nhìn thấy một cô gái quần áo đoan trang đang hầm hầm đi tới, nàng kia nhìn qua bộ dạng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, chỉ là quần áo cùng đồ trang sức trên người đều là cực kỳ thường gặp, bởi vậy nàng đương nhiên cho rằng bất quá là quản sự ma ma thôi, nàng lạnh lùng cười một tiếng đem bà tử đã hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu trong tay ném tới góc tường, lúc này mới quay đầu lại nhìn nàng kia.
Nàng lạnh lùng nói, “Một tiện tỳ cũng dám cản đường bổn cô nương, chết không có gì đáng tiếc!”
Bà tử giữ cửa được tự do vuốt cổ kịch liệt ho khan, sắc mặt đỏ bừng, trên cổ có một vệt dấu tay đậm sắc, bà tử kia cơ hồ muốn đem phổi đều muốn ho ra, khóe mắt đều là nước mắt.
Người tới chính là Mạc Ngôn, nàng ngày thường ít khi đi ra ngoài, cũng rất ít cùng một vài quý phụ nhân trong kinh thành liên hệ, bởi vậy có rất ít người gặp qua nàng nhất phẩm phu nhân cao quý thần bí này. Hơn nữa hôm nay thời điểm tuyên đọc thánh chỉ, Phương Du tập trung tinh thần trên người Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh, căn bản không có chú ý tới Phong Nhiễm Mặc cùng Mạc Ngôn, bởi vậy nhìn thấy Mạc Ngôn thế nhưng hoàn toàn không nhận ra, còn tưởng rằng nàng bất quá là đại nha đầu phẩm cấp tương đối cao hoặc là quản sự thôi.
Nàng giương cao cằm giống như khổng tước kiêu ngạo, khinh thường liếc qua bà tử giữ cửa một thân quần áo thô bổ nhào trên mặt đất ho mãnh liệt, liều mạng vỗ vỗ ống tay áo mới vừa rồi bị nàng chạm qua, vẻ chán ghét hiển nhiên, nàng nhíu mi mắng một tiếng, “Xúi quẩy!”
Lại gõ gõ Mạc Ngôn sắc mặt trầm trầm, Phương Du chẳng hề để ý hừ lạnh nói, “Còn không thay ta dẫn đường đi tìm Phong lão thừa tướng cùng phu nhân! Ta xem bọn nô tỳ Phong gia này cũng phải thay đổi rồi, nguyên một đám một chút quy củ cũng không có!”
Mặt mày Mạc Ngôn lạnh xuống, giận quá thành cười, “Phong gia đổi hay không đổi nô tỳ khi nào đến phiên ngươi một ngoại nhân ra quyết định?! Không phải cứ gả vào Phong gia có thể trở thành nữ chủ tử Phong gia, đừng nói ngươi chỉ là thiếp thất nho nhỏ, cho dù ngươi là thiếu phu nhân trong phủ này, cũng làm chủ không được cái này!”
Mạc Ngôn đối với Phương Du một tia hảo cảm đều thiếu nợ (nghĩa là số âm đấy), ngày thường nàng mặc dù ngu ngốc một chút, nhưng lại có thể nhìn ra con trai đối với cô gái Vân Khanh kia coi trọng đến cỡ nào, gia hòa vạn sự an, Cẩn nhi cùng Khanh nhi hai đứa lại lưỡng tình tương duyệt. Hôm nay nữ tử này tự nhiên cắm một cước vào, quả nhiên là làm cho người chán ghét đến mức tận cùng. Hơn nữa nghe Toàn Phúc công công có ý, rõ ràng là nàng tự mình tiến cử với Khánh Viễn Đế nói muốn gả vào Phong gia.
Nàng thử suy nghĩ một chút, nếu Phong Nhiễm Mặc dám nạp thiếp, nàng sẽ như thế nào?! Bởi vậy liền có thể hiểu được tâm tình Vân Khanh hôm nay.
Hơn nữa nàng ta vào Phong gia làm thiếp lại vẫn không biết bớt phóng túng, ngày đầu thế nhưng liền đả thương người trong viện nàng, thật là to gan! Quả nhiên a, cùng Hiền phi với thái tử dính vào bên cạnh liền không có một người nào, không có một thứ đồ nào tốt!
Nói không chừng nữ tử này chính là thám tử Hiền phi phái tới không chừng, ấn tượng của Mạc Ngôn đối với Phương Du quả thực là kém tới cực điểm!
