Ăn cơm xong.
Thiên kim phủ Nhạc hầu tha thiết mời các nàng đi nghe kịch, Tống Trường Tuyết tìm một cớ từ chối. Trước nay nàng đều không thích ứng được với kiểu sống này của bọn họ, giờ cũng không có ý muốn mang thân Quận chúa đi. Khí chất quý nữ cửa cao được bồi dưỡng từ nhỏ, nàng tự thấy không cần thầy dạy tại nhà, không cần phải đi học văn vẻ. Nàng chỉ là một cô nương cửa nhỏ nhà nghèo, không có mục tiêu, không có thông minh như người khác, chỉ cần được sống tự do là tốt rồi.
Mãi đến khi mọi người tản đi hết, Tống Trường Tuyết vẫn đang suy nghĩ đến độ khả thi của lời quý phụ kia vừa nói.
Con trai, không có khả năng lắm…
Bản thân nàng còn như một đứa trẻ, sao có thể có con đây…
Lập tức, Tống Trường Tuyết quyết định không đến tìm trượng phu, đến tìm đại phu.
Trong khi Trữ Khác đang tập trung tính toán dưới tầng trệt, nương tử của hắn đã gạt đi ý nghĩ đến thăm hắn, dẫn theo nha hoàn Tiểu Đào đến một y quán gần nhất.
Đại phu nghe Tống Trường Tuyết nói, chỉ liếc qua nàng, bảo: “Đưa tay qua đây.”
Tống Trường Tuyết bất tiện đưa tay tới, ống tay vân cẩm vé lên lộ ra một phần cánh tay trắng nõn, đại phu kia thuận tay đặt lên, thận trọng phân biệt.
Nói: “Mạch Hoạt.”
Đó là cái gì?
Tống Trường Tuyết mông lung, nghe không phải mạch hỉ, còn có hơi thất vọng.
“Hơn hai tháng.” Đại phu nói tiếp.
“Dạ?” Tống Trường Tuyết lại sững sờ, “Cái gì hai tháng ạ.”
“Con của nhà ngươi được hai tháng.” Đại phu dùng cạn chức trách trả lời nàng, trông cách ăn mặc của nàng, lại nhìn người phía sau liền đứng dậy đi kê đơn thuốc cho nàng: “… Chắc chắn là mạch hỉ, ta cho nhà ngươi thuốc lót dạ dưỡng thân, miễn cho sau này không gượng nổi.
() Vài thứ liên quan khi bắt được mạch Hoạt:
– Máu dồi dào => không có bệnh.
– Phụ nữ có thai => không bệnh.
– Bị đờm hoặc ăn không tiêu.
– Bị khí lạ xâm nhập.
– Đang có bệnh => tiến triển tốt.
Nghe được hai chữ mạch hỉ, Tống Trường Tuyết lập tức ngây người, những chữ còn lại đều không nghe lọt.
Nàng – Có – Thai – Rồi !
Nàng có thai nàng có thai nàng có thai rồi!!!
Tiểu Đào đứng bên không ngừng chúc mừng, phấn khởi không kém. Tống Trường Tuyết im lặng, đè tay lên ngực vẫn không kiềm chế được kích động, mở miệng hỏi: “Là nam hay nữ vậy?”
Đại phu lại liếc nàng một cái: “Sao ta biết được.”
Tống Trường Tuyết thấy mình lại làm chuyện ngu ngốc, có chút khó xử, ngượng ngùng: “Đa tạ đại phu… Thuốc bổ ta sẽ cho người đến lấy, đây là tiền chẩn đoán.” Nàng đặt một thỏi vàng vào tay đối phương.
Có con là điềm tốt, nhiều tiền hơn cũng không là gì.
Nàng chợt nhớ lại trước đây, dáng vẻ dửng dưng của Lương Chiếu Đường khi lấy ra một thỏi vàng, khi ấy mình vẫn là con gái tiểu quan nghèo túng, gần như cả đời chưa thấy nhiều tiền như vậy, vừa hâm mộ vừa xúc động. Đến hôm nay phấn khích cũng tùy tiện thưởng nhiều tiền, không biết nên than ‘vận mệnh vô thường’ hay thán một tiếng ‘phong thủy luân chuyển’ đây?
Đại phu vừa thấy nhiều tiền lập tức biến thành người khác, cúi đầu khom lưng, dặn lại những điều cần lưu ý, Tống Trường Tuyết lười tính toán thái độ trước sau của ông, nghe vài câu xong liền ra cửa, ngồi kiều về phủ Quận chúa.
