Edit: Trảm Phong
Nghe xong cái chuyện xưa kết thúc hơi thảm đạm này, tâm tình Vân Khanh hơi có chút trầm trọng, mặc dù tổ tiên Phong Lam Cẩn không hối hận quyết định ban đầu, nhưng nếu như tận mắt thấy hậu nhân hắn bởi vì cử động của hắn năm đó mà chịu dày vò chỉ sợ tâm tình của hắn tuyệt đối sẽ không tốt.
Vì đó, Phong gia đã hy sinh quá nhiều, những người đứng đầu hậu cung kia cũng không thích mũ phượng hoàng hậu lạnh như băng kia, nếu hoàng đế đã căm hận Phong gia như vậy, làm sao lại sủng ái cô gái Phong gia, chỉ sợ cùng quý phi hôm nay không khác đã nhận hết lạnh nhạt đi.
Phong Lam Cẩn hơi trầm thống nói, “Phong gia nhiều hoàng hậu, cho tới bây giờ cũng không có sinh hạ lân nhi, hoặc chính là chưa từng có hài tử, hoặc chính là bị sẩy thai, cho dù sinh hạ được một hài nhi cũng đều trời sinh ngu đần hoặc là thân mang tàn tật, cho tới bây giờ liền không có một ai, không có một hoàng tử nào thân thể khoẻ mạnh…”
Chậm rãi cầm tay của hắn, Vân Khanh thấp giọng nói, “Không phải là bọn họ sai!”
Nàng thực tại hiểu rất rõ đám người hoàng thất kia, vì đạt tới mục đích không từ thủ đoạn nào, người nếu có lòng hại ngươi, cho dù ngươi có thể trốn được nhất thời làm sao có thể trốn được cả đời? Hơn nữa mỗi cô gái Phong gia đều là chính cung nương nương, nếu sinh hạ hoàng tử, lại có Phong gia ở sau lưng ủng hộ, đến lúc đó nói không chừng sẽ đổi trời, đây là điều hoàng thất cân nhắc a.
Máu lạnh lại vô tình. Nhớ tới hài nhi của mình chưa thể thuận lợi đi vào nhân gian, trong con ngươi Vân Khanh thoáng hiện lên một tia sắc bén trầm thống, tay cầm tay Phong Lam Cẩn không khỏi nắm chặt, nàng hận, hận không thể ăn thịt uống máu Quân Ngạo, nhưng là sau khi nàng sống lại không có năng lực báo thù, chỉ có thể trơ mắt nhìn cừu nhân nàng muốn giết chết ở trước mắt đắc ý đường hoàng lắc lư, mỗi lần nhìn thấy gương mặt hắn, nàng đều có xúc động thị huyết.
“Khanh nhi…” Hắn hơi kinh ngạc nhìn đáy mắt nàng âm u cùng hung ác tuyệt sát ý lạnh như băng.
Thanh âm của hắn giống như là một đạo ánh sáng xuyên thấu âm u trong lòng nàng, nàng hơi sững sờ hồi thần, mí mắt không khỏi thõng xuống, thản nhiên nói, “Ta biết rõ một chút uy hiếp cùng thế lực sau lưng Quân Ngạo, nói không chừng có lẽ có thể giúp chàng!”
“Nàng biết ta muốn làm cái gì?” Phong Lam Cẩn từ trong hồi ức đã tỉnh hồn lại, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng nhướng mày cười nói.
“Phong gia cùng hoàng thất cơ hồ là một cái bế tắc, căn bản là không thể nào điều giải, cho nên nếu muốn bảo trụ Phong gia nhất định phải phá hủy hoàng thất!” Vân Khanh mặt mày lạnh lùng, đôi mắt tĩnh mịch sóng ngầm bắt đầu khởi động, nàng lạnh lùng cười một tiếng, “Hoàng thất sớm nên vì chính mình ngu xuẩn trả giá thật lớn!”
