Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

chương 102

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Confess!!]

Mùa xuân, cái Tết Nguyên Đán đầy mong đợi còn chưa ló mặt xuất hiện mà bầu không khí náo nhiệt, sinh động lạ thường đã phủ lên khắp Hà Thành lạnh lẽo.

Không, không chỉ mỗi Hà Thành mới mang bầu không khí trái ngược ấy, mà là tất cả, từ các quốc gia ngày đêm chí choé cãi nhau kịch liệt, đánh boom bùm bùm đến những quốc gia nghèo khó đang cố gắng vươn mình trước thế giới bao la. Nhịp sống của Valentine trỗi dậy khắp mọi nơi trên Trái Đất.

Cũng như những thiếu nữ bước vào tuổi yêu tuổi nhớ, Gia Băng chìm đắm trong vô vàn sự hồi hộp, chờ mong...

Mỗi lần mường tượng cảnh được chính người mình yêu thương tặng quà, hôn lên má, lên môi, lãng mạn và đầy bất ngờ như phim Hàn, Gia Băng cười hoài suốt ngày không biết chán. Nhiều lúc khiến thầy cô hiểu nhầm cô đang cười đểu mình, "nhắm" cô đứng dậy trả bài không thôi. Mất mặt hơn còn bị thầy chủ nhiệm nhắc nhở, bị bạn bè thương hại nghĩ cô bị Tử Thần đá, thần kinh nổi cơn liền đến an ủi hỏi thăm rất thịnh tình.

Nhưng có sao, Phật khuyến khích con người ta phải biết mơ ước, vươn lên phấn đấu cơ mà. Cô cũng noi theo ước mơ một chút mà thôi, mặc kệ ai nói năng gì, cô vẫn sẽ cười, cười cho đến khi sái miệng mới thôi.

Để tránh món quà mình nhận được không đúng với sở thích của bản thân, Gia Băng suốt ngày cần mẫn đem đống sách báo lên lớp, nhè lúc ra chơi mở ra xem xét rồi xuýt xoa khen ngợi thứ gì đó, để người kia hiểu ý còn biết đường hành động.

Cơ mà, người kia lâu lâu chỉ phán một câu "Vớ vẩn!" rồi chuồn đi mất, làm cô nhiều khi điên lên muốn tuyệt giao, tâm trạng bỗng mục nát như ổi có troi.

Thấy biểu hiện của Gia Băng dạo này không giống người, Minh Thy và Kì Như quyết định ghé qua nhà bạn thăm hỏi tiện thể tra rõ nguyên nhân.

Sau một hồi dùng thức ăn dụ dỗ, Minh Thy và Kì Như cũng tra ra được ý định "thâm ác" của bạn mình. Tâm không khỏi choáng váng, sao bay đầy trời như bị giáng một búa vào đầu.

Họ không thể ngờ rằng, người thiểu năng không có khái niệm về Valentine lại không phải là ai trong mấy tỉ người trên thế giới này mà là cô bạn khá rành về sự đời trước mặt.

Chỉ một câu "Sao ta phải tặng hắn, hắn phải tặng ta mới đúng, mất công soạn quà làm gì cho mệt" đã khiến mọi dự định rủ rê làm sôcôla trong họ bị cho mấy tát tai, gạt sang bên ngay lập tức.

-Hàn Gia Băng! Ngươi từ khi nào có cái ý nghĩ vớ vẩn đó thế hả?_Bóp chặt hai tay thành đấm đến run rẩy, Kì Như nghiến răng nghiến lợi kiềm chế cơn giận, đôi mắt muốn ngũ mã phanh thây bắn tới con người đang nằm lười nhe răng đọc truyện trước mặt.

-Có sao? Nếu hắn yêu ta, hắn sẽ phải làm thế, mắc mớ gì ta phải hạ mình làm mấy chuyện đó chứ!_Ngang bướng đáp trả, Gia Băng chuyên tâm "thỉnh kinh", chẳng thèm để ý đến sắc mặt tối om như lỗ đen vụ trụ của hai người bạn tri kỉ.

-Ngươi...ngươi...

