Mà Ôn Lĩnh và Lâm Tự còn không biết chuyện gì xảy ra, hai người vẫn đang dọn gạch....!À không, là dọn hành lý, càng không biết mấy cô thụ nhà mình đang tính kế phản công.
Mặc dù, cũng có thể thành công.
Cuối cùng, Cố Dung Khanh và Lương Mị cũng bắt tay dọn dẹp, các cô đi theo Hứa mẹ và dì Lâm để dọn hành lý, sau đó mang từng cái xuống lầu.
Chỉ có hai người nên hành lý của các bà cũng không nhiều cho lắm.
Trong nhà có hai chiếc xe, Lương Mị cũng lái xe đến, mỗi người một xe, đem hết đống hành lý và đồ dùng chuyển đi.
Đương nhiên, sau khi dọn đến còn phải đầu bày biện sắp xếp nhà cửa.
Đây là lần đầu tiên, Ôn Lĩnh đến đây, cô nhìn xem thấy hai phòng ngủ một phòng khách, Hứa mẹ và dì Lâm ngủ ở phòng chính, mà phòng ngủ phụ thì Hứa mẹ nói về sau cô và Lâm Tự lỡ có bị đuổi khỏi nhà thì sẽ thu lưu các cô.
Cô không biết Lâm Tự có thể bị đuổi ra khỏi nhà không, chứ cô thì không rồi đó.
Trước đây, Cố Dung Khanh mới là cái người hay đi về nhà mẹ đẻ.
Trước kia, cô cũng không biết, nhưng mà chuyện ngày hôm qua làm cô lờ mờ đoán được lý do Cố Dung Khanh về nhà mẹ.
Trước kia, mỗi lần Ôn Lĩnh hung hăng muốn Cố Dung Khanh, sau đó Cố Dung Khanh sẽ về nhà mẹ ở mấy ngày, có lẽ là do thẹn thùng.
Mặc dù, bây giờ lá gan của Cố Dung Khanh lớn không ít, cũng học được các quyến rũ cô, nhưng mà trong lòng cô vẫn biết, đây chỉ là kế mà Cố Dung Khanh dùng để cầu hợp lại với cô, nhưng mà biết làm sao bây giờ? Cô không từ chối Cố Dung Khanh được, chỉ có thể để mặc Cố Dung Khanh cám dỗ thôi...
Ôn Lĩnh nghĩ thầm, chuyện phát sinh ngày hôm nay, rõ ràng đã chạm vào giới hạn thẹn thùng của Cố Dung Khanh rồi.
Sắp xếp nhà cửa xong, mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn tối, nhưng lúc ăn cơm, Ôn Lĩnh cảm nhận được rõ tâm trạng của Cố Dung Khanh không tốt cho lắm, không biết đang nghĩ cái gì.
Cho đến khi ăn cơm xong về đến nhà, Cố Dung Khanh đều không để ý đến cô, mang Ôn Noãn đi tắm, sau đó lại dỗ Ôn Noãn.
Ôn Lĩnh tắm xong nhưng Cố Dung Khanh vẫn chưa vè phòng, lấy sự hiểu biết của cô đối với con gái mình, không đến phút Ôn Noãn sẽ ngủ, nhưng bây giờ cũng sắp nửa tiếng rồi.
Làm cái gì nha? Ôn Lĩnh muốn đi xem tại sao lại thành thế này, vì vậy cô đi xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài, vừa vặn đụng Cố Dung Khanh đi về phòng.
Cô liếc Ôn Lĩnh một cái, không nói chuyện trực tiếp nằm lên giường, chuẩn bị ngủ.
Ôn Lĩnh leo lên giường, sau đó ôm lấy Cố Dung Khanh, vùi đầu vào cổ cô mà cọ cọ, ư ư ~ bạn gái cô thơm quá.
Nhưng Cố Dung Khanh lại đẩy cô ra, gương mặt đỏ bừng, cắn môi nói "Em đừng có lộn xộn...."
"A???" Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh khó hiểu.
Cố Dung Khanh lườm cô một cái, "Hôm nay, chị ngủ với Tiểu Noãn."
Sau đó, đi mất rồi.
Cố Dung Khanh lại một lần nữa vì thẹn mà trốn cô sao?