Vốn là nếu nàng ta giữ bổn phận, nàng cũng không làm cái gì, nhiều lắm là xem như trong phủ nuôi nhiều hơn một người nhàn rỗi, nhưng nàng ta lại đem dáng vẻ đại tiểu thư đều đưa đến Phong gia, quả thực không thể tha thứ.
“Lập tức từ nơi này đi ra ngoài, lão gia cùng phu nhân không muốn gặp lại ngươi!” Dù sao cũng là xuất thân danh môn, lời quá mức lời khó nghe Mạc Ngôn cũng nói không nên, đây đã là cực hạn của nàng.
“Hừ, ngươi tính cái thứ gì, thế nhưng chạy đến mệnh lệnh bản tiểu thư! Ngươi cũng không phải Phong lão thừa tướng cùng phu nhân, có tư cách gì thay bọn họ làm chủ, ngày hôm nay ta cho ngươi một lựa chọn, lập tức tiến vào viện tử bẩm báo Phong lão gia cùng phu nhân cho ta, hoặc là – -” nàng khinh bỉ chỉ chỉ bà tử giữ cửa kinh ngạc trừng to mắt mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên trên mặt đất, lạnh lùng nói, “Hoặc là, bổn cô nương cũng cho ngươi nếm thử tư vị loại này!”
Trong lòng Phương Du là có so đo, ngày hôm nay nếu nàng thua trong tay một nô tì cùng bà tử, cuộc sống trong phủ về sau của nàng cũng không thể ngẩng đầu lên, bởi vậy nàng nhất định phải ra oai phủ đầu cho hai người kia một chút, nếu không sau này ai là chủ tử đều phân không rõ ràng.
Ý tưởng của nàng không sai, chỉ là… Dùng sai người rồi!
Bà tử nằm sấp trên mặt đất đã đã ngừng lại ho khan, ánh mắt bà ta cực kỳ quái dị liếc nhìn Phương Du, đáy mắt lóe ra vài phần thống khoái, nàng ta cũng dám nói chuyện với phu nhân như vậy, lão gia tất nhiên sẽ không tha cho nàng. Cô gái kiêu ngạo như vậy nên cho nàng một bài học mới phải.
Bà có tư tưởng xấu không có nói cho nàng ta biết, “Tiện tỳ” đứng trước mặt nàng ta chính là chủ nhân viện tử này Mạc Ngôn.
“Khẩu khí thật lớn!” Mạc Ngôn giận quá thành cười, lạnh lùng nói, “Bất quá là một thiếp nho nhỏ, còn là một thiếp hữu danh vô thật cũng dám đến chủ viện giương oai! Phương Du, ta cũng mặc kệ ngươi trước kia là thân phận gì, hôm nay nếu đã vào Phong gia sẽ phải theo quy củ Phong gia, nếu là vượt qua…” Nàng lạnh lùng nói, “Vậy thì đuổi ra phủ đi.”
“Tiện tỳ, ngươi còn mệnh lệnh không được bản tiểu thư!”
“Nếu ngươi còn nghĩ mình là thân phận tiểu thư lập tức có thể từ Phong gia cút ra ngoài, Phong gia chúng ta sợ rằng không yêu thích ngươi cái thị thiếp này.” Mạc Ngôn khó được mỉa mai một người, nàng lãnh trào nói, “Ta lần đầu tiên nhìn thấy cô gái da mặt dày như vậy, người ta rõ ràng phu thê ân ái cầm sắt hòa minh, ngươi hết lần này tới lần khác không biết xấu hổ đến thò chân vào, xía vào, ngươi cũng đúng là đóa hoa tuyệt thế (hoa tuyệt thế ý ko phải khen xinh mà là quá khác người, thường là ý mỉa mai), hay là nói ngươi ngưỡng mộ Phong Lam Cẩn đến mức ngoài hắn ra thì không gả nổi, như thế ta lại muốn thay Phong Lam Cẩn bi ai, lại bị cô gái lòng dạ rắn rết ác độc bực này chọn trúng, nếu ta là Phong Lam Cẩn ta thà rằng tự cung làm thái giám cũng sẽ không đụng một đầu ngón tay ngươi.” Mạc Ngôn rất ít khi mắng chửi người, hôm nay nói tới một phen thế nhưng cực kỳ trơn tru, giữa chừng cũng không dừng lại, nàng đứng ở cửa viện tử dưới bóng hai gốc cây đào khổng lồ nhìn Phương Du sắc mặt hơi đổi, trong lòng cực kỳ sung sướng. Không nghĩ tới mắng chửi người thế nhưng sẽ sảng khoái như vậy! Hắc!