Khó trách gần đây tâm tình mình không tốt, cứ như biến thành người khác, hóa ra là do nguyên nhân này.
Áng chừng mấy ngày sau đó Tống Trường Tuyết đều không ra ngoài, phải nghiên cứu ra điệu bộ nói cho Trữ Khác mới được, không đúng, là cách chứ…
Cơ mặt Tiểu Đào đều cương cứng, giống như là sắp nhịn không được mà cười nàng.
“Tướng công, hôm nay trời thật đẹp, thiếp có thai rồi.”
… Quá bình thường, không có cảm xúc.
“Trữ Khác, thiếp mang thai con chàng, chàng phải làm chủ cho thiếp đó!”
… Không được, càng nghe càng giống như đang kêu oan trên công đường.
“Tướng công, trước đây chàng phạm sai lầm gì thiếp đều không quan tâm, chỉ cần chúng ta có thể cố gắng sống, sẽ không có gì là không thể! Trở về đi, con nhớ chàng.”
… Sao mà nghe cứ như vừa được thả từ trong ngục ra ý.
“Bảy tháng nữa là mùa thu, rất thích hợp để sinh con.”
… Chuyện này với mùa màng có mấy xu quan hệ?
Trở về luyện tập suốt với Tiểu Đào vẫn không có cách hay, Tống Trường Tuyết quả thật sắp nổ tung rồi, rốt cuộc phải nói sao với chàng đây!!
Đưa tay sờ bụng của mình, tuy vẫn bằng phẳng, chút cảm giác cũng không có, thế nhưng về nghĩ đến bên trong có một sinh mệnh nhỏ, lập tức trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Đây là con của nàng với chàng, ai cũng không cướp đi được.
Hôm trước quý phụ kia nói có khả năng là con trai, lớn lên tuấn tú như Trữ Khác đã đành, nếu như di truyền sự thông minh của mình thì phải làm sao…Tống Trường Tuyết trầm tư.
Thật ra chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là giờ ngay cả một cơ hội gặp chàng nàng cũng không có ấy!
Tống Trường Tuyết ngồi trên ghế đá yên lặng rất lâu, đột nhiên đứng dậy.
“Tiểu Đào! Thu dọn đồ đạc! Xuất phát!”
“Dạ?” Tiểu Đào đang ngơ, “Đi đâu…”
Dường như Tống Trường Tuyết rất bất tiện, ngại nói: “Ta đi nhìn trộm xem cuộc sống không có ta chàng vượt qua thế nào…”
“…”
Sau rồi nàng đi thật, mang theo tinh thần dũng cảm không biết sợ là gì lên đường.
Tiết trời ngày xuân được hoan nghênh hơn mùa đông nhiều, trăm hoa đua nở, cành liễu trổ mềm, người đi đường trên phố cũng nhiều hơn, gió xuân nhè nhẹ, thật có mấy phần ‘khách đến thăm say làn gió’.
Xuân Tống kinh đến sớm…
Đã là xế chiều, khi nàng tới ngôi nhà quen thuộc mới nhận ra cửa khóa ngoài.
Chắc chắn Trữ Khác đang ở Giang Hải lâu tính toán đống nợ của chàng…
Vừa hay! Tống Trường Tuyết bước lên mở ra, đây là nhà của nàng, đương nhiên nàng có khóa.
Nàng cười giả dối, xoay người đối điện với hộ vệ, để bọn họ đợi nàng vào trong khóa cửa cẩn thận rồi rời đi, tuyệt đối không thể để Trữ Khác phát hiện có gì bất thường, chúng hộ vệ nghe chỉ thị của nàng, ai cũng không dám trưng bày ý kiến.
Đẩy cửa ra, bài biện trong phòng giống như trước khi nàng đi, không có thay đổi gì quá lớn. Nàng đứng dậy ra sân sau, gậy trúc phơi y phục, xem ra chàng sống rất khá…
“Gâu gâu gâu!” Bỗng nhiên có tiếng chó sủa làm nàng giật mình, nhìn sang một cái, đây không phải là Tỏi To nhà nàng sao.
Con chó vàng thấy nữ chủ nhân trở về dường như rất hưng phấn, vui vẻ vẫy vẫy đuôi với nàng. Tống Trường Tuyết bỗng phát sầu, nếu như con chó này bại lộ hành tung của mình thì biết làm sao, đành nghĩ cách giấu nó đi.
Tỏi To quấn lấy hai chân nàng, thân mật quyến luyến, Tống Trường Tuyết không dễ xử lý, quyết định chỉ ôm nó vào thư phòng, chắn cửa, tạm thời không cho nó ra là được.
