Thừa Tướng Phu Nhân

quyển 3 chương 42: trừng trị phương du

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Trảm Phong

“Tiền Nhu!”

Phương Du trừng to mắt không dám tin nhìn nàng ta, nhìn thấy nàng cúi đầu khép mắt một bộ dáng thành thật tức đến đau sườn. Nàng bị Tử Khâm cùng Mặc Trúc chế trụ, vốn vẫn còn giãy giụa, nghe được lời Tiền Nhu nói lại không còn động nữa, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy chỉa về phía nàng ta, giống như là muốn mắng to lên lại tức đến một chữ đều phun không ra, tức đến chỉ có thể xoa ngực hít sâu.

Vân Khanh cũng không nghĩ tới Tiền Nhu không có thay Phương Du nói chuyện, đáy mắt nàng hơi động một chút, trên mặt lại bất động thanh sắc, quả nhiên liền nghe Tiền Nhu đón lời thản nhiên nói, “Lời của Mặc Trúc muội muội thật là không giả, nhưng Lục Uyển muội muội cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ sai, nàng là một nô tì không giữ bổn phận, di nương dạy dỗ nàng một chút cũng là phải làm, chỉ là lỡ tay đem Lục Uyển muội muội đánh chết thôi, hơn nữa…”

Thanh âm Tiền Nhu dừng một chút, bộ dạng phảng phất có chút khó xử.

Quả thực là một đám nói bậy, dạy dỗ một chút là có thể đem người giết chết? Đây đâu phải dạy dỗ người hầu?

Lông mày Phong Hân Duyệt dựng lên định giận dữ mắng mỏ, lại bị Vân Khanh kéo tay áo. Phong Hân Duyệt không hiểu nhìn Vân Khanh, thấy vẻ mặt Vân Khanh mây trôi nước chảy, phảng phất Thái Sơn áp đỉnh cũng không thể làm nàng thay đổi, khóe miệng Phong Hân Duyệt giật giật liền không nói gì thêm.

Vân Khanh nhìn mảnh vụn đồ sứ đầy đất, cùng bị Lục Nhi phủ mền lên thi thể Lục Uyển, nàng sai sử bà tử ngoài cửa đem thi thể Lục Uyển mang ra, sau đó tìm cái ghế ưu nhã ngồi xuống, giữa cả phòng bừa bộn, nàng đoan trang lạnh nhạt tôn quý cùng cả gian phòng không hợp nhau, có ánh mặt trời nhàn nhạt từ cửa sổ tiến đến rơi vào trên người của nàng, cả người nàng tỏa sáng giữa hào quang, nhìn càng thêm thánh khiết, cùng nàng đối lập, đám người Phương Du nhất thời liền trở nên bình thường.

Con ngươi Phong Hân Duyệt chợt lóe, nhớ tới ngụ ý mẫu thân bảo nàng đi theo đại tẩu, không để lại dấu vết đứng ở sau lưng Vân Khanh, quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Nhẹ nhàng phất ống tay áo, Vân Khanh ra hiệu Tiền Nhu.

“Ngươi nói tiếp.”

“… Hơn nữa…” Tiền Nhu đón lấy lời, cúi đầu thản nhiên nói, “Phương di nương đối xử với Lục Uyển muội muội đã đủ nhân từ, trước đó vài ngày di nương phát hiện trong phòng thiếu một cây ngọc trâm bích sắc, có để cho nô tỳ tìm trong phòng, nô tỳ tìm nửa ngày cũng không tìm được, mà ngày kế Lục Uyển muội muội liền thêm bộ váy mới…”

“Ngươi câm miệng!” Lục nhi nghe không nổi nữa, nàng đứng lên căm tức nhìn Tiền Nhu, “Tiền Nhu, ngươi cũng là nữ quan trong nội cung ra ngoài, có một số việc không cần ta nói ngươi cũng nên hiểu nhất mới phải, Lục Uyển người cũng đã đi, ngươi cần gì phải vũ nhục nàng như vậy? Nàng đã từng là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Đại thiếu gia, có chút để dành cũng là bình thường, ngươi sao lại hoài nghi là Lục Uyển động vào đồ của di nương? Mất đồ, ta cùng Lục Uyển như tỷ muội chung đụng vài chục năm, ban đầu ở bên cạnh Đại thiếu gia hầu hạ, bên cạnh Đại thiếu gia có bao nhiêu thứ đồ tốt? Ngày lễ ngày tết Đại thiếu gia chưa bao giờ từng bạc đãi hai người chúng ta, càng có vài quan viên tới bái phỏng Đại thiếu gia cũng sẽ cho chút ít khen thưởng, bọn ta ở bên cạnh Đại thiếu gia, khen thưởng tự nhiên không phải ít. Những năm qua cũng dài kiến thức, ngươi nói di nương bị mất đồ?” Lục Nhi cười nhạo một tiếng, “Di nương ban đầu vào phủ thế nào, những ngày này cũng không cùng nhà mẹ đẻ qua lại, có thể có vật gì tốt có thể làm cho Lục Uyển động tâm? Không phải là ta muốn nói gì, đừng nói là một cái trâm ngọc bích nho nhỏ, chính là ngọc quan trên đỉnh đầu đặt ở nơi nào cũng phải nghĩ kĩ có thể để cho bọn nô tỳ động tâm hay không, mất đồ, thời điểm còn là người hầu bên cạnh Đại thiếu gia có vật gì tốt mà chưa thấy? Nếu Lục Uyển có tâm tư kia sao Thanh Trúc viên của Đại thiếu gia cho tới bây giờ cũng không có truyền ra sự kiện ăn trộm? Tiền Nhu, nói chuyện là phải có căn cứ, vu oan một người đã ra đi như ngươi, ngươi có ý gì?!”

Con ngươi Vân Khanh thoáng hiện lên một tia tán thưởng, nhịn không được nhìn Lục Nhi nhiều một cái.