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn phá hủy hoàng thất, chỉ là Khánh Viễn Đế đại khái là không thể làm gì đối với Phong gia, hắn đã già coi như là có lòng cũng vô lực, nhưng thái tử Quân Ngạo là một tai hoạ ngầm, hắn luôn luôn xem ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu không thể rút ra, chỉ sợ hắn ngủ cũng sẽ không yên ổn, nếu hắn đăng cơ, Phong gia nhất định phải diệt không thể nghi ngờ!”
Không có ai có thể ngăn cản một đế vương điên cuồng!
“Cho nên Quân Ngạo phải chết!” Tay Vân Khanh nắm thành quyền sít sao nắm lại, cằm nàng giương cao, mang theo độ cong bén nhọn cùng ngạo nghễ. Xương ngón tay trắng bệch, ánh mắt sắc bén như điện làm cho người không dám nhìn thẳng, lạnh lùng nói, “Mẫu tộc Quân Ngạo cũng không tính là cường đại, mẫu tộc mẫu thân của hắn Hiền phi nương nương Phương Ngữ Yên chỉ là thủ lĩnh cấm vệ quân, không đủ gây sợ. Chính thức cần kiêng kỵ chính là bản thân Quân Ngạo, hắn dã tâm bừng bừng thuở nhỏ liền bắt đầu thu thập một chút tình báo, tổ chức ngầm cường thịnh, một trong số thủ hạ khôn khéo nhất trong tay là thủ hạ Hà lão tướng quân tín nhiệm nhất Phương Ẩn. Còn có một là lão tiền bối ẩn cư nhiều năm không hỏi thế sự có danh xưng ‘đa mưu túc trí hơn người’ là Tống Tử Tinh, còn có bên cạnh mấy vị hoàng tử đều có người hắn an bài, Quân Ngạo tâm trí kiên không phải người thường có thể nghĩ, đối với tính người vô cùng lý giải, có thể nói vì thu phục những người này hắn phí sức phí tâm tư, để thu phục hắn có thể lấy thân phận bình dân tương giao, dù là vì thế tốn hao nhiều năm đều sẽ không tiếc, chỉ cần có thể có lợi cho tiền đồ cẩm tú cuiả hắn. Để cho chàng không nghĩ tới là…” Ánh mắt Vân Khanh như điện bắn thẳng đến Phong Lam Cẩn, tiếng nói nàng ám trầm như băng, “Chàng vĩnh viễn đều không thể tưởng được, đại nội tổng quản Toàn Phúc Khánh Viễn Đế tín nhiệm nhất… Hắn thật ra là người của Quân Ngạo!”
Con ngươi Phong Lam Cẩn thay đổi mấy lần, trong miệng Vân Khanh thốt ra một cái tên tay của hắn trên xe lăn thêm căng thẳng, những người kia hắn ngày thường cũng đều có nhiều tiếp xúc, Hà lão tướng quân là phụ thân Hà Tất Thắng, trong tay nắm giữ binh quyền hai mươi vạn đại quân, mà Phương Ẩn là thuộc hạ hắn tín nhiệm nhất, tâm thần hắn không khỏi rùng mình, nếu là Hà lão tướng quân xảy ra chuyện gì, có khả năng tiếp thu hai mươi vạn đại quân này nhất chính là Phương Ẩn.
Còn có đại danh Tống Tử Tinh hắn lại càng như sấm bên tai, nghe nói hắn cũng là văn nhân nổi tiếng, ngay cả Khánh Viễn Đế đều ba lần đến mời đều không thể thỉnh động hắn, lại chưa từng nghĩ Quân Ngạo thế nhưng thành công. Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là Toàn Phúc Khánh Viễn Đế tín nhiệm nhất dĩ nhiên là người của Quân Ngạo.
Nghĩ tới danh vọng mấy người này ở trong triều, trong cung cùng dân gian, con ngươi Phong Lam Cẩn chuyển ám cực nhanh, xem ra Quân Ngạo so với ngoài mặt càng thêm thâm trầm a. Thậm chí ngay cả Toàn Phúc đi theo Khánh Viễn Đế nhiều năm như vậy cũng có thể thu mua.
Những tin tức này Phong Lam Cẩn chưa bao giờ biết được, dùng năng lực tài lực của hắn cũng không có nhận được tin tức… Khanh nhi làm sao sẽ biết được?!
