Khi biết được hôm nay Thẩm Thanh Ngọc sẽ tính sổ với Bạc Minh Tâm, Trần Ánh Nguyệt vui vẻ suốt cả một ngày trời, chưa đến bảy giờ tối, cô ấy đã chạy đến chung cư của Thẩm Thanh Ngọc, phấn khích nói: “Tiểu Ngũ, tớ đã chuẩn bị thuốc cho cậu đây rồi, không để lại chút dấu vết nào đâu, đảm bảo sau giờ sẽ không ai điều tra ra được!”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: “Được.”
Trần Ánh Nguyệt không thể kìm lòng được, Bạc Minh Tâm kiêu ngạo như vậy, tối hôm trước còn dám động đến Thẩm Thanh Ngọc, nếu như không phải Thẩm Thanh Ngọc nói đích thân ra tay thì hôm qua Trần Ánh Nguyệt đã đưa người đến nhà họ Bạc đánh cho Bạc Minh Tâm một trận nhớ đời rồi.
“Cũng sắp đến giờ rồi nhỉ? Bây giờ bọn mình đi đến bữa tiếc đó thôi, người của cậu đưa cô ta đến đó rồi chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn cô ấy: “Cậu vội gì thế, phải cho cô ta nếm trải cảm giác tuyệt vọng chứ, phải không nào?”
Trần Ánh Nguyệt ngây người trong giây lát, sau khi lấy lại tinh thần, cô ấy hét lên: “Cậu nói như vậy cũng có lý đấy.”
Hai người họ xuất phát lúc tám giờ, đúng tám giờ rưỡi bọn họ có mặt tại bữa tiệc.
Bạc Minh Tâm bị nhốt trong phòng bao hơn một tiếng đồng hồ.
Căn phòng này cách âm rất tốt, khi cửa đã bị khóa chặt thì kể cả cô ta có hét đến khản cổ thì cũng không ai thèm để ý đến cô ta.
Lúc mới đầu, Bạc Minh Tâm còn run lên vì tức giận, thế nhưng bị nhốt càng lâu thì cô ta càng trở nên sợ hãi.
Với địa vị của nhà họ Bạc ở Lâm Thành nói, theo lý mà nói thì không một ai dám động vào cô ta, thế nhưng hơn một tiếng trước cô ta bị người ta lôi lên xe giữa đường trước cái nhìn chăm chú của những người xung quanh, đám người đó cứ thế vứt cô ta lên xe.
Sau đó cô ta bị đưa đến đây, đám người đó ném cô ta vào rồi khóa trái cửa bỏ đi, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đoái hoài đến cô ta.
Khi cánh cửa vừa được đẩy ra, trong đầu Bạc Minh Tâm lập tức liên tưởng đến một vụ án giết người hàng loạt.
Vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, cô ta sửng sốt một lúc lâu, sau khi lấy lại tinh thần, cô ta đùng đùng nổi giận, xông ra trước mặt cô: “Là cô cho người nhốt tôi ở đây sao?”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Bạc Minh Tâm, cong môi cười: “Cô bất ngờ lắm sao?”
“Cô muốn làm gì?”
“Không phải tôi mới là người nên hỏi câu này sao? Cô Bạc? Chắc cô cảm thấy rất tiếc về chuyện xảy ra đêm hôm kia nhỉ?”
Nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nhắc đến chuyện tối hôm đó, vẻ mặt Bạc Minh Tâm lập tức cứng đờ: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười nhìn cô ta, sau đó rót một ly rượu vang đặt trước mặt Bạc Minh Tâm rồi đưa mắt nhìn Trần Ánh Nguyệt.
Trần Ánh Nguyệt đã chuẩn bị từ lâu rồi, cô ấy nhanh chóng lấy mấy viên thuốc trong túi ra đưa cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy, mở gói thuốc ra rồi ném viên thuốc vào ly rượu vang đỏ trước mặt Bạc Minh Tâm.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Thẩm Thanh Ngọc lại nhìn Bạc Minh Tâm: “Cô Bạc, lần trước tôi đã nói với cô rồi nhỉ, tôi không phải là người dễ dàng chịu thiệt thòi.”
Vừa nói, cô vừa lắc ly rượu vang trên tay: “Những gì tôi đã chịu thiệt thòi, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô, hơn nữa tôi còn muốn trả lại gấp đôi.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc đi thẳng tới trước mặt Bạc Minh Tâm, ghì chặt vào cằm, mạnh mẽ đổ ly rượu vang vào miệng cô ta.
Bạc Minh Tâm vừa chột dạ vừa sợ hãi, cô ta muốn lắc đầu thế nhưng Thẩm Thanh Ngọc mạnh mẽ hơn cô ta tưởng rất nhiều, cằm của cô ta bị Thẩm Thanh Ngọc ghì thật chặt, rượu vang không ngừng đổ vào miệng, cô ta muốn nôn ra nhưng không thể làm được gì.
Bạc Minh Tâm muốn giãy dụa nhưng hai tay cô ta lại bị Trần Ánh Nguyệt giữ chặt lại, cô ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Ngọc với đôi mắt đò hoe.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn cô ta, nụ cười trên gương mặt vẫn tươi rói như thế, động tác tay cũng vô cùng bình tĩnh, rượu vang vẫn từng chút, từng chút rót vào miệng Bạc Minh Tâm.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá mạnh ra, cũng vừa lúc Thẩm Thanh Ngọc mới cho Bạc Minh Tâm uống hết ly rượu vang.
Cô vứt ly rượu vang trong tay đi, chậm rãi dùng khăn giấy lau vết rượu còn sót lại trên ngón tay.
Nhìn thấy người đi tới là Bạc Minh Thành và Châu Du Dân, Bạc Minh Tâm vội vàng chạy tới: “Anh hai! Cô ta ép em uống thuốc! Cô ta muốn tìm người cưỡng hiếp em!”.