Người này sao lại hai mặt vậy a? Một mặt thì quyến rũ mặt khác thì thẹn thùng.
Quả nhiên, những suy đoán trước đó của cô đều đúng, trước kia Cố Dung Khanh luôn về Cố gia ở là do thẹn thùng, giống như bây giờ thẹn thùng chạy đến phòng Ôn Noãn.
A a a a!!!
Cũng không biết hôm nay, vì sao Cố Dung Khanh lại khó chịu cái gì, nhưng cô thì cực kỳ khó chịu.
Hôm nay, thịt dâng tới miệng rồi còn phải nhả ra! Bây giờ còn phòng không gối chiếc nữa chứ, trong lòng phát rầu mà.
Một người khác có thịt mà không được ăn chính là An Nhược, so với cô càng thảm hơn.
Ngày hôm qua, giữa trưa cứ nghĩ rằng các cô sẽ có một bữa ăn vô cùng ấm áp, nhưng mà Sở Du nhận được cuộc điện thoại từ trong nhà kêu trở về, nói là Khả Khả ở trường học đánh nhau với bạn.
Lúc An Nhược làm xong món ăn cuối cùng, cô nhìn Sở Du hốt hoảng mặc quần áo, chuẩn bị đi ra cửa, cô vội vàng hỏi, "Làm sao vậy?"
Trong lòng Sở Du nóng như lửa đốt, chỉ nghĩ đến việc đi ra ngoài, lúc An Nhược hỏi cô thì cô mới nhớ, hai người đang chuẩn bị ăn cơm, cô áy náy xin lỗi, "Hôm nay, không có cách nào cùng em ăn cơm, Khả Khả ở trường mẫu giáo đánh nhau với bạn học."
An Nhược nghe vậy, lập tức đặt cái đĩa lên bàn, về phòng lấy quần áo định đi cùng Sở Du, Sở Du còn không rõ cái bộ dáng lo lắng này của An Nhược là sao, đến khi nhìn thấy An Nhược mặc xong quần áo đi đến cạnh cô nói, "Đi thôi."
Sở Du không định mang An Nhược đi cùng, cho nên khi An Nhược nói lời này, Sở Du vẫn không nhúc nhích, hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng mắt với nhau.
Một lát sau, An Nhược mới hiểu được ý của Sở Du.
Trong mắt hiện lên chút mất mát, sau đó cô cười với Sở Du, "Em đưa chị ra cửa."
Sau khi tiễn Sở Du đi, An Nhược về lại nhà của Sở Du, cô hỏi mật khẩu nhà của Sở Du, nói muốn về dọn dẹp.
Mà đúng thật là cô trở về nhà Sở Du, ăn uống dọn dẹp, thậm chí còn thuận tay dọn dẹp nhà cửa giúp Sở Du.
Sau khi dọn dẹp xong, cô mới về nhà mình.
Mà Sở Du sau khi tách ra với An Nhược, cô tự trách bản thân, cô cũng nhìn ra được là An Nhược muốn đi cùng cô, cũng nhìn ra được sự mất mát trên gương mặt của An Nhược.
Cô cũng chỉ là không muốn làm phiền An Nhược.
Huống chi cô còn chưa biết tình trạng của Khả Khả thế nào, Khả Khả là một đứa bé rất ngoan, sao lại có thể đánh nhau với bạn ở trường mẫu giáo chứ?
Nhưng mà lúc cô đến trường mẫu giáo, mắt Sở Du O mồm chữ A, tóc của Khả Khả thì rối tung, trên mặt còn có vết trầy, lòng Sở Du căng thẳng, cũng không màn đến hình tượng mà chạy đến cạnh Khả Khả.
Nhưng mà khi chạy đến gần, cô nhìn bên người Khả Khả còn có một cô bé nữa, tóc so với Khả Khả còn loạn hơn, hai bím tóc thì một bên bị xả xuống, không chỉ trên mặt mà trên người còn có bết trầy, cô bé đứng bên còn khóc mà Khả Khả thì lại làm dáng vẻ bất khuất đứng ở chỗ đó.
"Khương Khả Khả!" Diện mạo của Sở Du không phải một người Ôn Noãn.
Bây giờ, mặt cau có lại thêm cái giọng lạnh lùng gọi đầy đủ tên của Khả Khả, làm người Khả Khả run cả lên, trên vẻ mặt bất khuất lộ ra vẻ sợ hãi.