“Làm càn, ngươi cũng dám gọi thẳng tên thừa tướng đại nhân, đây chính là tội bất kính, chẳng lẽ người làm Phong gia các ngươi đều không có quy củ không đúng mực như vậy?” Phương Du tức trắng mắt, tức giận nói, “Ta muốn bẩm báo Phong lão gia cùng Phong phu nhân, để bọn họ đem hết thảy tiện tỳ các ngươi đuổi khỏi phủ.” Nàng một đại tiểu thư khi nào bị người vũ nhục như vậy, nhất là câu “Ta nếu là Phong Lam Cẩn thà rằng tự cung làm thái giám cũng không đụng một đầu ngón tay ngươi ” kia nàng giận dữ, mất lý trí liền bổ nhào tới hướng thẳng mặt Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn lại sớm có phòng bị, thân thể nàng chợt lóe liền né ra, lạnh lùng nói, “Người đâu!”
Thị vệ núp trong bóng tối bảo vệ Mạc Ngôn lập tức lách mình đi ra. Cung kính, “Phu nhân có gì phân phó?”
Nghe được hai chữ “Phu nhân” kia, sắc mặt Phương Du dữ tợn đột nhiên cứng đờ, thân thể nàng mạnh mẽ hướng phía trước bổ nhào nhất thời thất thần, thế nhưng té chỏng vó, nàng chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng đầu ánh mắt ngốc trệ nhìn Mạc Ngôn.
Vừa rồi nàng cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc, chỉ là nghĩ một lúc không ra đã gặp nhau ở nơi nào, qua thị vệ nhắc nhở nàng nhìn lại, kinh ngạc phát hiện cô gái trước mắt thế nhưng cùng Phong Lam Cẩn có vài phần tương tự.
Hoặc là nên nói là Phong Lam Cẩn cùng nàng có vài phần tương tự…
Mạc Ngôn khinh bỉ nhìn thoáng qua Phương Du, lạnh lùng nói với thị vệ, “Đem nàng ném ra ngoài cho ta!”
Phương Du lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nàng hét lớn, “Mẫu thân, con dâu biết sai rồi, người tha con dâu lần này…”
Trong mâu quang Mạc Ngôn vẻ kinh thường càng sâu, nàng lạnh lùng nói, “Xem ra Phương cô nương thật sự là hiểu nhầm hai chữ thân phận này, ngươi một thị thiếp nho nhỏ cũng dám gọi thẳng ta mẫu thân, chẳng lẽ đây chính là quy củ Phương gia dạy ngươi? Con dâu của ta cũng chỉ có một chính là Vân gia đại tiểu thư Vân Khanh, về sau ngươi thấy ta phải tôn một tiếng phu nhân! Còn có, phải tự xưng tỳ thiếp mới đúng, nếu không dùng tội danh ngỗ nghịch trưởng bối đuổi ra phủ đi.”
Phương Du không nghĩ tới ở trên người Mạc Ngôn cũng bị ngộp, nàng nghĩ tới tất nhiên là sự vô lễ vừa rồi của nàng chọc Mạc Ngôn mất hứng, nàng đẩy cánh tay thị vệ ra, ép thân bắt lấy làn váy Mạc Ngôn, nhìn khuôn mặt nàng một mảnh lạnh nhạt, trong lòng nàng thầm hận, nghĩ thầm về sau đợi nàng có được quyền thế nhất định phải tìm cách cạo sờn mặt của nàng ta. Trên mặt lại buồn bã thấp giọng cầu xin tha thứ.
“Phu nhân, mới vừa rồi là tỳ… Thiếp quá phận.” Thời điểm nàng nói đến hai chữ tỳ thiếp kia quả thực là khó có thể mở miệng, nghĩ tới nàng đường đường là đại tiểu thư con vợ cả, khi nào thì bị người vũ nhục như vậy, nàng thiết tưởng, cho dù nàng dùng thân phận thiếp vào Phong phủ, người Phong gia cũng nên nâng niu, dù cho không như thế, cũng nên cùng thiếp khác trong phủ không giống nhau, nào sẽ nghĩ đến là cảnh tượng như hôm nay. Nàng liễm hạ mặt mày trong đó có căm hận sâu sắc, thời điểm ngẩng đầu lên lại là một bộ tư thái lê hoa đái vũ điềm đạm đáng yêu, nàng kéo lấy váy dài Mạc Ngôn, ủy khuất nói, “Tỳ thiếp vừa vào phủ một chút quy củ Phong gia không rõ ràng lắm, lúc này mới ngu ngốc đắc tội phu nhân, kính xin phu nhân lượng thứ.”