Nàng lại thấp thỏm nóng lòng ở trong phòng chờ chàng về nhà, ở đây một thời gian, hỏi có bao nhiêu góc tường nàng đều nhớ rõ. Ngồi một lúc thấy hơi chán, bên này sách, bên kia sách chàng ôn để tham gia khoa cử, khô khan và trừu tượng, nàng chẳng có chút hứng thú. Lại lật qua lật lại, thấy bản ‘Cẩn Ngôn Chính Thư ’, không nhịn được mở ra.
Chữ trước sau đẹp như in, chữ viết lưu loát, sạch sẽ như vậy, giống như lời người khác nói. Nàng xem nội dung, không hiểu lắm, cũng chỉ như xem qua, chợt thấy hai chữ ‘Hoàng hậu’.
Nhìn kỹ hóa ra lấy tiên Vũ Văn Hoàng hậu làm ví dụ phản diện, một đống văn chương nàng không hiểu lắm những cũng biết là đang nhắc nhở thế nhân. Từ xưa tới nay, loại sách này đều dành để tư vấn cho Đế vương. So với ‘Cổ Kim Giám’ khá nổi tiếng của đời trước vẫn còn lưu truyền đến hiện tại, tác phẩm ‘Cẩn Ngôn Chính Thư’ của đời sau được viết ra khi còn rất trẻ, viết xong quyển vẫn chưa tròn hai mươi tuổi, còn từng được coi là người trên trời. Xem ra lần này chàng nhất định muốn làm quan phụ trợ.
Sau đó nàng xoay người một cái, chui xuống gầm giường….
Trước nói nhìn trộm không phải nói đùa, Tống Trường Tuyết thấy mình nhàn đến hoảng, trên mặt vừa thẹn thùng vừa ngại ngùng, dè dặt giấu mình rồi yên lặng nhìn ra phía ngoài. Rõ là nhà mình mà làm như trộm, cái này có hơi bị khùng…
Tống Trường Tuyết rất tò mò, cuộc sống không có nàng, mỗi ngày chàng đều làm những cái gì đây?
Trữ Khác trở về, đầu tiên là cởi áo ngoài, sau đó đến phòng bếp đun nước, Tống Trường Tuyết nằm bò dưới gầm giường bất an chờ đợi, đợi rất lâu vẫn không thấy chàng quay lại.
Trữ Khác tắm rửa xong trở về phòng, Tống Trường Tuyết trốn dưới ván giường chỉ thấy một đôi giày chậm rãi đi từ ngoài vào, rồi ngồi trước bàn đọc sách.
Tim nàng đạp thình thịch, chỉ sợ chàng phát hiện ra điều gì. Trữ Khác chỉ là hơi dừng lại mới ngồi xuống, cũng không có gì khác thường.
Tống Trường Tuyết có chút thất vọng, hóa ra ngày nào chàng cũng đọc sách. Bất chợt nàng thấy suy nghĩ của mình quá mức hèn mọn, bình thản rất là bình thường đấy, chẳng lẽ còn có thể phát sinh chuyện gì khác? Nhìn bóng lưng của chàng, Tống Trường Tuyết bỗng chua sót, đã lâu rồi không gặp mặt, chàng không nhớ mong mình chút nào sao? Cả ngay chỉ biết đọc sách, hừ…
Biết được tính thực của sự thật, Tống Trường Tuyết vô cùng thất vọng, còn rất muốn bò ra nhưng vì thấy khó xử, không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nằm úp sấp dưới gầm giường…
May mà giờ trời không lạnh, mặt đất cũng không mát, lúc ra ngoài nàng thay một bộ y phục say sẽ, lần này cống hiến hết cho bụi bặm.
Thời gian chầm chậm trôi đi, Trữ Khác đọc sách đến tận khuya, có lẽ mấy ngày nay chàng đều vậy. Ngày kia là thi Hương, chàng quen biết quản sự lâu rồi, trước đây tích lũy giao thiệp không ít, rất thuận lợi bắt được kiểu thi.
Làm lại từ đầu, nói đến cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tống Trường Tuyết nằm bò dưới gầm giường lâu thật lâu, suýt chút nữa là ngủ thiếp đi mới thấy chàng thả đồ trong tay xuống đi về phía giường.
Tháo giày, lên giường, ngủ ở trên nàng, khoảng cách gần và hai người cách nhau một cái ván giường.
Tống Trường Tuyết cứng mặt, thầm nghĩ mình đúng là tự dội nước vào đầu…