Vân Khanh làm sao có thể không biết, môi nàng bất giác câu dẫn một nụ cười lạnh như băng, chén độc dược trong lãnh cung lúc trước là Toàn Phúc kia rót hết đấy!
Lời thề của nàng vẫn còn vang ở bên tai, nàng nói tiếp, “Ngoại trừ Quân Ngạo, Khánh Viễn Đế còn có hai đứa con trai, Ngũ hoàng tử Quân Mạc là hoàng tử có cơ hội cùng Quân Ngạo vật lộn một lần nhất, mẫu thân của hắn Thục phi An Thục Lan từ ngày vào cung vẫn bị Phương Ngữ Yên ức hiếp, vì xông ra nhất khẩu ác khí nàng liên tục âm thầm vì Quân Mạc mưu tính. Khánh Viễn Đế cũng không phải người ngu, vì không để cho Quân Ngạo cùng Hiền phi kiêu ngạo phong phụ thân An Thục Lan là cấm vệ quân Phó thống lĩnh, hơn nữa còn đề bạt ca ca hắn làm Uy Võ tướng quân, thực lực hai cá nhân tương đối mạnh, hơn nữa những năm gần đây Quân Mạc một mực trấn thủ biên quan, đoạn thời gian này thái tử vinh sủng không ngừng, chỉ sợ Thục phi nương nương trong khoảng thời gian này sẽ nghĩ biện pháp để cho Ngũ hoàng tử hồi kinh. Đến lúc đó hai người bọn họ tuyệt đối sẽ đấu lưỡng bại câu thương, cho dù không phải là lưỡng bại câu thương, một trong số đó cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bối cảnh thế lực hai người đều rất mạnh, đấu ai thắng ai thua đều là không biết được, nói như vậy chúng ta có thể từ trong mưu lợi.”
“Còn có Tam hoàng tử Quân Ly, hắn là hoàng tử tiên hoàng hậu khó sinh mà ra đời, Khánh Viễn Đế mặc dù vẫn đối với hắn chẳng quan tâm, nhưng là tiên hoàng hậu dù sao cũng là thê tử kết tóc của hắn, hắn đối với tiên hoàng hậu vẫn có vài phần tình cảm, cho nên ta không tin hắn đối với Quân Ly thật sự lãnh đạm như ngoài mặt, chàng cũng có thể quan sát hắn nhiều một chút, nói không chừng có giá trị lợi dụng. Ta biết tạm thời chỉ như vậy, nếu là có chỗ dùng chàng liền ghi nhớ, chờ ta nhớ lại thêm sẽ nói cho chàng biết.”
Ánh mắt Phong Lam Cẩn nhìn Vân Khanh trở nên cực kỳ quái dị, tiếng nói hắn khàn khàn, trong ánh mắt mang theo vài phần dè dặt tìm kiếm, “Những thứ này… Nàng làm sao mà biết được?” Không phải là hắn hoài nghi Vân Khanh, mà là những chuyện này đều là một chút bí mật không muốn người biết, nhất là… Nàng thế nhưng hiểu rõ vô cùng mấy vị cấp trên trong hoàng cung, ngay cả sau lưng bọn họ sẽ làm ra cử động gì đều rõ ràng tường tận, phảng phất nàng đã cùng bọn họ hiểu biết rất nhiều năm vậy…
Thân thể Vân Khanh đột nhiên run lên, những thứ hắc ám nhớ lại kia giống như là thủy triều tuôn ra, cơ hồ muốn đem nàng bao phủ, nhớ tới chính mình đã từng hèn mọn, đã từng nỗ lực nịnh nọt bên cạnh mỗi người, nhưng là nàng phát hiện nàng sai thái quá, hèn mọn như nàng vậy chỉ sợ sẽ chỉ làm người càng thêm xem thường mà thôi.