Mạc Ngôn hừ một tiếng, không nói gì.
Dưới tay áo dài Phương Du nắm chặt hai đấm, kềm chế kích thích đến mức muốn đi giết người, đau thương khóc, “Phu nhân, người sao không nghe một chút tỳ thiếp vì sao tìm đến người.”
Trên mặt Mạc Ngôn nhàn nhạt, không có biểu hiện ngây thơ khi ở cùng người một nhà Phong gia, nàng nhàn nhạt ồ một tiếng, “Vậy ngươi nói đi.”
Quả đấm càng thu càng chặt, giờ phút này Phương Du hận không thể xé rách lạnh nhạt trên mặt Mạc Ngôn, dưới tình huống bình thường, nàng không phải là nên hỏi thăm nàng bị ủy khuất gì sao? Sao Phong gia này mỗi một người đều không biết tốt xấu như vậy!
Nàng nhíu mi nói, “Phu nhân, vừa rồi tỳ thiếp cầu xin tướng công muốn trở về Phương gia cầm chút quần áo thuận tiện đem nha đầu của tỳ thiếp mang tới, nhưng là tướng công không đồng ý…” Vẻ mặt nàng cô đơn, tự giễu, “Tỳ thiếp biết rõ tỳ thiếp làm cho tướng công chán ghét, nhưng là tỳ thiếp cũng không có cách nào, thiếp biết rõ tình cảm tướng công cùng tỷ tỷ rất tốt, nguyên vốn cũng không nguyện ý chen vào giữa hai người bọn họ, chỉ là tỳ thiếp thật sự làm không được a. Tỳ thiếp thà rằng tự hạ thân phận làm thiếp làm tỳ, chỉ mong an phận canh giữ ở bên người tướng công cùng tỷ tỷ hầu hạ bọn họ, điểm tâm nguyện này tỳ thiếp cả đời sở cầu, chỉ mong phu nhân nhân hậu có thể ở trước mặt tướng công nói vài lời hữu ích cho tỳ thiếp, tỳ thiếp không cầu xin tướng công thương tiếc cùng quan ái, chỉ cầu hắn dù là phân ra một chút tốt đối với tỷ tỷ mà đối đãi tỳ thiếp, tỳ thiếp đã hài lòng.”
Nàng nói lời này nếu là rơi vào trong tai người khác tự nhiên là cực kỳ chuẩn xác, dù sao thân phận của nàng đặt ở đó. Một đại tiểu thư con vợ cả thống lĩnh cấm vệ quân chịu phục thấp làm thiếp còn nói ra lời mềm hoá như vậy, nếu đổi thành phu nhân khác sớm đã động dung, chỉ là nàng hiển nhiên chọn sai đối tượng, Mạc Ngôn căn bản là không để mình bị đẩy lòng vòng.
Trong lòng Mạc Ngôn cười lạnh, nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ tới cực điểm, liều mạng cắm vào giữa phu thê người ta, còn luôn miệng nói mình cái gì cũng không hy vọng xa vời, thật sự không hy vọng xa vời vì sao không đứng xa xa nhìn Cẩn nhi hạnh phúc là tốt rồi, còn vào trong phủ làm thiếp làm gì. Rõ ràng là muốn chiếm lấy Cẩn nhi, còn dám nói đường hoàng như vậy.
Bất quá nàng ta ngược lại nhận rõ thân phận của mình, nàng ta hiện tại vừa vào phủ tự nhiên là sức lực không đủ, cho nên cũng không cần cầu xin Cẩn nhi thương tiếc, nếu đổi thành gia đình khác, nàng nếu giúp nàng ta nói đôi lời, chỉ sợ sau này nàng ta ăn mòn tâm Cẩn nhi, chuyện thứ nhất làm chính là hủy diệt Khanh nhi.
Cô gái ác độc như vậy nàng thấy nhiều lắm.
So sánh ra nàng vẫn tương đối thích Vân Khanh, cô gái kia nhìn qua rất lãnh đạm, nhưng là có thể nhìn ra được chỉ cần là người nàng thật lòng đối đãi nàng tất nhiên sẽ mở ra cánh chim bảo vệ, liền như chuyện tình hôm nay, vốn là Cẩn nhi cũng có thể không nhận thánh chỉ, như vậy tình cảnh Phong gia sẽ biến thành phi thường nguy hiểm, có lẽ đây chính là một cơ hội Khánh Viễn Đế diệt trừ Phong gia.