Thấy Lục nhi sắc mặt phẫn nộ, nước mắt tràn mi, trong thương tâm lộ ra quật cường. Lại nhìn Tiền Nhu một bộ không gợn sóng, trong lòng Vân Khanh khe khẽ thở dài, vẫn là quá non chút…

Tiền Nhu lại mỉm cười, căn bản không vì Lục nhi nói một phen mà dao động, nàng nhàn nhạt kinh ngạc nói, “Lục nhi muội muội chỉ sợ đa tâm, ta khi nào đã nói là đồ trang sức của di nương là bị Lục Uyển muội muội trộm?”

“Ngươi!” Lục Nhi nghẹn đỏ mặt, lời của nàng vốn chính là làm cho người ta nghĩ đến phương diện kia, không phải sao?!

“Ta còn chưa nói hết đâu, Lục Nhi muội muội sao cuống cuồng bắt đầu thay Lục Uyển muội muội cãi lại như vậy rồi?” Tiền Nhu khẽ mỉm cười, trong lời nói đầy ám chỉ, “Ta chỉ là muốn nói, ta theo lời di nương đi thăm dò mới phát hiện thì ra là Lục Uyển muội muội xem di nương không vừa mắt, lúc này mới sai sử tiểu nha đầu len lén dấu đi ngọc trâm của di nương. Di nương khoan dung, cũng không truy cứu thêm, ai biết Lục Uyển muội muội thế nhưng cho rằng di nương sợ nàng, ngày thường không hảo hảo dụng tâm làm việc cũng thôi, còn cả ngày châm chọc di nương không được sủng ái, cười nhạo di nương liếm mặt mới vào Phong gia. Lục nhi muội muội, ngươi cũng biết, di nương nhà chúng ta cũng là phụng thánh chỉ mới vào Phong gia, ý chỉ của bệ hạ há nàng một nô tì có thể xen vào? Di nương nhìn Lục Uyển muội muội nhiều lần bất kính đối với bệ hạ đã nói nàng vài câu, ai ngờ Lục Uyển muội muội chẳng những không nghe còn tiếp tục làm trầm trọng thêm, di nương cũng là vì phòng ngừa Lục Uyển muội muội họa từ miệng mà ra đến lúc đó không những mất tính mạng, còn làm liên lụy tới Phong gia, lúc này mới hạ nhẫn tâm dạy dỗ nàng một phen.”

Tiền Nhu mỉm cười, tiếp tục nói, “… Di nương vốn chỉ là muốn làm cho Lục Uyển muội muội ý thức được sai lầm của mình, ai biết không cẩn thận thế nhưng đem đồ nện vào trên đầu Lục Uyển muội muội, lúc này mới dẫn phát một cái mạng. Lại nói tới di nương cũng sợ hãi a, nhìn thấy trên đầu Lục Uyển muội muội đều là máu sợ hết hồn liền phân phó nô tỳ đi mời đại phu, ai ngờ Lục Uyển muội muội bạc mệnh, ta chân trước mới vừa động, nàng chân sau liền tắt thở…” Nói xong lời cuối cùng bộ dáng Tiền Nhu thập phần tiếc hận.

“Ngươi!” Lục Nhi đã nói không ra lời, chẳng lẽ nàng nói Lục Uyển xem thường Phương di nương là chính xác, nói nàng đối với Phương di nương bất kính là chính xác, nói nàng đối với bệ hạ miệng ra bất kính là chính xác?!

Tiền Nhu đem bệ hạ kéo ra ngoài, chuyện này đã phức tạp hóa lên.

Người ta là vì bảo vệ danh tiếng bệ hạ, vì bảo vệ lợi ích Phong gia, chẳng lẽ ngươi nói nàng sai rồi?!

Phương Du nhìn Tiền Nhu vòng vo mấy câu xoay chuyển càn khôn, phẫn uất trong lòng vừa rồi sớm đã biến mất không thấy gì nữa, nàng chậm chạp lấy tay quét tới cánh tay Tử Khâm cùng Mặc Trúc, một bộ ghét bỏ, lúc này mới khoan thai nói, “Đúng vậy, một tiện tỳ cũng dám vọng nghị hoàng thất, chết không có gì đáng tiếc! Giết nàng, ta còn ngại ô uế tay của mình đấy.”

Phong Hân Duyệt trừng to mắt nhìn Tiền Nhu, không nghĩ tới mình cho rằng là một cái tử cục đến trong miệng người khác thế nhưng nói vài lời liền phá vỡ toàn bộ, chẳng những phá vỡ hơn nữa còn cho ngươi biết rất rõ ràng nàng đang nói dối lại cũng không có cách nào trừng trị nàng, quả thực làm cho nàng trợn mắt há mồm đồng thời lại để cho nàng sinh lòng cảnh giác.

Một người như vậy đặt ở nhà bọn họ… Hiền phi đến tột cùng là có tâm tư gì?!

Nàng không khỏi nhìn lại Vân Khanh, đã thấy Vân Khanh vẫn mỉm cười ngồi như cũ, trên mặt lại càng không gợn sóng.

Thấy vậy, Phong Hân Duyệt hơi sững sờ, đáy mắt lại toát ra vài phần sùng bái cùng kính nể.

Gặp chuyện không hoảng hốt, bình tĩnh tỉnh táo.

Cũng chỉ có cô gái như vậy mới có thể xứng đôi ca ca như thiên nhân của nàng đi.

Không trách được ca ca luôn không thích nữ sắc sẽ động tâm đối với tẩu ấy, không trách được cha mẹ luôn luôn không chấp nhận ai ngoại trừ người Phong gia sẽ đối với nàng thập phần hữu hảo. Không trách được cái ‘người chết’ kia mặc dù ngày ngày cũng không hay nói gì, lại đem biểu muội này treo ở trong lòng. (người chết: chỉ Bạch Thanh Tiêu)

Phong Hân Duyệt hít sâu một hơi, hiểu được mục đích mẫu thân để cho nàng đi theo đại tẩu tới nơi này, mẫu thân là muốn cho nàng học chút bản lãnh của đại tẩu, về sau gả đi mới sẽ không bị người khắp nơi chế trụ.