Hàm răng cắn khanh khách rung động, nàng phải nói thế nào với Phong Lam Cẩn, đủ loại chuyện kiếp trước, nàng nên nói thế nào cho Phong Lam Cẩn, nàng đã từng làm cho người xem thường như vậy… Càng nói không nên lời chính là nàng đã từng có hài tử cùng Quân Ngạo, mặc dù đó là chuyện tình đời trước, hiện tại cổ thân thể này của nàng vẫn là băng thanh ngọc khiết như cũ, nhưng nàng không qua nổi cửa ải trong tâm khảm mình.
Nàng không dám xác định Phong Lam Cẩn đến tột cùng có để ý hay không.
Chỉ sợ là nam nhân ai cũng sẽ ngại a… Vân Khanh có chút chán ghét chính mình, sau khi trọng sinh nàng chưa từng để ý qua cảm thụ cùng cái nhìn của người khác như vậy? Hôm nay đối mặt Phong Lam Cẩn nàng lại im lặng!
Nàng sợ… Sợ trong mắt của hắn sẽ lộ ra chán ghét cùng ghét bỏ, cái thời đại này chính là như vậy, nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường, nhưng các cô gái đừng nói là gả cho người, coi như là chưa gả mà vị hôn phu đã chết, tái giá cũng sẽ trở thành thay đổi thất thường trong mắt người đời!
Mu bàn tay đột nhiên ấm áp, ánh mắt Vân Khanh mê man xen lẫn từng tia sợ hãi, Phong Lam Cẩn nhìn trong lòng đau xót, hắn khẽ mỉm cười, nháy mắt, Thanh Loan cùng Thanh Yểm liếc mắt nhìn nhau biến mất trong phòng. Hắn nhẹ nhàng thở dài, con ngươi tối sầm lại, đối với việc nàng giấu giếm có chút tổn thương nhưng cũng rất thông cảm, nàng mặc dù gả cho hắn, nhưng cũng không có nghĩa là mọi chuyện cần thiết đều muốn cùng hắn thẳng thắn.
Hắn cũng giống vậy không phải còn có chuyện chưa thẳng thắn cùng nàng sao? Nói thí dụ như mẫu thân tiểu Ưu là ai…
“Không muốn nói đừng nói, ta sẽ đợi đến lúc lúc nàng muốn nói!” Hắn ôn nhuận cười nhìn Vân Khanh, nhìn thấy con ngươi như giếng cổ của nàng nổi lên gợn sóng, con mắt sắc chợt lóe, khóe môi câu dẫn nụ cười trêu tức, trêu chọc, “Như vậy liền cảm động?”
Vân Khanh thu lại ý cười, cảm động vừa bốc lên trong lòng thoáng cái liền biến mất vô ảnh vô tung…
“Đúng rồi, chàng phòng bị Quân Ngạo chút ít, hắn luôn muốn đánh chủ ý với Hân Duyệt, tốt nhất nhanh đem Hân Duyệt gả ra ngoài, nếu không Quân Ngạo sẽ không buông tha đâu. Hắn vì có thể kéo chân chàng sẽ không tiếc tiêu phí giá cao khổng lồ, cưới Hân Duyệt đối với hắn trăm lợi không hại, cho dù không thể dùng Hân Duyệt lôi kéo chàng, dùng thái độ của chàng cùng người nhà đối với Hân Duyệt chỉ sợ hắn sẽ lợi dụng Hân Duyệt đến kiềm chế mọi người.” Vân Khanh nhớ tới kiếp trước Quân Ngạo cưới Phong Hân Duyệt sau đó đối với nàng không cưng chiều không nâng đỡ, nhưng thái độ cũng không tính là lãnh đạm con mắt không khỏi nheo lại, “Hắn vì đạt tới mục đích của mình thật sự sẽ không từ thủ đoạn nào!”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn cũng khẽ ngưng tụ, hắn vẫn luôn biết rõ Quân Ngạo đánh chủ ý Hân Duyệt, nhưng là nhiều lần đều bị hắn ngăn cản, tục ngữ nói minh thương dễ tránh,ám tiễn khó phòng, người khác có lòng muốn đối phó ngươi chỉ sợ thật là tránh không khỏi, xem ra thật sự nên vì Hân Duyệt chọn một mối hôn sự.
Hân Duyệt dường như đối với Thanh Tiêu ấn tượng không tệ đây…