Nàng thế nhưng có thể nhìn ra đại cục, để cho Cẩn nhi tiếp chỉ, hiển nhiên là nàng coi trọng Phong gia, nếu không cũng sẽ không làm ra lựa chọn như vậy.
Cho dù Vân Khanh cự tuyệt Cẩn nhi nạp thiếp nàng cũng là có thể lý giải, dù sao chính nàng cũng là một cô gái. Bất quá trải qua chuyện này nàng đối với Vân Khanh càng thêm không có ý kiến. Vân Khanh chính là con dâu nàng nhận định!
Bởi vậy, nàng nghe lời Phương Du nói vẫn lạnh lùng giễu cợt, “Phương Du, ngươi thích Cẩn nhi thật đúng là chịu không nổi, Cẩn nhi đối với ngươi lãnh đạm ngươi cũng nên sớm làm xong suy nghĩ, nếu là đường tự mình lựa chọn sẽ phải tự mình chịu trách nhiệm. Cẩn nhi cùng Khanh nhi là tân hôn, ngươi không cần đi quấy rầy bọn chúng, sau này có chuyện gì trực tiếp tìm tổng quản trong phủ, có thể đáp ứng hắn cũng sẽ đáp ứng, không thể đáp ứng ngươi thì thôi.”
Phương Du biến sắc, trong mắt chợt lóe tàn khốc, tính tình nàng dù sao không phải là người có thể chịu ủy khuất, liền từ trên mặt đất đứng lên, nếu đã cầu người vô dụng, nàng cũng không cần làm bộ tư thái như vậy. Nàng lạnh lùng nói, “Vậy có phải chuyện tình Phương Gia ta chính là chuyện không thể đáp ứng trong miệng ngươi nói hay không?”
Mạc Ngôn nhìn nàng chuyển biến khóe môi liền lộ ra vài phần đùa cợt, giống như là đã sớm xem thấu nàng ngụy trang, lạnh nhạt kẹp lấy một tia đùa cợt như vậy càng thêm làm cho Phương Du khó xử, sắc mặt nàng căng thẳng, gắt gao nắm chặt quả đấm.
“Trở về cũng không phải là không thể được!” Mạc Ngôn thản nhiên nói, “Bất quá ra khỏi cửa Phong gia ta liền không cho phép vào nữa, một nữ tử nếu đã gả cho người, a, không! Không phải là lập gia đình, là làm thị thiếp người khác liền phải hảo hảo tuân thủ bổn phận, mà ngay cả đương gia chủ mẫu đều cực ít khi về nhà mẹ đẻ, huống chi là ngươi?” Nhìn bộ mặt Phương Du bày ra thần sắc dữ tợn, Mạc Ngôn không sợ hãi, nàng là chủ mẫu Phong gia, hôm nay ở địa bàn Phong gia, nàng một chút cũng không sợ Phương Du.
Trái lại, nàng vẫn còn đang mong đợi Phương Du động thủ đối với nàng đây, nói như vậy thì nàng có thể lấy cớ trừng trị nàng ta!
Lại nhìn vẻ mặt Phương Du chậm rãi từ dữ tợn dần dần biến thành phẫn nộ, lại từ phẫn nộ biến thành không gợn sóng. Mạc Ngôn chớp chớp chân mày lá liễu, thầm nói: nha đầu kia thật cũng không phải một cô gái lỗ mãng, coi như là có chút đầu óc. Bất quá có thể nhanh như vậy đã thu liễm tâm tình, cũng là người có thể nhịn. Nàng mắt lạnh nhìn Phương Du liễm hạ mặt mày, thả mềm thanh tuyến, “Phu nhân, bên cạnh tỳ thiếp có nha đầu đã dùng quen, chẳng biết có thể để cho tỳ thiếp truyền ra một phong thư nhà hay không, tỳ thiếp để cho nàng thu thập hành lý đến Phong gia?”
Mạc Ngôn tận lực muốn chọc giận nàng, tự nhiên không thể như nguyện, nàng không đếm xỉa tới vuốt vuốt búi tóc của mình vừa rồi hơi loạn, liếc mắt nhìn thân hình bà tử chật vật từ trên mặt đất đứng lên, đáy mắt chợt lóe lên giận dữ, thản nhiên nói, “Chỉ sợ là không được, bệ hạ chỉ hạ chỉ nói cho ngươi vào phủ làm thiếp, cũng không nói ngươi làm thiếp còn có thể mang theo nha đầu, không lẽ ngươi cùng thiếp thân nha đầu của ngươi quan hệ thân mật, nghĩ đề bạt nàng để cho nàng cũng làm thiếp Cẩn nhi?” Nàng phảng phất lầu bầu nói, “Vậy cũng không được a, Cẩn nhi rất kén chọn, ngoại trừ Khanh nhi phỏng đoán không có cô gái nào có thể vào mắt của hắn, ngươi chết tâm này đi.”
