"Nếu đã muốn đã trở lại, vậy không nhọc nhị tỷ cùng nhị tỷ phu lo lắng . Khuynh Lăng đi về trước ."
Âm thanh vừa thốt lên, không biết dùng bao nhiêu hơi sức mới khắc chế được nỗi lòng chán nản đang hiện hữu rõ ràng. Khuynh Lăng trong mắt mặn chát,mắt từ lâu đã không thể rơi lệ, nay lại giống như nước lũ sắp tràn đê, có cái gì đó sắp phá tan hốc mắt để ra ngoài.
Không thể nhìn, nàng không thể nhìn.
Nàng rõ ràng nhìn cái gì cũng không thấy, vì sao lại muốn cho nàng nhìn thấy hết thảy đây? Vì sao! ?
Thân thể của nàng từ từ lảo đảo, may mà bọn họ đều nghĩ mắt của nàng không tốt nên không có chút hoài nghi.
"Tốt, vậy tứ muội phải cẩn thận, trời tối đường khó đi, không nên để bản thân bị ngã, ánh mắt đã bệnh không thể nhìn thấy, đừng để bản thân lại xảy ra chuyện gì nữa kẻo lúc đó cha cho dù cố ý muốn tìm cho muội một người môn đăng hộ đối gả cho, cũng sợ thật khó khăn a." Vặn vẹo thân hình như rắn nước, Khuynh Lạc Nhạn không phải không có châm chọc . Vừa mới cùng Phong Đình Uyên hôn triền miên, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, đến ngay cả hơi thở cũng là thở gấp.
Nhưng mà, khí thế bức người vẫn bừng bừng như cũ.
"Nhị tỷ có tâm , Khuynh Lăng thì sẽ chiếu cố bản thân mình." Đã có thể nhìn thấy mọi vật hai mắt nàng không hề chớp, con ngươi khẽ đảo, đem thân tỷ tỷ trước mặt cẩn thận đánh giá.
Thì ra, người mặt đầy hồng hào quần áo sam thậm chí còn lộ ra phần là nữ tử ngả ngớn, chính là nhị tỷ của mình a.
Xoay người, không chút lưu luyến.
Đến khi thấy thắt lưng hơi căng thẳng , cảm giác quen thuộc ấm áp kia bất ngờ đánh úp lại: "Trời tối như vậy, ta đưa muội trở về."
Rõ ràng là lời nói thân thiết, giọng điệu không khác với lúc trước,nếu không phải vừa mới chính mắt thấy hắn cùng với chính mình nhị tỷ trình diễn tiết mục thân mật, chỉ sợ nàng vẫn tiếp tục ngây ngốc nghĩ chính mình vẫn là người hạnh phúc .
Ít nhất, hắn cho dù cưới nhị tỷ, không thương nàng, nhưng cũng chưa bao giờ chạm qua nàng.
Đáng tiếc, hết thảy đều là nói dối. Có một số người, nhất định không phải người mà nàng có thể hy vọng xa vời .
Một lần lừa gạt chính mình, cũng bất quá là lừa mình dối người, mắt không thấy , cũng tự thôi miên thâm tâm không thấy .
Hiện tại, Khuynh Lăng nàng cũng không dám đối với ấm áp như vậy đòi hỏi tham luyến.
"Nam nữ dây dưa không rõ, thỉnh nhị tỷ phu tự trọng. Nếu lan truyền đi ra ngoài, chỉ sợ cho nhị tỷ phu cùng muội danh dự cũng không tốt. Đối với thanh danh của nhị tỷ, cũng không thỏa đáng."
Ngón tay giống như dùng hết sức lực của bản thân mới có thể khiến đôi tay đang giam cầm tại thắt lưng của chính mình dời đi. Khuynh Lăng vội vàng đi nhanh về phía trước, trong đầu của nàng chỉ có một ý niệm: đi, đi mau.
"Tứ tiểu thư, cẩn thận ngã , để nô tỳ giúp người." Hoàn Ngọc tự nhiên cũng hiểu được ngọn nguồn trong đó, vì tiểu thư của mình mà kêu oan. Dĩ vãng nàng làm nô tỳ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng hôm nay tiểu thư đã có thể nhìn thấy, cho dù nghĩ muốn giấu giếm, đều không có biện pháp .
Nàng thở dài một hơi vội vã đuổi theo. Một tay giúp đỡ cả người chạy giống như Khuynh Lăng, mà một tay kia, quy củ tắc giơ đèn lồng lên cao.
Đêm tối dưới ánh trăng, Phong Đình Uyên nhìn về phía người vừa chạy đi cùng lời nói lúc nãy có chút suy tư, mi tâm nhíu lại.
Phía chân trời, An Lịch Cảnh biến thành chim ưng đem hết thảy đều thu nạp vào mắt. Tâm, không hiểu mà đau .
Thời gian ba ngàn năm, hắn đều nghĩ đến nàng vẫn ở tại chỗ chờ hắn. Nhưng ý nghĩ của hắn tựa hồ quá mức kỳ lạ. Thế gian này, cho tới bây giờ đều không có người cứ mãi phải chờ một người khác. Thế gian, cho tới bây giờ không có một ai rời không được một người khác .
Nàng, dĩ nhiên đã yêu thương người khác.
Nghĩ như vậy, cánh chim lửa đỏ mở ra, cắt qua bóng đêm, hung hăng hướng khung cửa bay đi.
Xem ra hắn phải phí chút tâm tư, làm cho nàng một lần nữa yêu thương hắn .