Trong lúc suy tư, liền nghe Phương Du tiếp tục lớn lối, “Hừ, một tiện tỳ mà thôi, cho dù chuyện gì cũng không phạm, chẳng lẽ ta làm chủ tử lại không thể trừng trị hay sao? Nô bộc Phong gia phần lớn đều là gia sinh tử đi, khế ước bán thân đều ở trong tay của chúng ta, còn sợ nàng một nha đầu chết tiệt có thể lật lên song gió gì?” Phương Du càng nói đầu óc càng rõ ràng, càng thêm xác nhận vừa rồi Vân Khanh nói báo quan chính là vì dọa nàng.

Nàng nhịn không được hung hăng trợn mắt nhìn Vân Khanh, nếu không có Tiền Nhu ở bên người đề điểm, nói không chừng nàng thật sự sẽ bị Vân Khanh lừa gạt không chừng.

“Thiếu phu nhân không phải là muốn báo quan sao, vậy thì đi báo đi, đừng nói là đến nha môn, cho dù đến Hình bộ, Hình bộ thượng thư đại nhân nếu biết được tiện tỳ này cũng dám vọng nghị hoàng thất, chỉ sợ đều chịu không được nàng! Tiện tỳ này đến trong viện của ta, ta chính là chủ tử của nàng, làm chủ tử lại không thể trừng trị tiểu nha đầu à? Quả thực chê cười!”

Vân Khanh nhàn nhạt nhếch khóe môi, trêu tức nhìn Phương Du, “Chủ tử?”

Lời nói Phương Du nghẹn lại, sắc mặt xanh mét.

Vân Khanh từ trên ghế đứng dậy, nhìn lên trò khôi hài trước mắt, thản nhiên nói, “Phương di nương hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen chẳng phân biệt được thị phi, ngươi cho rằng bản phu nhân nếu muốn tra còn không tra ra dấu vết để lại? Trong nhà này cũng không chỉ có một Tiền Nhu hầu hạ, trong phòng nhiều nha đầu bà tử như vậy, nếu mọi người ngôn từ nhất trí, ngươi cho rằng người trong nha môn sẽ tin ai?”

Sắc mặt Phương Du tái đi, gắt gao nhìn thoáng qua Mặc Trúc vừa rồi bị nàng cho một cái tát.

Mặc Trúc là người Phong gia, không! Phải nói trong viện tử này ngoại trừ Tiền Nhu tất cả nha hoàn bà tử đều là người Phong gia, chỉ cần Vân Khanh mở miệng, tất cả mọi người sẽ cùng theo lời nàng nói, ai cũng sẽ không quản chuyện đến tột cùng là như thế nào, có thể nhân cơ hội bợ đỡ được thừa tướng phu nhân, đó chính là cái cơ hội lớn.

Nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn Tiền Nhu, đã thấy Tiền Nhu cúi thấp đầu, trầm mặc không nói.

Phương Du phẫn hận trừng Vân Khanh, lại thông minh lựa chọn trầm mặc.

Vân Khanh phảng phất không nhìn thấy ánh mắt Phương Du căm hận, đứng dậy liền thản nhiên nói, “Mệnh nha đầu cũng là mệnh, Phương di nương ngươi hại người còn ngụy biện, chẳng bằng trực tiếp thừa nhận ta ngược lại sẽ xem trọng ngươi hơn.”

Vân Khanh trực tiếp mang theo Mặc Trúc cùng Tử Khâm còn có Lục Nhi ra khỏi phòng, cửa đã sớm tụ tập phần đông quản sự mẹ cùng thô sử cho bà tử.

Vân Khanh phân phó Phương Du bà tử trong sân, “Phương thị phạm sai lầm, cấm túc tháng một. Không có ta cùng tướng gia cho phép, không cho phép Phương thị ra khỏi phòng nửa bước, hiểu chưa?”

Thô sử bà tử nhìn ánh mắt Vân Khanh nhàn nhạt hàm chứa uy nghiêm nhè nhẹ, không tự giác cúi đầu xuống, “Nô tỳ nhớ kỹ.”

“Tiền Nhu làm thiếp thân nha hoàn của Phương di nương lại không có trách nhiệm đốc thúc chủ tử, chủ tử làm ra chuyện còn tìm cách che giấu, cứ thế mãi không biết sẽ gây ra hậu quả gì, trượng trách mười đại bản, để cho quản sự nha đầu bà tử trong phủ đều đến xem hình.”

Bà tử tâm thần rùng mình, vội cúi đầu xác nhận.

Thời điểm Vân Khanh mang theo mấy người Phong Hân Duyệt ra khỏi viện tử, một đám quản sự ma ma đều đã đến, nghe được Vân Khanh phân phó, mấy ma ma quản sự liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu thật nhanh.

Vân Khanh phảng phất không nhìn thấy, đơn giản phân phó vài câu liền mang theo mấy người Phong Hân Duyệt ly khai.

Đến Thanh Trúc viên, nhìn khuôn mặt Phong Hân Duyệt nghi hoặc, Vân Khanh phất phất tay làm cho mọi người hầu hạ bên cạnh đi xuống.

Phong Hân Duyệt ngồi ở đối diện Vân Khanh, nhìn thấy không có người vội vàng để chén trà trong tay xuống, bắt lấy tay Vân Khanh, “Đại tẩu, tẩu hôm nay tại sao không có đem Phương di nương xử trí, bệ hạ đem nàng đem thả đến Phong gia chúng ta khẳng định không có hảo tâm, tẩu trực tiếp dùng chuyện Lục Uyển đem nàng xử trí chẳng phải là tất cả đều vui vẻ?”

Vân Khanh mỉm cười lắc lắc đầu, “Nào có đơn giản như vậy.” Nàng nhấp một ngụm nước trà nhẹ giọng giải thích cho Phong Hân Duyệt, “Chuyện hôm nay thứ nhất chúng ta không có bắt được chứng cứ thiết thực, lỗ mãng liều lĩnh như vậy coi như bẩm báo bệ hạ cũng không thể đuổi đi Phương thị, sau lưng Phương thị có núi dựa Phương gia, nếu không có bắt được chứng cứ nàng phạm sai lầm, cứ như vậy trừng trị nàng, người của Phương gia bất kể là mặt mũi hay là thật lòng yêu thươngPhương Du cũng khó có khả năng làm như không thấy, đến lúc đó tất nhiên sẽ đến Phong gia đòi công đạo…”

“Chúng ta còn sợ Phương gia hay sao?”