Phương Du tức cơ hồ muốn phun máu, nàng gắt gao kiềm lại tâm tình, miễn cưỡng cười một tiếng, “Như thế, là tỳ thiếp nhiều lời.”
“Ừ hừ!” Mạc Ngôn liếc xéo nàng một cái, lạnh nhạt nói, “Phong gia chúng ta chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi, ngươi cũng nghe nói qua, lão gia cùng Cẩn nhi nhà chúng ta đều là thanh quan thanh liêm, cũng không giống như các đại thần dùng quyền tư lợi, ai nha, ta nhớ được hình như năm ngoái lệnh tôn bị bệ hạ tra ra cắt xén một chút ngân lượng của Cấm Vệ Quân đi, nghe nói còn bị bệ hạ phạt một năm bổng lộc, nói cho cùng cũng là đáng thương.” Nàng giống như lơ đãng nói, “Ai nha, cũng không biết bạc tháng hiện tại của lệnh tôn đã bắt đầu hay chưa, chớ không phải là trong phủ lệnh tôn nuôi không nổi một tiểu nha đầu, ngươi lúc này mới muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà đem nha đầu mang tới để cho Phong gia nuôi? Ai ai ai, thật là nhìn không ra đây cũng là hiếu thuận, nếu thật là như vậy mà nói… Ngươi liền đem nha đầu của ngươi mang đến đi, nghĩ đến Phương gia nghèo khó, ngay cả tỳ nữ đều nuôi không nổi…”
Trên mặt Phương Du một mảnh xanh một mảnh trắng, bị những lời này của Mạc Ngôn tức ngực phập phồng không chừng, cắn chặt răng cưỡng bách mình không cần nổi giận, nàng miễn cưỡng cười nói, “Phu nhân nói chuyện này, tỳ thiếp là cùng nha đầu của mình tỷ muội tình thâm cho nên mới yêu cầu. Phương gia được bệ hạ ban thuởng nhiều Điền Trang cùng nhà cửa, cho dù bổng lộc của cha ta một năm không phát, cũng tuyệt không có khả năng sẽ nghèo khó. Phu nhân đa tâm.”
“A?” Mạc Ngôn thản nhiên nói, nàng thẹn thùng cười cười, “Đó là ta nghĩ nhầm, ai, vậy ngươi còn muốn nha đầu của ngươi đến Phong gia sao?”
Cắn chặt răng cửa, nàng từ giữa hàm răng nặn ra mấy chữ, “Không cần!”
Mạc Ngôn đều nói thành như vậy, nàng làm sao còn có thể đề xuất yêu cầu như thế, nếu nàng đáp ứng, chính là biến tướng vũ nhục Phương gia!
Gò má cứng ngắc miễn cưỡng nở nụ cười, “Phu nhân, tỳ thiếp vừa vào phủ, trong phủ này cũng đều chưa quen thuộc, không biết gian phòng tỳ thiếp an bài ở đâu?”
“Ngươi muốn đi?”
“Chẳng lẽ phu nhân còn có chuyện gì?”
Mạc Ngôn phủi tay, cười nói, “Tốt, nếu vấn đề của ngươi đã giải quyết, vậy bắt đầu giải quyết vấn đề của bản phu nhân!”
“Phu nhân mời nói.”
“Ngươi tự tiện xông vào viện tử của ta lại đả thương nô tỳ, này nên tính như thế nào?!”
Sắc mặt Phương Du đột nhiên cứng lại, lạnh lùng nói, “Phu nhân, lời này của người là có ý gì?”
Chẳng lẽ vì một cái tiện tỳ đến trừng trị nàng!? Nếu thật là như vậy nàng tất nhiên phải ra khỏi phủ đi tìm bệ hạ đòi công đạo, nàng có thể dễ dàng tha thứ một chút điều ước bất bình đẳng, bởi vì nàng dù sao cũng là dùng thân phận thiếp tiến vào, mọi việc bớt phóng túng một chút luôn không có chỗ xấu. Nhưng cũng tuyệt không thể nhẫn để người khác ức hiếp đến trên đầu nàng, coi như là Mạc Ngôn cũng không được.