Cô bé sợ hãi, mở miệng, "Mẹ...."
Đánh nhau với người bạn nhỏ, Khả Khả một giọt nước mắt cũng không rơi.
Nhưng một cái gọi của mẹ thôi làm hốc mắt cô bé đỏ lên.
Nhìn thấy cái dáng vẻ kia của Khả Khả, Sở Du cũng hận bản thân không nhẫn nhịn được, nhưng mà nhìn thấy cô bé kia bị Khả Khả đánh thành như vậy, làm cô tức giận không thôi, cô đến trước mặt Khả Khả, chỉ vào mặt con gái mà chất vấn.
"Tại sao lại đánh nhau?"
Lúc này, cô giáo Trịnh chen ngang đứng trước mặt che chở cho Khả Khả, còn nói với Sở Du, "Mẹ Khả Khả, cô như vậy doạ đến Khả Khả đó."
Khả Khả núp sau lưng cô giáo Trịnh, ánh mắt sợ hãi nhìn mẹ.
Chính cái ánh mắt kia của Khả Khả, làm cho Sở Du đau lòng, bị chính con gái mình nhìn với ánh mắt vậy, làm mẹ có cảm giác gì chứ? Sở Du biết cô không phải là người mẹ hiền dịu, hơn nữa đã từng vì oán hận ba Khả Khả mà trút giận lên người cô bé, là cô giận chó đánh mèo lên người Khả Khả, cô đối xử với Khả Khả không tốt, cũng không đủ tư cách làm một người mẹ.
Nhưng mà cái ánh mắt kia, làm cô đau đớn không thôi, cái ánh mắt đó giống như đang nói, cô không xứng đáng làm mẹ.
Bạn nhỏ ở kế bên vẫn khóc, ánh mắt sợ hãi của Khả Khả vẫn dán lên người Sở Du, ngay cả ánh mắt của cô giáo Trịnh nhìn cô cũng có chút phẫn nộ.
Sở Du bất lực đưa tay xuống, sau đó cô ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Khả Khả hỏi, "Nói cho mẹ nghe, vì sao lại đánh nhau."
Cô muốn đưa tay ra sờ đầu Khả Khả, nhưng Khả Khả lại co rúm né tránh cô.
"Mẹ Khả Khả, lý do mà Khả Khả đánh nhau tôi đã hỏi rõ." Cô giáo Trịnh mở miệng trước, sau đó chỉ qua cô bạn nhỏ đứng kế bên Khả Khả nói, "Tôi đã thông báo với phụ huynh của Lộ Lộ đến đây."
Lộ Lộ chính là cô bé khóc nãy giờ.
Cô giáo Trịnh nói xong, Sở Du định hỏi chuyện là thế nào, thì đã nghe tiếng mở cửa ở phía sau, người đi vào là một người phụ nữ nhìn có tiền, thoạt nhìn như gần tuổi, dáng người không được mảnh khảnh cho lắm.
Người này vừa vào cửa đã đi đến bên người con gái, giọng nói sốt ruột, "Lộ Lộ, sao lại thế này?" Hỏi xong không đợi Lộ Lộ nói chuyện, thì đã chất vấn cô giáo Trịnh, "Cô giáo, tôi tốn tiền để cho con tôi đi học, không phải để con bé bị người ta đánh."
Nói xong, chỉ vào Khả Khả, "Có phải cô bé này đánh con gái tôi không?"
Khả Khả bị khí thế của người này doạ đến, cô bé lại rụt người vào cô giáo Trịnh, gắt gao nắm lấy ống tay áo của cô giáo Trịnh.
Nhìn Khả Khả cố gắng trốn phía sau cô giáo Trịnh, trong lòng Sở Du khó chịu, đây là con gái của cô nhưng con bé lại không muốn dựa dẫm vào cô.
"Mẹ Lộ Lộ, là Lộ Lộ nói với Khả Khả những lời không tốt...."
Cô giáo Trịnh chưa nói xong đã bị mẹ Lộ Lộ cắt ngang, giọng nói không hề có thiện chí, "Cái gì mà lời không tốt, con bé vẫn là một đứa trẻ thì nói cái gì mà không tốt hả? Người đánh mới là người không đúng."