“Cũng không phải vấn đề có sợ hay không.” Vân Khanh dựa người trên cái gối lớn sau ghế, khẽ mỉm cười nói, “Có lý đi khắp thiên hạ, chúng ta không có chứng cớ liền đem Phương Du xử trí, tại cái chứ ‘lý’ chân đứng không vững, đến lúc đó Phương gia sẽ cắn ngược lại một cái, nói Phong gia chúng ta ỷ vào thân phận thừa tướng ỷ thế hiếp người, ca ca muội ở trong triều danh vọng rất cao, nhưng cũng có kẻ đố kỵ nhìn hắn không vừa mắt, đến lúc đó chúng bỏ đá xuống giếng, khó tránh khỏi làm cho dân chúng cho là chúng ta ỷ thế hiếp người, tạo thành cục diện bị động chúng ta lấy mạnh hiếp yếu.”

Phong Hân Duyệt rũ mí mắt xuống như có điều suy nghĩ.

Vân Khanh xoa nắn chén trà tử sa, thản nhiên nói, “Huống chi chỉ là chết một nha đầu mà thôi, chẳng lẽ muội thật cho là có thể làm cho Phương Du đền mạng sao? Cuối cùng cũng chỉ là bồi chút ít ngân lượng cho xong việc thôi, Phương Du có câu nói rất đúng, khế ước bán thân của Lục Uyển là ở Phong gia, bán cho nhà chúng ta chính là người phủ chúng ta, phạm sai lầm thì đánh chết dù là quan phủ cũng không thể truy cứu. Nếu chuyện đã căn bản không thể nháo lớn, chúng ta cần gì phải làm việc vô dụng, chẳng bằng khiển trách nho nhỏ một phen, cho nàng chút giáo huấn. Có chuyện tình ngày hôm nay, lần sau Phương Du lại làm chuyện gì đều phải nghĩ kĩ thân phận của mình.”

Phong Hân Duyệt lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

“Đại tẩu. Tẩu thật lợi hại.” Hai mắt Phong Hân Duyệt bốc lên ngôi sao nhỏ sùng bái nhìn Vân Khanh, “Mới một lát liền đem chuyện nghĩ hiểu, còn nghĩ ra biện pháp giải quyết, không trách được mẫu thân suốt ngày nói để cho ta học với tẩu một chút.”

Vân Khanh mím môi cười một tiếng, trêu tức nói, “A? Phải không?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Phong Hân Duyệt không có nhìn thấy đáy mắt Vân Khanh lóe lên hào quang, bị kích động nói, “Không chỉ là mẫu thân, chính là Bạch Thanh Tiêu cũng nói ta học một chút với tẩu, nói tẩu thông minh…” Nói xong Phong Hân Duyệt liền cong môi, hừ một tiếng, bất mãn nói, “Bộ dáng rất xem thường ta, tẩu cũng không biết sắc mặt kia có bao nhiêu đáng giận…”

Vân Khanh mím môi cười một tiếng.

“Ai nha, vậy là ai ở trước công chúng dưới con mắt bao người cùng đại ca ta thổ lộ đây?” Vân Khanh dựa trên gối, thích ý nói, “Nguyên lai là ta hiểu sai ý a, thì ra là đại tiểu thư nhà chúng ta chán ghét đại ca ta như vậy, ngô… hai nhà đều đã trao đổi thiếp canh, cũng định xuống, bắt đầu đưa sính lễ, lúc này đổi ý hình như không còn kịp rồi a, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt a…”

Nàng vừa nói nhìn thấy vẻ mặt Phong Hân Duyệt biến đổi, thấy bộ dáng nàng xấu hổ và giận dữ, đáy mắt liền nổi lên ấm áp vui vẻ.

Phong Hân Duyệt ngày thường dù lại hào sảng rộng rãi cũng là nữ nhi gia, lúc này mắc cỡ, trên mặt đều nổi lên một tầng đỏ ửng, nàng đứng lên nhìn Vân Khanh mỉm cười, mạnh mẽ dậm chân một cái, “Đại tẩu, tẩu xấu lắm, người ta không thèm nghe tẩu nói nữa.” Nói xong ngay cả lễ cũng không có hành liền chạy ra ngoài.

Vân Khanh ở phía sau nàng cười lắc lắc đầu.

Bên kia trong viện nhỏ.

Phương Du căn bản cũng không biết Vân Khanh cấm chân nàng, nàng ta làm ổ ở trong phòng tức giận đập đồ, chờ đến đồ sứ trong nhà có thể đập đều đập xong mới đứng ở trước cửa sổ thở hổn hển.

“Vân Khanh, ngươi đồ tiện nhân này!” Nàng mắt thấy không có đồ vật còn có thể lại đập, mạnh mẽ nhấc bàn, ấm trà cùng trà cụ trên bàn toàn bộ đều rơi trên mặt đất, rơi nát bấy, Phương Du vẫn còn không hết hận, mắt đỏ nổi giận mắng, “Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!”

Trong phòng đã là một mảnh hỗn độn, cơ hồ không có vị trí đặt chân. Tiền Nhu thấy trong phòng đổ vỡ không sai biệt lắm, oán hận của Phương Du cũng bớt chút mới nhàn nhạt bước vài bước tới, khuyên lơn, “Di nương, coi chừng lật thuyền. Ngài tức giận mắng thiếu phu nhân như vậy, nếu truyền đến trong tai tướng gia còn không biết sẽ như thế nào, ngài cũng biết hôm nay tướng gia bị Vân Khanh mê tâm, ngài làm như vậy thực tại đối với mình rất là bất lợi.”