Một thân trang phục màu trắng bạc mặt mày Mạc Ngôn cũng lạnh xuống, ánh mắt nàng lạnh xuống cả đáy mắt phảng phất như một bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén làm cho người không dám nhìn thẳng, nàng quát lên, “Chẳng lẽ vô cớ đả thương người cứ điềm nhiên như không rời khỏi? Phong gia chúng ta cũng không có quy củ như vậy, sai thì nên xin lỗi, nếu không không cho phép bước ra khỏi nơi này nửa bước!”
Môi Phương Du mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Ý của người là để cho ta cùng bà ta – -” nàng chỉ vào bà tử giữ cửa mới từ trên đất đứng lên, đầu ngón tay đều kịch liệt run rẩy, nàng cảm thấy Mạc Ngôn là đang vũ nhục nàng, “Để cho ta một con gái dòng chính thống lĩnh Cấm Vệ Quân, cháu gái ruột Hiền phi nương nương, biểu muội của đương kim thái tử điện hạ, cùng bà ta một tiện tỳ xin lỗi?”
Nàng tức giận ngược lại cười nói, “Hảo hảo hảo! Quả nhiên là Phong gia hảo phu nhân. Người khi dễ ta như vậy, không khỏi quá đáng chút ít, ta vốn kính người là trưởng bối nhưng hành động của người quả thực là đang làm nhục ta, ta muốn đi bẩm báo bệ hạ, bẩm báo Hiền phi nương nương, ta lại muốn nhìn một chút bệ hạ cùng nương nương là hướng về ai.”
“Ngươi!” Mạc Ngôn chỉ chỉ bà tử vừa bò dậy, thản nhiên nói, “Đi từ đường đem gia quy Phong gia đến, cho quý thiếp của chúng ta nhìn một chút đến tột cùng là ta tận lực làm nhục nàng, hay là gia quy Phong gia nguyên vốn là có điều này! A – -” nàng cười lạnh một tiếng, “Chính mình làm sai chuyện không thừa nhận thì cũng thôi, đáng buồn chính là thậm chí ngay cả mình sai ở chỗ nào cũng không biết.”
Phương Du căng thẳng, nhìn thần sắc Mạc Ngôn chắc chắc, trong lòng rốt cục bắt đầu thấp thỏm lên, chẳng lẽ gia quy Phong gia thật là có một điều như vậy? Nàng nhìn hai người thị vệ vừa rồi từ âm thầm lách mình ra ngoài, nhìn hai người bọn họ một bộ tư thái xem kịch vui, không khỏi càng thêm bất an.
Nàng trù trừ hét lớn một tiếng, “Chờ một chút!”
“Như thế nào?” Mạc Ngôn cười lạnh.
“Chuyện hôm nay là tỳ thiếp sai rồi, thỉnh phu nhân tha thứ!” Nàng thỏa hiệp, nếu thật là đem tộc quy ra, đến cuối cùng nhất định là sẽ đem chuyện nháo lớn.
“Hừ!” Mạc Ngôn lại cười lạnh nói, “Người ngươi cần xin tha thứ không phải là ta!”
Gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay thon dài đâm vào làn da, đau đớn làm cho nàng nhớ kỹ vũ nhục hôm nay phải chịu. Cước bộ nàng cứng ngắc đi đến bên cạnh bà tử kia, trong miệng nói lời mềm nhũn, ánh mắt lại âm lãnh làm cho bà tử rùng mình một cái.
“Vừa rồi, thực xin lỗi!”
Bà tử kia sớm đã bị một loạt thân phận trong miệng Phương Du vừa rồi hù đến, hôm nay nghe nàng nói chuyện như vậy lại nhìn vẻ mặt nàng hung ác nham hiểm một chút, không khỏi sợ run cả người, bà ta khoát khoát tay, sắc mặt sợ hãi, thanh âm cũng bởi vậy có chút ám ách, “Là… Là nô tỳ sai!”
Phương Du lạnh lùng liếc nhanh nhìn bà ta, lại nhìn Mạc Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt, cứng ngắc kéo ra nụ cười, “Phu nhân, tỳ thiếp có thể đi chưa?” Nàng xem như đã nhìn ra, ngày hôm nay Mạc Ngôn chính là muốn cho nàng một cái hạ mã uy!
“Ừ!” Mạc Ngôn thản nhiên nói, “Ngươi đi Thanh Trúc viên tìm Cẩn nhi đi, hôm nay ngươi coi như là người trong phòng hắn, nên để hắn an bài mới phải.”