Cô giáo Trịnh cũng không ngờ được là mẹ của Lộ Lộ là người không nói lý, nhất thời nghẹn lại.
"Là con gái cô đối xử với con gái tôi, nói năng lỗ mãng trước đó." Sở Du còn không biết Lộ Lộ đã nói cái gì, nhưng cô mặc kệ chẳng cần biết nói cái gì, cô cần phải bảo vệ con gái của cô.
Mẹ Lộ Lộ nghe Sở Du nói vậy, cô ta cười khinh miệt, chỉ vào con gái của cô ta nói, "Con bé là một đứa trẻ, biết cái gì chứ?"
"Nhưng mà con gái của cô, vừa nhìn thấy thì đã biết không phải là một đứa bé ngoan rồi, còn cô cũng không phải là cái người đứng đắn." Sở Du có đứng đắn hay không thì cô ta không cần biết, nhưng cô ta thấy Sở Du xinh đẹp, thì đâm ra ghen ghét, dù sao mấy người xinh đẹp thế này cũng không phải là người đứng đắn.
"Không được nói mẹ của cháu như vậy!" Thân hình bé nhỏ của Khả Khả từ phía sau cô giáo Trịnh đi ra trước, đánh một cái vào đùi mẹ Lộ Lộ.
"A! Cháu còn dám đánh cô sao?" Mẹ Lộ Lộ tức giận, lông mày muốn bay lên đỉnh trời, bực bội nhìn Khả Khả, duỗi tay muốn đánh Khả Khả.
Sở Du đứng ra chặn cái bàn tay kia lại, một tay kéo lấy Khả Khả đứng ra phía sau cô, lạnh mặt nói, "Cô là ai mà dám đánh con gái tôi?"
"Tôi là ai sao? Tôi đánh con gái cô đó thì sao? Con gái cô đánh con gái tôi thì được sao?" Mẹ Lộ Lộ cũng không kém.
Dáng người của mẹ Lộ Lộ to lớn hơn so với mẹ Khả Khả nhiều, Khả Khả sợ mẹ mình bị khi dễ, cô từ phía sau lưng Sở Du đi ra, giọng nói trong trẻo vang lên, "Là do Lộ Lộ nói cháu là đứa trẻ bị ba bỏ rơi, cho nên cháu mới đánh bạn ấy."
Nói xong cô bé còn bĩu môi uỷ khuất, nhưng vẫn đứng trước mặt Sở Du, Sở Du nghe cô bé nói xong vành mắt đổ lên, tức run cả người.
Mẹ Lộ Lộ cũng quay đầu nhìn con gái mình, "Con nói vậy sao?"
Lộ Lộ sợ hãi gật đầu.
"Con cũng dám gây chuyện sao, xem về nhà mẹ dạy bảo con thế nào." Mẹ Lộ Lộ hung dữ nói, sau đó quay đầu nói với Sở Du, "Mặc kệ con gái tôi nói thế nào, dạy dỗ con bé cũng chỉ có thể tôi dạy nó, sao con gái cô dám đánh con gái tôi?"
Cô ta bước lên một bước, theo hướng của Khả Khả đi tới, giơ tay phải lên chuẩn bị đánh.
Sở Du vừa mới chuẩn bị bế Khả Khả lên, thì thấy một cái thân hình nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt cô, sau đó nắm lấy tay mẹ Lộ Lộ.
Là An Nhược.
An Nhược ở nhà không yên tâm, kịch bản cũng không xem được, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài, cô bé địa chỉ trường mẫu giáo của Ôn Noãn, Khả Khả là bạn học của Ôn Noãn, cho nên cô trực tiếp lái xe đến trường mẫu giáo.
Vừa mới vào văn phòng, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên định đánh Khả Khả và Sở Du, cô nhíu mày, đi đến bắt lấy cái tay của mẹ Lộ Lộ, sau đó dùng sức vung tay, làm cho mẹ Lộ Lộ lảo đảo.
"Mấy đứa nhỏ đánh nhau, cô là người lớn còn muốn ra tay sao? Có bản lĩnh đánh với tôi nè." Đừng thấy dáng người cô nhỏ mà xem thường, nhưng thừa sức vật lộn với cô ta, dám khi dễ bạn gái cô với con gái tương lai của cô hả, thật sự muốn tìm đường chết mà.