Trải qua chuyện hôm nay, Phương Du đối với Tiền Nhu đã hoàn toàn không có phòng bị, nàng hoàn toàn tín nhiệm Tiền Nhu, nghe được lời của nàng ta không khỏi dừng động tác lại, nàng có thể không quan tâm cách nhìn cùng địch ý của Vân Khanh, lại không thể không nghĩ tới Phong Lam Cẩn.

“Vậy ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Tiền Nhu chỉ cười không nói, ánh mắt lại không để lại dấu vết nhìn Mặc Trúc đứng một bên không có nhúc nhích.

Lửa giận Phương Du áp chế vừa rồi lại lần nữa bốc cháy lên, nhớ tới vừa rồi tiện tỳ này dám ở ngay trước mặt Vân Khanh chỉ ra xác nhận nàng, nàng hận không thể đánh chết nàng ta, nhưng hôm nay nàng cũng hiểu lúc này không còn là thời điểm sinh sự, chỉ có thể sinh sinh nuốt vào khẩu ác khí này.

Nàng lạnh lùng nhìn Mặc Trúc, “Cút ra ngoài!”

Mặc Trúc cũng không thèm để ý Phương Du lời nói lạnh nhạt, nghe vậy ủy khuất thi lễ liền thối lui ra khỏi gian phòng.

Phương Du ác ngoan nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Ăn cây táo, rào cây sung!”

Tiền Nhu không cho là đúng, người ta vốn chính là người Phong gia, trung với chủ tử của mình nguyên vốn cũng không có sai lầm, đối với người trung thành Tiền Nhu luôn luôn hết sức kính trọng.

“Vì nay kế chỉ có chịu đựng.” Tiền Nhu khuyên lơn Phương Du, “Nô tỳ biết rõ để cho di nương chịu đựng là có chút ủy khuất di nương, nhưng là nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, vốn là thời gian ngài xuất hiện ở Phong gia cũng không đúng, cũng khó trách tướng gia không thích ngài, ngài lúc này ngoan ngoãn nghe lời, đều nói lâu ngày biết nhân tâm, tướng gia lúc này đối với Vân Khanh tốt cũng chỉ là vì nàng là tân nương tử, tướng gia chỉ có một nữ nhi, hơn nữa mẫu thân Phong Vô Ưu là ai, ai cũng không biết, tướng gia một mình sống nhiều năm như vậy, lúc này cưới vợ cũng khó tránh khỏi triền miên ân ái đối với tân nương tử, nam nhân không phải đều như thế này? Chờ qua lúc mới mẻ nhiệt tình, đến lúc đó xem Vân Khanh còn có thể nhảy ra cái gì. Đừng quên, thân phận của ngài tôn quý, lúc này Vân Khanh đúng là thời điểm được sủng nhất, chúng ta cùng nàng đối nghịch nhất định sẽ làm cho tướng gia chán ghét, chẳng bằng trước tránh đi sắc sảo, đợi đến khi Vân Khanh thất sủng ngài tại xuất hiện ở trước mặt tướng gia, dùng thân phận dung mạo của ngài còn buồn tướng gia sẽ không vì ngài khuynh đảo?”

Tiền Nhu gặp nhiều phụ thân tân hôn, vừa mới bắt đầu tự nhiên là ngọt ngọt ngào ngào, càng về sau bởi vì các loại sự tình xuất hiện quá nhiều mâu thuẫn đưa đến hai phu thê từ vốn là cầm sắt hòa minh đến cuối cùng cùng tương kính như băng, những thứ này đều là tất nhiên.

Huống chi, thân phận cùng tướng mạo của Phương Du xác thực không thể kém so với Vân Khanh. Là nam nhân nhìn một mỹ kiều thiếp liều mạng địa vị đến trong phủ để làm nhỏ, phần thâm tình này cũng có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nam nhân, đến cuối cùng coi như không có tình cảm cũng sẽ có vài phần thương tiếc.

“Cho nên di nương, nhất định phải nhịn xuống trước, ngẫm lại Hiền phi nương nương.”

“Cô?” Phương Du có chút khó hiểu Tiền Nhu vào lúc này nhắc tới Hiền phi.

Đáy mắt Tiền Nhu liền thoáng hiện lên một tia thất vọng, nàng đề điểm đến đây cũng phải hiểu, Phương Du lại nghe không hiểu, nàng rũ mí mắt xuống che kín đáy mắt đầy khinh bỉ, thanh âm càng phát ra nhu hòa.

“Hiền phi nương nương lúc trước tiến cung cũng đúng là lúc hoàng hậu nương nương cùng bệ hạ tân hôn, lúc ấy bệ hạ một lòng đều treo ở trên người hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương có thể nói là ngàn vạn sủng ái trên một thân, bệ hạ vì nương nương ba phen mấy bận thoái thác tuyển tú, bộ dáng kia so với tướng gia cùng Vân Khanh hiện tại càng sâu hơn, nhưng về sau người xem coi thế nào? Hoàng hậu nương nương bệnh qua đời, trong cung phi tử cùng Hiền phi nương nương cùng vào cung hôm nay còn thừa lại mấy người? Mà hai mươi mấy năm qua ở trong cung liên tục đứng vững không ngã là ai?”

Trong lòng Phương Du chấn động, đáy mắt liền lộ ra vài phần như có điều suy nghĩ.

Tiền Nhu nhìn cảm thấy được gật đầu, “Cho nên nói di nương, chính là khó hơn nữa qua cũng phải chịu đựng, ngẫm lại tiên hoàng hậu, lại nhìn một chút Vân Khanh bây giờ, các nàng có cái gì khác nhau?”

Con ngươi Phương Du chợt lóe chậm rãi ngồi ở trên ghế trúc, híp mắt nghĩ chuyện.

Qua hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn Tiền Nhu, thanh âm giảm thấp xuống.

“Hoàn hoàng hậu là cô cô giết chết?”

Tiền Nhu chấn động, gấp rút che miệng Phương Du, mặt nhạt nhẽo rốt cục biến sắc, nàng nhìn nhìn bốn bề, phát hiện không có người nào mới thấp giọng quát lớn, “Lời này không thể nói.”

“Ngươi nói đến tột cùng có phải hay không!” Phương Du trầm xuống.