Sắc mặt Phương Du lúc này mới hòa hoãn một chút, nàng liễm hạ con mắt thi lễ liền xoay người rời đi.
“Hừ, làm bộ làm tịch!” Mạc Ngôn nhìn bóng lưng của nàng hừ lạnh nói.
Trong bóng tối Phong Nhiễm Mặc lách mình ra, thân ảnh màu xanh nhạt, bởi vì nữ nhân đang lúc có vấn đề cho nên mới không đi ra, lúc này nhìn vẻ mặt nương tử nhà mình đúng là vẻ mặt đánh thắng trận đòi hỉ, không khỏi mỉm cười nhéo nhéo cái mũi của nàng, sủng ái nói, “Nàng nha, xem như đem nàng ta đắc tội sâu!”
“Ai bảo nàng ta không da mặt muốn cướp Cẩn nhi nhà chúng ta, đáng đời!”
“Ha ha…”
Nơi cổ họng Phong Nhiễm Mặc tràn ra vài tiếng cười nhẹ, ánh mắt lại có vài phần thần sắc lo lắng, Phương Du là một vai ác, nếu thật là ép chỉ sợ sẽ chó cùng rứt giậu, vẫn phải phòng bị một chút tốt.
…
Thanh Trúc viên
Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn đang dùng đồ ăn sáng, đồ ăn sáng của bọn họ rất là đơn giản, một chén cháo long nhãn ngân nhĩ, hai món xào thanh đạm cùng một món đồ chua, còn có một lồng bánh bao hấp đầy nước nhiều thịt.
Vân Khanh ăn vài cái bánh bao hấp cảm giác hương vị thật sự là không tệ, ánh mắt của nàng sáng lạn, dùng đũa gắp một cái đặt ở trong đĩa nhỏ trước mặt Phong Lam Cẩn, mím môi cười nói, “Ăn rất ngon, chàng nếm thử xem.”
Phong Lam Cẩn buồn cười, hắn mỗi ngày đều ăn như thế này, coi như là ăn ngon cũng đã sớm biết hương vị, bất quá vẫn rất nể tình đem bánh bao nàng kẹp tới ăn hết, động tác của hắn nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, nhìn thôi cũng là một loại cực hạn hưởng thụ.
Hai người ai cũng không có nói tới Phương Du, không phải cố ý xem nhẹ, mà là một chút cũng không có đem nàng để vào mắt.
Tử Khâm đứng ở sau lưng Vân Khanh nhìn nàng cùng Phong Lam Cẩn hỗ động, một khỏa tâm vốn khẩn trương có chút phẫn uất đột nhiên liền bình tĩnh lại, nhìn xem hai người chung đụng như vậy, nàng cảm giác không có ai có thể cắm vào giữa hai người.
Sắc mặt khẽ buông lỏng, trên mặt Tử Khâm chậm rãi tán ra một vệt mờ cười.
Bên cạnh đột nhiên có lãnh khí phất một cái, Tử Khâm nghiêng đầu liền nhìn thấy Mặc Huyền một thân hắc y vẻ mặt mặt tê cứng, nàng ở trong lòng lẩm bẩm nói; suốt ngày mang gương mặt người chết, uổng cho một gương mặt góc cạnh phân minh này.
Cước bộ không để lại dấu vết rời xa hắn vài bước, bên kia Mặc Huyền cũng đã phát giác, hai tay hắn ôm một bảo kiếm mặc sắc, ánh mắt không vui không buồn một tia tình cảm cũng không có nhìn Tử Khâm. Thân thể Tử Khâm lập tức kéo căng, lưng toát ra mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười cười, dừng bước.
Trong lòng nàng lại thầm nói, cũng không biết cô gia thế nào phải đem một đại nam nhân như vậy đặt ở nội thất a, trái tim nhỏ của nàng sẽ bị dọa đến ngưng đập a.
Bất quá nội tâm cũng bội phục Phong Lam Cẩn, nghe nói Mặc Huyền ở bên cạnh hắn đã nhiều năm, có thể trường kỳ ở bên người mặt lạnh này vẫn mỉm cười ôn nhuận như cũ, cũng là chuyện tương đối khó khăn a.
Bên này Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn vừa dùng xong bữa, rèm buồng trong đã bị Xuân Hoa vén lên, sắc mặt không tốt xem, Vân Khanh lau lau tay một chút, hỏi, “Làm sao vậy?”
Xuân Hoa do dự một chút mới chậm rãi nói, “Tiểu thư, cô gia, Phương di nương cầu kiến!”