Nóng máu, Kì Như toan lao tới sống chết với Gia Băng một trận thì bị Minh Thy thâm ý đưa tay chặn lại, nhỏ giọng thì thầm rót vào tai điều gì đó.

phút sau, chỉ thấy mắt hai người nhìn về Gia Băng loé sáng như đèn pha ôtô, trên môi nở hai nụ cười tà ác như qủy, chớp nhoáng rồi tắt phụt.

-Kì Như, ngươi biết Đặng Nguyên, học sinh B tốt nghiệp P&P năm ngoái không?_Ngồi thụp xuống giường Gia Băng cho đỡ mỏi, Minh Thy vỗ tay đánh bốp tựa hồ vừa mới nhớ ra, hỏi Kì Như với giọng trào phúng.

-Ô! Có phải anh chàng đình đám nổi tiếng chung thủy mà đi trăng hoa với ngưồi ta không?_Phụ hoạ theo bạn, Kì Như cũng ngồi xuống, giọng điệu thắc mắc rất tự nhiên.

-Ừ! Tớ nghe nói anh ta thảm lắm á. Người ta đồn, hồi trước, lúc chưa chia tay bạn gái, vào ngày Valentine, anh ta không nhận được quà tặng của chị ta đó. Thấy bạn bè xung quanh có người yêu tặng sôcôla, tặng quà dữ quá, anh ta sinh ra tủi thân, lang thang như nghiện giữa phố lạnh, vào một quán bar nào đó uống rượu rồi với một cô nàng. Kết quả, cô nàng kia mang thai đòi anh ta chịu trách nhiệm, bắt anh ta và bạn gái chia tay đấy!_Minh Thy cao hứng kể, mắt không nhìn Kì Như mà dán chặt lên bộ dạng cứng đờ như tượng đá của Gia Băng, khoé môi không nhịn nổi cười thâm thuý.

Cô nháy mắt với Kì Như ra hiệu tiếp tục.

-Cái gì? Thật thế sao?_Lần này, Kì Như hét lớn quá đạt, làm Gia Băng giật mình đánh rơi quyển sách truyện trên tay.

-Ừ! Mà cũng tại cô bạn gái điên rồ, khùng khủng bố, ngu ngốc, bại não, thiếu chất xám, low IQ kia cơ. Ngày Valentine là ngày nam nữ trao quà cho nhau thể hiện tình yêu nồng cháy của mình đối với nửa kia, vậy mà cô ta không thèm làm quà tặng người yêu, thậm chí bắt anh ấy mua quà cho mình nữa cơ. Anh ấy không tủi thân làm chuyện dại dột mới lạ_Minh Thy phẫn nộ phân tích, mắt đến lé vì phải ngó nghiêng nhìn biểu hiện của Gia Băng.

-Ngươi nói đúng, thử nghĩ mà xem, trong một ngày khí trời lạnh lẽo, sắc trời hiu quạnh như thế, anh ấy đi trên đường, gió lạnh áp vào mặt rét buốt nhưng không có ai an ủi, vỗ về cho trái tim tổn thương. Từng đôi tình nhân qua lại, e ấp dính lấy nhau, tình tứ trao nhau những cái liếc mắt si mê trước mặt anh. Trái tim anh lúc đó không bị sự cô độc đánh cho tả tơi mới lạ. Anh buồn, anh muốn ôm ai đó, muốn nói lời yêu ai đó, nhưng, ông trời không cho anh toại nguyện, bắt anh phải cô đơn. Anh tủi thân, bước vào quán, nốc từng cốc rượu này đến từng cốc rượu khác. Và rồi, một cô gái...

-Được rồi, ta thua!

Cắt ngang mạch văn sướt mướt lãng mạn của Kì Như, Gia Băng ngồi dậy, bất lực thở dài nhìn người kia hí hửng đập tay vào nhau ăn mừng.

Dù sao, cô rất rất không muốn con người kia rơi vào hoàn cảnh đó. Thế nên, thử làm thục nữ một lần cũng không thiệt hại nhiều.