“Di nương, nơi này khắp nơi đều là người Phong gia, có mấy lời không thể nói, tai vách mạch rừng.” Tiền Nhu không trả lời thẳng, đáy mắt lại sâu hơn, nàng ngược lại không nghĩ tới Phương Du luôn luôn ngu dốt tại sự kiện này nhạy cảm như vậy.

“Trả lời ta!” Phương Du gắt gao nhìn chằm chằm Tiền Nhu.

Đáp án dĩ nhiên là khẳng định không thể nói, Tiền Nhu liền nhìn chằm chằm Phương Du, “Ngài cứ nói đi?!”

Đáp án như vậy đã làm cho Phương Du hài lòng.

Nàng gật gật đầu, đáy mắt chảy ra vài phần hung ác nhiệt tình.

Ánh mắt hung ác nham hiểm Tiền Nhu nhìn thấy đáy lòng nhảy lên một hồi, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

Đã thấy Phương Du nhẹ nhàng dựa ở trên ghế dựa sau người, thần sắc đã không có hung ác nham hiểm cùng sắc bén vừa rồi, ngược lại cong lên khóe môi, chỉ là khóe môi vui vẻ kia ở đó ánh mắt lạnh như băng càng phát ra quỷ dị.

“Di nương, mọi việc cũng không thể làm loạn.”

Phương Du liền nhàn nhạt nhìn nàng, nói một câu râu ông nọ cắm cằm bà, “Tiền nữ quan, Hoàn hoàng hậu qua đời cô cô mới bắt đầu được sủng ái a.” Tiền Nhu sững sờ, đầu óc ngày thường trung chuyển cực nhanh cũng có chút theo không kịp tiết tấu Phương Du lúc này, đầu mày nàng cau lại không nói gì. Phương Du cũng giống như căn bản không cần nàng trả lời, tự nhiên nhắm mắt lại, đường cong khóe môi càng phác thảo càng lớn.

Qua thời gian ước chừng một chung trà, Phương Du mới chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, nàng nhìn đầy phòng một mảnh mất trật tự còn có trên mặt đất một ít máu đã bắt đầu chuyển ám, ghét bỏ nhíu mày, cất giọng lạnh lẽo, “Người ở phía ngoài đều chết rồi à, không có nhìn thấy trong phòng loạn thành bộ dáng này, lại vẫn không vào dọn dẹp!”

Lúc này, cửa phòng bị mở ra, một bà tử mặc trường sam màu cà tím thân đối cầm một quyển sổ sách đi đến, đi theo phía sau bà ta là một tiểu nha hoàn áo xanh, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích, nhìn cách ăn mặc là biết quản sự ma ma. Nhìn coi trong phòng một mảnh mất trật tự, ma ma liền cầm lấy bút cẩn thận bắt đầu viết lên sổ.

Tiểu nha hoàn áo xanh thì thầm, “Sứ thanh hoa hai đôi, bình lưu ly trân quý Lĩnh Nam một cái. Ống đựng bút Thúy Ngọc một cái, bộ trà cụ ấm tử sa thượng hạng một bộ…”

Tiểu nha hoàn đọc, quản sự ma ma viết, thời gian không lâu liền đem tất cả đồ đều ghi chép một lần.

Phương Du còn có chút không rõ, Tiền Nhu cũng đã sáng tỏ, nàng nhàn nhạt nhìn Phương Du, cúi đầu xuống.

“Vị quản sự này, ngươi đây là làm cái gì?” Phương Du nghĩ tới lời vừa rồi Tiền Nhu nói, cố nén trong lòng không gấp, lại vẫn là nhíu mày, “Tiểu nha đầu sao không vào thu thập?”

Quản sự ma ma ghi chép xong buông bút lông, lúc này mới cười trả lời Phương Du, “Phương di nương, là như vậy, ngài cũng biết trong phủ thừa tướng mỗi sự vật đều phải ghi chép rõ ràng, đồ sứ cùng bình lưu ly các loại ở nơi này đều là vật quý báu, trong phủ thừa tướng mỗi một món trang sức phẩm xuất ra không phải là số tiền nhỏ, mua được cũng đủ người nhà bình thường sống cả đời? Ngài ngày hôm nay đập nát nhiều đồ sứ như vậy đương nhiên phải ghi chép lại, ngày sau di nương tự bổ sung nha.”

Sắc mặt Phương Du rốt cục rốt cuộc băng lãnh, lạnh xuống.

Quản sự ma ma phảng phất như không nhìn thấy, cười nói, “Di nương, ngài yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ không ghi nhiều hơn, ngài cũng không cần phải lo lắng sẽ bồi thêm đồ, ngày hôm nay nô tỳ ghi trước một ít, cũng thuận tiện đến cùng di nương thương nghị một chút, di nương người xem muốn tự mình chọn mua những vật này hay là để cho bọn nô tỳ đi chọn mua, sau đó lại đem giấy tờ giao cho ngài đây?”

“Phong gia khi nào thì nghèo đến trình độ này, chủ tử đập nát đồ lại muốn bồi thường theo giá?” Phương Du nhịn không được châm chọc nói, “Chẳng lẽ Phong gia quả nhiên là đến thời điểm sơn cùng thủy tận? Nếu thật là như vậy, ta trở về nhà mẹ đẻ một chuyến là được, người nhà mẹ đẻ ta mặc dù không được giàu có, nhưng là vài món đồ sứ như vậy vẫn có thể mua được, ma ma thấy thế nào?”

Quản sự ma ma lại không thèm để ý cười nói, “Kia chỉ sợ không được.”

“A?”

Quản sự ma ma khép lại sổ sách trong tay liền cười nói, “Chẳng lẽ di nương còn không biết sao? Vừa rồi thiếu phu nhân ra khỏi viện này đã phân phó, di nương mưu hại nhân mạng, coi như là không cẩn thận lỡ tay ngộ thương đó cũng là tính mệnh, cho nên thiếu phu nhân liền phạt di nương ở trong phòng ăn năn, trừ phi có mệnh lệnh của nàng cùng tướng gia, nếu không di nương không được phép bước ra viện này một bước!”