Mẹ Lộ Lộ bị khí thế của An Nhược làm hoảng sợ, nhìn thấy An Nhược nhỏ bé như vậy cho rằng cô liễu yếu đào tơ, nào ngờ lại đẩy cô ta xém té.
Cô ta không dám động, nhưng không có nghĩa là dễ dàng bỏ qua chuyện này, "Là con nhóc này đánh con gái tôi."
An Nhược còn không biết chuyện xảy ra thế nào, nhưng cô khẳng định không để cho hai mẹ con bọn họ chịu khi dễ, "Con gái tôi tuyệt đối không đánh người vô cớ, nhìn cách cư xử của cô là biết cách cô dạy con thế nào rồi."
"Cô!" Mẹ Lộ Lộ nhất thời không tiếp thu được lời nói của An Nhược, An Nhược nhân cơ hội này nói tiếp, "Trở về mà dạy dỗ con cho tốt đi, với cái cách dạy con của cô thì thế nào đứa bé này cũng sinh hư cho mà xem!"
"Chúng tôi đây cũng chẳng cần cô xin lỗi, dù sao thì con gái tôi cũng đánh con gái cô rồi."
An Nhược một tay bế Khả Khả lên, tay còn lại nắm lấy tay Sở Du kéo đi ra ngoài, lúc tới cửa còn quay đầu lại nói, "Khả Khả không phải là đứa trẻ không ai muốn, mấy người nhớ kỹ cho tôi, chúng tôi đều là mẹ của con bé."
Tư trường học đi ra ngoài, Sở Du vẫn luôn nhìn An Nhược, Khả Khả cũng vậy.
Sở Du cảm thấy hình như không có cái gì mà An Nhược không làm được, không hổ là mặt trời nhỏ của cô, thật hoàn mỹ!
Đến bãi đậu xe, An Nhược thả Khả Khả xuống, cô muốn nói chuyện với Sở Du, nào ngờ quay đầu lại phát hiện Sở Du vẫn nhìn chằm chằm cô, mà Khả Khả cũng vậy.
An Nhược chớp mắt khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Một lớn một nhỏ cùng nhau lắc đầu, nhưng hai đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào An Nhược, An Nhược sốt ruột, chẳng lẽ cô tự ý nói Khả Khả là con gái cô làm cho hai người tức giận?
"Lúc nãy....!Tình thế cấp bách cho nên...." An Nhược còn chưa nói xong, cảm giác bắp đùi bị ôm, là Khả Khả ôm chân cô, ngẩng đầu lên nói, "Dì An, dì có thể làm mẹ của cháu không?"
A...!cái này cô phải làm sao bây giờ....
An Nhược gãi đầu, cô không biết trả lời thế nào, nhưng mà Khả Khả lại bất khuất nếu không trả lời cô bé sẽ không chịu bỏ qua, chân ôm An Nhược, mắt thì lấp lánh.
Dì An thật sự rất ngầu, nếu có thể làm mẹ của cô thì thật sự quá tuyệt vời.
"Chuyện này...!dì...." Trong lòng An Nhược muốn nói được nhưng mà bây giờ cô với Sở Du mới xác nhận quan hệ mới được một ngày a.
"Sở Du, chị quản con gái chị đi."
Nghe được An Nhược gọi tên mình, Sở Du với từ trong ảo tưởng của bản thân đi ra, nhìn thấy con gái mình ôm chân An Nhược không chịu bỏ ra, cô hạ người ôm lấy Khả Khả nói, "Khả Khả đừng lộn xộn con."
Khả Khả nhìn thoáng qua mẹ, quay đầu lại vẫn làm vẻ mặt chờ mong với An Nhược, cái này làm cho An Nhược khó xử mà, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết làm sao cho tốt."
"Khả Khả, con nghe lời dì đi."
Khả Khả gật đầu, ngoài miệng nói, "Con nghe lời mẹ."
Mà An Nhược cũng không cảm giác cái gì đó không đúng, nói theo lời cô bé, "Ừ nghe lời mẹ...."
Nói xong An Nhược mới ý thức được câu nói này không thích hợp.
Chuyện quỷ gì xảy ra vậy? Cô đang nói cái gì?.