-Được rồi! Hàn Gia Băng, ngươi biết làm sô cô la chứ?_Ngay sau khi khai sáng toàn bộ đầu óc ngu muội của Gia Băng, Kì Như trịnh trọng khoanh tay lên ngực, nheo mắt hỏi

-Không!_Gia Băng thú nhận lắc đầu.Trước giờ cô đâu có bạn trai để làm chuyện vớ vẩn ấy, mà dù trước đó có yêu Khải Phong đi nữa, cùng lắm cô cũng chỉ ở nhà mà thôi. Ngày hôm đó, cậu ta toàn bay sang các nước khác tiệc tùng cả.

Nhận được câu trả lời chân thành không dối gạt ấy, bỗng nhiên Kì Như cảm thấy hối hận cực độ. Cô liếc mắt nhìn Minh Thy tố khổ.

-Không sao! Không biết thì giờ học! Tìm xem có ai có đủ tay nghề xuất chúng nhờ họ dạy đi!_Minh Thy quả là cô gái kiên cường, vẫn biết sẽ chẳng gặt hái được gì vẫn khảng khái nêu ra ý kiến_Không thử sao biết.

-Sao các người không dạy ta chứ?_Gia Băng khó hiểu nhăn mặt. Theo cô được biết, người này là cao thủ làm sô cô la, lúc rảnh, họ cũng xắn tay làm để tự kỉ ngốn mình

-Cho xin đi, Gia Băng, bọn ta máu nóng,mức kiên nhẫn không cao.Ta sợ sẽ nổi điên lên giết chết ngươi lúc không kiềm chế được_Nhún vai tỏ vẻ bất lực, Kì Như đơn thuần giải thích, ý tứ quá rõ ràng muốn chê bai trình độ nấu ăn thảm họa của Gia Băng.

Ba vạch đen trên đầu Gia Băng xuất hiện, không cần người bình phẩm, cô cũng biết khả năng của mình tệ hại đến mức nào rồi. Chỉ là, có cần phải nói thẳng thế không, nói ngụ ý, hoặc nói giảm nói tránh khiến họ không tự chủ hộc máu chết à?

-Đúng vậy! Chúng ta cần phải tìm một người có sức chịu đựng cao, và đặc biệt, phải có cảm tình với Gia Băng để họ không suy nghĩ dại dột trong nông nổi_Minh Thy gật đầu đồng ý với Kì Như, tay xoa xoa cái cằm nhọn bổ sung thêm_Tìm đâu ra người có khả năng tuyệt vời đó ta?

-Để xem..._Kì Như cũng tỏ vẻ hình sự nghĩ ngợi, không ngừng đưa tay day day thái dương thông mạch máu não_Ta nghĩ, có người phù hợp. Vừa có sức chịu đựng vô cùng cao, cũng có cảm tình với Gia Băng và lại có tài nấu nướng vô cùng tuyệt hảo

-Ai?_Gia Băng và Minh Thuy mắt trổ đầy sao trời lấp lánh, hướng nhìn Kì Như đầy hi vọng.

-....Sẽ biết ngày thôi!_Kì Như cười đầy xảo hoạt, nhìn Gia Băng với ánh mắt vô cùng thâm sâu.

Kì Như nói đúng, đây là người có sức chịu đựng rất lớn, lớn đến mức thấy Gia Băng làm cháy lò nướng, làm bể một số bát đĩa tráng men nguyên chất và làm hỏng , nồi sôcôla vì những nguyên do vớ vẩn vẫn không lời ca thán, chỉ cười nhẫn nhịn, phẩy tay cho qua dầu biết tiền mình đi đời nhà ma không ít.

Người này cũng thực sự có cảm tình với Gia Băng, sâu đậm ngang mức trước sự dốt đặc về nấu ăn của Gia Băng, anh vẫn rất tận tình chỉ trỏ từng bước một cho cô, nhiều lúc còn nắm tay cô tập làm từng thứ, dẫu lúc

trước, khi nghe mục đích vớ vẩn của cô, anh đã ra sức phản đối kịch liệt và tỏ rõ chính kiến không muốn giúp "Đi chỗ khác mà làm sôcôla cho người ta".

Người đó không ai khác là đại ca club bóng rổ-Hạ Kì Thiên.

Truyện Chữ Hay