Phương Du ngực đau, con mắt sung huyết, sau khi quản sự ma ma đi ra khỏi cửa phòng thân thể nghiêng một cái “Oa – -” một tiếng, bị tức thổ ra máu.

“Di nương…”

Tiền Nhu quá sợ hãi, không nghĩ tới Phương Du dĩ nhiên không chịu nổi đả kích như vậy, người khác mới nói mấy câu có thể tức giận đến hộc máu. Quả thực quá yếu ớt.

Cứ như vậy còn muốn cùng lão hồ ly Vân Khanh kia đấu?!

Phương Du phun ra ngụm máu, tích tụ trong lòng ngược lại tiêu tán một chút, nàng mạnh mẽ phất tay áo, lau đi vết máu nơi khóe môi, đáy mắt bộc phát ra mãnh liệt sát ý, “Vân Khanh! Ngươi chờ đó cho ta!”

Vân Khanh còn không có đợi đến Phương Du nguyền rủa, bên này hai thô sử bà tử đã tới, hai bà tử giữ chặt cánh tay Tiền Nhu, lạnh giọng nói: “Thiếu phu nhân phân phó, Tiền cô nương không biết đốc thúc chủ tử, dẫn dắt chủ tử làm điều sai trái, trượng trách mười đại bản.”

Tiền Nhu khi nào thì bị người đối đãi vô lễ như vậy, nhất thời tức hung hăng thở gấp một hơi, cả giận nói, “Các ngươi dám! Ta chính là Hiền phi nương nương phái xuống hầu hạ Phương di nương, ngày khác sẽ hồi cung, đồ tiện tỳ các ngươi cũng dám đối xử với ta như vậy, ngày khác Hiền phi nương nương biết chuyện, há có thể tha cho các ngươi.” Nàng ở trong cung hàng năm đi theo bên người Hiền phi, lại là nữ quan, trong nội cung bọn cung nữ thái giám đều phải cho nàng vài phần mặt mũi, nàng mặc dù thông minh lại đã sớm dưỡng thành tính tình này, tự cho là mình so với người ngoài phải cao quý hơn nhiều, lúc này lại bị mấy bà tử lôi ra ngoài đánh bằng roi, cũng không phải vấn đề có đau hay không, mà là như vậy mặt mũi của nàng còn đâu?

Ngày khác nếu trở về hoàng cung truyền đến trong lỗ tai người ngoài, còn có ai sẽ cung kính nàng?!

Nàng không cần suy nghĩ liền đẩy cánh tay hai bà tử ra, giờ phút này nàng sớm đã đã quên mới vừa rồi là ai khuyên Phương Du mọi sự phải nhẫn nại, nàng có võ công hộ thân, hai bà tử đương nhiên không phải là đối thủ của nàng, vung tay một cái liền đem hai bà tử đẩy ngã xuống mặt đất, trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ nhỏ vụn, hai bà tử té trên mặt đất, lập tức phát ra một tiếng rú thảm.

“A – – mưu sát, tỳ nữ trong phòng Phương di nương muốn giết người a…”

“Cứu mạng a…”

Hai bà tử té trên mặt đất đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, dứt khoát hét rầm lên, không lưu cho Phương Du cùng Tiền Nhu nửa phân mặt mũi, tiếng vang bén nhọn lập tức hấp dẫn đến nhiều thô sử bà tử.

“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Mọi người xông tới chứng kiến hai bà tử đều ngã trên mặt đất, mảnh sứ vỡ nhỏ vụn dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng lạnh lẽo, sắc mặt mọi người biến đổi. Trong phủ các vú già cũng có một thế giới nho nhỏ, trong đó quan hệ rắc rối khó gỡ. Nhìn thấy hai thô sử bà tử ngã xuống đất không dậy nổi, bà tử cùng hai người giao hảo nhất thời cả giận nói, “Thật là to gan, thậm chí ngay cả lời thiếu phu nhân nói đều không để vào mắt.”

“Chúng ta đi tìm thiếu phu nhân làm chủ cho chúng ta.”

“Theo ta thấy không cần phiền phức như vậy, thiếu phu nhân không phải đã phân phó sao, để cho chúng ta giáo huấn Tiền Nhu một chút, làm cho nàng cũng biết kết cục lừa gạt chủ tử, chúng ta ngày hôm nay giáo huấn một chút.”

“Tốt, mọi người cùng nhau tiến lên!”

Hơn mười bà tử đồng loạt xông lên, trận thế kia hết sức làm người ta khiếp sợ, sắc mặt Tiền Nhu rốt cục biến đổi, nàng không phải là không thể đem những người này đánh lui, nhưng nếu hôm nay lại gây chuyện, chỉ sợ Vân Khanh tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.

Phương Du có thân phận có địa vị, nàng ta không dám dễ dàng xử trí Phương Du, nhưng nàng chỉ là một nô tỳ, Vân Khanh muốn nàng như thế nào còn không phải là chỉ cần một câu nói!?

Nghĩ đến đây, Tiền Nhu không có phản kháng, cắn răng để cho mấy người bà tử trói lại.

Hai bà tử bị thương đương nhiên không thể buông tha nàng như vậy, thừa dịp mọi người loạn thành một đoàn giương cao móng vuốt cào vài vết trên mặt Tiền Nhu. Không chỉ như thế, còn nhân cơ hội liều mạng níu lấy tóc nàng.

Tiền Nhu khi nào gặp qua tràng diện mấy người đàn bà chanh chua đánh nhau như vậy, nàng thét chói tai lại tránh không thoát, mười bà tử đem nàng sít sao bao vây lại, hai tay nàng bị trói chặt, lúc này dù muốn chạy trốn đều trốn không thoát, muốn động thủ cũng không cách nào cởi bỏ dây thừng.

Búi tóc chỉnh tề trở nên tán loạn, có những sợi tóc dài từ giữa không trung rơi xuống, da đầu nàng từng đợt đau đớn, lại chỉ có thể thét chói tai.

Phương Du nhìn phương thức mấy người đàn bà chanh chua đánh người như vậy, vốn còn tính khuyên lơn, nhưng sợ hãi chính mình cũng gặp tai ương liền trù trừ không tiến, một hồi lâu cũng không có dám bước ra một bước.

“Các ngươi những thứ tiện tỳ này, đợi sau này vào trong cung ta nhất định tấu Hiền phi nương nương chỉnh chết các ngươi, ta là người đắc lực nhất bên cạnh Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương nhất định sẽ báo thù cho ta, các ngươi đều chờ đó cho ta!”

Mấy bà tử nghe vậy lập tức có chút do dự.

Tiền Nhu cảm thấy mình uy hiếp làm ra tác dụng, tiếp tục gào thét, “Hiền phi nương nương nhất định sẽ giết chết các ngươi, nhất định sẽ.”

“Hừ!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Mấy bà tử quay đầu nhìn lại. Thấy Lục nhi một thân xiêm y màu xanh đứng đó.

“Hiền phi?” Lục nhi lạnh lùng nói, “Tiền nữ quan chỉ sợ đã quên, Hiền phi nương nương đã đem ngươi thả ra cung, ngươi cho rằng ngươi còn có thể trở về hoàng cung? Ngươi được Hiền phi nương nương thưởng cho Phong gia chúng ta làm nô tỳ, hôm nay chính là người Phong gia chúng ta, nếu là người Phong gia sẽ phải tuân thủ quy củ Phong gia, mệnh lệnh của thiếu phu nhân ngươi dám không nghe?” Lục nhi lạnh lùng nhìn mấy bà tử trù trừ không tiến, quát lạnh, “Các ngươi còn chờ cái gì, thiếu phu nhân phân phó các ngươi đã quên?”

Mấy bà tử nghĩ tới bộ dáng Vân Khanh mặt lạnh vừa rồi, mỗi người đều rùng mình một cái.

Chợt nhớ tới dạy dỗ Tiền Nhu là thiếu phu nhân phân phó, kia… Cho dù thật sự xảy ra vấn đề, trách nhiệm cũng nên đổ trên thân thiếu phu nhân đi!?

Nghĩ tới đây, nhóm bà tử an lòng, dùng cánh tay kẹp lấy Tiền Nhu không ngừng giãy giụa ra khỏi phòng.

Trong sân cũng sớm đã gài tốt hai cái băng ghế, có một đoàn nha hoàn người hầu quản sự ma ma đứng ở trong sân xem hình, trước hai cái ghế dài, không có một bóng người. Qua chừng một nén hương, hai bà tử cao lớn thô kệch cầm lấy một cây hèo trầm trọng đi tới, đứng ở hai bên băng ghế dài.

Nhìn thấy hèo kia, Tiền Nhu biến sắc.

Dĩ nhiên là hèo năm mươi cân.

Nàng thuở nhỏ tập võ, thân thể cường tráng. Nhưng ngay cả mười hèo lớn như vậy đánh xuống cũng đủ lấy nửa cái mạng của nàng!

Tầm mắt nàng nhìn quanh một vòng, phát hiện một đám nha hoàn bà tử đáy mắt mang theo vài phần sợ hãi, vài phần hoảng sợ còn có mấy phần tò mò, gắt gao cắn hàm răng.

Vân Khanh! Cái nhục ngày hôm nay, ngày sau ta nhất định hồi báo gấp đôi!

Nàng nào đâu biết, đại hèo kia căn bản cũng không phải là Vân Khanh phân phó, Vân Khanh căn bản cũng không biết Tiền Nhu biết võ công, cho nên càng không có khả năng dùng hèo như vậy chiêu đãi nàng, Vân Khanh phân phó mười hèo cũng chính là hèo mười cân bình thường, nhưng vì vừa rồi nàng mở miệng uy hiếp mấy bà tử, mấy người đương nhiên không muốn làm cho nàng có cơ hội sống sót đến chỗ Hiền phi cáo trạng.

Cho nên liền lập tức tìm người thay đổi hèo.

Như vậy mười hèo đánh xuống, nếu đổi thành người không có có võ công, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Tiền Nhu bị mấy người bà tử liều mạng kìm ở trên ghế dài, nàng gắt gao cắn chặt răng, thân thể thẳng băng.

“Đánh!”

“Một!”

“Hai!”

“Ba!”

Tiền Nhu cũng là người có cốt khí, gắt gao cắn chặt răng như vậy, dù kịch liệt đau nhức đều không có kêu rên một tiếng, môi nàng bị cắn xuất huyết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ thái dương, mỗi một bản tử rơi xuống, thân thể của nàng mãnh liệt run rẩy một hồi.

Vài hèo đi xuống, eo mông của nàng cũng đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Hai bà tử chịu trách nhiệm đánh một chút cũng không nương tay, dùng hết toàn lực, nha hoàn bà tử trong sân xem hình nhìn mông eo kia vô cùng thê thảm, mỗi người đều sắc mặt trắng bệch quay đầu đi chỗ khác.

Thân thể cũng có vài phần run rẩy.

“Tám!”

“A – -” Tiền Nhu cũng nhịn không được nữa, gắt gao bấu chặt băng ghế dài, bởi vì dùng sức quá mạnh, móng tay bị bẻ gẫy, trước mắt nàng một mảnh mơ hồ, thét ra tiếng chói tai.

Người xem hình nghe thấy nàng thống khổ rú thảm mỗi người đều cắn chặt răng, toát mồ hôi lạnh, nhắm mắt lại.

Phương Du ở trong phòng không dám đi ra ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết kia, sắc mặt không đành lòng cũng một mảnh xanh trắng, nàng gắt gao nắm chặt quả đấm, đáy mắt hiện lên sát cơ mãnh liệt. Đôi môi run rẩy, nếu đứng gần có thể nghe được nàng lẩm bẩm tự nói.

“Nhất định… Nhất định khiến ngươi chết!”

Bên ngoài đình viện mười hèo đã đánh xong, tiếng kêu thảm thiết biến mất không thấy gì nữa, trong sân một mảnh yên tĩnh giống như chết…

Truyện Chữ Hay